Môi Thương Tổ Hoa đóng đóng mở mở nhiều lần, vẫn là một chữ cũng không nói ra miệng được.
Không phải ông không muốn nói, mà là quá nhiều cảm xúc ùa đến, nhiều năm như vậy….. hối hận, thống khổ, mâu thuẫn,..... cái gì cũng có qua. Ông cũng đã một bó tuổi, lúc này mới dần dần cảm nhận được khác vọng muốn trở lại bên cạnh vợ con, chỉ là trải qua thời gian dài, tường thành đã xây dựng kiên cố không dễ dàng đơn giản bị đánh sụp.
Thật may là hôm nay xuất hiện một Hạ Nhã, người còn dâu này trở thành chất dung hợp tốt nhất. Cô cho bọn họ lý do gặp mặt, cũng có tác dụng truyền lời giữa cha con hai người.
Cuối cùng, Thương Tổ Hoa thở dài nói: “Thứ ba nợ con quá nhiều...... Thật xin lỗi......"
Những thứ Thương Ngao Liệt mất, há có thể dùng một câu xin lỗi là có thể bù đắp? Anh bất quá là xem Thương Tổ Hoa là cha mình, mới muốn cho ông một cơ hội mà thôi.
Thương Tổ Hoa còn nói: “Con vẫn luôn là kiêu ngạo của ba, có thể có một người con trai giống như con….là phúc phận lớn nhất đời này của ba.”
Thương Ngao Liệt cười nhẹ một tiếng. “Có thể có một người cha như ông, thật sự là bi kịch lớn nhất đời này của tôi.”
Hạ Nhã nhất thời không nhịn được “xì” một tiếng bật cười, không khí vốn làm cho người ta xấu hổ không biết làm thế nào ngược lại hòa hoãn không ít.
Thương Ngao Liệt nhìn bên ngoài vô cùng thong dong bình tĩnh, đương nhiên, lúc nào anh không là như thế. “Tôi là vì ông cũng đã lớn tuổi, không thích hợp thường xuyên rời bến, có rảnh…. Liền nghỉ ngơi một chút.”
So sánh xuống, từng động tác cử chỉ của ba Thương liền không được tự nhiên rồi. “Được…. Ba cũng đã bàn bạc với bên công ty, không lâu nữa liền về hưu không làm… đến lúc đó… về nhà cùng với mẹ con.”
Thương Ngao Liệt ngược lại không nghĩ tới ông đã nghĩ thông suốt, tựa hồ cũng đơn giản quan tâm, “Ừ, mẹ vẫn thường nhớ tới ông.”
"Nếu con đồng ý, từ nay về sau ba sẽ cùng mẹ con chăm sóc đứa bé của hai đứa, theo giúp cháu trai, cháu gái cùng nhau chơi đùa, người một nhà…. Hòa thuận vui vẻ cùng một chỗ.”
Nhắc tới đứa bé, Hạ Nhã không khỏi nhới tới một sinh mạng nhỏ bé đã mất đi thời gian trước. Cô sờ sờ bụng mình, giống như muốn cảm thụ cục cưng đã rời cô đi.
Gần như là cùng lúc, Thương Ngao Liệt khoác bờ vai cô, nói với Thương Tổ Hoa, “Nhã Nhã còn trẻ, tạm thời chúng tôi không có kế hoạch này.”
Hạ Nhã ngẩn người, lại nghe anh nói: “Không còn chuyện gì, chúng tôi đi về trước."
"Được, buổi tối gió lớn, coi chừng cảm lạnh.” Thương Tổ Hoa không quấy rầy vợ chồng son hai người, cười cười xoay người rời đi.
Hạ Nhã biết muốn làm cho cha con hai người triệt để hòa hảo, việc này không thể nóng vội nhất thời, chỉ cần cô cố gắng quay vòng, sẽ có thể biến chiến tranh thành tơ lụa.
Hơi dừng mấy giây, Thương Ngao Liệt nhéo nhéo cằm của bà xã nhỏ, “Hai người trò chuyện rất thân thiết.”
Hạ Nhã nghiêng đầu gối trên vai anh, nói: “Thầy Thương, em rất may mắn anh có thể nói chuyện hòa nhã với ba Thương, nếu như đổi lại là em, em nhất định sẽ còn hận ông ấy. Em sẽ không muốn gặp lại người này, càng không có yêu thương...."
"Có lúc, quả thật không thể khống chế tâm tình của mình." Giọng Thương Ngao Liệt trầm thấp, mang theo chút chần chờ nói với cô: “Anh đã suy nghĩ kỹ, không phải là tha thứ cho ông ấy….. chỉ là…..biết không thể tự giác chối bỏ chính mình, ông ấy cũng có nỗi khổ tâm, cũng một bó tuổi rồi, còn mỗi ngày lang thang trên biển, rất đáng được đồng tình.”
Hạ Nhã nghe được trong lòng vui vẻ, “Ừ, em liền thích anh hiểu chuyện như vậy, luôn tỉnh táo, làm việc lại hợp lý lẽ....."
Thương Ngao Liệt bất đắc dĩ cười cười, anh đột nhiên thử hỏi: “Nhã Nhã, nếu như….. có một ngày, cha mẹ ruột của em xuất hiện, em sẽ tha thứ cho bọn họ sao?”
Hạ Nhã kinh sợ trong chốc lát, cô cùng Thương Ngao Liệt sống chung với nhau lâu như vậy, cũng hiểu được đôi chút hàm nghĩa trong ánh mắt kia của anh, sắc mặt anh so với dĩ vãng nhiều hơn vài phần chăm chú, cái này nói lên…. Anh thật sự muốn từ trên người cô có được đáp án.
Hạ Nhã nói: “Em sẽ không, bọn họ đối với em mà nói chỉ là những người xa lạ. Em không có cha mẹ ruột, em chỉ có một ba ba......"
"......" Thương Ngao Liệt thu hồi một bụng tâm tư trong nháy mắt, không nói nữa.
________KẹoĐắng~~~~d/đ/l/q/đ__________
Hạ Nhã nghĩ, lần này gặp gỡ cuối cùng là hữu kinh vô hiểm vượt qua, kết tiếp cô có lẽ nên sắp xếp một vài bữa tiệc…. Nói thí dụ như, buổi tối ngày mai một nhà ba người có thể dùng chung cơm tối trong nhà ăn cao cấp trên du thuyền, như vậy mới có thể hâm nóng quan hệ cha con bọn họ.
Thương Tổ Hoa rất muốn biết tình hình gần đây của con trai, về phần người đàn ông này, cũng xác nhận muốn ngồi xuống cùng ăn một bữa cơm với ba mình.
Hạ Nhã nhìn bầu trời tinh tú, đột ngột cảm hứng nổi lên.
Gió biển thổi tung mái tóc dài rám nắng của cô, Hạ Nhã vui vẻ trêu chọc vài sợi tóc mềm mại. Thương Ngao Liệt nhìn cô vợ nhỏ hôm nay cả người thành thục hiểu chuyện không ít, anh bất động thanh sắc ôm chặt lấy cô.
Hạ Nhã cùng với người đàn ông cô yêu nhất cùng nhau ngắm cảnh đêm mênh mông, trong lòng ngàn vạn cảm khái. Thầy Thương đây là lại một lần nữa lấy thân thử nghiệm, dạy cho cô về đạo lý nhân sinh.
Chúng ta tội gì phải chấp nhất với những quá khứ vô cùng vô tận kia, cứ đem những quá khứ đó lưu lại cho tương lai.
Giống như để giấc mơ ở lại biển cả, canh chừng cánh buồm trong đêm......
Đang lúc Hạ Nhã đang yên lặng chìm đắm trong nghệ thuật, Thương Ngao Liệt đột nhiên lên tiếng: “Hôm nay em giúp không ít việc, muốn anh thưởng em cái gì?”
Hạ Nhã trả lời: “Muốn thưởng gì tùy anh.”
Thương Ngao Liệt suy nghĩ một chút, liền nói: “Vậy trở về phòng sẽ thưởng cho em.”
"......"
Ách, này căn bản là anh vì vì bản thân mới cố ý tìm lý do thôi.....
Ngọn hải đăng chiếu sáng mặt biển vắng vẻ tịch mịch chung quanh. Lúc nửa đêm, quán bar trên du thuyền chở khách trình diễn ca múa rất là sôi nổi nhiệt tình.
Thương Ngao Liệt mới đầu cũng có chút đắm chìm trong công việc, mắt thấy kim đồng hồ sắp qua khỏi 0 giờ, anh mới cảm thấy sự tình có chút không đúng.
Anh để mặc cho cô vợ nhỏ một mình đi dạo, nhưng đến giờ này vẫn còn chưa trở lại, sẽ không phải là có chuyện gì đi?
Thương Ngao Liệt khẽ nhíu mày, nhanh chóng giật lấy áo khoác mặc vào muốn đi đến khu vực quán bar bắt người.
Kết quả, giáo sư Thương lo lắng hoàn toàn uổng phí. Khi anh tìm thấy bà xã nhỏ của mình thì dáng người cô đang tận tình chập chờn khiêu vũ trên vũ đài rộng lớn.
Thật ra thì cái này cũng khó trách Hạ Nhã. Cô nguyên lai nghĩ một mình đi dạo, về sau có vài cô gái người nước ngoài chạy đến trò chuyện với cô, tránh không khỏi nhiệt tình của mọi người, cô liền đơn giản ngồi cùng một cô gái tóc vàng uống rượu khiêu vũ. Hoàn cảnh nơi này lộ ra loại hơi thở mơ mơ màng màng tiêu sái nhiệt tình, làm cho cô không cảm giác được thời gian trôi qua.
Màu rượu hấp dẫn cùng ánh đèn nhiều màu, tuấn nam mỹ nữ, ánh đèn màu ấm làm cho người ta có loại cảm xúc quyến rũ mê hoặc, thần sắc lúc này của Hạ Nhã, trong ấn tượng anh chưa bao giờ thấy qua.
Lạm tình, rồi lại si tình; Lõi đời, rồi lại đơn thuần.
Thương Ngao Liệt nhìn mà lòng phát ra tiếng thở dài nặng nề.
Tác phong làm việc của giáo sư Thương từ trước đến nay nhanh nhẹn. Anh lướt qua đám người, trực tiếp đi đến trước mặt bà xã nhỏ. Hạ Nhã nhìn thấy anh rất là vui vẻ, nào biết đối phương dùng ánh mắt thiêu đốt cô, tràn đầy ý cảnh cảo.
"Đi xuống!"
Hạ Nhã trong nháy mắt tỉnh táo, cô đứng dưới ánh đèn sáng lạn, vẫn cười hì hì nói: “Anh ôm em xuống ~"
Trong lòng cô gái nhỏ cảm thấy động tác này của người đàn ông thực sự là quá quyến rũ rồi, đặc biệt dễ nhìn.
Thương Ngao Liệt mím môi, mặt không đổi vươn tay ôm lấy cái mông Hạ Nhã, ôm cả người cô rời xa chỗ đó. Cô giống như gấu koala bám trên người anh, lúc này mới hài lòng một đường bị anh ôm trở về buồng nhỏ trên thuyền.
Trong phòng thoải mái sạch sẽ, trên bàn hình chữ nhật chồng chất bài thi của học sinh.....
Hạ Nhã không thể không nói, giáo sư Thương không khỏi quá giữ bổn phận đi? Anh cư nhiên còn mang theo bài thi của học sinh đến, phải nói, anh đã nhàm chán đến nổi muốn ở trên du thuyền chấm bài kiểm tra rồi hả?
Thương Ngao Liệt trở lại trong phòng cũng không cùng Hạ Nhã nói chuyện, chỉ là yên tĩnh ngồi xuống ghế, mặt lạnh lùng, động tác ưu nhã chấm hết bài thi cuối cùng, lúc này mới dọn dẹp cái bàn gọn gàng lại.
Hạ Nhã chảy mồ hôi đầm đìa, trước tiên đi tắm rửa sạch sẽ, sau khi tắm xong đi ra sắc mặt giáo sư Thương vẫn là không vui. Cô đi qua từ phía sau lưng ôm anh, giọng ngọt ngào nói: “Thầy Thương, không phải anh nói muốn thưởng cho em sao?”
Thương Ngao Liệt nhàn nhạt trả lời: “Em chơi thật vui vẻ, cũng không cần."
"Ai nói...... Em rất muốn......" Hạ Nhã dùng đầu cọ cọ anh.
Thương Ngao Liệt cuối cùng bị cô cọ có chút chịu không nổi, anh chính là yêu chết tâm tư thông minh cùng tính tình cứng đầu cứng cổ này của cô.
Người đàn ông một thoáng ôm lấy cô gái nhỏ, ném cô ở trên giường lớn, chỉnh đèn trong phòng hơi tối xuống. Căn phòng phút chốc trở nên mập mờ cùng cuồng nhiệt, làm cho Hạ Nhã nháy mắt khẩn trương.
Cô nhìn chăm chú vào hai con ngươi Thương Ngao Liệt dần dần tiến tới gần, miệng muốn nói lại thôi, muốn nói cái gì đó, chỉ là không biết mở miệng như thế nào.
Anh giống như còn đang chờ đợi, nhưng Hạ Nhã quanh co nửa ngày lại cái gì cũng chưa nói, chợt cảm giác Thương Ngao Liệt khẽ liếm vành tai cô, thì thầm: “Không nói lời gì dễ nghe sao? Anh đang chờ đây...."
Hạ Nhã nhẹ nhàng kéo chiếc quần dài trên người anh xuống, lộ ra hai chân thon dài, dáng người tỉ lệ hoàn mỹ, hình dáng cùng cấu tạo đều là một tổ hợp hoàn hảo, lại càng thêm sức mạnh. Giáo sư Thương mặc quần áo cùng với không mặc quần áp quả thật như hai người khác nhau, nhưng lại đồng dạng hấp dẫn cô thật sâu.
Một loại là lịch sự tuấn lãng, tao nhã khiêm tốn. Một loại là cường tráng khỏe mạnh, lại thần bí bá đạo......
Hạ Nhã ôm lấy đầu vai Thương Ngao Liệt, thì thào nói: “Em yêu anh….. ông xã.”
Thương Ngao Liệt rốt cuộc bị những lời này của cô dỗ cho chân mày giãn ra. Anh đùa giỡn vành tai mềm mại của cô, nụ hôn dần dần không bị khống chế, làm toàn thân cô giống như có luồn điện chạy qua.
"Có cảm giác sao?" Anh đè cô trên giường, hôn sầu triền miên.
Đâu chỉ là có cảm giác, quả thực là mãnh liệt làm cho đầu óc Hạ Nhã choáng váng. Ánh mắt Thương Ngao Liệt một mảnh đục ngầu, anh một bên an ủi phục vụ cô, một bên đưa tay tới đầu giường, lấy ra bao cao su đã chuẩn bị tốt trước đó.
Hạ Nhã từ trong cảm giác chìm nổi tìm về một chút ý thức, bĩu môi nói: “Phần thưởng không bao gồm thứ đồ này....."
Thương Ngao Liệt sớm đoán được cô sẽ phản đối, cúi đầu ôn nhu giải thích: “Nhã Nhã, em còn trẻ, không nên có đứa bé sớm….. Hơn nữa, anh cũng chưa có chuẩn bị tốt.”
Hạ Nhã thẹn thùng liếc anh một cái, “Chính là em không ngại, thầy Thương….. San San đều có cục cưng rồi.”
Thương Ngao Liệt vươn tay nâng đầu cô dậy, vẻ mặt lạnh nhạt, giọng điệu nghiêm túc dỗ cô: “Em mới mất đi đứa bé không bao lâu, anh không nghĩ nhanh như vậy….. Nhã Nhã, chờ anh hỏi lại bác sĩ Dư, có được không?”
Hạ Nhã dần dần buông lỏng tay anh ra, đột nhiên cảm giác không khí sắc dục tràn đầy ngọt ngào tốt đẹp vừa rồi đã biến thành hình ảnh dịu dàng vô tận, thầm nghĩ đây mới chính là chân chính nhìn nhau không phân chán ghét.
Môi Thương Tổ Hoa đóng đóng mở mở nhiều lần, vẫn là một chữ cũng không nói ra miệng được.
Không phải ông không muốn nói, mà là quá nhiều cảm xúc ùa đến, nhiều năm như vậy….. hối hận, thống khổ, mâu thuẫn,..... cái gì cũng có qua. Ông cũng đã một bó tuổi, lúc này mới dần dần cảm nhận được khác vọng muốn trở lại bên cạnh vợ con, chỉ là trải qua thời gian dài, tường thành đã xây dựng kiên cố không dễ dàng đơn giản bị đánh sụp.
Thật may là hôm nay xuất hiện một Hạ Nhã, người còn dâu này trở thành chất dung hợp tốt nhất. Cô cho bọn họ lý do gặp mặt, cũng có tác dụng truyền lời giữa cha con hai người.
Cuối cùng, Thương Tổ Hoa thở dài nói: “Thứ ba nợ con quá nhiều...... Thật xin lỗi......"
Những thứ Thương Ngao Liệt mất, há có thể dùng một câu xin lỗi là có thể bù đắp? Anh bất quá là xem Thương Tổ Hoa là cha mình, mới muốn cho ông một cơ hội mà thôi.
Thương Tổ Hoa còn nói: “Con vẫn luôn là kiêu ngạo của ba, có thể có một người con trai giống như con….là phúc phận lớn nhất đời này của ba.”
Thương Ngao Liệt cười nhẹ một tiếng. “Có thể có một người cha như ông, thật sự là bi kịch lớn nhất đời này của tôi.”
Hạ Nhã nhất thời không nhịn được “xì” một tiếng bật cười, không khí vốn làm cho người ta xấu hổ không biết làm thế nào ngược lại hòa hoãn không ít.
Thương Ngao Liệt nhìn bên ngoài vô cùng thong dong bình tĩnh, đương nhiên, lúc nào anh không là như thế. “Tôi là vì ông cũng đã lớn tuổi, không thích hợp thường xuyên rời bến, có rảnh…. Liền nghỉ ngơi một chút.”
So sánh xuống, từng động tác cử chỉ của ba Thương liền không được tự nhiên rồi. “Được…. Ba cũng đã bàn bạc với bên công ty, không lâu nữa liền về hưu không làm… đến lúc đó… về nhà cùng với mẹ con.”
Thương Ngao Liệt ngược lại không nghĩ tới ông đã nghĩ thông suốt, tựa hồ cũng đơn giản quan tâm, “Ừ, mẹ vẫn thường nhớ tới ông.”
"Nếu con đồng ý, từ nay về sau ba sẽ cùng mẹ con chăm sóc đứa bé của hai đứa, theo giúp cháu trai, cháu gái cùng nhau chơi đùa, người một nhà…. Hòa thuận vui vẻ cùng một chỗ.”
Nhắc tới đứa bé, Hạ Nhã không khỏi nhới tới một sinh mạng nhỏ bé đã mất đi thời gian trước. Cô sờ sờ bụng mình, giống như muốn cảm thụ cục cưng đã rời cô đi.
Gần như là cùng lúc, Thương Ngao Liệt khoác bờ vai cô, nói với Thương Tổ Hoa, “Nhã Nhã còn trẻ, tạm thời chúng tôi không có kế hoạch này.”
Hạ Nhã ngẩn người, lại nghe anh nói: “Không còn chuyện gì, chúng tôi đi về trước."
"Được, buổi tối gió lớn, coi chừng cảm lạnh.” Thương Tổ Hoa không quấy rầy vợ chồng son hai người, cười cười xoay người rời đi.
Hạ Nhã biết muốn làm cho cha con hai người triệt để hòa hảo, việc này không thể nóng vội nhất thời, chỉ cần cô cố gắng quay vòng, sẽ có thể biến chiến tranh thành tơ lụa.
Hơi dừng mấy giây, Thương Ngao Liệt nhéo nhéo cằm của bà xã nhỏ, “Hai người trò chuyện rất thân thiết.”
Hạ Nhã nghiêng đầu gối trên vai anh, nói: “Thầy Thương, em rất may mắn anh có thể nói chuyện hòa nhã với ba Thương, nếu như đổi lại là em, em nhất định sẽ còn hận ông ấy. Em sẽ không muốn gặp lại người này, càng không có yêu thương...."
"Có lúc, quả thật không thể khống chế tâm tình của mình." Giọng Thương Ngao Liệt trầm thấp, mang theo chút chần chờ nói với cô: “Anh đã suy nghĩ kỹ, không phải là tha thứ cho ông ấy….. chỉ là…..biết không thể tự giác chối bỏ chính mình, ông ấy cũng có nỗi khổ tâm, cũng một bó tuổi rồi, còn mỗi ngày lang thang trên biển, rất đáng được đồng tình.”
Hạ Nhã nghe được trong lòng vui vẻ, “Ừ, em liền thích anh hiểu chuyện như vậy, luôn tỉnh táo, làm việc lại hợp lý lẽ....."
Thương Ngao Liệt bất đắc dĩ cười cười, anh đột nhiên thử hỏi: “Nhã Nhã, nếu như….. có một ngày, cha mẹ ruột của em xuất hiện, em sẽ tha thứ cho bọn họ sao?”
Hạ Nhã kinh sợ trong chốc lát, cô cùng Thương Ngao Liệt sống chung với nhau lâu như vậy, cũng hiểu được đôi chút hàm nghĩa trong ánh mắt kia của anh, sắc mặt anh so với dĩ vãng nhiều hơn vài phần chăm chú, cái này nói lên…. Anh thật sự muốn từ trên người cô có được đáp án.
Hạ Nhã nói: “Em sẽ không, bọn họ đối với em mà nói chỉ là những người xa lạ. Em không có cha mẹ ruột, em chỉ có một ba ba......"
"......" Thương Ngao Liệt thu hồi một bụng tâm tư trong nháy mắt, không nói nữa.
________KẹoĐắng~~~~d/đ/l/q/đ__________
Hạ Nhã nghĩ, lần này gặp gỡ cuối cùng là hữu kinh vô hiểm vượt qua, kết tiếp cô có lẽ nên sắp xếp một vài bữa tiệc…. Nói thí dụ như, buổi tối ngày mai một nhà ba người có thể dùng chung cơm tối trong nhà ăn cao cấp trên du thuyền, như vậy mới có thể hâm nóng quan hệ cha con bọn họ.
Thương Tổ Hoa rất muốn biết tình hình gần đây của con trai, về phần người đàn ông này, cũng xác nhận muốn ngồi xuống cùng ăn một bữa cơm với ba mình.
Hạ Nhã nhìn bầu trời tinh tú, đột ngột cảm hứng nổi lên.
Gió biển thổi tung mái tóc dài rám nắng của cô, Hạ Nhã vui vẻ trêu chọc vài sợi tóc mềm mại. Thương Ngao Liệt nhìn cô vợ nhỏ hôm nay cả người thành thục hiểu chuyện không ít, anh bất động thanh sắc ôm chặt lấy cô.
Hạ Nhã cùng với người đàn ông cô yêu nhất cùng nhau ngắm cảnh đêm mênh mông, trong lòng ngàn vạn cảm khái. Thầy Thương đây là lại một lần nữa lấy thân thử nghiệm, dạy cho cô về đạo lý nhân sinh.
Chúng ta tội gì phải chấp nhất với những quá khứ vô cùng vô tận kia, cứ đem những quá khứ đó lưu lại cho tương lai.
Giống như để giấc mơ ở lại biển cả, canh chừng cánh buồm trong đêm......
Đang lúc Hạ Nhã đang yên lặng chìm đắm trong nghệ thuật, Thương Ngao Liệt đột nhiên lên tiếng: “Hôm nay em giúp không ít việc, muốn anh thưởng em cái gì?”
Hạ Nhã trả lời: “Muốn thưởng gì tùy anh.”
Thương Ngao Liệt suy nghĩ một chút, liền nói: “Vậy trở về phòng sẽ thưởng cho em.”
"......"
Ách, này căn bản là anh vì vì bản thân mới cố ý tìm lý do thôi.....
Ngọn hải đăng chiếu sáng mặt biển vắng vẻ tịch mịch chung quanh. Lúc nửa đêm, quán bar trên du thuyền chở khách trình diễn ca múa rất là sôi nổi nhiệt tình.
Thương Ngao Liệt mới đầu cũng có chút đắm chìm trong công việc, mắt thấy kim đồng hồ sắp qua khỏi giờ, anh mới cảm thấy sự tình có chút không đúng.
Anh để mặc cho cô vợ nhỏ một mình đi dạo, nhưng đến giờ này vẫn còn chưa trở lại, sẽ không phải là có chuyện gì đi?
Thương Ngao Liệt khẽ nhíu mày, nhanh chóng giật lấy áo khoác mặc vào muốn đi đến khu vực quán bar bắt người.
Kết quả, giáo sư Thương lo lắng hoàn toàn uổng phí. Khi anh tìm thấy bà xã nhỏ của mình thì dáng người cô đang tận tình chập chờn khiêu vũ trên vũ đài rộng lớn.
Thật ra thì cái này cũng khó trách Hạ Nhã. Cô nguyên lai nghĩ một mình đi dạo, về sau có vài cô gái người nước ngoài chạy đến trò chuyện với cô, tránh không khỏi nhiệt tình của mọi người, cô liền đơn giản ngồi cùng một cô gái tóc vàng uống rượu khiêu vũ. Hoàn cảnh nơi này lộ ra loại hơi thở mơ mơ màng màng tiêu sái nhiệt tình, làm cho cô không cảm giác được thời gian trôi qua.
Màu rượu hấp dẫn cùng ánh đèn nhiều màu, tuấn nam mỹ nữ, ánh đèn màu ấm làm cho người ta có loại cảm xúc quyến rũ mê hoặc, thần sắc lúc này của Hạ Nhã, trong ấn tượng anh chưa bao giờ thấy qua.
Lạm tình, rồi lại si tình; Lõi đời, rồi lại đơn thuần.
Thương Ngao Liệt nhìn mà lòng phát ra tiếng thở dài nặng nề.
Tác phong làm việc của giáo sư Thương từ trước đến nay nhanh nhẹn. Anh lướt qua đám người, trực tiếp đi đến trước mặt bà xã nhỏ. Hạ Nhã nhìn thấy anh rất là vui vẻ, nào biết đối phương dùng ánh mắt thiêu đốt cô, tràn đầy ý cảnh cảo.
"Đi xuống!"
Hạ Nhã trong nháy mắt tỉnh táo, cô đứng dưới ánh đèn sáng lạn, vẫn cười hì hì nói: “Anh ôm em xuống ~"
Trong lòng cô gái nhỏ cảm thấy động tác này của người đàn ông thực sự là quá quyến rũ rồi, đặc biệt dễ nhìn.
Thương Ngao Liệt mím môi, mặt không đổi vươn tay ôm lấy cái mông Hạ Nhã, ôm cả người cô rời xa chỗ đó. Cô giống như gấu koala bám trên người anh, lúc này mới hài lòng một đường bị anh ôm trở về buồng nhỏ trên thuyền.
Trong phòng thoải mái sạch sẽ, trên bàn hình chữ nhật chồng chất bài thi của học sinh.....
Hạ Nhã không thể không nói, giáo sư Thương không khỏi quá giữ bổn phận đi? Anh cư nhiên còn mang theo bài thi của học sinh đến, phải nói, anh đã nhàm chán đến nổi muốn ở trên du thuyền chấm bài kiểm tra rồi hả?
Thương Ngao Liệt trở lại trong phòng cũng không cùng Hạ Nhã nói chuyện, chỉ là yên tĩnh ngồi xuống ghế, mặt lạnh lùng, động tác ưu nhã chấm hết bài thi cuối cùng, lúc này mới dọn dẹp cái bàn gọn gàng lại.
Hạ Nhã chảy mồ hôi đầm đìa, trước tiên đi tắm rửa sạch sẽ, sau khi tắm xong đi ra sắc mặt giáo sư Thương vẫn là không vui. Cô đi qua từ phía sau lưng ôm anh, giọng ngọt ngào nói: “Thầy Thương, không phải anh nói muốn thưởng cho em sao?”
Thương Ngao Liệt nhàn nhạt trả lời: “Em chơi thật vui vẻ, cũng không cần."
"Ai nói...... Em rất muốn......" Hạ Nhã dùng đầu cọ cọ anh.
Thương Ngao Liệt cuối cùng bị cô cọ có chút chịu không nổi, anh chính là yêu chết tâm tư thông minh cùng tính tình cứng đầu cứng cổ này của cô.
Người đàn ông một thoáng ôm lấy cô gái nhỏ, ném cô ở trên giường lớn, chỉnh đèn trong phòng hơi tối xuống. Căn phòng phút chốc trở nên mập mờ cùng cuồng nhiệt, làm cho Hạ Nhã nháy mắt khẩn trương.
Cô nhìn chăm chú vào hai con ngươi Thương Ngao Liệt dần dần tiến tới gần, miệng muốn nói lại thôi, muốn nói cái gì đó, chỉ là không biết mở miệng như thế nào.
Anh giống như còn đang chờ đợi, nhưng Hạ Nhã quanh co nửa ngày lại cái gì cũng chưa nói, chợt cảm giác Thương Ngao Liệt khẽ liếm vành tai cô, thì thầm: “Không nói lời gì dễ nghe sao? Anh đang chờ đây...."
Hạ Nhã nhẹ nhàng kéo chiếc quần dài trên người anh xuống, lộ ra hai chân thon dài, dáng người tỉ lệ hoàn mỹ, hình dáng cùng cấu tạo đều là một tổ hợp hoàn hảo, lại càng thêm sức mạnh. Giáo sư Thương mặc quần áo cùng với không mặc quần áp quả thật như hai người khác nhau, nhưng lại đồng dạng hấp dẫn cô thật sâu.
Một loại là lịch sự tuấn lãng, tao nhã khiêm tốn. Một loại là cường tráng khỏe mạnh, lại thần bí bá đạo......
Hạ Nhã ôm lấy đầu vai Thương Ngao Liệt, thì thào nói: “Em yêu anh….. ông xã.”
Thương Ngao Liệt rốt cuộc bị những lời này của cô dỗ cho chân mày giãn ra. Anh đùa giỡn vành tai mềm mại của cô, nụ hôn dần dần không bị khống chế, làm toàn thân cô giống như có luồn điện chạy qua.
"Có cảm giác sao?" Anh đè cô trên giường, hôn sầu triền miên.
Đâu chỉ là có cảm giác, quả thực là mãnh liệt làm cho đầu óc Hạ Nhã choáng váng. Ánh mắt Thương Ngao Liệt một mảnh đục ngầu, anh một bên an ủi phục vụ cô, một bên đưa tay tới đầu giường, lấy ra bao cao su đã chuẩn bị tốt trước đó.
Hạ Nhã từ trong cảm giác chìm nổi tìm về một chút ý thức, bĩu môi nói: “Phần thưởng không bao gồm thứ đồ này....."
Thương Ngao Liệt sớm đoán được cô sẽ phản đối, cúi đầu ôn nhu giải thích: “Nhã Nhã, em còn trẻ, không nên có đứa bé sớm….. Hơn nữa, anh cũng chưa có chuẩn bị tốt.”
Hạ Nhã thẹn thùng liếc anh một cái, “Chính là em không ngại, thầy Thương….. San San đều có cục cưng rồi.”
Thương Ngao Liệt vươn tay nâng đầu cô dậy, vẻ mặt lạnh nhạt, giọng điệu nghiêm túc dỗ cô: “Em mới mất đi đứa bé không bao lâu, anh không nghĩ nhanh như vậy….. Nhã Nhã, chờ anh hỏi lại bác sĩ Dư, có được không?”
Hạ Nhã dần dần buông lỏng tay anh ra, đột nhiên cảm giác không khí sắc dục tràn đầy ngọt ngào tốt đẹp vừa rồi đã biến thành hình ảnh dịu dàng vô tận, thầm nghĩ đây mới chính là chân chính nhìn nhau không phân chán ghét.