Diệp Dĩ Muội nghe thấy tiếng nói, sự yếu đuối và đau xót trong ánh mắt liền biến thành sự hận thù, cô trợn mắt nhìn chằm chằm vào Tần Hàm Dịch.
Tần Hàm Dịch bị phản ứng của cô làm cho run người lên, sau đó tức giận hỏi: “Diệp Dĩ Muội, đây là thái độ của cô đấy à?”
Diệp Dĩ Muội từ từ đứng lên, đi tới trước mặt anh ta, giơ tay lên nhằm thẳng vào mặt anh ta mà tát.
“Bốp....”
Tiếng cái tát lanh lảnh vang lên phá vỡ sự im lặng của căn phòng chờ.
“Tần Hàm Dịch, người đang làm nhưng trời đang nhìn đấy, anh nhất định sẽ gặp báo ứng.”
“Diệp Dĩ Muội, cô điên rồi đấy à?” Tần Hàm Dịch khuôn mặt tối sầm lại, nắm lấy cánh tay cô còn chưa kịp thả xuống.
“Hàm Dịch.” Lam Dư Khê đi tới bên cạnh hai người: “Mẹ Dĩ Muội qua đời rồi.”
Bàn tay nắm lấy tay Diệp Dĩ Muội của Tần Hàm Dịch đột nhiên như bị hút hết sinh khí, anh ta không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, quay ra nhìn Diệp Dĩ Muội nước mắt vẫn đang chảy ra.
Diệp Dĩ Muội tranh thủ rút tay mình về, đi ra khỏi phòng chờ.
Cô không muốn trước mặt bao nhiêu người tranh cãi với anh ta lúc này.
Tần Hàm Dịch đang định đuổi theo thì liền bị Lam Dư Khê chặn đường lại.
“Hàm Dịch, Dĩ Muội hiểu lầm cậu rồi.”
“Ý gì hả?” Tần Hàm Dịch dừng chân lại, nhìn Lam Dư Khê vẻ không hiểu.
Lam Dư Khê thở dài một tiếng, trả lời ngắn gọn: “Vì tin nhắn của cậu, cho nên cô ấy cho rằng chính cậu đã hại chết mẹ cô ấy.”
“Cô ta có phải điên rồi không?” Tần Hàm Dịch đột nhiên lớn tiếng, thực sự cảm thấy sự hoài nghi này là sự việc đáng cười nhất trên đời.
Lam Dư Khê đảo mắt nhìn những người đang nhìn bọn họ với ánh mắt tò mò, anh ta thấp giọng nói: “Hàm Dịch, cô ấy bây giờ đang rất đau lòng, tất cả mọi việc, đợi về nước rồi từ từ nói!”
Tần Hàm Dịch cũng ý thức được hành động vừa rồi của mình, anh ta hít thở một hơi thật sâu, sau đó cố giữ cho tâm trạng ổn định.
“Tôi đi ra ngoài xem cô ấy thế nào, chúng tôi ngồi chuyến bay nửa tiếng nữa.” Lam Dư Khê nói một câu rồi nhanh chân bước ra ngoài.
Tần Hàm Dịch đứng đơ người ở đó, nhìn theo bóng dáng Lam Dư Khê đi xa dần, cuối cùng đã ý thức thấy điều gì đó không bình thường.
Lam Dư Khê từng thề rằng, sẽ không bước chân về nước dù một bước.....
Trong nước như là mảnh đất cấm của anh ta, đã tám năm nay anh ta chưa từng đặt chân trở lại.
Thế nhưng bây giờ, anh ta vì Diệp Dĩ Muội mà trở về sao?
Bốn người ngồi cũng một chuyến bay, bởi vì khoang hạng thương nhân lúc trước đã được Tần Hàm Dịch bao trọn vì vậy thư ký của Lam Dư Khê chỉ mua được vé ở khoang hạng phổ thông.
Tần Hàm Dịch vốn dĩ muốn để cho Diệp Dĩ Muội và Lam Dư Khê cùng tới khoang thương nhân, nhưng khi nhìn khuôn mặt ướt nước mắt và ánh mắt thù hận của Diệp Dĩ Muội, anh ta lại không nói ra được câu nào.
Vậy là, mười mấy tiếng trên máy bay, con tim của ba người đều phải chịu sự giày vò.
Cuối cùng, chiếc máy bay cũng hạ cánh.
Phía ngoài sân bay, từ lối đi đặc biệt đi ra, Tần Hàm Dịch luôn ngồi đợi trong chiếc xe Rolls-Royce đợi ngoài cửa, đã chặn hai người lại: “Lên xe đi, tôi đưa hai người đi.”
“Dĩ Muội, có chuyện gì đợi giải quyết ổn thỏa việc của mẹ cô rồi nói.” Lam Dư Khê vội vàng lên tiếng khuyên bảo.
Diệp Dĩ Muội cũng không chút do dự liền ngồi vào trong xe của Tần Hàm Dịch: “Đi tới bệnh viện số bốn.”
Trên đường đi, trong xe không một ai nói gì, không khí trong xe trở nên vô cùng ngột ngạt.
Lam Dư Khê nhìn cảnh tượng phía ngoài cửa xe vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, lúc này mới phát hiện, anh ta đã phá vỡ lời thề của chính bản thân mình – về nước.
Quay đầu sang nhìn Diệp Dĩ Muội không còn khóc nhưng toàn thân toát ra vẻ buồn bã đau thương, anh ta trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Là vì cô, anh ta mới trở về sao?
Tần Hàm Dịch cũng quay đầu sang nhìn Diệp Dĩ Muội, sự đau buồn của cô làm anh ta cảm thấy rất bất lực.
Anh ta vốn dĩ không phải là người dễ có thể đi giải thích với người khác, dưới ánh nhìn đầy thù hận của cô, anh ta càng không nói ra được câu nào.
Sơ với sự đau buồn và đang kìm nén cảm xúc của ba người đang ngồi phía sau xe, Châu Lan Na ngồi đằng trước trên môi khẽ nhếch cười.
Tần Hàm Dịch bị phản ứng của cô làm cho run người lên, sau đó tức giận hỏi: “Diệp Dĩ Muội, đây là thái độ của cô đấy à?”
Diệp Dĩ Muội từ từ đứng lên, đi tới trước mặt anh ta, giơ tay lên nhằm thẳng vào mặt anh ta mà tát.
“Bốp....”
Tiếng cái tát lanh lảnh vang lên phá vỡ sự im lặng của căn phòng chờ.
“Tần Hàm Dịch, người đang làm nhưng trời đang nhìn đấy, anh nhất định sẽ gặp báo ứng.”
“Diệp Dĩ Muội, cô điên rồi đấy à?” Tần Hàm Dịch khuôn mặt tối sầm lại, nắm lấy cánh tay cô còn chưa kịp thả xuống.
“Hàm Dịch.” Lam Dư Khê đi tới bên cạnh hai người: “Mẹ Dĩ Muội qua đời rồi.”
Bàn tay nắm lấy tay Diệp Dĩ Muội của Tần Hàm Dịch đột nhiên như bị hút hết sinh khí, anh ta không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, quay ra nhìn Diệp Dĩ Muội nước mắt vẫn đang chảy ra.
Diệp Dĩ Muội tranh thủ rút tay mình về, đi ra khỏi phòng chờ.
Cô không muốn trước mặt bao nhiêu người tranh cãi với anh ta lúc này.
Tần Hàm Dịch đang định đuổi theo thì liền bị Lam Dư Khê chặn đường lại.
“Hàm Dịch, Dĩ Muội hiểu lầm cậu rồi.”
“Ý gì hả?” Tần Hàm Dịch dừng chân lại, nhìn Lam Dư Khê vẻ không hiểu.
Lam Dư Khê thở dài một tiếng, trả lời ngắn gọn: “Vì tin nhắn của cậu, cho nên cô ấy cho rằng chính cậu đã hại chết mẹ cô ấy.”
“Cô ta có phải điên rồi không?” Tần Hàm Dịch đột nhiên lớn tiếng, thực sự cảm thấy sự hoài nghi này là sự việc đáng cười nhất trên đời.
Lam Dư Khê đảo mắt nhìn những người đang nhìn bọn họ với ánh mắt tò mò, anh ta thấp giọng nói: “Hàm Dịch, cô ấy bây giờ đang rất đau lòng, tất cả mọi việc, đợi về nước rồi từ từ nói!”
Tần Hàm Dịch cũng ý thức được hành động vừa rồi của mình, anh ta hít thở một hơi thật sâu, sau đó cố giữ cho tâm trạng ổn định.
“Tôi đi ra ngoài xem cô ấy thế nào, chúng tôi ngồi chuyến bay nửa tiếng nữa.” Lam Dư Khê nói một câu rồi nhanh chân bước ra ngoài.
Tần Hàm Dịch đứng đơ người ở đó, nhìn theo bóng dáng Lam Dư Khê đi xa dần, cuối cùng đã ý thức thấy điều gì đó không bình thường.
Lam Dư Khê từng thề rằng, sẽ không bước chân về nước dù một bước.....
Trong nước như là mảnh đất cấm của anh ta, đã tám năm nay anh ta chưa từng đặt chân trở lại.
Thế nhưng bây giờ, anh ta vì Diệp Dĩ Muội mà trở về sao?
Bốn người ngồi cũng một chuyến bay, bởi vì khoang hạng thương nhân lúc trước đã được Tần Hàm Dịch bao trọn vì vậy thư ký của Lam Dư Khê chỉ mua được vé ở khoang hạng phổ thông.
Tần Hàm Dịch vốn dĩ muốn để cho Diệp Dĩ Muội và Lam Dư Khê cùng tới khoang thương nhân, nhưng khi nhìn khuôn mặt ướt nước mắt và ánh mắt thù hận của Diệp Dĩ Muội, anh ta lại không nói ra được câu nào.
Vậy là, mười mấy tiếng trên máy bay, con tim của ba người đều phải chịu sự giày vò.
Cuối cùng, chiếc máy bay cũng hạ cánh.
Phía ngoài sân bay, từ lối đi đặc biệt đi ra, Tần Hàm Dịch luôn ngồi đợi trong chiếc xe Rolls-Royce đợi ngoài cửa, đã chặn hai người lại: “Lên xe đi, tôi đưa hai người đi.”
“Dĩ Muội, có chuyện gì đợi giải quyết ổn thỏa việc của mẹ cô rồi nói.” Lam Dư Khê vội vàng lên tiếng khuyên bảo.
Diệp Dĩ Muội cũng không chút do dự liền ngồi vào trong xe của Tần Hàm Dịch: “Đi tới bệnh viện số bốn.”
Trên đường đi, trong xe không một ai nói gì, không khí trong xe trở nên vô cùng ngột ngạt.
Lam Dư Khê nhìn cảnh tượng phía ngoài cửa xe vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, lúc này mới phát hiện, anh ta đã phá vỡ lời thề của chính bản thân mình – về nước.
Quay đầu sang nhìn Diệp Dĩ Muội không còn khóc nhưng toàn thân toát ra vẻ buồn bã đau thương, anh ta trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Là vì cô, anh ta mới trở về sao?
Tần Hàm Dịch cũng quay đầu sang nhìn Diệp Dĩ Muội, sự đau buồn của cô làm anh ta cảm thấy rất bất lực.
Anh ta vốn dĩ không phải là người dễ có thể đi giải thích với người khác, dưới ánh nhìn đầy thù hận của cô, anh ta càng không nói ra được câu nào.
Sơ với sự đau buồn và đang kìm nén cảm xúc của ba người đang ngồi phía sau xe, Châu Lan Na ngồi đằng trước trên môi khẽ nhếch cười.