Tâm tình đùa giỡn của Hạ Nhã bốc lên, vươn tai đẩy từng sợi tóc của người đàn ông ra sau tai, liền lộ ra một bên mặt đẹp trai. Thương Ngao Liệt không mang kính mắt, nhìn như thế nào cũng đặc biệt soái.
Đầu ngón tay của Hạ Nhã bỗng nhiên mềm nhũng không dùng lực được, cô làm ra hành động mờ ám chỉ có vợ chồng mới có thể làm đối với anh, cảm thấy bản thân giống như ăn mật vậy, mặt mũi tràn đầy ngọt ngào vui vẻ.
Sau khi Hạ Nhã đùa giỡn người khác xong lại vui vẻ thỏa mãn ngủ thiếp đi, lúc này lại đến phiên Thương Ngao Liệt tỉnh giấc. Anh chưa từng trải qua cuộc sống vợ chồng, mỗi sáng sớm thức dậy sẽ xuất hiện phản ứng sinh lý bình thường, nghe nói đây là chức năng bình thường của người đàn ông khỏe mạnh.
Cho nên sắc mặt Thương Ngao Liệt nhìn qua có chút âm trầm. Hai người ngủ cùng giường đã là khảo nghiệm cực hạn đối với lý trí, nếu mỗi sáng còn phải chịu đựng cô dùng bàn tay non mền trơn bóng sờ tóc anh......
Trước kia Thương Ngao Liệt chưa bbao giờ phát hiện, thì ra bản thân cũng là loại người bị người khác trêu chọc một chút cũng sẽ nổi lên phản ứng. Đối với loại cảm giác không có cách nào nắm giữ khống chế, anh cũng không có cảm giác tốt.
May mắn người kia là Hạ Nhã, cho nê dù vậy cũng không tính quá mức dọa người. Kỳ thật đàn ông ở độ tuổi này giống anh, quả nhiên là tính lực tràn đầy, dù là mỗi ngày quấn quýt si mê trên giường cũng có thể dễ dàng ứng phó. *dieeeen./.đaaaan;/;lêêêê’/’quuuuý>/<đôôôôn* Chỉ có điều Thương Ngao Liệt ở phương diện này xem như người cực kỳ ẩn nhẫn khắc chế, tính cách của anh đã được giáo dục.
Hạ Nhã lại ngủ một hồi, lúc tỉnh lại thì người bên gối đã tại phòng bếp bận rộn. Bình thường lúc này Thương Ngao Liệt đã đi làm, làm nghiên cứu, viết luận văn, báo cáo phát biểu, quả thật không có thời gian chăm lo việc gia đình. Cô nghĩ thầm từ nay về sau hay là ngoan ngoãn rời giường sớm, miễn tăng thêm gánh nặng gia đình cho anh.
Khi hai người ngồi chung một chỗ ănsáng, Hạ Nhã nhìn thấy hình dạng cái trứng ốp la hoàn mỹ, không khỏi khoa trương nói: “Thầy Thương, anh không phải là nấu ăn rất giỏi đó chứ?”
Thương Ngao Liệt kẹp lấy cái trứng bỏ vào trong đĩa của cô, “Lúc trước sống một mình thì có học qua một chút.” Anh giương mắt nhìn cô, “Làm sao giống em, lần sau thịt kho tàu đừng bỏ nhiều đường như vậy.”
Hạ Nhã ngây ngẩn cả người, cô không ngờ đồ ăn cô làm ngày đó anh thật sự ăn thử. Cho dù bên ngoài hộp còn có một lớp vải bọc không đến mức làm dơ, chính là đồ ăn đã nguội ngắt, là anh cầm đến căn tin làm nóng lại à?
Trong lòng cô lo lắng bất an, vội nói: “Lần sau…… Anh có thể nói với em muốn ăn món gì.”
Môi Thương Ngao Liệt hơi nhếch lên.
Thương Ngao Liệt quanh năm ở bên ngoài học nghiên cứu, từ khi còn nhỏ đã có thói quen tự lo liệu sinh hoạt hằng ngày. Nhớ lại thời điểm học đại học, ngẫu nhiên Hạ Thanh Thuần cùng vài người bạn cũng có tới đi ăn cơm cùng anh. Hôm nay anh đã có vợ, có người có thể chia sẻ các loại công việc trong sinh hoạt thường ngày, cái này thật đúng là anh có chút không quen.
Hai người giải quyết xong điểm tâm, Thương Ngao Liệt lái xe đi một chuyến đến cao ốc Cố gia ở thành phố Tây Linh. Ở tầng cao nhất là phạm vi những vị lãnh đạo xử lý công việc, trên màn hình trình chiếu trong phòng hội nghị là bản đồ mở rộng của tập đoàn, tin tức tài chính mỗi giây mỗi phút đều không ngừng lưu thông.
Thư ký trước quầy nhận ra Thương Ngao Liệt, vừa thấy anh liền vạn phần khách khí chào hỏi, lập tức nhìn thêm vài lần cô gái xinh đẹp đi bên cạnh anh, sau đó liền nói quản lý Cố đang ở trong phòng làm việc. Thương Ngao Liệt mang theo Hạ Nhã đi tới cửa, nghe thấy câu “Mời vào!” của người đàn ông từ trong phòng phát ra.
Hạ Nhã vừa nhìn thấy tình cảnh bên trong phòng, chân liền giống như bị dính trên mặt đất.
Hai tay Cố Bách Dã chống trên bàn làm việc, ánh mắt chuyên chú nhìn vào khuôn ngực Quan San San trước mặt. Hai tay Quan San San đang thắt caravat trước cổ hắn. Cũng không biết hắn dán vào lỗ tai cô đang nói cái gì, cô bị lời nói của hắn chọc cho cúi đầu cười khẽ.
Trong lòng Hạ Nhã rung sợ, giống như có một suy nghĩ kinh hoảng vừa chợt lóe lên trong đầu cô.
Ánh mắt Thương Ngao Liệt nhìn chằm chằm vào Cố Bách Dã, hơi chỉ trích.
Quan San San nhìn thấy hai người trước cửa thì sắc mặt xấu hổ, vội vàng đứng vững, cười chào hỏi hai người, “Thì ra người hôm nay anh hẹn chính là bọn họ.”
Hạ Nhã âm thầm thở dài, vì bạn tốt cũng không tiện trưng ra sắc mặt không tốt với Cố Bách Dã.
Thương Ngao Liệt đi thẳng đến trước mặt anh họ, nụ cười trên mặt anh ước chừng là có chút dụng ý khác. “Còn không biết tự mình đeo caravat?” Giáo sư Thương nói xong, lại tự mình sửa lại caravat cho hắn, động tác của anh có thể nói là cẩn thận tinh tế, chỉ có điều cái kết thắt cuối cùng lại phá lệ dùng sức, làm bộ muốn siết chết đối phương.
Cố Bách Dã cũng chỉ đành tự mình nới lỏng caravat, cười nói: “Hôm nay tôi là được dính lây ánh sáng của em dâu, giáo sư Thương làm việc này thật là quá đúng chỗ rồi.”
Thương Ngao Liệt đáp lễ hắn nói, "Quản lý Cố một ngày kiếm bạc tỷ, muốn anh làm việc phải dùng tấm lòng.”
Cố Bách Dã cũng liếc xéo Hạ Nhã một cái, “Em dâu chịu giao xưởng thuốc cho hai nhà Thương-Cố quản lý, là ivnh hạnh của tôi.”
Quan San San cười nói, "Các người nói chuyện cũng đừng có chua như vậy được hay không? Thật là làm cho người ta đau dạ dày.”
Hạ Nhã không để ý tới bọn họ, kéo Quan San San qua một bên lặng lẽ nói: “Tên họ Cố này mới tuyển một cô thư ký, lớn lên nhìn cực kỳ lẳng lơ, chính cậu tự chú ý một chút.”
Quan San San biết là Hạ Nhã đau lòng cho cô, trái lại an ủi: “Được rồi, trên đời này người yêu nghiệt lẳng lơ nhất là cậu, kế tiếp chính là mình, không có người nào so với chúng ta họa quốc ương dân hơn đâu.”
"Cậu còn dám lắm lời.” Hạ Nhã đánh giá từ đầu đến chân Quan San San một lần, phát hiện cô cũng không có quần là áo lượt xựt nức mùi nước hoa, giá cả hàng hiệu trên trời, mà vẫn là quần áo, giày dép giá cả bình thường.
Cũng vì vậy, phỏng đoán trong lòng càng thêm chính xác, chỉ hy vọng hai người bọn họ hảo tụ hảo tán. Tình cảm dù sao cũng là việc riêng của hai người, còn lại….. cô lực bất tòng tâm.
Xe vững vàng chạy trên đường cao tốc, không bao lâu sẽ đến xưởng thuốc Hạ gia. Cửa sổ xe hạ xuống, một đầu tóc màu rám nắng của Hạ Nhã bay tán loạn.
Hiện nay, chuyện cô giao xưởng thuốc cho Cố Bách Dã, coi như là lý trí.
Hạ Nhã đã bí mật điều tra, sinh hoạt cá nhân của Cố Bách Dã tuy là không có chừng mực, nhưng mà việc làm ăn của Cố gia trong tay hắn lại rất phát triển, mới có thể từ từ phong sinh thủy khởi.
Cô tự nhận Thương Ngao Liệt không phải là người thích hợp làm thương nhân, càng không có tinh lực đi quan tâm chuyện làm ăn của xưởng thuốc. *d.đ.l.q.đ* Tìm Cố Bách Dã có năng lực cực kỳ quyết đoán tới thay mặt làm quản lý xưởng thuốc đã là đại tài tiểu dụng.
Chuyện làm ăn của một xưởng thuốc Hạ gia nho nhỏ vốn không nên tốn quá nhiều thời gian chú ý. Nhưng vì mặt mũi Thương Ngao Liệt, Cố Bách Dã thật sự không dám chậm trễ, cũng ra lệnh, mỗi giai đoạn cần phải làm báo cáo chi tiết, đúng thời hạn liền trình lên cho hắn.
Thương Ngao Liệt đậu xe ở ven đường, xa xa đám công nhân viên chức đứng thành một hàng đợi đã lâu. Anh quay đầu dặn dò Cố Bách Dã: “Trong xưởng đều là lão công nhân, mọi người tươi đối đơn thuần chất phát, hoàn cảnh đơn giản, không cần xem bọn họ giống như đám đối tác làm ăn của anh mà đối phó.”
Cố Bách Dã cũng nói: “Giáo sư Thương không hổ là người đã từng oai phong trong thương giới, tiểu nhân cẩn tuân dạy bảo.”
Hạ Nhã không khỏi kinh ngạc, "Anh nói anh ấy đã từng lăn lộn trong thương giới?"
Cố Bách Dã liên tục gật đầu, “Đúng vậy, năm đó nhờ có cậu ta mạnh mẽ vang dội, mới có thể bảo vệ xí nghiệp gia tộc.”
Thương Ngao Liệt chê Cố Bách Dã nói nhiều, liếc xéo hắn một cái: “Tôi không phải nhân tài trong lĩnh vực này, nếu không lúc ấy cũng sẽ không khiến công ty lâm vào tình cảnh ấy.”
Hạ Nhã chỉ coi như người đàn ông này từng đầu tư thất bại, có lẽ còn liên lụy trong nhà. Cô vội làm ra vẻ mặt khinh bỉ nói: “Đàn ông làm mua bán người cặn bã chiếm đa số.”
Cố Bách Dã không giận ngược lại cười nói: “Chuyện đó cũng không sai.”
Các vị lãnh đạo cũng đám công nhân xưởng thuốc nhanh nhẹn lướt ánh mắt về phía bên này, đều tự phỏng đoán trong lòng hôm nay là cơn gió nào thổi tới, boss phía sau màn đại giá quang lâm.
Cố Bách Dã cùng Thươg Ngao Liệt đều là tây trang, giày da, giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ người có tài, ung dung. Trên mặt cả hai đều là nụ cười đúng mực, làm cho phần thần thái kiêu căng, tinh anh bày ra vững vàng.
Phó trưởng xưởng hơi câu nệ chờ một bên. Ông là lão tướng thủ hạ của Hạ Đô Trạch, sau khi xưởng trưởng qua đời ông vẫn tạm trông non đám công nhân phía dưới, chỉ chờ boss mới tới tiếp nhận.
Ngược lại không đoán được vị con rể của ông chủ cũ này không chỉ tuổi trẻ, bối cảnh gia đình còn có lai lịch lớn như vậy, nhất thời khó tránh khỏi loạn trận tuyến, cũng may là ông quen thuộc Hạ Nhã. Cô trước một bước gọi: “Chú Vương”
"Hạ tiểu thư cô đến rồi.”
Hạ Nhã cám ơn nói: “Trong khoảng thời gian này đã làm phiền chú, xưởng thuốc này của ba con thiếu chú thật đúng là không được.”
Vương Bá cảm động nói: “Nói cái gì đấy. Lúc trước nhờ có ông chủ mang theo chúng ta dốc sức làm, ngẫm lại giống như chuyện này chỉ vừa xảy ra hôm qua. Aiz….. Người đi rồi, nhưng mà trọng trách giao cho chúng ta thì không thể bỏ.”
Vương Bá trước tiên đẫn ba người đi từng gian nhà xưởng kiểm tra. Cố Bách Dã cũng cảm thấy vài chỗ cần nên thay đổi, liền bàn bạc cùng Thương Ngao Liệt, kiểm tra kĩ lưỡng xong sau đó lại thông báo người phía dưới nên sửa đổi thế nào.
Thương Ngao Liệt đi dạo một vòng, trong lòng cũng có ý tưởng riêng. Anh nhìn Cố Bách Dã phía sau, ý bảo hắn trước tiên sắp xếp suy nghĩ trong đầu cho tốt sau đó sẽ công bố.
Cố Bách Dã đã bày đủ phong độ trước mặt các lão công nhân viên, cười trêu chọc nói: “Tuy nói Hạ lão tiên sinh đã phó thác xưởng thuốc cho Thương tiên sinh, nhưng cậu ta đối với phương diện làm ăn dốt đặc cán mai, bình thường chỉ thích trốn trong phòng thí nghiệm mân mê bình bình lọ lọ. Lúc này mời tôi tới giúp một tay, các vị đều là lão tiền bối, lão giang hồ rồi, vãn bối tài sơ học thiển, lúc trước đều là giúp đỡ làm việc cho công ty trong nhà, đối với hoạt động cùng tất cả các ngành trong xưởng thuốc bất quá chỉ hiểu sơ sơ, không bì kịp được với kinh nghiệm lâu năm như các vị. Từ nay về sau cùng hợp tác nếu có chỗ nào đắc tội, vãn bối xin các tiền bối thông cảm, cũng mong các vị tiền bối nhớ kỹ, chúng ta đều cùng có chung mục tiêu, chính là muốn đưa xưởng thuốc này càng ngày càng phát triển!”
Còn chưa dứt lời, tiếng khen tặng khách sáo đã tràn ngập đầy trời. Chân mày Cố Bách Dã nhướng cao, đối với tràng diện này ứng phó cực kỳ tự nhiên.
So sánh xuống, Hạ Nhã chú ý Thương Ngao Liệt chấp hai tay sau lưng. Anh giống như đang quan sát tỉ mỉ từng cử chỉ nét mặt của mỗi vị cấp dưới, không buông tha bất kỳ chi tiết nào. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc khi giải quyết công việc của anh, cùng với phong thái quý phái kia, thật đúng là một tinh anh kiêu ngạo.
Không thể không nói, hôm nay cách nhìn của Hạ Nhã đối với Thương Ngao Liệt được đổi mới không ít. Chí ít có hai điểm cô có thể đánh cược. Thứ nhất, anh không phải là kiểu thanh niên Y Học Gia rất trâu bò rất vĩ đại. Thứ Hai, anh không phải là kiểu người bảo thủ không chịu thay đổi.
Đoán là trong lúc Hạ Đô Trạch còn sống, quyết định cuối cùng này của ông, là cực kỳ chính xác.
Thời điểm Hạ Nhã ý thức được điểm này, lại lần nữa ngước khuôn mặt xinh xắn đối diện cùng khuôn mặt đẹp trai của anh, trái tim cô không chịu khống chế mà đập thình thịch.
Trải qua một ngày kiểm tra, Hạ Nhã phát hiện hoạt động xưởng thuốc dần dần đi vào quỹ đạo, kết quả này làm cho tảng đá trong lòng cô triệt để được đặt xuống.
Vợ chồng son cùng Cố Bách Dã cùng ăn xong bữa cơm tối, Hạ Nhã về đến nhà chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi, lúc này nhìn bóng lưng Thương Ngao Liệt đi vào phòng sách, cô không khỏi cười thán.
Sau khi cưới cô từ trên người anh biết được một chuyện thú vị: Trong tủ quẩn áo của người đàn ông này, quần áo và phụ kiện này nọ không khác nhau là mấy.
Thương Ngao Liệt làm người có lẽ cũng không phải quá cứng nhắc, nhưng cách ăn mặc của người đàn ông này tuyệt đối là cổ hủ cực điểm. Thường ngày anh đều mặc áo sơ mi cùng tây trang, mà áo sơ mi chỉ có hai màu trắng đen thuần túy, âu phục đa số là màu tối. Chiếc kính mắt trên sống mũi vĩnh viễn là kiểu gọng kính quy củ, độ dày kinh người.
Trong tủ quần áo không hơn ba loại hình thức, âu phục, kẹp áo, áo sơ mi. *d/đ/l/q/đ* Nhìn thoáng quakhông hề sâu sắc, nhưng một lúc sau cô phát hiện nhãn hiệu trên quần áo của anh đều có hình con cá sấu lớn, từng cái từng cái đều xa hoa điệu thấp.
Còn chưa có nghĩ xong, điện thoại trong nhà liền reo, Hạ Nhã ghé vào bên giường bắt máy, “Alô?”
Người nọ nghe giọng liền biết là một phụ nữ trung niên, “…… Là Thanh Thuần sao? Ngao Liệt có ở đó không?”
Hạ Nhã kiềm chế tính tình, giọng nói có chút chột dạ tự báo tên họ: “Tôi không phải là Hạ Thanh Thuần tiểu thư, tôi là bà xã của Thương Ngao Liệt.”
Điện thoại đầu kia hiển nhiên là cũng ngẩn ra, "Cái gì? Cô đang nói đùa gì thế?”
Hạ Nhã cười lạnh, "Tôi cũng không phải ở không không có chuyện gì làm, lại ở đây nói đùa.”
Phụ nhân kia miệng đầy đều là không dám tin thái độ, "Nói hưu nói vượn! Tôi là mẹ nó! Nào có chuyện con trai kết hôn lại không nói cho mẹ mình một tiếng? Cô tiểu hồ ly tinh này, tôi muốn xem cô đang chơi trò gì, đi! Gọi Ngao Liệt tới đây cho tôi!"
Hạ Nhã lần đầu đối mặt với quan hệ mẹ chồng nàng dâu nặng mùi thuốc súng như vậy, sợ tới mức buông lỏng tay, lỡ cúp luôn điện thoại.
Thương Ngao Liệt đang ở trong phòng sách trò chuyện cùng một vị giáo sư khác, nghe thấy tiếng nói chuyện lớn tiếng trong phòng khách liền cầm điện thoại đi ra hỏi một chút có chuyện gì.
Hạ Nhã tóm lấy gối đầu bên cạnh ném vào ngươời anh, nào biết người đàn ông đi đường không tiện này phản ứng lại rất nhanh nhẹn, ném không trúng anh!
Thương Ngao Liệt thở dài, “Sao vậy?"
Hạ Nhã cực kỳ tức giận hai tay chống nạnh, "Thương Ngao Liệt! Tối hôm nay chỉ cho phép anh ngủ trên sô pha!"
Người đàn ông cười nhạt một tiếng, giống như đây là chuyện anh cầu còn không được.