“Anh có thể kể cho em về vết sẹo không?” Cậu hỏi, còn Heath thì nhắm mắt.
Khi Lucien cùng với bạn bè Heath và anh chị mình đi khỏi, Heath nổi giận đến mức tay cuộn thành nắm đấm. Một tay vẫn đang bị Madeleine giữ.
“Heathcliff! Anh làm đau em đấy,” Cô ta kêu lên, dù Heath rút tay mình khỏi tay cô ta một cách lịch sự, nhưng lại mạnh mẽ hết sức có thể.
Anh hạ giọng và nghé sát lại, nhìn quanh để đảm bảo không ai nghe được lời anh sắp nói.
“Madeleine, khi tôi rời khỏi nhà cô sáu tháng trước, tôi đã nói chúng ta đã chấm dứt và tôi không bao giờ muốn nghe hay nhìn thấy cô nữa. Không một từ nào trong đó có thể gây ra hiện tượng mất trí nhớ ở cô đấy chứ. Tôi biết cô cũng đã đọc hay nghe tin tôi được đính hôn với Lady Lucien Hawthorn, người mà cô xúc phạm lúc nãy,” Anh nói.
“Nhưng cậu ta chỉ là cô dâu sắp đặt. Cậu ta không thể có ý nghĩa gì với anh hết,” Madeleine nói.
Heath cười châm biếm. “Cô quá sai lầm khi nói vậy. Cậu ấy cực kỳ có ý nghĩa với tôi. Đây là cuộc hôn nhân của đam mê, cảm xúc, tình yêu, và dục vọng thông thường thực sự. Hiện giờ, cũng như sau này, tôi sẽ không bao giờ ngoại tình hay làm bất cứ chuyện gì đánh mất lòng tin của người con trai đó,” Anh nói, chỉ về hướng Lucien vừa mới đi vào. “Tôi tin rằng tốt nhất là cô nên trở lại với người bạn của mình và cố hưởng thụ tối nay đi.”
Nói rồi, Heath quay đi và bước về chỗ ngồi. Anh có thể thấy, lóe lên trong khóe mắt, là gương mặt của Lucien—thất vọng, tổn thương, ghen tỵ, và giận dữ. Heath sẽ làm bất cứ điều gì có thể để xóa đi chúng trên gương mặt cậu trai trẻ. Anh và Lucien rất hợp nhau, và anh không muốn—không, anh sẽ không bao giờ để cho—bất cứ thứ gì xen vào giữa họ.
Anh đang đi về chỗ thì bị cản lại bởi Hầu tước xứ Rhodes, ông ta muốn thảo luận về buổi đi săn, khiến cho anh bị Hầu tước phu nhân xứ Rhodes hỏi về Lucien và đám cưới của họ. Cuối cùng Heath cũng được quay về chỗ, nhạc kịch nổi lên. Ánh đèn hạ xuống, Heath nhìn xuyên qua bóng tối để tìm Lucien.
“Luce?” Anh nhỏ giọng gọi.
“Đằng này.” Giọng nói nhỏ nhẹ, vỡ vụn của Lucien vang lên phía bên trái, Heath nhanh chóng ngồi vào ghế trống cạnh cậu.
“Xin lỗi,” Họ đồng thanh xin lỗi.
Heath nhíu mày. “Sao em lại xin lỗi?” Anh hỏi.
Lucien thở dài và chấm nước mắt bằng khăn tay, mà khăn này không phải của Heath. Heath tự hỏi người bạn nào của anh đã để ý thấy vị hôn thê của anh đang khóc và đưa cậu chiếc khăn. Anh cảm thấy tồi tệ, và xấu hổ như thể gánh nặng ngàn cân trong bụng.
“Em xin lỗi vì đã làm anh xấu hổ,” Lucien nói. “Em chưa từng có mối quan hệ nào trước đây, và em vẫn không chắc đâu là cách cư xử đúng mực. Em đã được học, nhưng tất cả chỉ là lý thuyết, không phải thực tiễn. Em thấy cô ta khoác tay anh, dựa sát vào anh thân mật như vậy và….” Lucien do dự và lắc đầu. “Cũng không hề gì. Em chỉ muốn anh biết rằng em hiểu có bao nhiêu lễ cưới ở tầng lớp thượng lưu được cử hành, và dù bố mẹ hay anh chị em em không dạy trước, em cũng hiểu nếu mà anh muốn Lady Addlebury là… tình nhân, thậm chí sau khi chúng ta kết hôn.” Giọng Lucien rất nhỏ, thế nhưng Heath có thể nghe được những thứ mà cậu chưa nói ra hết.
Lucien đang nói với Heath rằng cậu sẽ không phản đối hay thậm chí nhắc tới chuyện ngoại tình của Heath, dù rằng nếu anh chọn làm vậy, cậu sẽ bị xé tan thành từng mảnh và gặm nhấm bên trong. Lucien bị bao quanh bởi những cuộc hôn nhân mắc kẹt trong tình yêu, sự tận tâm, lòng trung thành, sự chung thủy và thành thật. Trong thâm tâm cậu chẳng trông chờ điều gì hơn nữa. Cậu đang thổ lộ thứ mà cậu nghĩ rằng Heath muốn có chính là khao khát đích thực tuân theo tiếng gọi của tự nhiên.
Hay có lẽ nhìn sâu hơn chính là điều Lucien thấy ở giá trị bản thân.
Heath lắc đầu, khi chỗ ngồi tối hơn và vở kịch bắt đầu, anh đặt tay Lucien lên cự vật đã nửa cương cứng của bản thân. Dựa lại gần vị hôn thê đang hoảng sợ của mình, Heath dịu dàng nói, “Em là người khiến anh như vậy, Lucien.” Anh ưỡn hông lên để Lucien có thể cảm nhận cự vật của anh ngày càng cương cứng hơn. “Từ giờ phút này anh không có ý định ngủ với bất cứ ai khác ngoài em cho đến khi anh trút hơi thở cuối cùng,” Anh tận tình thì thầm. “Anh xin lỗi vì em đã gặp phải cảm giác phiền toái như vậy. Lady Addlebury không phải là người anh muốn lãng phí thời gian. Nếu có thể, anh sẽ dành từng giây phút ở bên em. Anh xin lỗi vì bị vài người hỏi han rồi bàn mấy chuyện phù phiếm, còn em có thể xem những thứ em nhìn thấy chỉ là nhìn nhầm mà thôi. Anh vô cùng tự hào về em vì đã đứng lên để bảo vệ, không chỉ bản thân em, mà còn bảo vệ cho mối quan hệ và tình cảm chúng ta dành cho nhau.” Anh khẽ lướt ngón tay bên dưới cằm Lucien xoay mặt cậu về phía mình. “Anh đảm bảo anh đã làm tương tự khi em đi khỏi. Lady Addlebury sẽ không còn là vấn đề với chúng ta nữa. Anh hứa.”
Lucien thở phào và gật đầu, khẽ mỉm cười. Heath mỉm cười lại với cậu.
“Pompinshire, cậu mà không hôn cậu ấy thì tớ hôn hộ đấy,” Tiếng thì thầm của Blaine vang lên phía sau trong bóng tối. Heath bật ra một tiếng cười nhỏ và tiến lại đặt lên môi Lucien một nụ hôn ngọt ngào và nhẹ nhàng. Gặp phải Madeleine không được thoải mái lắm, nhưng hôn Lucien trong bóng tối của rạp chiếu, bàn tay của chàng trai trẻ đang sục lên cự vật của Heath qua lớp vải quần, tất cả đều đáng giá.
ĐỘT NHIÊN, Heath vội vã rời khỏi môi Lucien và bỏ tay đang cưng nựng gò má chàng trai trẻ ra. Anh cố ra vẻ bình thường, nhưng tiếng cười của bạn bè đằng sau và tiếng khùng khục cố nén của Rourke khiến cho má anh đỏ lựng. Charlotte lắc đầu và suỵt rồi bảo Rourke ra ngoài lấy đá bào để chườm môi cho Lucien. Blaine, Quincy, và Orley đi theo, để tìm ít đồ uống và bảo sẽ đem về cho mọi người.
“Đá bào?” Heath bối rối hỏi, nhìn đôi môi sưng mọng và gương mặt vui vẻ của Lucien mà cảm thấy tự hào.
“Nó làm bớt sưng đấy,” Charlotte nói, nhìn xuống cự vật của anh rồi nhìn lên và cười ranh mãnh. “Có lẽ nên lấy ít đá cho người anh em của anh luôn nhỉ, Ngài Công tước?”
Heath nhìn xuống và thấy cự vật của mình vẫn đang hiên ngang đội quần lên và lại đỏ mặt, vô thức thả tay xuống đùi (Yoyo: chắc ý là để che). Lucien bật cười, âm thanh khẽ vang lên trong rạp chiếu, nghe như tiếng phát ra từ bụng, và Heath không còn xấu hổ về cự vật của mình nữa anh tự hào về nó, vì hành động cố gắng che đậy của anh lại khiến cho âm thanh đó bật ra từ đôi môi Lucien.
Rourke quay lại và đưa cho Charlotte một cốc đá. Cô lấy chiếc khăn tay vừa nãy Lucien bỏ ở ghế trống bên cạnh và đổ đá vào. Cô ra hiệu cho Lucien tiến lại, Heath dõi theo khi Lucien tựa vào ghế và rùng mình khi Charlotte chườm chiếc khăn bọc đá lạnh vào môi. Heath đắm đuối nhìn theo, vài phút sau, Charlotte bỏ cái khăn đã ướt sũng ra, và đôi môi của Lucien đã trở lại kích thước bình thường, còn đỏ hơn vì lạnh.
“Wow,” Heath kêu lên.
Charlotte bật cười. “Anh sẽ học được nhiều thứ khi vụng trộm với một người đàn ông Tscotland lực lưỡng đấy,” Cô nói. Heath bật cười và quay lại khi cửa mở. Quincy, Orley, và Blaine bước vào, đem theo đồ uống lấy cho mọi người. Heath nhận lấy cốc rượu của mình và nhìn Lucien nhấp từng ngụm và mỉm cười. Anh đưa cốc cho Rourke, lúc này đang nốc toàn bộ một hơi và lau miệng.
“Rượu làm em thấy không khỏe à?” Heath hỏi.
Lucien lắc đầu. “Không. Em không thích vị của nó,” Cậu thừa nhận.
Heath gật đầu. “Không phải ai cũng uống được rượu,” Anh an ủi.
Lucien mỉm cười biết ơn. Ánh đèn bắt đầu mờ đi, màn che kéo lên để chiếu phần thứ hai của vở diễn.
Heath giữ im lặng, dù rằng cầm tay Lucien trong suốt màn tiếp theo, anh biết mình nhất định phải xem lại vở kịch với người con trai hấp dẫn này. Anh phát hiện mình đang dõi theo từng phản ứng của Lucien với vở kịch hơn là thưởng thức vở kịch, và khi vở kịch kết thúc, anh sửng sốt khi nhận ra anh chẳng biết diễn biến gì hết. Anh vỗ tay cùng với mọi người và đứng dậy. Anh đỡ Lucien đứng dậy, giữ cậu khi cậu hơi lảo đảo.
“Em thấy không khỏe à?” Heath hỏi.
Lucien gật đầu. “Chỉ hơi chóng mặt thôi ạ,” Lucien nói.
“Là vì em cần nghỉ ngơi đấy,” Charlotte nhắc nhở cậu, và dù rằng Heath thất vọng vì phải tiễn Lucien về nhà, anh cũng đồng ý rằng Lucien cần phải ngủ đủ giấc. Cầm tay Lucien đặt lên khuỷu tay mình, Heath dẫn cậu ra khỏi rạp chiếu và vào hành lang nơi những thành viên khác của tầng lớp thượng lưu đang đi ra chỗ xe ngựa đỗ.
Rourke đi lấy mũ và áo khoác cho mọi người, rồi quay lại phân cho từng người. Heath giúp Lucien mặc áo choàng và nhìn chàng trai trẻ cuốn tóc thành búi đã chuẩn bị trước, với sự giúp đỡ của chị gái. Khi Lucien đeo găng tay, Heath nhận ra anh chưa mua nhẫn đính hôn cho Lucien. Anh tự hứa với bản thân là sẽ mua ngay sáng mai.
Khi mọi người đã sửa soạn xong, Heath dẫn đường ra khỏi rạp và ra vỉa hè. Anh tìm xe ngựa nhà mình và thấy nó đang tiến tới. Khi chiếc xe dừng lại trước mặt, anh đỡ Lucien vào trước rồi đưa một tay ra cho Charlotte và giúp cô trèo lên xe. Sau đó anh cũng trèo lên, ngồi kế bên Lucien và cầm tay cậu. Cảm thấy trời lạnh, Heath với tay xuống gầm ghế và kéo ra một cái chăn. Anh đặt nó lên đùi Lucien và đưa tay cậu lên môi, khẽ thổi để làm ấm rồi bỏ ra. Khi mọi người đã an vị, anh bảo lơ xe đưa họ về Điền trang Yorkshire.
Chặng đường về khá yên lặng, mọi người chìm đắm trong suy nghĩ riêng hay nhớ lại vở kịch, nhưng Heath chỉ có thể nghĩ về Lucien—Tay trong tay, môi kề môi, cảm giác lưỡi hai người quấn lấy nhau. Heath liền cương cứng, hơi cựa mình trên ghế. Anh áp chặt chân mình vào chân Lucien và mỉm cười khi Lucien cũng làm vậy.
Cuối cùng họ cũng về đến cổng Điền trang Yorkshire và đi thẳng vào trong. Xe ngựa dừng lại trước cánh cổng để ngỏ, Yorkshire và Lady Yorkshire bước ra. Heath thấy dự định tận hưởng một nụ hôn chúc ngủ ngon tan biến thành mây khói khi Rourke bước ra khỏi xe ngựa để giúp Charlotte và Lucien leo xuống, Heath thầm nghĩ tối nay anh sẽ lại lẻn vào phòng Lucien.
Anh ra khỏi xe sau ba người họ và tiễn Lucien lên cầu thang đến cửa nơi bố mẹ cậu đứng đợi. Anh cúi đầu chào Yorkshire và Lady Yorkshire, chào Charlotte và Rourke rồi cuối cùng là Lucien.
“Anh đã có một buổi tối rất tuyệt, em yêu,” Anh dịu dàng nói.
“Em cũng vậy,” Lucien mỉm cười nói, ánh sáng từ trong căn nhà lớn càng tô điểm thêm gò má đỏ ửng của cậu.
“Lần sau lại đi nhé,” Heath nói, rồi nâng tay Lucien lên môi, hôn lên đó rồi thả ra.
“Tạm biệt,” Heath chào tạm biệt, cúi đầu chào rồi quay ra xe ngựa.
Anh trèo lên và ra hiệu cho lơ xe về nhà. Anh nghe thấy bạn bè mình thảo luận về vở kịch trong khi mưu toan làm sao để ngủ ôm Lucien trong vòng tay mà không bị bắt gặp lần nữa.
“Cậu đang âm mưu gì đấy?” Blaine hỏi, Heath nhìn cậu ta đầy kinh ngạc.
“Sao cậu lại nghĩ là tớ đang mưu đồ bất chính?” anh hỏi.
Blaine lắc đầu. “Tớ có nói là bất chính đâu, nhưng tớ biết cậu đang mưu tính gì đó. Lúc chúng ta đi giải cứu Orley trông cậu cũng như vậy,” anh nói.
Heath nhìn bạn bè, và họ đều gật đầu. Anh bật cười. Đúng ra anh phải biết là không thể qua mặt được bạn bè chứ.
“Tớ đang nghĩ cách quay lại dinh thự để gặp Lucien,” Anh thừa nhận.
“Cậu chỉ mới rời khỏi cậu ấy thôi mà,” Quincy nhắc nhở.
Heath gật đầu. “Tớ biết, nhưng vậy không đủ,” Anh nói. “Tớ muốn ôm lấy em ấy càng lâu càng tốt. Tối nay tớ sẽ quay lại để gặp em ấy, dù có phải tự trèo qua cái cổng kia cũng phải làm.”
Blaine và Quincy cười phá lên, chê Heath là đồ ngốc nghếch. Orley chỉ nhìn anh rồi vỗ vai anh. “Tớ hiểu,” Anh nói, giọng buồn bã. “Và chúc cậu thành công vì tớ hiểu cái nhìn của ngài bá tước nhìn cậu. Cậu cần phải thật may mắn đấy.”
Heath nhìn theo suốt con đường ra khỏi bãi đất trống của Điền trang Yorkshire và nhanh chóng chạy qua đó bằng đôi chân mỏi nhừ. Tìm thấy cửa sổ phòng Lucien, Heath đi đến cửa sổ người hầu của cậu và lén lút leo lên tấm lưới rào. Đến cửa sổ, anh khẽ đập vào nó. Vài phút sau, trong khi Heath bám chặt lưới rào, cửa sổ mở ra và anh nhanh chóng trèo vào phòng cô hầu. Đứng lên, Heath tưởng sẽ thấy Patty thì lại thấy mình đang nhìn vào đôi mắt xanh vui vẻ của vị hôn thê.
“Lucien?” Heath hỏi, nhìn quanh xem có phải mình trèo vào nhầm cửa sổ không. Rồi anh nhận ra không thể trực tiếp trèo vào cửa sổ phòng Lucien, vì làm gì có lưới rào ở đó.
“Em biết tối nay anh định quay lại, nên em chờ anh,” Lucien dịu dàng nói.
Heath cười ranh mãnh và mở rộng vòng tay để Lucien nhanh chóng sà vào. Heath quàng tay quanh cậu rồi siết chặt. Anh hít hà để hưởng thụ mùi hương hoa hồng Lucien dùng, cũng như mùi hương của chính mình. Heath cúi đầu và tì mũi vào hõm cổ Lucien rồi lại hít thở sâu.
Lucien cười khúc khích. “Anh đang làm gì vậy Heath?” Cậu hỏi nhỏ.
“Ngửi em,” Heath nói.
“Tại sao?” Lucien hỏi, trong khi Heath đưa mũi và môi từ cổ xuống ngực cậu, dụi mũi vào đôi nhũ hoa đã cứng lại của Lucien.
“Để khi về nhà anh vẫn có cảm giác có em ở bên,” Heath nói như thể đó là điều hiển nhiên.
“Ôi, anh lại thế rồi,” Lucien cảnh cáo, Heath mỉm cười rồi ngẩng lên. Anh cầm tay Lucien và dẫn cậu về giường.
“Tối nay em có vui không?” Heath hỏi.
“Em nghĩ nên quay lại rạp để xem vở kịch đó nữa, vì em gần như lỡ nửa đầu và chỉ xem nửa sau,” Lucien nói, đượm ý cười.
Heath ngồi lên mép giường quay sang ôm eo Lucien. “Cái gì làm em mất tập trung thế, em yêu, đến mức em không tập trung được vào xem kịch?” Anh hỏi với giọng trêu chọc trong khi vuốt lưng Lucien.
Lucien nuốt nước bọt. “Một quý ông. Một chàng trai. Với mái tóc đen dày lộng lẫy và đôi mắt xám bão táp,” Cậu đáp lại.
Heath mỉm cười và dán mặt vào bụng Lucien. Anh dựng đôi tai để tìm dấu hiệu của con họ trong đó. Nhịp tim, cử động, bất cứ điều gì. Nhưng anh chẳng nghe thấy gì cả, vậy nên anh cực kỳ thất vọng.
“Anh đang làm gì thế?” Lucien hỏi trong khi dịu dàng lùa tay vào tóc Heath. Heath có thể cảm thấy mắt rưng rưng, và anh cố kìm lại.
“Anh đang cố kiếm cử động của bé con nhà chúng ta,” Anh thủ thỉ.
“À,” Lucien cảm thán, “Chà, em cũng không cảm thấy gì—Charlotte nói rằng còn quá sớm—Nhưng em bảo đảm là bé con ở đó. Em vẫn ốm nghén và kiệt sức, đủ để chứng minh điều đó.”
Heath nhìn Lucien vẻ quan tâm. “Em thấy khỏe chứ?” Anh hỏi.
Lucien mỉm cười trìu mến. “Em rất khỏe, Heath ạ,” Lucien trả lời.
Heath gật đầu và buông Lucien ra. Anh cúi xuống và bắt đầu cởi giày. Đó là một việc dễ dàng mà anh ghét làm nhất. Anh không phải dân Di-gan, nhưng nhiều lần anh ước gì không phải đi giày. Dĩ nhiên, là cho cho đến khi ra đường và nhận ra rằng anh không thể nào tưởng tượng nổi đến việc ra ngoài mà không đi chúng. Chiếc giường rung lên khi Lucien ngồi xuống cạnh anh, Heath thấy những ngón tay lúng túng của cậu qua khóe mắt. Anh nhìn lên Lucien, đang mỉm cười với anh nhưng không nói gì. Anh cởi được một chiếc, rồi quay sang cởi chiếc kia.
Người Di-gan (người Gíp-sy hoặc người Bô-hê-miêng) rất hiếm khi đi giầy mà thường đi chân trần ảnh hưởng bởi lối sống giao hòa với thiên nhiên. Nếu cảm thấy không thoải mái, nam sẽ có thể đi sandal da, nữ sẽ đeo một sợi dây bao quanh mắt cá nhân và mu bàn chân. Nguồn: costumes.lovetoknow.com
“Anh muốn em giúp không?” Lucien đề nghị, đứng dậy và quỳ xuống chỗ chân Heath. Cậu bắt đầu tháo dây giày cho Heath. Heath cố tập trung suy nghĩ về đôi giày và hình ảnh Lucien quỳ trước mặt mình. Tâm trí anh xoay quanh những tưởng tượng Lucien quỳ bên giường, miệng căng ra ngậm lấy cự vật của Heath trong khi Heath ra vào miệng cậu.
“Việc cởi giày làm anh nổi hứng sao?” Lucien hỏi.
Heath bật cười. “Chỉ khi em là người cởi chúng thôi, em yêu,” Anh đáp lời.
Lucien đỏ mặt và lắc đầu. Cuối cùng cũng cởi xong giày cho Heath, rồi Lucien đặt chúng sang bên.
“Em sợ rằng mình không xứng với một người đàn ông hào hoa và khéo miệng như anh,” Cậu thừa nhận.
Heath nghiêng đầu, và mỉm cười ấm áp với cậu. Anh cầm tay Lucien rồi đỡ cậu đứng dậy. Ôm Lucien vào lòng, Heath áp sát thân thể vào cậu và bắt đầu chậm rãi khiêu vũ quanh phòng, dịu dàng nhẩm bài “Je t’aime mon amour”. Lucien tựa đầu lên vai Heath và hít thở. Heath mỉm cười và hôn lên đỉnh đầu Lucien, mái tóc nâu của cậu để xõa gợn sóng nhẹ nhàng xuống lưng như thác nước.
Je t’aime mon amour: Nhạc Pháp, tạm dịch: “Anh yêu em, tình yêu của anh”
“Em không cần học cách nói chuyện, hay trò chuyện với người khác, hay học cách đánh mắt, hay chạm vào một người đàn ông cốt để khiến anh ta quy phục, Luce,” Heath nói sau một thời gian dài khiêu vũ. “Điều duy nhất em cần làm là mỉm cười. Em chỉ cần cười thôi đã khiến anh quy phục, hay thậm chí là trèo tường để đến với em,” Anh thừa nhận.
“Thật sao?” Lucien hỏi.
“Thật,” Heath nói.
“Em không phải là một người xinh đẹp. Các chị và em đều có điểm mạnh và cá tính riêng. Bố mẹ em luôn mô tả bọn em một cách chính xác, và em chưa từng là một người xinh đẹp. Chị Charlotte mới là người xinh đẹp. Frances là người mạnh mẽ. Mary là người thông minh. Amelia là người khôn khéo. Còn em lại là người trầm tĩnh,” Lucien nói.
Heath lắc đầu và ôm Lucien chặt hơn. “Anh không tin em chỉ là một người đơn điệu hay bị ai đó quản chế,” Anh nói. “Khi nghĩ về em, đúng vậy, anh nghĩ là em rất trầm tĩnh.” Lucien khẽ sụt sịt trong lòng anh, và Heath an ủi cậu, vuốt ve sống lưng và dịu dàng vỗ về cho đến khi Lucien mềm nhũn trong lòng anh. “Nhưng anh nghĩ rằng em rất xinh đẹp, quyến rũ, thông minh, vui vẻ, nhưng quan trọng nhất—” Anh nâng mặt Lucien lên để nhìn vào mình. “—Em là của anh.” Heath cúi đầu và hôn Lucien.
Họ hôn nhau ở đó, trong phòng Lucien, sâu kín, nồng nhiệt, và không suy nghĩ gì về những thứ khác thật lâu, cho đến khi Heath dứt ra và mỉm cười nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của vị hôn thê.
“Đi ngủ thôi,” Anh đề nghị, khi thấy vẻ khao khát và đam mê cháy bỏng trong đôi mắt xanh của Lucien, anh có thể thấy mệt mỏi bắt đầu lấn át những cảm xúc đó.
Lucien không phản đối. Cậu chỉ đơn giản gật đầu và lên giường. Heath làm theo, cởi áo khoác, áo gile, và lần này, cả áo sơ mi. Anh bỏ cả lên ghế và trèo lên giường nằm cạnh Lucien. Vừa an vị, Lucien xích lại gần anh hơn, tựa đầu lên ngực Heath, bắt đầu lùa tay vào tóc anh. Họ im lặng nằm đó một lúc lâu, hơi thở họ dần chìm vào sự tĩnh lặng của căn phòng. Rồi Luicen hít sâu như thể đã lấy hết can đảm để nói hay hỏi gì đó.
“Anh có thể kể cho em về vết sẹo không?” Cậu hỏi, còn Heath thì nhắm mắt. Anh đã hi vọng có lẽ là rất ngốc nghếch, rằng Lucien sẽ không bao giờ đề cập với anh về vết sẹo. Rõ ràng là anh đã hy vọng chưa đủ rồi.
Người dịch: Yoyo
Hiệu đính: Raph
Một tuần sau, Lucien giật mình tỉnh giấc. Cậu để ý thấy không có ánh sáng lọt qua rèm. Trong lúc tự hỏi cái gì đã đánh thức mình, cậu liền cựa mình nằm xuống, thế rồi một con buồn nôn dữ dội ập tới. Biết rằng không thể nôn vào bô hay toilet được, cậu liền chạy vội tới chiếc chậu rỗng ở trên bàn rồi nôn ra cả mật xanh mật vàng. Nôn xong, cậu lấy một cái khăn lau miệng.
Sau khi lê bước đến chỗ chiếc chuông, cậu kéo dây gọi hầu gái rồi đến ngồi bên mép giường.
“Cậu chủ, cậu gọi tôi ạ?” Patty hỏi từ cửa phòng.
“Ừ, Patty. Tôi sợ là tôi lại ốm rồi,” Cậu mệt mỏi nói.
“Cứ để tôi lo, thưa cậu chủ. Cậu muốn lấy bạc hà để nhai trong khi tôi đi pha cho cậu một cốc trà gừng không?” Cô lịch sự hỏi.
Lucien gật dầu. “Cám ơn cô, Patty.” Cô rụt rè lấy cái chậu, và rời khỏi phòng. Lucien thở dài và quay về nằm trong chăn, tựa vào đầu giường. Tâm trí cậu lập tức nghĩ đến hình ảnh lần cuối gặp Heath, là vào một tuần trước. Ngày mà họ ký hợp đồng hôn nhân, Heathcliff đã hỏi bố mẹ Lucien coi có thể dẫn Lucien đi xem phim không. Lucien chắn chắn bố mẹ sẽ nói đồng ý vì họ đã ký hợp đồng hôn nhân rồi, thế nhưng maldy của cậu lại dứt khoát nói không, và thay vì cãi lời, Heathcliff chỉ đơn giản chấp nhận và hỏi có thể gọi cho Lucien sau được không. Annabelle lại một lần nữa nói không và thông báo cho Lucien rằng cho đến khi kết hôn, cậu sẽ chuyển về nhà. Lucien muốn phản đối, nhưng Heathcliff khẽ lắc đầu, nên đành thôi.
Lucien khá ngạc nhiên vì hành động của maldy. Bà có vẻ cẩn trọng hơn trước. Thông báo về hôn lẽ sắp tới của Lucien với Heathcliff đã lên Thời báo từ hôm nọ, và Annabelle đã hứa rằng Heathcliff được phép đến chơi một ngày một lần và đưa Lucien đi xem phim, nhạc kịch, ballet, hay đi dạo quanh Công viên Hyde một tuần một lần. Lucien muốn phản đối, thật sự muốn vậy, nhưng cậu nghén ăn nghén ngủ quá nên không thể cãi lại lời maldy. Thật không may, cậu vẫn không thể gặp Heath vì bị ốm. Charlotte trêu rằng có khi cậu mang thai rồi liền khiến Lucien giật thót, mẹ cậu lập tức nheo mắt nhìn xuống cái bụng vẫn còn phẳng lì của cậu.
Cửa bật mở, Lucien ngước lên. Cậu tưởng là Patty nhưng ngạc nhiên khi thấy, thay vì hầu gái, Heathcliff lại là người bưng trà kèm theo miếng bạc hà lên.
“Anh đã làm gì Patty rồi?” Lucien hỏi nhỏ ngay khi thả chân xuống giường định đứng dậy.
“Không, không. Đừng đứng dậy,” Heathcliff nói. Anh đặt tách trà và đĩa lên bàn và bứt vài lá bạc hà. Lucien nhận lấy chúng và bắt đầu nhai trong khi Heathcliff cởi chiếc áo khoác ngoài màu đen rồi ngồi bên mép giường, lặng lẽ và chậm rãi cởi giày.
“Anh giỏi nấp trong phòng và lặng lẽ thay đồ nhỉ,” Lucien nhẹ nhàng nói.
“Anh đã tập mà,” Heathcliff vội vã giải thích. Lucien gật đầu và quay đi. Cậu thường quên rằng Heathcliff có nhiều kinh nghiệm hơn cậu trong chuyện thân mật. Cậu muốn hỏi Heathcliff về những người tình cũ của anh nhưng sợ rằng có biết cũng sẽ không gặp lại họ hoặc là cậu sẽ mất tinh thần rồi cảm thấy mình không xứng đáng. “Còn về Patty, cô ấy về phòng rồi. Và sẽ báo cho anh kịp lúc để trốn đi trước khi bố mẹ em phát hiện.”
“Nhưng sao anh lại ở đây?” Lucien hỏi. “Chúng ta không thể ở bên nhau như trước, vì chắc chắn bố mẹ em vẫn còn đang để ý.”
Heathcliff gật đầu. “Anh biết,” Anh nói, “Nhưng có điều gì đó mách bảo anh rằng tuần này em sẽ ốm cả ngày lẫn đêm, ngủ hàng giờ, và cảm thấy chóng mặt khi ngủ dậy cũng như đi lại. Nếu muốn em có thể nhờ Patty bảo với những người hầu khác là em quá lo lắng về hôn lễ sắp tới. Anh đã nói chuyện với phù rể Laura rồi, anh nghe tên cô ấy từ các thành viên trong gia đình, nhưng cần phải làm gì đó với người giúp việc ở đây về việc ốm đau của em. Anh cần phải báo cho em về tin đồn trong giới đã làm anh phải đến đây. Hơn nữa, sự thực anh cũng muốn đến để ít ra thì cũng được ôm em ngủ trong vòng tay. Chúng ta đã không có cơ hội làm vậy. Anh muốn ở đây giúp đỡ và động viên em.”
Lucien khịt mũi và lau nước mắt. Cậu đã xúc động vô cớ, nhiều hơn bình thường, và cậu giận bản thân vì đã khóc trước mặt Heathcliff khi mà cậu muốn tỏ ra mình mạnh mẽ. “Cám ơn anh. Em rất vui,” Cậu nói với Heathcliff trong khi tiếp tục sụt sịt. Cậu nuốt lá bạc hà, gần như ngay lập tức bụng cậu kêu réo.
“Anh rất vinh hạnh, tin anh đi.” Heathcliff xoay người lấy tách trà và đĩa đưa cho Lucien. “Đây, em uống cái này đi,” Anh ra lệnh. Lucien tiếp nhận cái tách và khéo léo nhấp một hớp trà, cong cong ngón út như đã được dạy.
“Vậy kế hoạch đám cưới thế nào?” Một lúc sau Heathcliff hỏi. Lucien đặt cái tách xuống và nhăn mặt. Heathcliff khẽ cười. “Tệ vậy sao?”
Lucien gật đầu. “Các chị em với mấy ông anh rể đều có ý kiến riêng, và họ ghé thăm gần như mỗi ngày để đưa ra lời khuyên chuyên gia của mình,” Cậu khinh khỉnh nói, lắc đầu. “Mẹ em thì cứ khóc và ôm chặt em, còn Maldy… chà…. Heathcliff, em nghĩ bố biết rồi.”
Heathcliff gật đầu. “Ừ, bố anh cũng biết rồi,” Anh thừa nhận.
“Cái gì?” Lucien kêu lên.
“Suỵt,” Heathcliff suỵt cậu. “Cái ngày chúng ta ký hợp đồng hôn nhân ấy, họ gọi anh vào thư phòng của maldy em để nói chuyện. Sau đó họ truy hỏi anh. Anh ko thể nói dối maldy của em khi bà nhìn anh như thể sẽ giết anh và ăn thịt anh vậy.”
Lucien cười khúc khích. Maldy của cậu có thể hơi khắc nghiệt, nhưng vẫn chưa là gì so với mẹ cậu. “Sao anh không nói với em là bố em biết rồi? Em đã làm bà không vui suốt mấy ngày nay.” Cậu thở dài và gật gù. “Việc này lý giải cho hành động của mẹ em. Rõ ràng là maldy cũng đã nói với mẹ, và mẹ khóc không phải vì em sắp kết hôn, bà cũng chẳng bao giờ làm vậy với các chị của em, mà vì bà biết em đang mang thai trong khi vẫn chưa kết hôn.”
Heathcliff dựa sát vào cậu. “Chúng ta có thể trốn đến Gretna Green như đã nói,” Anh đề nghị, nhướn mày.
Lucien lắc đầu và quay sang đặt tách và đĩa lên bàn.
“Không, em đã làm bố mẹ thất vọng vì đánh mất trinh tiết cho một người không phải chồng mình rồi,” Cậu nói.
“Ba tháng nữa anh sẽ là chồng em mà,” Heathcliff phản đối.
Lucien gật đầu. “Đúng vậy, anh sẽ, nhưng cả hai chúng ta đều không biết trước điều đó. Nếu việc này lộ ra, danh dự của em sẽ bị phá hủy trong xã hội thượng lưu, và gia đình em sẽ phải xấu hổ. Em sẽ không kết hợp những sai lầm bằng cách bỏ trốn khỏi đám cưới của gia đình mình. Có lẽ anh nên rời đi như em đã nghĩ, Công tước ạ. Nếu anh bị bắt thì sao? Nếu có ai đó phát hiện anh ở đây trong phòng ngủ của em thì sao?”
Heathcliff thở dài, “Anh đã rất khổ sở để đảm bảo chuyện ấy không xảy ra. Túi của anh để lại trước nhà Widow Glouceister, và anh đi bộ đến đây, đảm bảo là anh mặc đồ tối màu. Anh thậm chí còn trốn ở sau nhà. Và anh sẽ chỉ ở lại cho đến khi mặt trời mọc, sau đó anh sẽ rời đi. Đề nghị bỏ trốn là một đề nghị liều lĩnh, nhưng anh phải cố gắng,” Anh nói. Anh kéo áo choàng xuống và đặt nó lên trên cái áo ở ghế gần cửa sổ. Anh trèo lên giường và nằm xuống kế bên Lucien.
“Vậy, cậu bé của anh. Ba tháng nữa chúng ta sẽ kết hôn. Kể anh nghe về em đi nào. Vì chúng ta chẳng có cơ hội tán tỉnh nhau, mặt đối mặt trong căn phòng khiêu vũ đông người và giá mà hàng tháng anh đều đưa danh thiếp cho một loạt những tên ăn diện, những kẻ ăn chơi trác táng, và những tay quyền quý khác với hi vọng mình được chọn, thì có khi giờ chúng ta đã biết nhau rồi,” Heathcliff nói.
Lucien bật cười trước bức tranh Heath vẽ ra. Cậu mỉm cười và cựa mình thoải mái hơn trên giường rồi quay lại đối diện Heathcliff.
“Anh muốn biết gì nào?” Lucien hỏi, đưa một tay ra chọc vào vòng ngực rộng của Heathcliff.
Heathcliff hít sâu, và khi Lucien nhìn vào mắt anh, cậu thấy chúng đã tương đối tối sầm. Cậu mỉm cười khi Heathcliff tóm lấy tay cậu và ghì chặt vào g ngực, giữ nó ở đó.
Anh xoay lưng, kéo theo Lucien, đầu Lucien tựa lên ngực anh.
“Chà, anh biết em thích đọc sách lịch sử, nhưng em còn thích gì nữa không?” Heathcliff hỏi.
Lucien hừm hừm, tự hỏi nên tiết lộ bao nhiêu về con người thật cho người đàn ông mà cậu không thật sự biết mấy nhưng sẽ lấy trong ba tháng tới. Nhận ra Heathcliff sẽ tìm hiểu tất cả mọi thứ để biết thêm về cậu là chuyện không thể nghi ngờ, Lucien quyết định thật thà kể hết.
“Em còn thích đọc thơ lãng mạn nữa,” Cậu thú nhận.
“Thật sao?” Heathcliff có vẻ ngạc nhiên.
Lucien gật đầu, tựa má vào ngực Heathcliff. “Em đã đọc rất nhiều về cái chết, về sự hủy diệt, về chiến tranh, ám toán và bệnh tật trong lịch sử đến mức đôi khi em phải nhắc nhở bản thân rằng vẫn còn có những thứ tốt đẹp trên thế giới. Cách tốt nhất để làm điều đó là đọc thơ lãng mạn mà ở đó người đàn ông sẽ hỏi người phụ nữ muốn gì?” Lucien thú nhận.
“Anh chưa bao giờ suy nghĩ như vậy. Rõ ràng là em nói đúng,” Heathcliff nói. “Còn gì nữa?”
“Em thích đi xe ngựa, nhưng chỉ đến công viên thôi, và em thích ngồi dưới tán cây đọc sách, chỉ để hưởng thụ thiên nhiên. Em vẽ, và chơi piano.” Lucien do dự và cảm thấy bàn tay Heathcliff bắt đầu xoa xoa lưng cậu.
“Còn gì nữa nào? Đột nhiên em căng thẳng, vậy nên anh biết là còn điều gì đó,” Heathcliff động viên cậu.
Lucien hít thở sâu và nhắm mắt rồi nói. “Em còn hát nữa,” Cậu nhỏ giọng thừa nhận.
“Thật sao?” Heathcliff có vẻ vừa ngạc nhiên vừa hài lòng, Lucien nghiêng đầu nhìn lên anh.
“Vâng,” Cậu nói.
“Em nghĩ mình có thể hát nho nhỏ cho anh nghe không?” Heathcliff hỏi.
Lucien lắc đầu. “Không, không. Anh không muốn nghe em hát đâu,” Cậu nói, từ chối ý đó.
“Nếu không muốn thì anh đã không hỏi rồi,” Heathcliff không đồng ý với cậu.
Lucien hít thở sâu và bắt đầu nhỏ giọng hát bài “Nụ hôn Ae Fond,” một bản ballad nổi tiếng của Tscottish được viết hai mươi năm trước, nhắm nghiền hàng mi, sợ thấy bất kỳ phản ứng tiêu cực nào từ vị hôn phu. Mẹ cậu thường hát cho cậu nghe mỗi tối trước khi đi đến những buổi vũ hội hay dạ tiệc mà bà buộc phải tham dự. Rosemary hát và hôn lên trán cậu. Annabelle sẽ chờ ở cửa, và khi Rosemary hát xong, nghĩ rằng Lucien đã ngủ, bà sẽ ra cửa với Annabelle, và hai người sẽ trao nhau một nụ hôn thật ngọt ngào rồi đi. Lucien thích những bài hát ru đêm muộn mẹ hát, học thuộc chúng, và khi đi ngủ, thậm chí ở tuổi thành niên, cậu vẫn lẩm nhẩm hát cho đến khi ngủ thiếp đi.
Hát xong nốt nhạc cuối cùng của bài hát, Lucien mở mắt nhìn Heathcliff, hi vọng là thấy anh đã ngủ, nhưng lại thấy anh đang nhìn mình dò hỏi.
“Sao vậy?” Cậu hỏi.
“Em có giọng hát rất hay, Lucien,” Heathcliff nói với cậu.
Lucien đỏ mặt và lắc đầu quầy quậy. “Cám ơn anh,” Cậu thì thầm.
Heathcliff đưa tay nâng cằm cậu lên, và cậu thấy mình đang nhìn vào đôi mắt của Heathcliff.
“Đừng làm vậy. Đừng trốn tránh anh. Đừng bao giờ trốn tránh anh,”
Heathcliff nói với cậu. “Em có một giọng hát tuyệt vời. Giọng hát đó rõ ràng đã được Chúa cẩn trọng ban phát. Vẻ đẹp trong giọng hát của em không chỉ sánh với khuôn mặt xinh đẹp của em, mà còn sách cả với vẻ đẹp tâm hồn em.”
Lucien mỉm cười. “Em không nhận ra rằng anh là người lãng mạn như thế đấy. Có lẽ anh nên sáng tác thơ lãng mạn cho em đọc,” Cậu trêu chọc.
Heathcliff nhướn mày bối rối. “Anh không lãng mạn mà,” Anh nói.
Lucien khịt mũi cười nhẹ. “Vẻ đẹp trong giọng hát của em không chỉ sánh với khuôn mặt xinh đẹp của em, mà còn có thể sánh cả với vẻ đẹp tâm hồn em.’ Những lời này với em là cực kỳ mãng mạn đó,” Cậu mỉm cười giải thích.
“Nhưng anh chỉ nói như vậy với em thôi. Anh chưa từng nói ra lời như vậy với ai khác.”
“Thật sao?” Lucien hỏi, hạnh phúc ngập tràn.
“Đúng vậy, là thật,” Heathcliff đáp lời.
Lucien cười rạng rỡ và rướn người hôn lên môi Heathcliff, lướt ngón tay xuống vết sẹo trên mặt Heathcliff. Cậu đảm bảo sẽ nhớ để hỏi về nó sau. “Nào, cùng ngủ thôi,” Cậu nói trước khi xoay người để tựa lưng vào ngực Heathcliff. Lucien có thể cảm nhận cự vật của Heathcliff chọc vào lưng, cậu khẽ cười tự hào khi biết rằng bản thân, một kẻ gần đây vừa mới mất đi sự trinh tiết và chỉ quan hệ tình một đêm với một người đàn ông, một lần, lại có thể gợi lên phản ứng như vậy. Cậu cầm tay của Heathcliff đặt lên eo mình trong khi chân hai người cuốn vào nhau.
“Heath hoặc Cliff, đừng gọi Heathcliff,” Một lúc sau Heathcliff lên tiếng phá vỡ sự yên lặng.
“Sao cơ?” Lucien hỏi, bắt đầu lơ mơ. Cậu xoay đầu nhìn Heathcliff qua vai, mỉm cười khi những ngón tay to của anh tùy ý đưa lên chải tóc cậu. “Anh muốn em gọi anh là Heath hoặc Cliff, đừng gọi là Heathcliff. Chúng ta sắp kết hôn mà. Ở nơi có thể, vào lúc một mình, anh muốn em gọi anh là Heath hoặc Cliff,” Heathcliff nói.
Lucien gật đầu. “Được rồi, Heath,” Cậu nói, thử lần đầu tiên. “Nhưng anh phải gọi em là Luce. Mẹ và các chị gọi em như vậy.”
“Maldy của em gọi em là gì?” Heath hỏi.
“Lucien,” Lucien gần như trả lời ngay lập tức.
Heath bật cười. “Vậy anh sẽ gọi em là Luce,” Anh nói rồi cúi xuống hôn lên má Lucien. Anh cọ mũi xuống cổ Lucien và hít sâu rồi rên lên. “Em thơm quá,” Anh dịu dàng lẩm bẩm. Lucien run lên cự vật của anh, lúc trước mới chỉ hơi cương cứng, giờ đã hoàn toàn dựng thẳng. Cậu vẫn nằm im cho đến khi cảm thấy bàn tay của Heath lướt từ bụng mình xuống đến khe quần ngủ của cậu, vừa đúng tầm dưới đầu gối của anh. Tay Heath trượt xuống khóa quần và đặt lên vật nhỏ của Lucien, và anh nắm lấy phần gốc của vật nhỏ đã cương cứng của Lucien. Lucien giật mình, nhỏ giọng rên.
“Em phải im lặng, hiểu không, người đẹp?” Heath thì thầm nói, Lucien gật đầu. “Tốt lắm,” Heath nói khi bắt đầu chậm rãi nhưng chắc chắn sục vật nhỏ của Lucien. Anh trượt ngón tay trên đầu phân thân Lucien, cậu liền giật mình. Cậu túm lấy cái gối trên đầu rồi kéo xuống che mặt. Sự vuốt ve một cách chậm rãi đến phát bực của Heath không hề dừng lại anh tiếp tục sục và đưa Lucien lên đỉnh cực khoái. Lucien có thể cảm thấy sự dịch chuyển đằng sau trong khi Heath tiếp tục ve vuốt cậu. Cậu định quay lại hỏi Heath xem anh đang làm gì thì cậu cảm thấy một ngón tay ẩm ướt chậm rãi xoa quanh lối vào chặt khít của mình, thật chậm, thật sâu trong cái lỗ nhỏ. Lưng Lucien cong lên, cậu kéo gối xuống che miệng, cắn nó để kiềm chế.bg-ssp-{height:px}
“Cứ rên đi, tình yêu. Cho anh thấy sự nhiệt tình của em,” Heath dịu dàng nói trong khi tiếp tục sục vật nhỏ của Lucien và bắt đầu đưa ngón tay ra vào cửa hậu của cậu. Cho đến tận khi Lucien nghĩ rằng mình không thể chịu được hơn nữa, cho đến tận khi cậu nghĩ rằng ngọn lửa cháy hừng hực bên trong cậu không thể nóng và sáng hơn nữa, thì Heath lại siết lấy vật nhỏ và ghìm chặt vòng đệm bên trong trực tràng Lucien. Thân thể Lucien căng cứng, tiếng kêu thỏa mãn của cậu bị chiếc gối cậu dùng để che mặt bít lại. Heath tiếp tục sục vật nhỏ của Lucien rồi thọc hết ngón tay mình vào bên trong cơ vòng của Lucien, cho đến khi thân thể Lucien hoàn toàn thả lỏng. Cậu cảm thấy hoàn toàn kiệt sức. Cậu bỏ gối ra khỏi mặt và chớp mắt với Heath, người đang cười cực kỳ miễn cưỡng.
“Chà, đó không phải lý do anh lẻn vào phòng em đâu, anh đảm bảo,” Anh nói, cứng nhắc nằm xuống.
“Vậy để làm gì?” Lucien hỏi khi xoay người qua. Cậu dừng lại, mắt mở lớn khi thấy Heath liếm ngón tay vừa bỏ ra khỏi người Lucien.
“Anh đang làm gì vậy?” Lucien hỏi.
Heath mở mắt và nhướn mày. “Hử? À, anh đang nếm thử tinh hoa của em,” Anh nói.
“Nhưng tại sao anh lại làm vậy?” Lucien hỏi, bối rối.
“Lần trước em, ừm…em….” Anh do dự, đỏ mặt.
“Anh sục cái đó của em,” Heach gật đầu nói. “Đúng vậy. Nhưng có rất nhiều cách để nhận được sự thỏa mãn, và thưởng thức em, bất kì cách nào anh có thể làm, đều khiến anh hạnh phúc.”
Lucien mở to mắt, há miệng. Cậu nhìn xuống thân thể Heath và cự vật của anh, nơi mà cậu nhìn thấy được bằng chứng cho sự khao khát của Heath. Không nghĩ thêm về nó nữa, cậu chỉ muốn cho Heath khoái cảm như Heath đã cho cậu, Lucien quỳ xuống, đặt tay lên khóa kéo quần anh, và bắt đầu chậm rãi cởi nó xuống.
“Luce, em đang làm gì vậy?” Heath hỏi, hằn giọng.
“Em sẽ làm cho anh thoải mái. Em muốn biết mùi vị của anh thế nào, và anh đã nói có rất nhiều cách để tạo ra khoái cảm. Dường như anh cũng đạt khoái cảm khi cho em khoái cảm. Có lẽ em cũng vậy,”
Lucien giải thích rồi giải phóng cự vật của Heath. Cậu ngưỡng mộ cự vật của Heath cả về chiều dài và đường kính của nó. Cậu không có khái niệm về việc mình đang làm, thế nhưng chợt nhớ đến lúc Heath đã làm cho mình hơn một tuần trước, Lucien thè lưỡi ra và liếm lên đầu cự vật của anh, nếm chất lỏng đã hình thành từ đó.
Heath giật nảy mình và rên rỉ, tay anh bấu chặt ga giường hai bên hông. Lucien mỉm cười trước phản ứng của Heath và mở miệng sục lên chiều dài đầy ấn tượng ấy. Cậu hơi nghẹn khi đầu cự vật chạm vào cuống họng. Nâng miệng lên, cậu ho ra, mắt ươn ướt.
Heath đưa tay lùa vào mái tóc của Lucien, đã quắn lại và ướt nhẹp vì mồ hôi. “Từ từ thôi. Đừng cố tiếp nhận nó ngay lập tức,” Anh chỉ dẫn.
Lucien gật đầu, “Em muốn làm điều này cho anh.”
Heath lắc đầu, đôi mắt xám của anh lấp lánh. “Chỉ cần em chạm vào anh là đã tốt lắm rồi,” Anh nói rồi đảo mắt.
“Em nói đúng. Anh sẽ gọi đó là một trò ngốc lãng mạn vậy.”
Lucien cười khúc khích. “Em thích vậy.” Cậu lại ngậm cự vật của Heath vào. Cảm giác về sự cương cứng của người đàn ông trên đầu lưỡi, sự giật giật cũng như tiếng rên rỉ của Heath khi Lucien sục vào và liếm láp chiều dài cự vật của anh đã tiếp thêm sức cho Lucien.
Giờ cậu đã biết tại sao đàn bà con gái luôn ngồi tán gẫu và chia sẻ những ghi chú về chuyện chiều chồng bằng miệng rồi. Cậu không hiểu rõ lắm, cho đến khi gặp Heath, cậu vẫn chưa cảm nhận được những thân mật thể xác thực sự. Giờ thì cậu cảm thấy không thỏa mãn. Cậu sục cho Heath sâu vào trong cổ họng, thở bằng mũi trong khi phồng má liếm quanh cự vật.
“L-Luce,” Heath lắp bắp. Lucien ngước nhìn lên đôi mắt Heath và thấy chúng trợn lớn. Lucien luồn tay xuống tinh hoàn của Heath. Cậu cọ móng tay lên đó và cảm thấy mạch máu chạy rần rần trong cơ thể Heath. Cậu kinh ngạc vì cự vật của Heath căng lên hơn nữa và bắn ra từng dòng chất lỏng vào miệng cậu. Ban đầu, cậu giật mình và không chắc phải làm gì, nhưng nhớ rằng Heath đã nuốt xuống mầm mống của cậu, Lucien liền nuốt vào nhiều nhất có thể. Vị hơi mặn nhưng không hề khó chịu. Khi Heath ngừng run rẩy và không còn bắn ra mầm mống nữa, Lucien liếm cự vật đã mềm đi và nhả nó ra. Cậu vỗ nhẹ lên cự vật đã mềm của Heath và mỉm cười.
“Em. Thật. Tuyệt,” Heath thở dốc.
Lucien cười thật tươi. “Sao anh lại cám ơn em chứ, anh chàng tốt bụng,” Cậu trêu chọc, và xoay người nằm xuống, tựa đầu lên ngực Heath.
“Anh nghĩ giờ chúng ta ngủ được chưa?”
“Ừ, được rồi,” Heath đáp, Lucien ngáp rồi nhắm mắt lại để giấc ngủ ập đến.
“Công tước, Công tước.” Một giọng nói kéo Lucien ra khỏi giấc ngủ, cậu mở mắt và thấy Patty đứng cạnh giường, khẽ lay vai Heath. Cậu nhận thấy ánh nắng bắt đầu nhòm qua mép rèm. Cậu giật mình ngồi dậy. Patty đưa mắt ngăn cản, Lucien hơi băn khoăn, vì cô ấy thấy cậu ở trần nhiều rồi, nhưng khi nhìn sang Heath, vì cậu ngồi dậy khiến tấm chăn làm lộ thân thể trần trụi của Heath. Giật mình, Lucien liền lấy chăn trùm lên người Heath.
“Heath!” Cậu hơi kêu lên. Heath mở mắt, nhìn Lucien bối rối một lúc rồi mới toét miệng cười.
“Sao vậy, người đẹp?” Anh hỏi, giọng anh vẫn còn ngái ngủ. Anh giơ tay vuốt ve tấm lưng của Lucien. Lucien liền đưa tay đánh anh.
“Thôi đi,” Cậu giận dữ nói, tim cậu tràn ngập sợ hãi và có chút vui thích vì sự đụng chạm của Heath. “Anh phải đi thôi. Mau lên.”
Heath nhìn ra cửa sổ, không bất ngờ gì khi thấy ánh nắng mà Lucien đã nhìn thấy chỉ một lúc trước đó, anh khẽ nguyền rủa. Patty chần chừ và lúng túng. Heath bỏ chăn ra và ngồi dậy khỏi giường. Lucien nhìn anh nhanh chóng mặc quần áo rồi đến ghế lấy gile và áo khoác rồi ngồi lên mép giường để đi giày. Anh nghiêng người hôn thật nhanh mà sâu lên đôi môi Lucien.
“Hôm nay em sẽ làm gì?” Anh hỏi.
Lucien động não nhớ lại. “Bọn em sẽ đến tiệm may. Em phải sửa áo cưới cho hợp với chiếc quần, sau đó mẹ em sẽ đưa em đi chuẩn bị trang phục cưới rồi sẽ uống trà với mẹ anh.” Cậu nói.
Heath gật đầu rồi chạy ra cửa đi về phía phòng Patty. Lucien nhận ra hẳn đó là cách anh lẻn vào nhà. Có một cái vách bên ngoài của sổ của Patty. Patty và Laura, Lucien biết đó là phù rề của Heath, thường dùng nó để ghé thăm nhau.
“Buổi chiều anh sẽ gọi cho em. Có lẽ maldy của em sẽ cho phép anh sau khi dạo quanh Công viên Hyde cùng em thì đôi mình sẽ tiếp tục đi xem phim,” Heath nói.
“Em rất mong được gặp lại anh, ngài quý công tước ạ,” Lucien mỉm cười nói.
Heath mỉm cười dịu dàng với cậu và cúi đầu trịnh trọng. “Anh cũng mong được gặp lại em, quý cô của anh. Cho đến khi chúng ta gặp lại,” Anh nói trước khi rời đi.
Lucien thở dài và lại hạnh phúc nằm xuống gối.
Cậu nhắm mắt và nhanh chóng thiếp đi.
Khi cậu mở mắt lần nữa, Patty đã kéo màn ra để ánh nắng ùa vào, và cửa phòng cậu mở. Mẹ cậu, Charlotte, và Amelia đứng đó, Patty đứng sau họ bưng một khay đồ ăn sáng.
“Sao con vẫn còn ngủ thế?” Rosemary kêu lên khi bước vào phòng. “Hôm nay chúng ta có nhiều việc phải làm mà lại có quá ít thời gian đấy.” Bà vỗ tay. “Nào, ngồi dậy ăn đi. Patty sẽ làm tóc cho con. Charlotte sẽ chọn trang phục cho con, còn mẹ con mình sẽ nói chuyện.” Bà ngồi lên giường, chỉnh trang lại áo để đảm bảo không bị nhăn. Patty đặt khay đồ ăn sáng của Lucien lên đùi cậu, nháy mắt với cậu khi cậu ngước lên nhìn cô, cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm vì Heath đã trốn đi mà không bị phát hiện. Cậu để Patty xếp lại khăn trải giường, rồi ăn gì đó, nâng tách trà lên môi và uống một ngụm trà gừng thơm. Dạ dày cậu gần như lập tức bình ổn khiến Lucien rất biết ơn vì điều đó. Mẹ cậu sẽ buồn lắm nếu cậu ốm, có khi còn khiến bà nghi ngờ, trong trường hợp bà chưa biết gì hết. Bà biết chứ, hay maldy của cậu sẽ giữ bí mật?
Cậu đặt lại tách lên đĩa và nhìn xem có gì ăn được mà không nôn ra không.
“Mẹ nghe bảo con thấy không khỏe,” Rosemary nói khiến Lucien lập tức thấy cảm động. Cậu nhìn mẹ mình khi bà ngồi kế bên cậu với vẻ cởi mở. Cậu không phải thằng ngốc.
“Có lẽ là do thay đổi thời tiết thôi ạ,” Cậu nói với bà.
Rosemary gật đầu. Bà quay đầu nhìn Amelia và vẫy tay ra hiệu bảo cô ra ngoài. “Amy, để mẹ và em con nói chuyện nhé. Mẹ và thằng bé cần thảo luận chút chuyện phụ nữ,” Bà nói.
Amelia chần chừ. “Mẹ, mẹ phải nói chuyện đó sao?” Cô lẩm bẩm khi đi ra tới cửa, rồi liền mở cửa bước ra.
Lucien cười khúc khích nhìn mẹ mình, đang có vẻ thất vọng, rồi nhanh chóng chuyển sang giận dữ. “Mẹ đã cảnh cáo nó rồi mà.” Bà đập bàn.
“Mẹ, đừng mà,” Lucien phản đối, đưa tay ra. “Anh ấy không biết đó là con. Anh ấy tưởng con là người khác!”
“Vậy là thật hả?” Rosemary giật mình.
Lucien rủ mắt. “Con tưởng mẹ đã biết rồi chứ.”
Rosemary lắc đầu. “Không, mẹ mới nghi ngờ thôi, nhưng đến giờ vẫn chưa chắc chắn.”
“Maldy không nói với mẹ ạ?” Lucien kinh ngạc hỏi.
Rosemary sầm mặt giận dữ. “Maldy của con biết, mà không nói với mẹ hả?”
Lucien mở miệng than. Rosemary mỉm cười, nhưng không ấm áp chút nào, và Lucien cảm thấy lo sợ thay cho maldy của mình. Mẹ cậu thật đáng sợ. Thật sự đáng sợ.
Lucien nhìn lại cái khay và để ý thấy món bánh mì nướng bơ, khoai tây chiên, trứng rán, bánh mì rán, xúc xích, bánh pudding đen, bánh mì nướng ủ nóng trong khăn, bơ ngọt, sung hầm, và pate Melton ở đó. Dạ dày cậu quặn lên, cậu che miệng. Rosemary gọi Patty, cái người mà vừa mới đi ra ngoài để lựa đồ mà cô cần để sửa soạn đầu tóc cho Lucien. Patty chạy lại và nâng cái khay lên, đặt lên bàn, và mang cho cậu cái chậu mà cô đã trả về từ buổi sáng sớm. Lucien nôn khan, tống khứ dòng chất lỏng ấm nóng mà chỉ có thể là trà vừa mới uống.
Sau khi nôn xong, cậu lại dựa vào gối. Cậu vẫy tay về phía đồ ăn, “Patty, đem nó đi đi. Tôi còn không ngửi được mùi nó cơ,” Cậu phàn nàn.
“Để lại trà và bánh mì nướng nhé, Patty,” Rosemary yêu cầu.
Lucien lắc đầu. “Mẹ, không đâu,” Cậu rên rỉ.
“Mau lên,” Bà quở trách. “Con phải ăn, trà và bánh mì nướng sẽ giúp dạ dày con ổn định.” Bà lấy đồ từ Patty và đưa chúng cho Lucien.
“Đây ạ, thưa cậu chủ.” Patty đưa cậu một cốc nước và một chiếc chậu cho Lucien. Lucien súc miệng, và sau đó cắn một lát bánh mì nướng. Dạ dày cậu không sôi lên nữa sau khi nuốt xuống, thế nên cậu tiếp tục ăn cho đến khi hết. Sau đó cậu mới uống nốt trà và thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy là được rồi,” Rosemary nói. Bà nhìn Patty. “Gọi người đến đem chậu và khay đi. Ta muốn cô búi tóc cho Lucien và giúp cậu chủ thay đồ. Chúng ta có hàng giờ mua sắm và thử đồ rồi mới thể thể nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi đấy, nên nhớ ta muốn trông Lucien tuyệt vời nhất. Cậu chủ của cô sắp là Công tước phu nhân rồi.”
“Vâng, thưa bà chủ,” Patty khẽ cúi người nói.
“Giờ thì mẹ sẽ đến thư phòng maldy của con bàn chuyện trước khi đi. Charlotte!” Bà gọi.
“Dạ, mẹ?” Charlotte xuất hiện gần như ngay lập tức.
“Mẹ biết con nghe thấy hết rồi. Ở đây với em trai con và giúp nó thay đồ đi. Mẹ sẽ quay lại với hai đứa sau một tiếng nữa,” Rosemary nói.
“Vâng, thưa mẹ,” Lucien và Charlotte đồng thanh. Lucien nhìn mẹ ra khỏi phòng, sau khi quay sang cậu liền thấy Charlotte đang nhìn mình chằm chằm.
“Em đang mang thai hả?” Cô hỏi.
Lucien thở dài và nhắm mắt, nhún vai. “Em không biết.”
Charlotte khịt mũi. Lucien mở mắt và nhìn cô. “Tiếng đó là sao?” Cậu hỏi.
Charlotte lắc đầu và bước về phía cậu. “Em biết mà. Phụ nữ chúng ta luôn biết điều đó. Em chỉ không muốn thừa nhận sự thật thôi. Thân thể em đang cố nói với em, mà em cứ cố phớt lờ nó.”
Lucien rì rầm, đưa tay che mặt. Cậu biết, cuộc đời cậu sẽ ngày càng phức tạp hơn nữa. Cậu đang mang trong mình đứa con của Heath. Giờ thì cậu phải nói cho anh và hi vọng rằng mình sẽ không bắt đầu biểu hiện ra trước đám cưới.
Raph: Bạn Heath quả thật k hổ là cao thủ tình trường, nói mấy câu sến rện k ngượng mồm luôn =)))