Tần Hàm Dịch lập tức sầm mặt lại, trong lòng vừa vui mừng chưa được mấy giây đã biến mất, anh nghiến răng hỏi: “Cô nói cái gì?”
“Anh yên tâm, tôi sẽ không báo cảnh sát, sẽ không nói linh tinh, tôi chỉ muốn trở về với những ngày tháng yên bình.” Diệp Dĩ Muội sao có thể quên được, lúc trước anh đã từng nói cô không được phép báo cảnh sát.ếu Tần Hàm Dịch vẫn muốn bao che cho Hạ Lam thì việc báo cảnh sát cũng không có bất kì tác dụng gì.
Nhưng, cô cũng tuyệt đối không từ bỏ ý nghĩ về việc điều tra ra sự thật.
Việc thi thể của mẹ cô rốt cuộc có phải do Hạ Lam cho người lấy trộm không, cô có thể không so đo nhưng đâm chết mẹ cô, tên lái xe đã chạy thoát, cô không thể không tìm.
Cũng khó trách Diệp Dĩ Muội lại hiểu lầm Tần Hàm Dịch, với thế lực cảu Tần gia, điều tra sự việc này, cũng không phải việc khó khăn gì, Tần Hàm Dịch đã điều tra lâu như vậy mà lại không có kết quả gì.
Diệp Dĩ Muội đương nhiên sẽ hoài nghi, Tần Hàm Dịch là vì bao che cho Hạ Lam nên mới trấn áp sự việc đó lại.
“Ăn cơm, lời cô vừa nói tôi coi như chưa nghe thấy gì.” Tần Hàm Dịch nói cảnh cáo lạnh lùng, cầm bát đũa lên, không muốn nói tiếp nữa.
“Tần Hàm Dịch, không biết anh nghe thấy hay không, tôi cũng đã quyết định ly hôn với anh rồi.” Diệp Dĩ Muội đứng lên, đang định rời khỏi bàn ăn.
“Cô dám.” Tần Hàm Dịch đặt phịch bát đũa xuống bàn, đứng phắt lên.
“Tôi có gì mà không dám chứ, mẹ tôi đã chết rồi, anh còn có thể dùng cái gì để uy hiếp tôi? Lẽ nào người người cha dượng đáng chết kia của tôi, anh thích thì đi mà cho người giết chết ông ta, tôi chẳng quan tâm!” ( Dĩ Muội quay người lại nhìn trừng trừng vào anh, miệng nhếch cười chế giễu.
“Cô.....” Tần Hàm Dịch bị lời nói của cô làm cho tức giận, mặt tái đi, rồi anh cười lại: “Cô đừng quên, phần đất làm mộ cho mẹ cô là do tôi mua.”
“Tần Hàm Dịch, sao anh có thể đê tiện như vâyj?” anh vừa nói dứt lời, Diệp Dĩ Muội tức giận toàn thân run lên, cô tức quá mà buột mồm nói ra: “Chẳng trách anh lại thích Hạ Lam.”
Hai người, đê tiện giống nhau, cho dù đã là người mất rồi mà cũng không chịu để yên.
Dứt lời, cô không cho Tần Hàm Dịch có cơ hội nói thêm gì, cô chạy thẳng lên tầng.
Tần Hàm Dịch nhìn về phía cầu thang không có bóng dáng ai, anh tức giận mà dây thần kinh trên đầu giật lên đùng đùng, quay người lại nhìn tất cả đồ ăn trên bàn.
Anh cũng là hôm nay mới biết, bản thân có thể đê tiện, bỉ ối tới mức đến một người đã chết cũng không chịu buông tha.
“Thiếu gia, cậu với thiếu phu nhân thế này, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.” Vú Trần nhìn thái độ bực dọc của Tần Hàm Dịch, lắc lắc đầu bất lực.
Con người này, bà đã nhìn thấy anh lớn lên từ bé, tuy là con độc nhất của gia đình, nhưng cũng không có được bất kì sự yêu thương nào.
Cha mẹ hà khắc, làm cho những năm tháng tuổi thơ của anh dường như không hề có sự vui vẻ, bắt buộc hàng ngày đều phải học kín các môn học.
Năm anh mười bảy tuổi, cha anh bị bệnh tim đột ngột qua đời.
Anh còn nhỏ tuổi như thế mà đã phải gánh vác trọng trách là đảm đương tập đoàn Tần thị, lại còn những kẻ nhăm nhe muốn tranh thủ đục nước béo cò, muốn nuốt chửng tập đoàn, anh đã phải tham gia vào thương trường khi mới từng ấy tuổi.
Dần dần, anh cũng quên mất, làm thế nào để quan tâm một người.
Cho dù đối với Hạ Lam, anh cũng chỉ là khi cô ta cần giúp đỡ mà nói với anh thì anh đều đồng ý chứ từ trước tới giờ chưa từng chủ động làm gì cho cô ta.
Cưới Diệp Dĩ Muội, tuy anh không bằng lòng, bài trừ, nhưng cũng không tới mức từ chối nhất định không chịu.
Điều này có nghĩa là ngay từ đầu, trong lòng anh đã có một chút chút chấp nhận cô gái đơn thuần Diệp Dĩ Muội này.
Chỉ là, anh dường như từ đầu tới cuối không ý thức được sự thừa nhận đó....
Lời của vú Trần làm cho Tần Hàm Dịch chìm vào suy nghĩ, anh không nên sống thế này với Diệp Dĩ Muội, vậy thì anh nên làm thế nào với cô?
“Anh yên tâm, tôi sẽ không báo cảnh sát, sẽ không nói linh tinh, tôi chỉ muốn trở về với những ngày tháng yên bình.” Diệp Dĩ Muội sao có thể quên được, lúc trước anh đã từng nói cô không được phép báo cảnh sát.ếu Tần Hàm Dịch vẫn muốn bao che cho Hạ Lam thì việc báo cảnh sát cũng không có bất kì tác dụng gì.
Nhưng, cô cũng tuyệt đối không từ bỏ ý nghĩ về việc điều tra ra sự thật.
Việc thi thể của mẹ cô rốt cuộc có phải do Hạ Lam cho người lấy trộm không, cô có thể không so đo nhưng đâm chết mẹ cô, tên lái xe đã chạy thoát, cô không thể không tìm.
Cũng khó trách Diệp Dĩ Muội lại hiểu lầm Tần Hàm Dịch, với thế lực cảu Tần gia, điều tra sự việc này, cũng không phải việc khó khăn gì, Tần Hàm Dịch đã điều tra lâu như vậy mà lại không có kết quả gì.
Diệp Dĩ Muội đương nhiên sẽ hoài nghi, Tần Hàm Dịch là vì bao che cho Hạ Lam nên mới trấn áp sự việc đó lại.
“Ăn cơm, lời cô vừa nói tôi coi như chưa nghe thấy gì.” Tần Hàm Dịch nói cảnh cáo lạnh lùng, cầm bát đũa lên, không muốn nói tiếp nữa.
“Tần Hàm Dịch, không biết anh nghe thấy hay không, tôi cũng đã quyết định ly hôn với anh rồi.” Diệp Dĩ Muội đứng lên, đang định rời khỏi bàn ăn.
“Cô dám.” Tần Hàm Dịch đặt phịch bát đũa xuống bàn, đứng phắt lên.
“Tôi có gì mà không dám chứ, mẹ tôi đã chết rồi, anh còn có thể dùng cái gì để uy hiếp tôi? Lẽ nào người người cha dượng đáng chết kia của tôi, anh thích thì đi mà cho người giết chết ông ta, tôi chẳng quan tâm!” ( Dĩ Muội quay người lại nhìn trừng trừng vào anh, miệng nhếch cười chế giễu.
“Cô.....” Tần Hàm Dịch bị lời nói của cô làm cho tức giận, mặt tái đi, rồi anh cười lại: “Cô đừng quên, phần đất làm mộ cho mẹ cô là do tôi mua.”
“Tần Hàm Dịch, sao anh có thể đê tiện như vâyj?” anh vừa nói dứt lời, Diệp Dĩ Muội tức giận toàn thân run lên, cô tức quá mà buột mồm nói ra: “Chẳng trách anh lại thích Hạ Lam.”
Hai người, đê tiện giống nhau, cho dù đã là người mất rồi mà cũng không chịu để yên.
Dứt lời, cô không cho Tần Hàm Dịch có cơ hội nói thêm gì, cô chạy thẳng lên tầng.
Tần Hàm Dịch nhìn về phía cầu thang không có bóng dáng ai, anh tức giận mà dây thần kinh trên đầu giật lên đùng đùng, quay người lại nhìn tất cả đồ ăn trên bàn.
Anh cũng là hôm nay mới biết, bản thân có thể đê tiện, bỉ ối tới mức đến một người đã chết cũng không chịu buông tha.
“Thiếu gia, cậu với thiếu phu nhân thế này, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.” Vú Trần nhìn thái độ bực dọc của Tần Hàm Dịch, lắc lắc đầu bất lực.
Con người này, bà đã nhìn thấy anh lớn lên từ bé, tuy là con độc nhất của gia đình, nhưng cũng không có được bất kì sự yêu thương nào.
Cha mẹ hà khắc, làm cho những năm tháng tuổi thơ của anh dường như không hề có sự vui vẻ, bắt buộc hàng ngày đều phải học kín các môn học.
Năm anh mười bảy tuổi, cha anh bị bệnh tim đột ngột qua đời.
Anh còn nhỏ tuổi như thế mà đã phải gánh vác trọng trách là đảm đương tập đoàn Tần thị, lại còn những kẻ nhăm nhe muốn tranh thủ đục nước béo cò, muốn nuốt chửng tập đoàn, anh đã phải tham gia vào thương trường khi mới từng ấy tuổi.
Dần dần, anh cũng quên mất, làm thế nào để quan tâm một người.
Cho dù đối với Hạ Lam, anh cũng chỉ là khi cô ta cần giúp đỡ mà nói với anh thì anh đều đồng ý chứ từ trước tới giờ chưa từng chủ động làm gì cho cô ta.
Cưới Diệp Dĩ Muội, tuy anh không bằng lòng, bài trừ, nhưng cũng không tới mức từ chối nhất định không chịu.
Điều này có nghĩa là ngay từ đầu, trong lòng anh đã có một chút chút chấp nhận cô gái đơn thuần Diệp Dĩ Muội này.
Chỉ là, anh dường như từ đầu tới cuối không ý thức được sự thừa nhận đó....
Lời của vú Trần làm cho Tần Hàm Dịch chìm vào suy nghĩ, anh không nên sống thế này với Diệp Dĩ Muội, vậy thì anh nên làm thế nào với cô?