Tần Hàm Dịch tự mình lái xe, hướng về phía trung tâm thành phố, anh dừng xe lại trước một cửa hàng quần áo.
“Chẳng phải là đến nhà bà nội anh à?” Diệp Dĩ Muội nhìn phía ngoài cửa xe, không hiểu liền hỏi.
“Tôi không muốn nội tôi nghĩ rằng tôi ngược đãi cô.” Tần Hàm Dịch bỏ dây an toàn ra, thấy Diệp Dĩ Muội còn chưa động đậy gì, anh bèn dựa lại gần: “Cần tôi giúp cô không?”
“Không cần!” Diệp Dĩ Muội mặt hơi đỏ lên, lập tức tháo dây an toàn xe ra, đẩy cửa xe, nhanh chân bước xuống như thể đang có con sói chạy theo cô.
Tần Hàm Dịch mặt xị ra, đóng cửa xe rầm cái, ánh mắt lạnh lùng.
Chỉ là ngay sau đó, đôi môi mỏng của anh liền cong lên.
Có lẽ, cái trò rút từng cái gai trên người con nhím cũng là một trò chơi thú vị.
Anh thích những việc có tính thách thức, anh muốn xem xem Diệp Dĩ Muội khác gì với những cô gái khác, tới mức mà làm cho vả Hứa An Ca và Lam Dư Khê điên đảo như vậy.
Có kế hoạch rồi, trong lòng anh đột nhiên lại vui hơn, cuộc sống dường như lại thêm vài điều thú vị.
Sau khi xuống xe, anh vô cùng tự nhiên đưa tay đặt lên eo Diệp Dĩ Muội bước đi.
“Anh làm cái gì đấy hả?” Diệp Dĩ Muội giật mình, bèn muốn đẩy anh ra.
“Vợ à, tôi là tổng tài của một công ty nổi tiếng thậm chí còn đã lên sàn chứng khoán, cần phải có danh tiếng của một người đàn ông tốt chứ!” anh ghé sát môi lại gần cô, nói xong còn huýt sáo.
Diệp Dĩ Muội đột nhiên rùng mình, hai mắt tròn xoe, trên người như xuất hiện một cục u vậy.
Xem ra, Tần Hàm Dịch thật sự điên rồi.....
Một người đàn ông thay phụ nữ bên cạnh mình còn nhanh hơn thay áo, vậy mà còn nói bản thân cần danh tiếng một người đàn ông tốt.
Thử hỏi, đã khi nào anh để ý tới danh tiếng của bản thân chưa?
“Vợ à, xem em kích động kìa!” Tần Hàm Dịch đột nhiên nghiêng người, ngậm lấy tai Diệp Dĩ Muội cắn một cái rồi nhanh chóng bỏ ra.
Diệp Dĩ Muội nét mặt cứng đơ lại, cô đứng thẳng lưng lên, con tim đột nhiên đập loạn nhịp, dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
“Tần Hàm Dịch, chúng ta nói chuyện tử tế được không?” Diệp Dĩ Muội sắp sợ đến chết rồi.
Nếu, bây giờ ai nói với cô, Tần Hàm Dịch bị ma nhập, cô tuyệt đối sẽ tin.
“Suỵt.....” Diệp Dĩ Muội đặt ngón tay trỏ của mình lên môi Diệp Dĩ Muội: “Gọi là chồng ơi đi, đúng là hư quá!”
Diệp Dĩ Muội lại lần nữa run người lên, con tim đã đập thình thịch bây giờ còn đập nhanh hơn nữa: “Tần Hàm Dịch, anh nói thẳng đi, rốt cuộc anh có mục đích gì?”
“Chồng tốt với vợ đó là đạo lý bao đời nay rồi, còn có mục đích gì chứ?” Tần Hàm Dịch giả vờ nhìn cô vô tội.
“Tần Hàm Dịch, tôi không có thời gian để điên cùng anh đâu, nếu anh không có việc gì làm thì đi mà tìm Châu Lan Na.” Diệp Dĩ Muội không thể chịu được sự kì quái khác thường của anh thềm nữa, cô nhìn anh gầm lên.
“Ngoan nào!” cánh tay ôm lấy eo cô của Tần Hàm Dịch càng ghì chặt hơn, rồi anh nói nhỏ, gằn giọng bên tai cô cảnh cáo: “Đừng làm ồn nữa, ở đây thì nể mặt chồng em một chút, như thế là có lợi cho em đấy.”
Diệp Dĩ Muội lườm anh, lười chẳng muốn đấu khẩu cùng anh nữa, cùng anh đi vào cửa hàng quần áo.
“Tần thiếu gia!” nhân viên cửa hàng nhanh chóng bước lên phía trước, đón tiếp.
“Ừm.” Tần Hàm Dịch gật đầy, đứng ở cửa không động đậy.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy Diệp Dĩ Muội, lập tức hiểu ý: “Tần thái thái.”
Lúc này Tần Hàm Dịch mới hài lòng tay vẫn quàng vào eo Diệp Dĩ Muội đi tới trước ghế sô pha ngồi xuống: “Tìm vài bộ quần áo phù hợp với thái thái của tôi ra đây.”
“Vâng, Tần thiếu gia!” nhân viên cửa hàng không dám chậm chế, nhanh chóng đi thực hiện yêu cầu của anh.
Không bao lâu sau, nhân viên đã cầm tới mấy bộ đồ đắt nhất của cửa hàng, đưa ra trước mặt hai người.
“Đi thử đi, anh đợi em.” Tần Hàm Dịch nói vẻ rất tự nhiên, còn thơm vào má Diệp Dĩ Muội một cái rồi mới bỏ tay trên eo cô ra.
“Chụt!” ngay sau đó mặt Diệp Dĩ Muội đỏ bừng lên, bộ dạng xấu hổ nhìn Tần Hàm Dịch, rồi bỗng nhiên eo cô có một bàn tay nóng ấm xượt qua.
“Chẳng phải là đến nhà bà nội anh à?” Diệp Dĩ Muội nhìn phía ngoài cửa xe, không hiểu liền hỏi.
“Tôi không muốn nội tôi nghĩ rằng tôi ngược đãi cô.” Tần Hàm Dịch bỏ dây an toàn ra, thấy Diệp Dĩ Muội còn chưa động đậy gì, anh bèn dựa lại gần: “Cần tôi giúp cô không?”
“Không cần!” Diệp Dĩ Muội mặt hơi đỏ lên, lập tức tháo dây an toàn xe ra, đẩy cửa xe, nhanh chân bước xuống như thể đang có con sói chạy theo cô.
Tần Hàm Dịch mặt xị ra, đóng cửa xe rầm cái, ánh mắt lạnh lùng.
Chỉ là ngay sau đó, đôi môi mỏng của anh liền cong lên.
Có lẽ, cái trò rút từng cái gai trên người con nhím cũng là một trò chơi thú vị.
Anh thích những việc có tính thách thức, anh muốn xem xem Diệp Dĩ Muội khác gì với những cô gái khác, tới mức mà làm cho vả Hứa An Ca và Lam Dư Khê điên đảo như vậy.
Có kế hoạch rồi, trong lòng anh đột nhiên lại vui hơn, cuộc sống dường như lại thêm vài điều thú vị.
Sau khi xuống xe, anh vô cùng tự nhiên đưa tay đặt lên eo Diệp Dĩ Muội bước đi.
“Anh làm cái gì đấy hả?” Diệp Dĩ Muội giật mình, bèn muốn đẩy anh ra.
“Vợ à, tôi là tổng tài của một công ty nổi tiếng thậm chí còn đã lên sàn chứng khoán, cần phải có danh tiếng của một người đàn ông tốt chứ!” anh ghé sát môi lại gần cô, nói xong còn huýt sáo.
Diệp Dĩ Muội đột nhiên rùng mình, hai mắt tròn xoe, trên người như xuất hiện một cục u vậy.
Xem ra, Tần Hàm Dịch thật sự điên rồi.....
Một người đàn ông thay phụ nữ bên cạnh mình còn nhanh hơn thay áo, vậy mà còn nói bản thân cần danh tiếng một người đàn ông tốt.
Thử hỏi, đã khi nào anh để ý tới danh tiếng của bản thân chưa?
“Vợ à, xem em kích động kìa!” Tần Hàm Dịch đột nhiên nghiêng người, ngậm lấy tai Diệp Dĩ Muội cắn một cái rồi nhanh chóng bỏ ra.
Diệp Dĩ Muội nét mặt cứng đơ lại, cô đứng thẳng lưng lên, con tim đột nhiên đập loạn nhịp, dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
“Tần Hàm Dịch, chúng ta nói chuyện tử tế được không?” Diệp Dĩ Muội sắp sợ đến chết rồi.
Nếu, bây giờ ai nói với cô, Tần Hàm Dịch bị ma nhập, cô tuyệt đối sẽ tin.
“Suỵt.....” Diệp Dĩ Muội đặt ngón tay trỏ của mình lên môi Diệp Dĩ Muội: “Gọi là chồng ơi đi, đúng là hư quá!”
Diệp Dĩ Muội lại lần nữa run người lên, con tim đã đập thình thịch bây giờ còn đập nhanh hơn nữa: “Tần Hàm Dịch, anh nói thẳng đi, rốt cuộc anh có mục đích gì?”
“Chồng tốt với vợ đó là đạo lý bao đời nay rồi, còn có mục đích gì chứ?” Tần Hàm Dịch giả vờ nhìn cô vô tội.
“Tần Hàm Dịch, tôi không có thời gian để điên cùng anh đâu, nếu anh không có việc gì làm thì đi mà tìm Châu Lan Na.” Diệp Dĩ Muội không thể chịu được sự kì quái khác thường của anh thềm nữa, cô nhìn anh gầm lên.
“Ngoan nào!” cánh tay ôm lấy eo cô của Tần Hàm Dịch càng ghì chặt hơn, rồi anh nói nhỏ, gằn giọng bên tai cô cảnh cáo: “Đừng làm ồn nữa, ở đây thì nể mặt chồng em một chút, như thế là có lợi cho em đấy.”
Diệp Dĩ Muội lườm anh, lười chẳng muốn đấu khẩu cùng anh nữa, cùng anh đi vào cửa hàng quần áo.
“Tần thiếu gia!” nhân viên cửa hàng nhanh chóng bước lên phía trước, đón tiếp.
“Ừm.” Tần Hàm Dịch gật đầy, đứng ở cửa không động đậy.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy Diệp Dĩ Muội, lập tức hiểu ý: “Tần thái thái.”
Lúc này Tần Hàm Dịch mới hài lòng tay vẫn quàng vào eo Diệp Dĩ Muội đi tới trước ghế sô pha ngồi xuống: “Tìm vài bộ quần áo phù hợp với thái thái của tôi ra đây.”
“Vâng, Tần thiếu gia!” nhân viên cửa hàng không dám chậm chế, nhanh chóng đi thực hiện yêu cầu của anh.
Không bao lâu sau, nhân viên đã cầm tới mấy bộ đồ đắt nhất của cửa hàng, đưa ra trước mặt hai người.
“Đi thử đi, anh đợi em.” Tần Hàm Dịch nói vẻ rất tự nhiên, còn thơm vào má Diệp Dĩ Muội một cái rồi mới bỏ tay trên eo cô ra.
“Chụt!” ngay sau đó mặt Diệp Dĩ Muội đỏ bừng lên, bộ dạng xấu hổ nhìn Tần Hàm Dịch, rồi bỗng nhiên eo cô có một bàn tay nóng ấm xượt qua.