Ở đây là chốn phố xá phồn hoa, trước mặt bao nhiêu người đang đứng xem, viên cảnh sát đó đương nhiên là không thể nào bị Lam Dư Khê dọa cho sợ hãi, nhưng cũng đã hạ xe anh xuống.
Bây giờ, điều Lam Dư Khê quan tâm làm chiếc xe đó, không muốn nó bị kéo đi, ngoài việc nói vài lời dễ nghe, hạ mình với viên cảnh sát thì còn có thể thế nào nữa?
Cô cũng để ý tới thể diện, cũng không thích cầu xin người khác, nhưng anh đối tốt với cô, cô muốn báo đáp anh.
“Đúng thế! Rất tức giận!” anh nhìn cô, gật đầu, tự cười chế nhạo đầy cay đắng: “Đúng là mất mặt quá thể, lại để cho mỹ nữ cứu anh hùng!”
Lam Dư Khê nếu không phải là không muốn phụ tấm lòng tốt của cô thì khi mà cô cầu xin viên cảnh sát đó anh đã anh đã ngăn cô lại.
Trước câu nói của anh cô đúng là không biết nói gì thêm, chỉ cười gượng gạo nhắc: “Anh hùng, anh có thể lái xe đưa tôi tới bệnh viện khám cổ chân trước được không?”
Cổ chân cô liên tiếp bị trẹo đi hai lần, lại càng bị thương nặng hơn, đau tới nỗi cô cảm thấy như khớp xương đang rạn ra vậy.
“Vâng, mỹ nhân.” Lam Dư Khê nhăn trán lại, mặc dù trong con tim rất đau nhưng miệng lại trở lại với nét mặt cợt nhả bản chất, khởi động xe lái đi.
Diệp Dĩ Muội nghe mà bật cười, cô vẫn thích bộ dạng bản chất như thế này của Lam Dư Khê hơn.
Lam Dư Khê lái xe rất nhanh, đúng là chỉ có mười phút đã đỗ trước cửa một bệnh viện tư chân.
Ngay sau đó, lập tức có người chạy ra đón.
“Lam thiếu gia.”
“Viện trưởng Hồ, sao ông cũng đích thân tới thế này?” Lam Dư Khê nhìn người đàn ông trung tuổi, ngữ khí có vẻ khách khí nói.
“Là việc nên làm mà!” Viện trưởng Hồ gật đầu cười, chỉ sợ đón tiếp chậm trễ.
Lam Dư Khê không nói thêm gì, đỡ Diệp Dĩ Muội xuống xe, ngồi lên chiếc xe lăn, nói với hai vị bác sĩ đi phía sau viện trưởng Hồ: “Cổ chân cô ấy bị trẹo khá nghiêm trọng, hai vị kiểm tra kĩ càng một chút, tôi sợ bị ảnh hưởng tới xương.”
“Vâng, Lam thiếu gia.” Hai vị bác sỹ cũng cô cùng khách sáo.
Diệp Dĩ Muội nhìn tình thế có vẻ hơi phô trương, cô đúng là chỉ muốn lúc này có một cái lỗ mà chui vào biến mất ngay lập tức.
“Viện trưởng Hồ! Hôm khác sẽ cùng viện trưởng nói chuyện nhé!” Lam Dư Khê tự tay đẩy chiếc xe, nói với viện trưởng Hồ.
“Được!” viện trưởng Hồ liếc mắt nhìn Diệp Dĩ Muội ngồi trên chiếc xe lăn, cảm thấy nhìn rất quen, nhưng vì một bên má của Diệp Dĩ Muội đang sưng lên nên nhất thời không nhận ra.
Sau khi vào tới tòa nhà chẩn đoán của bệnh viện, Diệp Dĩ Muội trải qua các loại kiểm tra, sau đó mới được hai chuyên gia về xương khớp bắt đầu điều trị.
Lúc mới bắt đàu Diệp Dĩ Muội còn nói là bản thân mình không sao, không cần phiền phức thế.
Nhưng, mọi người đều nhiệt tình, nếu cô không chấp nhận thì đúng là không nể mặt, vì vậy cô chỉ có thể chấp nhận một cách vô điều kiện.
Trải qua sự kiểm tra kĩ càng, tới lúc bọn họ ra khỏi bệnh viện đã là ba giờ chiều, bọn họ đã dành thời gian cả sáu tiếng đồng hồ cho việc kiểm tra và điều trị.
Anh vô cùng vẩn thận đỡ cô ngồi vào trong xe rồi mới trở về ghế lái, ngồi vào.
Chỉ là, anh không hề lái xe đi ngay mà dựa lưng vào ghế, hít thở một hơi thật sâu, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Diệp Dĩ Muội tưởng rằng anh chạy đôn chạy đáo mệt quá, bèn lặng lẽ ngồi một bên, không nói gì, không muốn làm phiền anh.
Một lúc sau, Lam Dư Khê đột nhiên thở dài một tiếng: “Cô không tò mò câu chuyện liên quan tới chiếc xe này à?”
Có rất nhiều việc, vốn dĩ anh cứ tưởng bản thân buông bỏ được rồi, thế nhưng sau khi trở lại thành phố này, anh mới hiểu, thực ra anh vẫn chưa buông được.....
Diệp Dĩ Muội nhìn chằm chằm vào Lam Dư Khê, không hề trả lời câu hỏi của anh.
Cô nguyện làm người chỉ lắng nghe, lặng lẽ nghe anh nói, nhưng cô không hề có chút tò mò về quá khứ đau khổ của người khác.
Vì vậy, chỉ xem anh có muốn nói ra hay không thôi chứ còn bản thân cô không hề tò mò.
Bây giờ, điều Lam Dư Khê quan tâm làm chiếc xe đó, không muốn nó bị kéo đi, ngoài việc nói vài lời dễ nghe, hạ mình với viên cảnh sát thì còn có thể thế nào nữa?
Cô cũng để ý tới thể diện, cũng không thích cầu xin người khác, nhưng anh đối tốt với cô, cô muốn báo đáp anh.
“Đúng thế! Rất tức giận!” anh nhìn cô, gật đầu, tự cười chế nhạo đầy cay đắng: “Đúng là mất mặt quá thể, lại để cho mỹ nữ cứu anh hùng!”
Lam Dư Khê nếu không phải là không muốn phụ tấm lòng tốt của cô thì khi mà cô cầu xin viên cảnh sát đó anh đã anh đã ngăn cô lại.
Trước câu nói của anh cô đúng là không biết nói gì thêm, chỉ cười gượng gạo nhắc: “Anh hùng, anh có thể lái xe đưa tôi tới bệnh viện khám cổ chân trước được không?”
Cổ chân cô liên tiếp bị trẹo đi hai lần, lại càng bị thương nặng hơn, đau tới nỗi cô cảm thấy như khớp xương đang rạn ra vậy.
“Vâng, mỹ nhân.” Lam Dư Khê nhăn trán lại, mặc dù trong con tim rất đau nhưng miệng lại trở lại với nét mặt cợt nhả bản chất, khởi động xe lái đi.
Diệp Dĩ Muội nghe mà bật cười, cô vẫn thích bộ dạng bản chất như thế này của Lam Dư Khê hơn.
Lam Dư Khê lái xe rất nhanh, đúng là chỉ có mười phút đã đỗ trước cửa một bệnh viện tư chân.
Ngay sau đó, lập tức có người chạy ra đón.
“Lam thiếu gia.”
“Viện trưởng Hồ, sao ông cũng đích thân tới thế này?” Lam Dư Khê nhìn người đàn ông trung tuổi, ngữ khí có vẻ khách khí nói.
“Là việc nên làm mà!” Viện trưởng Hồ gật đầu cười, chỉ sợ đón tiếp chậm trễ.
Lam Dư Khê không nói thêm gì, đỡ Diệp Dĩ Muội xuống xe, ngồi lên chiếc xe lăn, nói với hai vị bác sĩ đi phía sau viện trưởng Hồ: “Cổ chân cô ấy bị trẹo khá nghiêm trọng, hai vị kiểm tra kĩ càng một chút, tôi sợ bị ảnh hưởng tới xương.”
“Vâng, Lam thiếu gia.” Hai vị bác sỹ cũng cô cùng khách sáo.
Diệp Dĩ Muội nhìn tình thế có vẻ hơi phô trương, cô đúng là chỉ muốn lúc này có một cái lỗ mà chui vào biến mất ngay lập tức.
“Viện trưởng Hồ! Hôm khác sẽ cùng viện trưởng nói chuyện nhé!” Lam Dư Khê tự tay đẩy chiếc xe, nói với viện trưởng Hồ.
“Được!” viện trưởng Hồ liếc mắt nhìn Diệp Dĩ Muội ngồi trên chiếc xe lăn, cảm thấy nhìn rất quen, nhưng vì một bên má của Diệp Dĩ Muội đang sưng lên nên nhất thời không nhận ra.
Sau khi vào tới tòa nhà chẩn đoán của bệnh viện, Diệp Dĩ Muội trải qua các loại kiểm tra, sau đó mới được hai chuyên gia về xương khớp bắt đầu điều trị.
Lúc mới bắt đàu Diệp Dĩ Muội còn nói là bản thân mình không sao, không cần phiền phức thế.
Nhưng, mọi người đều nhiệt tình, nếu cô không chấp nhận thì đúng là không nể mặt, vì vậy cô chỉ có thể chấp nhận một cách vô điều kiện.
Trải qua sự kiểm tra kĩ càng, tới lúc bọn họ ra khỏi bệnh viện đã là ba giờ chiều, bọn họ đã dành thời gian cả sáu tiếng đồng hồ cho việc kiểm tra và điều trị.
Anh vô cùng vẩn thận đỡ cô ngồi vào trong xe rồi mới trở về ghế lái, ngồi vào.
Chỉ là, anh không hề lái xe đi ngay mà dựa lưng vào ghế, hít thở một hơi thật sâu, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Diệp Dĩ Muội tưởng rằng anh chạy đôn chạy đáo mệt quá, bèn lặng lẽ ngồi một bên, không nói gì, không muốn làm phiền anh.
Một lúc sau, Lam Dư Khê đột nhiên thở dài một tiếng: “Cô không tò mò câu chuyện liên quan tới chiếc xe này à?”
Có rất nhiều việc, vốn dĩ anh cứ tưởng bản thân buông bỏ được rồi, thế nhưng sau khi trở lại thành phố này, anh mới hiểu, thực ra anh vẫn chưa buông được.....
Diệp Dĩ Muội nhìn chằm chằm vào Lam Dư Khê, không hề trả lời câu hỏi của anh.
Cô nguyện làm người chỉ lắng nghe, lặng lẽ nghe anh nói, nhưng cô không hề có chút tò mò về quá khứ đau khổ của người khác.
Vì vậy, chỉ xem anh có muốn nói ra hay không thôi chứ còn bản thân cô không hề tò mò.