Tính cách của Lam Dư Khê trên thực tế thì không khác gì lắm so với Tần Hàm Dịch, tuy là phong lưu, nhưng đối với người khác thì khá lạnh lùng, giấu rất kĩ những gì trong lòng nghĩ.
Hơn nữa, anh một lòng đối với Vu Thái Ninh, đến mức mà làm cho người khác phải thấy phẫn nộ, nếu không phải anh ta và Diệp Dĩ Muội lúc trước có gì đó thì Tần Hàm Dịch nghĩ không ra tại sao anh ta lại bảo vệ một cô gái vừa mới quen biết không lâu như thế!
Anh càng nghĩ càng bực mình, đột nhiên đạp chân ga, chiếc xe phi đi.
Chỉ là, cứ đi lòng vòng trên đường mấy lượt, anh cũng không biết bản thân mình có thể đi đâu.
Cuối cùng, anh lái xe đỗ lại bên bờ biển, ngồi dựa vào ghế đá, châm một điếu thuốc lên hút, rồi lại điếu nữa điếu nữa, nhưng vẫn không có được câu trả lời, chỉ cảm thấy càng tức tối mà thôi.
Điện thoại bị anh vứt ở cạnh ghế lái không biết đã đổ chuông lần thứ mấy rồi!
Người gọi điện đến, hình như đang có chuyện gì gấp, anh không bắt máy người đó vẫn gọi liên tục.
Điếu thuốc trong tay Tần Hàm Dịch cuối cùng cũng đã cháy hết, anh cầm lấy điện thoại, ấn nút nghe chẳng vui vẻ gì.
“Ai đấy?”
“Hàm Dịch, là em.” Châu Lan Na vừa khóc vừa nói.
“Có việc gì?” Tần Hàm Dịch vốn dĩ đã đang bực tức rồi nghe thấy giọng cô ta càng thấy phiền hơn.
Hơn nữa, anh từ trước tới nay đều rất ghét con gái suốt ngày khóc lóc.
“Không có chuyện gì.” Giọng nói Châu Lan Na rõ ràng là đang run lên.
“Vậy thì như vậy đi.” Tần Hàm Dịch thực lòng chẳng có tâm trạng đâu mà quan tâm tới cô ta lúc này, đang định cúp máy liền nghe thấy Châu Lan Na vội vàng nói: “Hàm Dịch, anh quên rồi à? hôm nay là sinh nhật của em.”
“...........” Tần Hàm Dịch nheo mày lại suy nghĩ một lúc, giờ mới nghĩ ra, trước khi kết hôn với Diệp Dĩ Muội, anh đồng ý với Châu Lan Na rằng sẽ cùng cô ta đón sinh nhật.
Bình thường tằng quà sinh nhật cho tình nhân đều là do Châu Lan Na chuẩn bị! Anh làm gì mà nhớ được sinh nhật cô ta?
Nghĩ tới đây, trong lòng lại thấy có chút áy náy. Nghĩ rồi anh thấy bản thân dù sao cũng chẳng còn nơi nào để đi, vậy là liền đi tới chỗ cô ta.
“Ở nhà đợi anh, bây giờ anh qua.” Tần Hàm Dịch cúp máy, khởi động xe đi tới chỗ Châu Lan Na. Từ trước tới giờ anh luôn thích những cô gái nghe lời, còn Châu Lan Na được anh yêu chiều chẳng qua là vì cô ta nhìn giống với Hạ Lam, hơn nữa cô ta lại rất biết nghe lời.
Bình thường, cô ta không bao giờ ghen tuông gì với những tình nhân của anh, anh thích ai cô ta đều nhất định giúp anh đạt được mục đích.
Cho dù, có những lúc, có tình nhân vì cậy được yêu chiều mà tát cả vào mặt cô ta, cô ta cũng chỉ cười cười, nuốt sự tức giận, uất ức, tủi hờn vào trong, không hề tranh cãi gì với kẻ đó, để anh không phải khó xử.
Còn anh sau khi phát hiện ra những việc như vậy, nhất định lập tức đá cô gái đó, không phải là vì trút giận cho cô ta mà là vì anh ghét loại con gái không biết điều, tưởng được yêu thương muốn làm gì thì làm.
Anh cũng rất rõ, không kể Châu Lan Na nhường bước thế nào, cô ta cũng sẽ không bước chân được vào trái tim anh.
Có điều bởi vì cô ta nghe lời, anh mới bằng lòng để cho cô ta ở bên cạnh mình lâu như vậy.
Trước mắt anh đột nhiên lóe lên một cặp mắt đầy bướng bỉnh, anh không thể không tự hỏi: “Để Diệp Dĩ Muội ở bên cạnh anh như vậy, là vì cái gì? Chỉ vì hạnh phúc của Hạ Lam sao?”
Chiếc xe phi thẳng tới phía ngoài căn hộ của Châu Lan Na, vừa mới xuống xe, đã nhìn thấy cô ta mặc trên người một bộ váy trắng, đứng run rẩy bên trong, dường như bất kì người đàn ông nào nhìn thấy đều cảm thấy thương xót.
Huống hồ, Châu Lan Na thế này, không chỉ làm Tần Hàm Dịch nhớ tới một người con gái khác – đó là cô gái đã xuất hiện trong cuộc đời anh khi anh đau khổ nhất, khi anh thuần khiết nhất.
Khoảng cách của hai người không xa, anh có thể rõ ràng nhìn thấy sự lo lắng của cô ta bỗng chốc hóa thành sự vui mừng.
Cô ta nhanh chân chạy về phía anh, cái năm mười bảy tuổi đó, hình ảnh thường xuất hiện trong giấc mơ của anh, lại một lần nữa hiện ra rõ nét.....
Hơn nữa, anh một lòng đối với Vu Thái Ninh, đến mức mà làm cho người khác phải thấy phẫn nộ, nếu không phải anh ta và Diệp Dĩ Muội lúc trước có gì đó thì Tần Hàm Dịch nghĩ không ra tại sao anh ta lại bảo vệ một cô gái vừa mới quen biết không lâu như thế!
Anh càng nghĩ càng bực mình, đột nhiên đạp chân ga, chiếc xe phi đi.
Chỉ là, cứ đi lòng vòng trên đường mấy lượt, anh cũng không biết bản thân mình có thể đi đâu.
Cuối cùng, anh lái xe đỗ lại bên bờ biển, ngồi dựa vào ghế đá, châm một điếu thuốc lên hút, rồi lại điếu nữa điếu nữa, nhưng vẫn không có được câu trả lời, chỉ cảm thấy càng tức tối mà thôi.
Điện thoại bị anh vứt ở cạnh ghế lái không biết đã đổ chuông lần thứ mấy rồi!
Người gọi điện đến, hình như đang có chuyện gì gấp, anh không bắt máy người đó vẫn gọi liên tục.
Điếu thuốc trong tay Tần Hàm Dịch cuối cùng cũng đã cháy hết, anh cầm lấy điện thoại, ấn nút nghe chẳng vui vẻ gì.
“Ai đấy?”
“Hàm Dịch, là em.” Châu Lan Na vừa khóc vừa nói.
“Có việc gì?” Tần Hàm Dịch vốn dĩ đã đang bực tức rồi nghe thấy giọng cô ta càng thấy phiền hơn.
Hơn nữa, anh từ trước tới nay đều rất ghét con gái suốt ngày khóc lóc.
“Không có chuyện gì.” Giọng nói Châu Lan Na rõ ràng là đang run lên.
“Vậy thì như vậy đi.” Tần Hàm Dịch thực lòng chẳng có tâm trạng đâu mà quan tâm tới cô ta lúc này, đang định cúp máy liền nghe thấy Châu Lan Na vội vàng nói: “Hàm Dịch, anh quên rồi à? hôm nay là sinh nhật của em.”
“...........” Tần Hàm Dịch nheo mày lại suy nghĩ một lúc, giờ mới nghĩ ra, trước khi kết hôn với Diệp Dĩ Muội, anh đồng ý với Châu Lan Na rằng sẽ cùng cô ta đón sinh nhật.
Bình thường tằng quà sinh nhật cho tình nhân đều là do Châu Lan Na chuẩn bị! Anh làm gì mà nhớ được sinh nhật cô ta?
Nghĩ tới đây, trong lòng lại thấy có chút áy náy. Nghĩ rồi anh thấy bản thân dù sao cũng chẳng còn nơi nào để đi, vậy là liền đi tới chỗ cô ta.
“Ở nhà đợi anh, bây giờ anh qua.” Tần Hàm Dịch cúp máy, khởi động xe đi tới chỗ Châu Lan Na. Từ trước tới giờ anh luôn thích những cô gái nghe lời, còn Châu Lan Na được anh yêu chiều chẳng qua là vì cô ta nhìn giống với Hạ Lam, hơn nữa cô ta lại rất biết nghe lời.
Bình thường, cô ta không bao giờ ghen tuông gì với những tình nhân của anh, anh thích ai cô ta đều nhất định giúp anh đạt được mục đích.
Cho dù, có những lúc, có tình nhân vì cậy được yêu chiều mà tát cả vào mặt cô ta, cô ta cũng chỉ cười cười, nuốt sự tức giận, uất ức, tủi hờn vào trong, không hề tranh cãi gì với kẻ đó, để anh không phải khó xử.
Còn anh sau khi phát hiện ra những việc như vậy, nhất định lập tức đá cô gái đó, không phải là vì trút giận cho cô ta mà là vì anh ghét loại con gái không biết điều, tưởng được yêu thương muốn làm gì thì làm.
Anh cũng rất rõ, không kể Châu Lan Na nhường bước thế nào, cô ta cũng sẽ không bước chân được vào trái tim anh.
Có điều bởi vì cô ta nghe lời, anh mới bằng lòng để cho cô ta ở bên cạnh mình lâu như vậy.
Trước mắt anh đột nhiên lóe lên một cặp mắt đầy bướng bỉnh, anh không thể không tự hỏi: “Để Diệp Dĩ Muội ở bên cạnh anh như vậy, là vì cái gì? Chỉ vì hạnh phúc của Hạ Lam sao?”
Chiếc xe phi thẳng tới phía ngoài căn hộ của Châu Lan Na, vừa mới xuống xe, đã nhìn thấy cô ta mặc trên người một bộ váy trắng, đứng run rẩy bên trong, dường như bất kì người đàn ông nào nhìn thấy đều cảm thấy thương xót.
Huống hồ, Châu Lan Na thế này, không chỉ làm Tần Hàm Dịch nhớ tới một người con gái khác – đó là cô gái đã xuất hiện trong cuộc đời anh khi anh đau khổ nhất, khi anh thuần khiết nhất.
Khoảng cách của hai người không xa, anh có thể rõ ràng nhìn thấy sự lo lắng của cô ta bỗng chốc hóa thành sự vui mừng.
Cô ta nhanh chân chạy về phía anh, cái năm mười bảy tuổi đó, hình ảnh thường xuất hiện trong giấc mơ của anh, lại một lần nữa hiện ra rõ nét.....