“Phục Linh bị làm sao vậy?” Trong lòng Trường An rất bất an đành phải mở miệng hỏi nguyên nhân.
Đồng Trác Khiêm nhíu mày mấp máy môi, nhìn dáng vẻ dịu dàng của Trường An mà không nói nguyên nhân chỉ dặn dò: “Bùi Uyên sẽ tới ngay, bây giờ tôi cần ra ngoài một chút cô hãy giúp tôi chăm sóc cho Phục Linh.”
“Được.” Biết anh không muốn nói nên Trường An cũng không hỏi tới.
Nhìn người phụ nữ nằm trên giường làm anh quyến luyến nhưng đành phải xoay người đi.
“Tiểu Chấn, mau liên hệ với đội đặc công Phi Hổ bí mật tới Moscow hỗ trợ tôi.”
Bí mật nhắn lại tin tức cho Tiểu Chân xong Đồng Trác Khiêm nhìn lên bầu trời trong đôi mắt anh không giấu được vẻ lo lắng, anh bấm dãy số liên lạc với Lạc Sâm.
Điện thoại reng rất lâu mới có người nhận, âm thanh nghe ra rất trầm thấp kỳ lạ.
“Đồng thiếu, bạn của anh bị tập kích ở sân bay rồi.”
Đôi mắt anh khép lại rồi lập tức mở ra mang theo tia sáng rét lạnh: “Điều tra xem ai làm chưa?”
“Cái này tôi đang muốn hỏi anh ―― Đấu đá nội bộ không phải người của anh thì là ai.”
Một câu nói này đã làm cho Đồng Trác Khiêm biết kẻ chủ mưu là ai.
Nhưng bọn nó làm sao biết được Phục Linh bị nhiễm virus cần Bùi Uyên chữa trị?
Đây chắc chắn muốn ép Phục Linh tới chết.
Ánh mắt anh lại trầm xuống, những luồng gió lạnh gào thét trên mặt anh, cả người đều anh tỏa ra khí lạnh.
Chuyện thành ra hôm nay cần giải quyết bây giờ là phải chữa trị cho Phục Linh hoàn toàn còn những người muốn hại người thì trốn không thoát mà cũng đừng nghĩ sẽ trốn đi.
Đi vào cao ốc hoàng gia Moscow lên thẳng tầng 64, cửa thang máy vừa mở đập vào mắt chính là cửa khóa tầng tầng lớp lớp, vệ sĩ áo đen đứng thành hàng đúng là một phong cảnh mang hơi hướng hắc đạo.
Một thân một mình Đồng Trác Khiêm đi vào trong những tên vệ sĩ đồng loạt cúi đầu 90 độ hành lễ.
“Chào tổng giám đốc.”
Đúng rồi, anh còn có một thân phận khác chính là tổng giám đốc tập đoàn Anh Liên xuyên Đông Nam Á.
Phía cuối hành lang dài chính là phòng làm việc bên trong hình như có tiếng cãi nhau rất kịch liệt.
“Phương án năm sau không thể làm như vậy, nếu còn tiếp tục tập đoàn sẽ bị tổn thất vô số tỷ, ai bồi thường? Cô sao?”
Người nói chuyện là một gã có hàm râu quai nón người Malaysia làm đổng sự của tập đoàn, gã khinh thường người phụ nữ chưa mọc đủ lông này cho dù bộ dáng cô ta rất xinh đẹp.
“Tôi bồi thường?” Tô Mặc cười lạnh: “Được thôi, vậy cũng có nghĩa là nếu kiếm được tiền thì số tiền cũng là của tôi?”
Gã đổng sự trị người Malaysia kia có tham vọng rất cao, nghe nói như vậy thì rất phẫn nộ chỉ tay vào Tô Mặc: “Cô đây đang chuẩn bị đoạt quyền sao?”
Nhìn ngón tay chỉ mình ánh mắt Tô Mặc càng lạnh càng sâu, bàn tay cô đập lên mặt bàn, lạnh lùng nói: “Lời này không phải là do ông nói trước sao, lỗ vốn thì tôi bù vậy cũng đồng nghĩa có lời thì một mình Tô Mặc tôi hưởng?”
“Cô chỉ là một phó tổng điều hành nho nhỏ có tư cách gì lớn tiếng ở đây?”
“Ông………”
“Sao, tôi như thế nào?”
Giọng nói trong veo mà lạnh lùng truyền vào tai tên đổng sự Meire, toàn thân ông ta run lên, bóng lưng già nua xoay người lại nhìn người đàn ông anh tuấn cao lớn tên Đồng Trác Khiêm.
“Tổng…….Tổng giám đốc……..”
“Tôi thật vinh hạnh khi đổng sự Meire đã già rồi mà vẫn không quên một tổng giám đốc tôi đây.”
Lời nói của anh mặc dù nghe qua có chút tùy ý nhưng lại tràn đầy sát khí.
Tô Mặc vui mừng muốn hoan hô lên, anh và cô đã ba bốn năm nay không gặp mà bây giờ gặp lại anh vẫn cho cô một loại cảm giác ăn ý, cảm giác ấy vẫn tồn tại cho tới ngày hôm nay, cô lễ phép gọi một tiếng tổng giám đốc.
Đồng Trác Khiêm gật đầu sau đó đi đế vị trí chủ tọa trong phòng, từng trang giấy được anh lật tới xem xét bản kế hoạch năm sau, âm thanh lật giấy như tát vào mặt gã đổng sự.
“Bốp.”
Một tiếng đập mạnh lên bàn, Đồng Trác Khiêm hừ lạnh đảo mặt từng thái độ trên mặt của mỗi người: “Ông già rồi, quay về hưởng phúc đi đừng có lảm nhảm với tôi, kế hoạch này các người đã không nhất trì thì về nhà tự mình làm một kế hoạch mà các người hài lòng rồi hãy đến đây cho tôi, lập tức chấp hành.”
Những người phía dưới nghe thế thì bật cười.
“Kế hoạch năm ngoái tổng thu nhập là bao nhiêu?” Đồng Trác Khiêm đột nhiên hỏi.
“232 tỷ.” Tô Mặc trả lời.
“Tốt!”Đồng Trác Khiêm cao giọng lên: “Năm ngoái là 230 tỷ, tập đoàn có các người cúc cung tận tụy là tốt, như vậy kế hoạch năm sau nhất định phải đạt mốc 350 tỷ, nếu không đạt được thì các người thu dọn đồ đạc cút hết cho tôi.”
“Được rồi, bây giờ các người nói tôi nghe xem thử, người nào đồng ý nhận làm kế hoạch này đứng ra cho ông đây xem xem.”
Phía dưới rất trầm lặng, mọi người giống như xuyên về cổ đại hóa đá hết rồi ai cũng không dám nhiều lời.
“Phục Linh bị làm sao vậy?” Trong lòng Trường An rất bất an đành phải mở miệng hỏi nguyên nhân.
Đồng Trác Khiêm nhíu mày mấp máy môi, nhìn dáng vẻ dịu dàng của Trường An mà không nói nguyên nhân chỉ dặn dò: “Bùi Uyên sẽ tới ngay, bây giờ tôi cần ra ngoài một chút cô hãy giúp tôi chăm sóc cho Phục Linh.”
“Được.” Biết anh không muốn nói nên Trường An cũng không hỏi tới.
Nhìn người phụ nữ nằm trên giường làm anh quyến luyến nhưng đành phải xoay người đi.
“Tiểu Chấn, mau liên hệ với đội đặc công Phi Hổ bí mật tới Moscow hỗ trợ tôi.”
Bí mật nhắn lại tin tức cho Tiểu Chân xong Đồng Trác Khiêm nhìn lên bầu trời trong đôi mắt anh không giấu được vẻ lo lắng, anh bấm dãy số liên lạc với Lạc Sâm.
Điện thoại reng rất lâu mới có người nhận, âm thanh nghe ra rất trầm thấp kỳ lạ.
“Đồng thiếu, bạn của anh bị tập kích ở sân bay rồi.”
Đôi mắt anh khép lại rồi lập tức mở ra mang theo tia sáng rét lạnh: “Điều tra xem ai làm chưa?”
“Cái này tôi đang muốn hỏi anh ―― Đấu đá nội bộ không phải người của anh thì là ai.”
Một câu nói này đã làm cho Đồng Trác Khiêm biết kẻ chủ mưu là ai.
Nhưng bọn nó làm sao biết được Phục Linh bị nhiễm virus cần Bùi Uyên chữa trị?
Đây chắc chắn muốn ép Phục Linh tới chết.
Ánh mắt anh lại trầm xuống, những luồng gió lạnh gào thét trên mặt anh, cả người đều anh tỏa ra khí lạnh.
Chuyện thành ra hôm nay cần giải quyết bây giờ là phải chữa trị cho Phục Linh hoàn toàn còn những người muốn hại người thì trốn không thoát mà cũng đừng nghĩ sẽ trốn đi.
Đi vào cao ốc hoàng gia Moscow lên thẳng tầng , cửa thang máy vừa mở đập vào mắt chính là cửa khóa tầng tầng lớp lớp, vệ sĩ áo đen đứng thành hàng đúng là một phong cảnh mang hơi hướng hắc đạo.
Một thân một mình Đồng Trác Khiêm đi vào trong những tên vệ sĩ đồng loạt cúi đầu độ hành lễ.
“Chào tổng giám đốc.”
Đúng rồi, anh còn có một thân phận khác chính là tổng giám đốc tập đoàn Anh Liên xuyên Đông Nam Á.
Phía cuối hành lang dài chính là phòng làm việc bên trong hình như có tiếng cãi nhau rất kịch liệt.
“Phương án năm sau không thể làm như vậy, nếu còn tiếp tục tập đoàn sẽ bị tổn thất vô số tỷ, ai bồi thường? Cô sao?”
Người nói chuyện là một gã có hàm râu quai nón người Malaysia làm đổng sự của tập đoàn, gã khinh thường người phụ nữ chưa mọc đủ lông này cho dù bộ dáng cô ta rất xinh đẹp.
“Tôi bồi thường?” Tô Mặc cười lạnh: “Được thôi, vậy cũng có nghĩa là nếu kiếm được tiền thì số tiền cũng là của tôi?”
Gã đổng sự trị người Malaysia kia có tham vọng rất cao, nghe nói như vậy thì rất phẫn nộ chỉ tay vào Tô Mặc: “Cô đây đang chuẩn bị đoạt quyền sao?”
Nhìn ngón tay chỉ mình ánh mắt Tô Mặc càng lạnh càng sâu, bàn tay cô đập lên mặt bàn, lạnh lùng nói: “Lời này không phải là do ông nói trước sao, lỗ vốn thì tôi bù vậy cũng đồng nghĩa có lời thì một mình Tô Mặc tôi hưởng?”
“Cô chỉ là một phó tổng điều hành nho nhỏ có tư cách gì lớn tiếng ở đây?”
“Ông………”
“Sao, tôi như thế nào?”
Giọng nói trong veo mà lạnh lùng truyền vào tai tên đổng sự Meire, toàn thân ông ta run lên, bóng lưng già nua xoay người lại nhìn người đàn ông anh tuấn cao lớn tên Đồng Trác Khiêm.
“Tổng…….Tổng giám đốc……..”
“Tôi thật vinh hạnh khi đổng sự Meire đã già rồi mà vẫn không quên một tổng giám đốc tôi đây.”
Lời nói của anh mặc dù nghe qua có chút tùy ý nhưng lại tràn đầy sát khí.
Tô Mặc vui mừng muốn hoan hô lên, anh và cô đã ba bốn năm nay không gặp mà bây giờ gặp lại anh vẫn cho cô một loại cảm giác ăn ý, cảm giác ấy vẫn tồn tại cho tới ngày hôm nay, cô lễ phép gọi một tiếng tổng giám đốc.
Đồng Trác Khiêm gật đầu sau đó đi đế vị trí chủ tọa trong phòng, từng trang giấy được anh lật tới xem xét bản kế hoạch năm sau, âm thanh lật giấy như tát vào mặt gã đổng sự.
“Bốp.”
Một tiếng đập mạnh lên bàn, Đồng Trác Khiêm hừ lạnh đảo mặt từng thái độ trên mặt của mỗi người: “Ông già rồi, quay về hưởng phúc đi đừng có lảm nhảm với tôi, kế hoạch này các người đã không nhất trì thì về nhà tự mình làm một kế hoạch mà các người hài lòng rồi hãy đến đây cho tôi, lập tức chấp hành.”
Những người phía dưới nghe thế thì bật cười.
“Kế hoạch năm ngoái tổng thu nhập là bao nhiêu?” Đồng Trác Khiêm đột nhiên hỏi.
“ tỷ.” Tô Mặc trả lời.
“Tốt!”Đồng Trác Khiêm cao giọng lên: “Năm ngoái là tỷ, tập đoàn có các người cúc cung tận tụy là tốt, như vậy kế hoạch năm sau nhất định phải đạt mốc tỷ, nếu không đạt được thì các người thu dọn đồ đạc cút hết cho tôi.”
“Được rồi, bây giờ các người nói tôi nghe xem thử, người nào đồng ý nhận làm kế hoạch này đứng ra cho ông đây xem xem.”
Phía dưới rất trầm lặng, mọi người giống như xuyên về cổ đại hóa đá hết rồi ai cũng không dám nhiều lời.