Tần Hàm Dịch nhìn Lam Dư Khê tức giận, tình cảm anh em đúng là chỉ có đứng trước chuyện tình cảm mới khảo nghiệm được đúng đắn.
“Giữa tôi và Hạ Lam không có gì với nhau cả.” anh tức giận phủ định sự cáo buộc.
Mẹ Diệp Dĩ Muội mới mất được ba hôm mà cô đã gầy đi trông thấy, người cô mỏng manh như thể chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua cũng có thể cuốn cô đi, không chỉ có Lam Dư Khê lo lắng, Tần Hàm Dịch cũng lo lắng cô không chịu nổi nỗi mất mát lớn lao này.
“Vậy nếu đúng là Hạ Lam đã lấy trộm thi thể mẹ Dĩ Muội, thậm chí là gây ra tai nạn xe, đều là do cô ta làm, thì cậu sẽ giải quyết thế nào?” Lam Dư Khê không hề muốn ép người thế này, chỉ là nếu để mặc Tần Hàm Dịch che đậy đi vết thương, không những không có thuốc chữa mà càng ngày sẽ càng nghiêm trọng.
Lam Dư Khê tuy mới chỉ quen biết Diệp Dĩ Muội được vài ngày nhưng anh cũng hiểu được sự bướng bỉnh của cô.
Sự việc này nếu không cho cô được một kết quả thuyết phục, e rằng cô sẽ không chịu để yên mà điều tra ra cho bằng rõ thì thôi.
“Sẽ không phải là Hạ Lam làm.” Tần Hàm Dịch gằn giọng nói tức giận, rõ ràng là đang cảnh cáo.
“Bây giờ tôi chỉ đưa ra giả thiết mà cậu đã không chấp nhận được rồi. Nếu Diệp Dĩ Muội cố chấp muốn có một kết quả thì sao? Cậu định đối diện với cô ấy thế nào?” Lam Dư Khê chẳng thèm để ý tới sự tức giận của Tần Hàm Dịch, tiếp tục ép hỏi.
“Đủ rồi, Lam Dư Khê, tôi và Diệp Dĩ Muội ly hôn hay không thì đó cũng là việc giữa tôi và cô ấy, không tới lượt một người ngoài như cậu nhúng tay vào.” Tần Hàm Dịch bị nhắm đúng điểm yếu, đương nhiên không muốn nghe thêm nữa.
Hai chữ “người ngoài” đã chặn lại không cho Lam Dư Khê nói thêm được một lời nào nữa.
Không sai, anh chỉ là người ngoài, bọn họ ly hôn hay không là việc nhà của bọn họ.
Tần Hàm Dịch không muốn chỉ dừng lại ở đó, còn tiếp tục đưa ra lời cảnh cáo: “Tôi còn phải nhắc nhở cậu một việc nữa, cô ấy là Diệp Dĩ Muội, không phải Vu Thái Ninh.”
Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ tin vào cái gọi là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì vậy thái độ của Lam Dư Khê đối với Diệp Dĩ Muội làm cho anh cảm thấy rất kì lạ.
Sau đó, anh quan sát thật kĩ khi Lam Dư Khê nhìn Diệp Dĩ Muội, lại đau lòng, thương xót như thế, lại là ánh mắt tiếc nuối, lúc đó anh mới giật mình hiểu ra, nhớ tới cô gái đã ra đi khi tuổi đời còn rất trẻ đó.
Diệp Dĩ Muội và Vu Thái Ninh nhìn không hề giống nhau, chỉ là khí chất lại có phần rất giống.
Khi phát hiện ra điều này đã làm Tần Hàm Dịch trong lòng cảm thấy rất không thoái mái.
Dù gì, năm đó, chính anh đã tận mắt chứng kiến Lam Dư Khê điên cuồng thế nào....
Anh đã từng cho rằng, mất đi Vu Thái Ninh, Lam Dư Khê thực sự sẽ không sống tiếp được nữa.
“Cái này không cần cậu phải nhắc nhở.” Lam Dư Khê cuối cùng cũng không còn bình tĩnh được nữa, bực dọc trả lời.
“Cậu định khi nào thì trở lại Paris?” Tần Hàm Dịch không phải muốn đuổi Lam Dư Khê đi, chỉ là không cho rằng anh sẽ ở lại.
Dù sao thì đây cũng là nơi gợi cho anh nhiều nỗi đau nhất.
Chỉ là, sự việc lúc nào cũng nằm ngoài dự liệu của con người.
“Tôi vẫn chưa nghĩ kĩ, tạm thời sẽ không rời đi.”
Đúng như Lam Dư Khê chưa từng nghĩ sẽ quay về, anh bây giờ thực sự chưa nghĩ kĩ rằng khi nào sẽ rời đi.
Ít nhất, phải đợi cô gái đó trở về với cuộc sống bình thường anh mới yên tâm rời đi được.
Không kể anh có ý gì với cô, coi cô là ai. Nhưng, anh đối với cô không hề có ý muốn có được cô, chỉ là anh thật tâm hi vọng cô có thể tiếp tục sống thật tốt.
“Với tư cách là anh em, câu bằng lòng quên đi quá khứ, ở lại trong nước, tôi rất vui.
Nhưng, tôi không hi vọng cậu và Diệp Dĩ Muội có sự qua lại nhiều với nhau, để cho những phóng viên lá cải săn tin chụp được, lại ảnh hưởng xấu tới Tần gia.” Tần Hàm Dịch trong lòng có chút bí bách, không chịu được mà nói cảnh cáo Lam Dư Khê.
Nếu không phải coi Lam Dư Khê như anh em, Tần Hàm Dịch sẽ không chỉ cảnh cáo anh hết lần này tới lần khác.
Tần Hàm Dịch không muốn sự việc này phát triển tới mức không thể giải quyết được, cuối cùng ngay đến cả tình bạn bao nhiêu năm cũng không còn.
“Giữa tôi và Hạ Lam không có gì với nhau cả.” anh tức giận phủ định sự cáo buộc.
Mẹ Diệp Dĩ Muội mới mất được ba hôm mà cô đã gầy đi trông thấy, người cô mỏng manh như thể chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua cũng có thể cuốn cô đi, không chỉ có Lam Dư Khê lo lắng, Tần Hàm Dịch cũng lo lắng cô không chịu nổi nỗi mất mát lớn lao này.
“Vậy nếu đúng là Hạ Lam đã lấy trộm thi thể mẹ Dĩ Muội, thậm chí là gây ra tai nạn xe, đều là do cô ta làm, thì cậu sẽ giải quyết thế nào?” Lam Dư Khê không hề muốn ép người thế này, chỉ là nếu để mặc Tần Hàm Dịch che đậy đi vết thương, không những không có thuốc chữa mà càng ngày sẽ càng nghiêm trọng.
Lam Dư Khê tuy mới chỉ quen biết Diệp Dĩ Muội được vài ngày nhưng anh cũng hiểu được sự bướng bỉnh của cô.
Sự việc này nếu không cho cô được một kết quả thuyết phục, e rằng cô sẽ không chịu để yên mà điều tra ra cho bằng rõ thì thôi.
“Sẽ không phải là Hạ Lam làm.” Tần Hàm Dịch gằn giọng nói tức giận, rõ ràng là đang cảnh cáo.
“Bây giờ tôi chỉ đưa ra giả thiết mà cậu đã không chấp nhận được rồi. Nếu Diệp Dĩ Muội cố chấp muốn có một kết quả thì sao? Cậu định đối diện với cô ấy thế nào?” Lam Dư Khê chẳng thèm để ý tới sự tức giận của Tần Hàm Dịch, tiếp tục ép hỏi.
“Đủ rồi, Lam Dư Khê, tôi và Diệp Dĩ Muội ly hôn hay không thì đó cũng là việc giữa tôi và cô ấy, không tới lượt một người ngoài như cậu nhúng tay vào.” Tần Hàm Dịch bị nhắm đúng điểm yếu, đương nhiên không muốn nghe thêm nữa.
Hai chữ “người ngoài” đã chặn lại không cho Lam Dư Khê nói thêm được một lời nào nữa.
Không sai, anh chỉ là người ngoài, bọn họ ly hôn hay không là việc nhà của bọn họ.
Tần Hàm Dịch không muốn chỉ dừng lại ở đó, còn tiếp tục đưa ra lời cảnh cáo: “Tôi còn phải nhắc nhở cậu một việc nữa, cô ấy là Diệp Dĩ Muội, không phải Vu Thái Ninh.”
Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ tin vào cái gọi là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì vậy thái độ của Lam Dư Khê đối với Diệp Dĩ Muội làm cho anh cảm thấy rất kì lạ.
Sau đó, anh quan sát thật kĩ khi Lam Dư Khê nhìn Diệp Dĩ Muội, lại đau lòng, thương xót như thế, lại là ánh mắt tiếc nuối, lúc đó anh mới giật mình hiểu ra, nhớ tới cô gái đã ra đi khi tuổi đời còn rất trẻ đó.
Diệp Dĩ Muội và Vu Thái Ninh nhìn không hề giống nhau, chỉ là khí chất lại có phần rất giống.
Khi phát hiện ra điều này đã làm Tần Hàm Dịch trong lòng cảm thấy rất không thoái mái.
Dù gì, năm đó, chính anh đã tận mắt chứng kiến Lam Dư Khê điên cuồng thế nào....
Anh đã từng cho rằng, mất đi Vu Thái Ninh, Lam Dư Khê thực sự sẽ không sống tiếp được nữa.
“Cái này không cần cậu phải nhắc nhở.” Lam Dư Khê cuối cùng cũng không còn bình tĩnh được nữa, bực dọc trả lời.
“Cậu định khi nào thì trở lại Paris?” Tần Hàm Dịch không phải muốn đuổi Lam Dư Khê đi, chỉ là không cho rằng anh sẽ ở lại.
Dù sao thì đây cũng là nơi gợi cho anh nhiều nỗi đau nhất.
Chỉ là, sự việc lúc nào cũng nằm ngoài dự liệu của con người.
“Tôi vẫn chưa nghĩ kĩ, tạm thời sẽ không rời đi.”
Đúng như Lam Dư Khê chưa từng nghĩ sẽ quay về, anh bây giờ thực sự chưa nghĩ kĩ rằng khi nào sẽ rời đi.
Ít nhất, phải đợi cô gái đó trở về với cuộc sống bình thường anh mới yên tâm rời đi được.
Không kể anh có ý gì với cô, coi cô là ai. Nhưng, anh đối với cô không hề có ý muốn có được cô, chỉ là anh thật tâm hi vọng cô có thể tiếp tục sống thật tốt.
“Với tư cách là anh em, câu bằng lòng quên đi quá khứ, ở lại trong nước, tôi rất vui.
Nhưng, tôi không hi vọng cậu và Diệp Dĩ Muội có sự qua lại nhiều với nhau, để cho những phóng viên lá cải săn tin chụp được, lại ảnh hưởng xấu tới Tần gia.” Tần Hàm Dịch trong lòng có chút bí bách, không chịu được mà nói cảnh cáo Lam Dư Khê.
Nếu không phải coi Lam Dư Khê như anh em, Tần Hàm Dịch sẽ không chỉ cảnh cáo anh hết lần này tới lần khác.
Tần Hàm Dịch không muốn sự việc này phát triển tới mức không thể giải quyết được, cuối cùng ngay đến cả tình bạn bao nhiêu năm cũng không còn.