Người người đàn ông nhìn nét mặt có phần bình tĩnh một cách bất thường của Diệp Dĩ Muội, cả hai đều đơ người ra, sau khi trầm mặc một lát, Lam Dư Khê chủ động mở miệng: “Vậy thì tôi đi trước đây, có việc gì thì hãy gọi điện cho tôi.”
Không biết Diệp Dĩ Muội đang nghĩ gì nhưng Lam Dư Khê đều tin tưởng Tần Hàm Dịch.
Châu Lan Na không cam tâm liếc mắt nhìn Tần Hàm Dịch, nhận được một lời nói lạnh lùng: “Cùng đi với Dư Khê đi.”
“Ồ!” Châu Lan Na không dám phản kháng, chỉ có thể cùng với Lam Dư Khê đi ra khỏi cửa.
“Cô muốn nói gì với tôi?” Tần Hàm Dịch đi tới trước mặt Diệp Dĩ Muội, đôi lông mày anh ta nheo chặt lại.
“Có rượu không? Tôi muốn uống một ly.” Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Dĩ Muội vẫn không có một chút nào giảm đi.
Tần Hàm Dịch nhìn cô hổi lâu thăm dò rồi mới gật đầu trả lời: “Có, đợi một chút.”
Anh ta cảm thấy Tần Hàm Dịch có điều gì đó không bình thường, nhưng không nhìn ra rốt cuộc vấn đề là ở đâu.
Cuối cùng, anh ta chỉ biết nghĩ rằng, cô muốn uống rượu vì tâm trạng không tốt, muốn mượn rượu giải sầu.
Say đi cũng tốt, như vậy có thể ngủ một giấc yên lành, anh ta cũng có đủ thời gian để đi điều tra sự việc này.
Diệp Dĩ Muội đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống, con tim cô đang đập thình thịch mỗi lúc lại nhanh hơn.
Chẳng bao lâu, Tần Hàm Dịch liền cầm ra một chai rượu vang, hai chiếc ly, tiến lại gần.
Tần Hàm Dịch đặt hay ly rượu xuống bàn, rót ra, đưa cho cô một ly.
Diệp Dĩ Muội đỡ lấy ly rượu, cô uống một hơi hết sạch, rồi ho lên liên tục.
“Nước.....” cô nhìn Tần Hàm Dịch, cố nói ra một tiếng.
“Dĩ Muội, đợi một lát.” Tần Hàm Dịch vội vàng đặt cốc rượu trên tay xuống, đi vào bếp.
Diệp Dĩ Muội thấy anh ta rời đi rồi, vội vàng tháo viên thuốc con nhộng ra rắc bột thuốc vào cốc anh ta rồi lắc lên.
Bột thuốc nhanh chóng bị hòa tan không còn nhìn thấy dấu vết gì nữa.
Khi Tần Hàm Dịch rót nước quay trở ra, Diệp Dĩ Muội đã đang cầm ly rượu, lại uống một ly nữa.
“Chẳng phải khó chịu à? sao còn uống nữa?” Tần Hàm Dịch cướp lấy ly rượu đang đặt gần miệng cô, nhìn cô chằm chằm.
“Uống, rồi lại uống thì sẽ không thấy khó chịu nữa, anh uống cùng tôi đi, có được không?” Diệp Dĩ Muội cướp lấy ly rượu của mình, nước mắt chảy ra, cô cứ lau đi nó lại chảy ra.
“Được!” Diệp Dĩ Muội thở dài một tiếng, cuối cùng cũng cầm ly rượu của mình lên, uống hết trong một hơi.
Diệp Dĩ Muội nhìn anh ta uống hết ly rượu đó, môi cô nhếch cười, nước mắt chảy ra còn lợi hại hơn cả lúc trước.
“Dĩ Muội, đừng thế này, tôi nhất định sẽ giúp cô tìm lại mẹ cô.” Tần Hàm Dịch do dự một lát, đưa cánh tay ra kéo cô vào lòng.
Diệp Dĩ Muội dựa vào lòng anh ta, không hề vùng vẫy, cô nhắm mắt lại tuyệt vọng, khóc tới nỗi toàn thân run lên....
“Dĩ Muội, ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, tin tôi, chỉ cần cô tỉnh lại, tôi nhất định sẽ tìm thấy mẹ cô.” Trong lòng Tần Hàm Dịch cảm thấy chua xót, lúc này anh ta hoàn toàn quên đi những ân oán giữa anh ta và Diệp Dĩ Muội, chỉ muốn an ủi cô để cô bớt đau lòng.
Nụ cười trên môi Diệp Dĩ Muội càng lúc càng được kéo căng ra, cô tuyệt vọng chờ đợi viên thuốc đó phát tác dụng trên người Tần Hàm Dịch.
Trong phòng khác yên tĩnh, yên tĩnh tới mức như thể đang đợi sóng gió ập đến vậy, thật sự làm người khác thấy nghẹt thở.
Năm phút sau, thái dương, dây thần kinh trên người Tần Hàm Dịch như bắt đầu giãn hết ra, anh ta toát mồ hôi hột, cơ thể bắt đầu có phản ứng.
“Dĩ Muội.” anh ta khẽ đẩy cô gái với cơ thể mềm nhũn đang ngả trong lòng mình ra, muốn chạy đi hạ nhiệt cơ thể xuống.
Diệp Dĩ Muội đột nhiên quàng tay ôm vào cổ anh ta, đem đôi môi của mình đặt lên môi anh ta.
Toàn thân Tần Hàm Dịch cứng đờ lại trong giây lát, phần dưới cơ thể anh ta nóng ran lên, căng phồng lên như sắp nổ ra.
Không biết Diệp Dĩ Muội đang nghĩ gì nhưng Lam Dư Khê đều tin tưởng Tần Hàm Dịch.
Châu Lan Na không cam tâm liếc mắt nhìn Tần Hàm Dịch, nhận được một lời nói lạnh lùng: “Cùng đi với Dư Khê đi.”
“Ồ!” Châu Lan Na không dám phản kháng, chỉ có thể cùng với Lam Dư Khê đi ra khỏi cửa.
“Cô muốn nói gì với tôi?” Tần Hàm Dịch đi tới trước mặt Diệp Dĩ Muội, đôi lông mày anh ta nheo chặt lại.
“Có rượu không? Tôi muốn uống một ly.” Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Dĩ Muội vẫn không có một chút nào giảm đi.
Tần Hàm Dịch nhìn cô hổi lâu thăm dò rồi mới gật đầu trả lời: “Có, đợi một chút.”
Anh ta cảm thấy Tần Hàm Dịch có điều gì đó không bình thường, nhưng không nhìn ra rốt cuộc vấn đề là ở đâu.
Cuối cùng, anh ta chỉ biết nghĩ rằng, cô muốn uống rượu vì tâm trạng không tốt, muốn mượn rượu giải sầu.
Say đi cũng tốt, như vậy có thể ngủ một giấc yên lành, anh ta cũng có đủ thời gian để đi điều tra sự việc này.
Diệp Dĩ Muội đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống, con tim cô đang đập thình thịch mỗi lúc lại nhanh hơn.
Chẳng bao lâu, Tần Hàm Dịch liền cầm ra một chai rượu vang, hai chiếc ly, tiến lại gần.
Tần Hàm Dịch đặt hay ly rượu xuống bàn, rót ra, đưa cho cô một ly.
Diệp Dĩ Muội đỡ lấy ly rượu, cô uống một hơi hết sạch, rồi ho lên liên tục.
“Nước.....” cô nhìn Tần Hàm Dịch, cố nói ra một tiếng.
“Dĩ Muội, đợi một lát.” Tần Hàm Dịch vội vàng đặt cốc rượu trên tay xuống, đi vào bếp.
Diệp Dĩ Muội thấy anh ta rời đi rồi, vội vàng tháo viên thuốc con nhộng ra rắc bột thuốc vào cốc anh ta rồi lắc lên.
Bột thuốc nhanh chóng bị hòa tan không còn nhìn thấy dấu vết gì nữa.
Khi Tần Hàm Dịch rót nước quay trở ra, Diệp Dĩ Muội đã đang cầm ly rượu, lại uống một ly nữa.
“Chẳng phải khó chịu à? sao còn uống nữa?” Tần Hàm Dịch cướp lấy ly rượu đang đặt gần miệng cô, nhìn cô chằm chằm.
“Uống, rồi lại uống thì sẽ không thấy khó chịu nữa, anh uống cùng tôi đi, có được không?” Diệp Dĩ Muội cướp lấy ly rượu của mình, nước mắt chảy ra, cô cứ lau đi nó lại chảy ra.
“Được!” Diệp Dĩ Muội thở dài một tiếng, cuối cùng cũng cầm ly rượu của mình lên, uống hết trong một hơi.
Diệp Dĩ Muội nhìn anh ta uống hết ly rượu đó, môi cô nhếch cười, nước mắt chảy ra còn lợi hại hơn cả lúc trước.
“Dĩ Muội, đừng thế này, tôi nhất định sẽ giúp cô tìm lại mẹ cô.” Tần Hàm Dịch do dự một lát, đưa cánh tay ra kéo cô vào lòng.
Diệp Dĩ Muội dựa vào lòng anh ta, không hề vùng vẫy, cô nhắm mắt lại tuyệt vọng, khóc tới nỗi toàn thân run lên....
“Dĩ Muội, ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, tin tôi, chỉ cần cô tỉnh lại, tôi nhất định sẽ tìm thấy mẹ cô.” Trong lòng Tần Hàm Dịch cảm thấy chua xót, lúc này anh ta hoàn toàn quên đi những ân oán giữa anh ta và Diệp Dĩ Muội, chỉ muốn an ủi cô để cô bớt đau lòng.
Nụ cười trên môi Diệp Dĩ Muội càng lúc càng được kéo căng ra, cô tuyệt vọng chờ đợi viên thuốc đó phát tác dụng trên người Tần Hàm Dịch.
Trong phòng khác yên tĩnh, yên tĩnh tới mức như thể đang đợi sóng gió ập đến vậy, thật sự làm người khác thấy nghẹt thở.
Năm phút sau, thái dương, dây thần kinh trên người Tần Hàm Dịch như bắt đầu giãn hết ra, anh ta toát mồ hôi hột, cơ thể bắt đầu có phản ứng.
“Dĩ Muội.” anh ta khẽ đẩy cô gái với cơ thể mềm nhũn đang ngả trong lòng mình ra, muốn chạy đi hạ nhiệt cơ thể xuống.
Diệp Dĩ Muội đột nhiên quàng tay ôm vào cổ anh ta, đem đôi môi của mình đặt lên môi anh ta.
Toàn thân Tần Hàm Dịch cứng đờ lại trong giây lát, phần dưới cơ thể anh ta nóng ran lên, căng phồng lên như sắp nổ ra.