Diệp Dĩ Muội nghe thấy liền quay đầu lại, trước mắt cô là hình ảnh Lam Dư Khê, một tay anh cho vào túi quần, một tay vẫn cầm đồng tiền xu đưa cho cô.
“Lam Dư Khê, sao anh lại ở đây?” cô nheo mày lại, hỏi có vẻ tò mò.
“Đi xa nơi này lâu quá rồi, muốn đi lượn vòng quanh xem có thay đổi gì không.”
Lam Dư Khê nói rồi đỡ lấy tay cô, đặt đồng xu vào lòng bàn tay cô: “Dĩ Muội, chỉ cần trong lòng cô tràn ngập hi vọng, vậy thì may đen cũng sẽ sớm tan thôi.”
“Thật không?” Diệp Dĩ Muội nhìn vào đồng xu trong tay, cô khẽ cười cay đắng.
Trước đây, kể cả ngày này cũng bị cha dượng đánh nhưng trong lòng cô vẫn tràn ngập hi vọng, mong chờ tới một ngày, cô có thể đưa mẹ cô rời khỏi cái nơi chẳng khác nào địa ngục này.
Thế nhưng hi vọng của cô, tới cuối cùng vẫn không thể trở thành sự thực, mẹ cô đã chết mà không rõ nguyên nhân thế nào.
Nếu đúng là Hạ Lam làm, điều đó có nghĩa là bản thân cô đã gián tiếp hại chết mẹ cô.
Nếu không phải vì muốn tìm ra hung thủ thật sự hại chết mẹ cô, cô sợ rằng sớm đã mất đi động lực cho cô cố gắng.
Nhưng, để tìm ra hung thủ thì đâu có dễ dàng, Tần Hàm Dịch đương nhiên là sẽ bảo vệ Hạ Lam tới cùng.
Mỗi khi nghĩ tới điều này, cô yêu anh bao nhiêu thì lại hận anh bấy nhiêu.
“Đương nhiên là thật rồi.” Lam Dư Khê trả lời chắc chắn, đột nhiên cúi người xuống, khẽ thổi vào lòng bàn tay cô, cười cười nói với cô: “Được rồi đấy, may mắn của tôi cũng trao hết cho cô rồi, như thế thì tâm nguyện của cô sẽ có thể nhanh chóng trở thành sự thật.”
Cô nhìn hành động có phần ấu trĩ của anh, khi muốn bật cười thì liền phát hiện hai mắt cô đã nhòe đi vì nước mắt.
“Cảm ơn anh.” Diệp Dĩ Muội từ từ nắm chặt tay lại, để cho đồng xu nằm im trong lòng bàn tay.
“Đi đi!” Lam Dư Khê cười tươi nhìn hướng về phía đài phun nước.
“Ừm!” Diệp Dĩ Muội gật đầu, đi về phía đài phun nước, khi cách hồ nước khoảng hai mét, cô dừng lại, nhắm mắt vào, giơ tay lên và đem đồng xu cùng với lời chúc của Lam Dư Khê ném vào trong hồ.
Ném xong, anh tay cô nắm với nhau, đặt trước ngực, ước một điều ước.
“Thượng đế, xin Người hãy phù hộ cho con sớm tìm ra được hung thủ đã hại chết mẹ con.”
Lời chúc của anh, cô nghĩ, muốn thoát ly khỏi sự việc của Tần Hàm Dịch thì vẫn là bản thân cô phải tự đi giải quyết.
Từ từ mở mắt ra, cô đứng bên hồ nước, một lúc lâu không động đậy.
Những giọt nước bắn tung tóe bắn cả lên người cô, làm ướt chiếc váy của cô, một cơn gió thổi qua làm cô không thể không co mình lại.
Sau đó, bèn có một chiếc áo khoác choàng lên vai cô, mang theo hơi ấm.
“Không cần đâu.” Cô lúng túng nhìn Lam Dư Khê, muốn cởi chiếc áo anh vừa đặt lên vai cô xuống nhưng anh lại một mực giữ nó lại trên vai cô.
“Khoác đi! Gần đây trời lạnh rồi, lần sau đi ra ngoài thì mặc nhiều một chút.” Lam Dư Khê cười rất tự nhiên, không hề có chút nịnh nọt hay ý đồ gì, nụ cười đó mang lại cho cô hơi ấm của tình người.
“Cảm ơn!” Diệp Dĩ Muội dường như bị anh làm ảnh hưởng, cũng nở nụ cười trên môi đáp lại.
“Nha đầu, không cần khách khí như thế làm gì.” Lam Dư Khê hướng ánh mắt mình về phía hồ nước, nhìn xa xăm, chìm vào trong những kí ức xưa kia.
“Lam Dư Khê, anh đã từng ước nguyện ở đây chưa?” Diệp Dĩ Muội nhìn khuôn mặt có phần buồn và cô đơn của anh, bèn mở miệng hỏi trong vô thức.
“Đã từng!” Lam Dư Khê gật đầu, ánh mắt vẫn thờ ơ hướng về phía đài phun nước, miệng khẽ nở nụ cười cay đắng.
“Vậy....có thành hiện thực không?” lúc này cô hỏi mà trong lòng bất chợt lại có một nỗi buồn thương.
Tuy cô không biết gì về quá khứ của anh, nhưng trong lòng lại có một cảm giác, dường như anh đã từng có một khoảng thời gian mà có những việc làm anh không có cách nào chấp nhận được....
“Lam Dư Khê, sao anh lại ở đây?” cô nheo mày lại, hỏi có vẻ tò mò.
“Đi xa nơi này lâu quá rồi, muốn đi lượn vòng quanh xem có thay đổi gì không.”
Lam Dư Khê nói rồi đỡ lấy tay cô, đặt đồng xu vào lòng bàn tay cô: “Dĩ Muội, chỉ cần trong lòng cô tràn ngập hi vọng, vậy thì may đen cũng sẽ sớm tan thôi.”
“Thật không?” Diệp Dĩ Muội nhìn vào đồng xu trong tay, cô khẽ cười cay đắng.
Trước đây, kể cả ngày này cũng bị cha dượng đánh nhưng trong lòng cô vẫn tràn ngập hi vọng, mong chờ tới một ngày, cô có thể đưa mẹ cô rời khỏi cái nơi chẳng khác nào địa ngục này.
Thế nhưng hi vọng của cô, tới cuối cùng vẫn không thể trở thành sự thực, mẹ cô đã chết mà không rõ nguyên nhân thế nào.
Nếu đúng là Hạ Lam làm, điều đó có nghĩa là bản thân cô đã gián tiếp hại chết mẹ cô.
Nếu không phải vì muốn tìm ra hung thủ thật sự hại chết mẹ cô, cô sợ rằng sớm đã mất đi động lực cho cô cố gắng.
Nhưng, để tìm ra hung thủ thì đâu có dễ dàng, Tần Hàm Dịch đương nhiên là sẽ bảo vệ Hạ Lam tới cùng.
Mỗi khi nghĩ tới điều này, cô yêu anh bao nhiêu thì lại hận anh bấy nhiêu.
“Đương nhiên là thật rồi.” Lam Dư Khê trả lời chắc chắn, đột nhiên cúi người xuống, khẽ thổi vào lòng bàn tay cô, cười cười nói với cô: “Được rồi đấy, may mắn của tôi cũng trao hết cho cô rồi, như thế thì tâm nguyện của cô sẽ có thể nhanh chóng trở thành sự thật.”
Cô nhìn hành động có phần ấu trĩ của anh, khi muốn bật cười thì liền phát hiện hai mắt cô đã nhòe đi vì nước mắt.
“Cảm ơn anh.” Diệp Dĩ Muội từ từ nắm chặt tay lại, để cho đồng xu nằm im trong lòng bàn tay.
“Đi đi!” Lam Dư Khê cười tươi nhìn hướng về phía đài phun nước.
“Ừm!” Diệp Dĩ Muội gật đầu, đi về phía đài phun nước, khi cách hồ nước khoảng hai mét, cô dừng lại, nhắm mắt vào, giơ tay lên và đem đồng xu cùng với lời chúc của Lam Dư Khê ném vào trong hồ.
Ném xong, anh tay cô nắm với nhau, đặt trước ngực, ước một điều ước.
“Thượng đế, xin Người hãy phù hộ cho con sớm tìm ra được hung thủ đã hại chết mẹ con.”
Lời chúc của anh, cô nghĩ, muốn thoát ly khỏi sự việc của Tần Hàm Dịch thì vẫn là bản thân cô phải tự đi giải quyết.
Từ từ mở mắt ra, cô đứng bên hồ nước, một lúc lâu không động đậy.
Những giọt nước bắn tung tóe bắn cả lên người cô, làm ướt chiếc váy của cô, một cơn gió thổi qua làm cô không thể không co mình lại.
Sau đó, bèn có một chiếc áo khoác choàng lên vai cô, mang theo hơi ấm.
“Không cần đâu.” Cô lúng túng nhìn Lam Dư Khê, muốn cởi chiếc áo anh vừa đặt lên vai cô xuống nhưng anh lại một mực giữ nó lại trên vai cô.
“Khoác đi! Gần đây trời lạnh rồi, lần sau đi ra ngoài thì mặc nhiều một chút.” Lam Dư Khê cười rất tự nhiên, không hề có chút nịnh nọt hay ý đồ gì, nụ cười đó mang lại cho cô hơi ấm của tình người.
“Cảm ơn!” Diệp Dĩ Muội dường như bị anh làm ảnh hưởng, cũng nở nụ cười trên môi đáp lại.
“Nha đầu, không cần khách khí như thế làm gì.” Lam Dư Khê hướng ánh mắt mình về phía hồ nước, nhìn xa xăm, chìm vào trong những kí ức xưa kia.
“Lam Dư Khê, anh đã từng ước nguyện ở đây chưa?” Diệp Dĩ Muội nhìn khuôn mặt có phần buồn và cô đơn của anh, bèn mở miệng hỏi trong vô thức.
“Đã từng!” Lam Dư Khê gật đầu, ánh mắt vẫn thờ ơ hướng về phía đài phun nước, miệng khẽ nở nụ cười cay đắng.
“Vậy....có thành hiện thực không?” lúc này cô hỏi mà trong lòng bất chợt lại có một nỗi buồn thương.
Tuy cô không biết gì về quá khứ của anh, nhưng trong lòng lại có một cảm giác, dường như anh đã từng có một khoảng thời gian mà có những việc làm anh không có cách nào chấp nhận được....