“Ghen tị à? Lúc trước cũng giả dạng đi chơi gái đấy thôi.”
“Biến đi.”
Xung quanh những lời nghị luận vang lên không ngừng, Đồng Trác Khiêm nheo lại đôi mắt nguy hiểm, kéo Phục Linh lại nói một tiếng: “Đem lễ phục về nhà họ Đồng đi.” Rồi đưa Phục Linh lên xe, sau đó cúi người đè lên cô.
“Đồng Trác Khiêm, anh muốn làm gì?”
“Lấy 100 ngàn làm tình.” Nói xong lực tay anh càng mạnh, đưa tay vào trong áo vuốt ve làm toàn thân cô nóng rực.
“Nếu nhà anh không nghèo thì tại sao lúc đầu chơi gái với bà chỉ đưa có 100 ngàn, anh có thành ý quá nhỉ?”
Ánh mắt Đồng Trác Khiêm càng ngày càng sâu: “Chơi gái với bà?”
Phục Linh mất tự nhiên cười nói: “Đó là anh chơi gái với bà?”
Được rồi, Đồng Trác Khiêm anh không muốn thảo luận chuyện chơi gái đã qua nữa, mặc dù chuyện không có gì phức tạp nhưng nghĩ lại thì rất nhức đầu.
Tiểu vũ trụ bộc phát, đánh một phát vào đầu anh, người nào đó chặn lại hung hăn nút lấy đôi môi cô.
“Học được cách sử dụng móng vuốt rồi hả?” Nói xong, anh đột nhiên cắn một phát vào môi cô.
Phục Linh kêu đau, đôi chân chống lên xe dùng sức thoát khỏi anh. Anh vững vàng bất động, híp đôi mắt đầy hỏa dục nhìn cô.
“Lại đây.”
“Không!”
“Lại đây.” Giọng nói càng lúc càng trầm, ẩn chứa nguy hiểm tiềm tàng, như báo trước sắp tới giờ con báo đi săn.
Phục Linh hung tợn nói: “Anh kêu đến thì đến hả? Thật là mất mặt.”
“Lại đây!” Giọng điệu này cứ như là tức nước vỡ bờ.
“Không ――”Phục Linh đột nhiên kéo dài âm thanh, cười tít mắt nói: “Đừng nên tức giận, anh đến đây không được sao? Đồng đại nhân à, “đại nhân” đừng nhìn “tiểu nhân”, anh đừng so đo với em có được không?”
Anh cười nhẹ ra tiếng, đưa tay ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên chân mình, vùi đầu mình vào ngực cô, hít một hơi nói: “Tiểu yêu tinh!”
Phục Linh có chút không hiểu, đây không phải là phong cách của anh? Anh nói làm tình là làm tình, sao có thể hoãn lại được như bây giờ cơ chứ? Không bình thường rồi?
Có phải lần thi hành nhiệm vụ này đã bị thương chỗ nào rồi? Nhưng mà không phải tận mắt cô thấy anh dũng mãnh giết bọn bộ lạc Coyah không bị thương gì sao, không phải là…………
Chắc là không rồi.
Đồng Trác Khiêm nhìn cô không được ổn cũng không biết cô đang suy nghĩ gì, vỗ nhẹ đầu cô nói: “Mau đem tất cả những gì em đang suy nghĩ trong đầu mình bây giờ nói ra mau.”
Phục Linh thở dài: “Đừng quan tâm, em không ngại anh đâu.”
Cùng lắm thì kết hôn, cứng lên một chút là được rồi.
Không muốn nói nhiều với cái đầu heo trong lòng này, chở cô về nhà họ Đồng thôi.
Lễ đính hôn không giống với kết hôn, chỉ cần báo cho gia đình hai bên và bạn bè thân thiết làm chứng là được rồi.
Phục Linh không cần trở về nhà họ Mạnh, nhưng lúc ăn cơm tối xong Mạnh Thiệu Đình và Mẫn Văn Quân lại đến nhà họ Đồng, nói là muốn đưa Phục Linh về nhà chuẩn bị.
Đến lúc này rồi cũng không tiện từ chối, dù sao đây cũng là con gái của người ta, ba mẹ cũng đến đây rồi chẳng lẽ còn không nể mặt một chút?