Lucien lắc đầu. Như vậy thì quá kỳ quặc rồi. Cậu đã giành hàng năm trời theo đuổi Madison, cầu nguyện, ước ao và hi vọng người đàn ông này sẽ coi trọng và muốn có được cậu, nhưng Madison lại không làm như vậy, và rồi đột nhiên, bất ngờ làm sao, anh ta lại muốn cậu bỏ trốn với anh ta? Có gì đó không đúng lắm trong câu chuyện này, nhưng Lucien không thể đồng tình với việc làm của Madison. Có lẽ là do số hồi môn mà maldy cho cậu? Người chồng của cậu không nghi ngờ gì sẽ có được số tiền khổng lồ đó. Hay có lẽ là còn điều gì đó hơn thế nữa. Lucien nhận thấy phản ứng gần như bạo lực của Heath trước sự xuất hiện của Madison, và cậu không thể ảo tưởng rằng vị hôn phu của cậu đang yêu cậu một cách mù quáng vào thời điểm này, vậy nên chỉ có khả năng là Heath biết Madison ở một mức độ khác, đáng sợ hơn? Điều mà có thể khiến vị công tước phản ứng tiêu cực khi thấy Madison ở vũ hội và là điều sẽ khiến Madison bày tỏ với Lucien, khi mà anh ta chưa từng làm vậy trước đó.
Cậu đã quá chìm đắm vào trong việc suy nghĩ, bởi vì khi cậu nhận thức được xung quanh, cậu nhận ra Madison đã dẫn dắt cậu ra khỏi vũ hội tới sân thượng.
“Madison? Chúng ta đang làm gì ở đây?” Lucien hỏi, kinh ngạc vì đã bỏ qua cái nhìn cảnh báo, nghẹt thở, bảo vệ quá mức của madldy và mẹ mình ném cho, cố đẩy Madison đang ôm chặt cậu ra.
“Tôi chỉ muốn nói chuyện với em thôi, Luce. Chỗ nào đó riêng tư. Làm ơn,” Madison hỏi.
Lucien ngừng giãy dụa và thở dài. Cậu nhìn lại về phía vũ hội, nhưng không còn thấy Heath nữa. Cậu gật đầu nhưng hơi giật mình khi Madison túm tay cậu và kéo ra khỏi sân thượng rồi xuống cầu thang. Họ nhanh chóng băng ngang sân và đi đến lối vào mê cung Cavendish khét tiếng. Những câu chuyện về những người bị lạc trong mê cung và chết trong những bức tường bụi cây. Còn có những câu chuyện khác, những lời thì thầm ở hành lang và đằng sau những cánh cửa đóng chặt, về những đôi tình nhân trốn vào mê cung Cavendish để bí mật liên lạc—những người đàn bà đã kết hôn trốn chồng để chim chuột, hay đàn ông nổi hứng trong bóng tối của mê cung với vợ của bạn bè và những người khác. Lucien chưa từng đi vào mê cung, bị bố mẹ cấm tuyệt đối và cũng chưa từng có hứng thú với nó ngay cả khi được phép.
Khi Madison vội vã kéo cậu vào mê cung, Lucien cố gắng chú ý tới các lối rẽ vừa đi để có thể tìm đường quay về.
Đột nhiên họ đến trung tâm của mê cung, ghế trường kỷ và băng ghế. Madison dừng lại và thả tay Lucien ra. Lucien cẩn trọng nhìn theo khi Madison bắt đầu bước tới, cư xử kỳ lạ và lo lắng luồn tay vào tóc.
“Madison? Mọi chuyện ổn cả chứ?” Lucien hỏi.
“Em phải kết hôn với tôi, Luce,” Madison nói.
Luicen nhướn mày trước giọng nói điên cuồng của Madison.
“Tại sao?” Cậu hỏi.
“Vì tối nay tôi mới nhận ra rằng tôi yêu em,” Madision nói, dù rằng Lucien cảm thấy nó giống một câu hỏi nhiều hơn, vậy nên cậu bật cười.
“Anh không yêu tôi, Madison. Tại sao à, trước buổi tối nay anh thậm chí còn không thèm nhìn về phía tôi. Anh có ác cảm với Công tước xứ Pompinshire chứ gì? Tất cả những chuyện này là vì vậy chứ gì?” Lucien hỏi, khoanh tay trước ngực.
Madison lắc đầu. “Tôi không quan tâm gì đến hắn. Đây là vì chúng ta, Luce. Bố mẹ em muốn chúng ta kết hôn lâu rồi, em biết không?”
Lucien nhướn mày. “Thật sao?”
Madison gật đầu. “Đúng vậy. Ban đầu tôi phản đối vì nhiều năm rồi, dường như em không có vẻ sẽ làm một Tử tước phu nhân tốt. Tuy nhiên, khi em bước vào vũ hội tối nay, tôi thấy rằng em có được sự duyên dáng, vẻ đẹp, và giai cấp để có được danh vị.”
“Chà, cám ơn anh, Madison. Anh quá khen rồi. Nhưng tôi đã nhận lời Công tước xứ Pompinshire, cũng như với Công tước và Công tước phu nhân xứ Cumbria và bố mẹ tôi. Tôi sẽ không phản bội lại lời hứa.”
Madison lắc đầu và bước lại gần Lucien, khiến cậu lùi lại cho đến khi đụng phải bức tường cây tạo nên mê cung. Madison nhìn xuống gương mặt cậu và mỉm cười *** đãng.
Nỗi sợ dâng lên trong Lucien.
“Tôi không nghĩ là em hiểu, Luce.” Madison giơ tay lên và chạm vào một bên má Lucien, cười đểu khi cậu run rẩy. “Chúng ta phải kết hôn. Tôi và em. Em thuộc về tôi, và em phải thuộc về tôi từ khi mới sinh ra. Tôi không quan tâm hắn ta là ai. Tôi không quan tâm cam kết mà maldy của em đã lập với Công tước xứ Cumbria. Em là của tôi. Chúng ta sẽ kết hôn. Dù có phải làm em mang bầu để chuyện đó xảy ra.”
Lucien mở miệng định nói với Madison rằng quá muộn rồi, nhưng Madison lại xem việc cậu mở miệng là mời gọi, rồi Lucien phát hiện mình bị hôn. Trong khi nụ hôn của Heath làm lu mờ mọi giác quan và khiến cậu rên lên và thở dốc van nài thêm nữa, nụ hôn của Madison lại chỉ khiến Lucien cảm thấy buồn nôn. Cậu đẩy vai Madison ra cố trốn đi, nhưng dù rằng Madison không vạm vỡ như Heath, hắn ta vẫn khỏe hơn Lucien nhiều. Hắn ta dễ dàng giật lấy tay Lucien và kéo chúng ra đằng sau, giữ chúng bằng một tay. Tay còn lại hắn giật mạnh và nắm lấy quần của Lucien. Lucien cắn vào môi dưới của Madison, hi vọng sẽ khiến cho hắn buông ra vì đau, thay vào đó, Madison lại rên lên thỏa mãn và tiến sát hơn. Madison đẩy Lucien cho đến khi cậu áp mặt vào cành lá trên tường mê cung và rồi kéo quần áo của cậu xuống nốt. Gương mặt Lucien nhăn lại vì bị lá cây cào vào, và cậu giật mình khi thân hình to lớn của Madison ép thân hình cậu về phía trước cho đến khi đầu của một cành cây gẫy đâm vào da vùng xương đòn.
Lucien run rẩy và rên lên. Cậu muốn gào lên vì đau…để kêu cứu…nhưng biết rằng nếu có ai đi đến, điều này sẽ phá hủy danh dự của cậu và cho Madison có được đúng cái hắn muốn. Cậu sẽ phải thỏa hiệp, sẽ phải kết hôn với hắn, bất chấp thực tế là cậu đang mang trong mình đứa con của Heath.
“Madison, làm ơn đừng làm vậy,” Cậu bật khóc, nước mắt lăn dài trên má, thiêu đốt vết rách trên mặt.
“Tôi biết em sợ, nhưng em sẽ thích thôi,” Madison nói.
“Không. Làm ơn. Đừng.”
Lucien cảm thấy cự vật trần trụi của Madison nhấn vào phần mông trần của cậu, cậu nhăn mặt khi đôi tay bị trói ấn chặt hơn vào bụi cây. Cậu đã cầu nguyện thật thành tâm, rằng ai đó sẽ đến cứu cậu.
Cậu cầu nguyện để Rourke, Heath, Blaine, hay thậm chí là chị Frances đến chỗ mình.
“Madison, làm ơn dừng lại,” cậu nói hơi to hơn khi cố trốn khỏi người đàn ông. Cậu giật mình khi Madison đặt tay lên cổ cậu.
“Im đi,” Madison rít lên. “Chẳng hiểu tại sao đàn bà các người luôn giả bộ không muốn. Các người quất roi vào tôi, cười, và chạm vào tôi. Các người dán cơ thể vào tôi, cho tôi biết rằng các người muốn tôi, và rồi khi tôi đến lấy đi cái các người trưng ra, thì các người lại khóc và nói là không muốn.”
“Nhưng tôi không muốn vậy mà, Madison,” Lucien thốt lên, liên tục gọi tên Madison, hi vọng cái tên quen thuộc sẽ khiến người đàn ông ngừng cuộc tấn công.
Lucien bị giật lại và ngã lên mặt đất. Máu chảy ra ở vết thương nơi đầu do ngã xuống đất cứng chảy xuống đẫm phần cổ. Cậu những tưởng sẽ cảm thấy thân hình cao lớn của Madison đè lên người cậu. Thay vì vậy, cậu nghe tiếng cằn nhằn, gầm lên, và âm thanh da thịt chạm vào nhau. Mở mắt, Lucien thấy mình đối diện với cảnh tượng huy hoàng nhất trên đời. Heath, trông như một thiên thần đen tối báo thù, đang dộng nắm đấm vào mặt Madison. Yarborough giữ tay Madison sau lưng để Heath đấm vào bụng hắn.
Nghe thấy tiếng kêu đau đớn, Lucien ngước nhìn lên và thấy Galeon, bá tước xứ Whitcomb, Charlotte, và Rourke. Charlotte nhanh chóng chạy tới và quỳ xuống bên cạnh Lucien. Cô vòng tay ôm chặt cậu. Lucien vòng tay ôm eo chị nức nở, thân hình run rẩy khi nhận ra mình vừa được cứu khỏi nỗi kinh hoàng không nói thành lời.
“Đủ rồi, anh bạn,” Cuối cùng Rourke lên tiếng, Lucien ngước nhìn.
Lau mặt, cậu cau mày khi nhìn thấy mớ da thịt đầy thương tích từng là Madison Kipling. Yarborough thả tay hắn ra, và hắn đổ sập xuống đất, cố hít thở. Rourke quỳ xuống cạnh hắn, túm tóc hắn và giật đầu hắn về sau.
“Nghe kỹ đây. Hãy vào trong, đóng gói đồ đạc, và biến đi. Mày phải biến ngay và đừng bao giờ quay lại. Nói với bố mẹ mày tìm nơi tu hành hay lý do gì cũng được, nhưng nếu tao nghe được những tin đồn dù là nhỏ nhất rằng mày quay lại đây, tao sẽ cho mày biết tại sao Công tước xứ Pompinshire thật ra chẳng phải người đáng gờm nhất ở đây đâu.”
Rourke vẫn luôn là một người đàn ông vui vẻ, hạnh phúc và điều đó khiến mọi người nghĩ rằng anh không có khả năng làm ra bất kỳ hành vi bạo lực nào, nhưng Lucien đã thấy được người đàn ông này hơn một lần sử dụng bạo lực với những người đe dọa người thân trong gia đình anh. Đó là cảnh tượng rất đáng sợ. Không còn đôi mắt lấp lánh và nụ cười dễ chịu, mà thay vào đó là cái nhìn giận dữ của loài rắn, không loài sư tử, chuẩn bị gầm lên. Rourke rất đáng sợ khi nổi giận.
Nhất là khi lúc này anh ấy làm vậy là đúng.
Lucien hỉ mũi cựa mình dậy, cảm thấy cỏ chọc vào phần mông trần, cậu nhìn Heath đứng lên đá vào thân hình nằm sóng soài của Madison. Cậu biết mình cảm thấy có chút thương hại—cậu không phải là người khát máu như anh— thế nhưng vào lúc đó cậu chỉ muốn nói Heath hãy tiếp tục đá Madison và phải đá hắn mạnh hơn nữa.
“Sao-sao mọi người biết được?” Lucien hỏi Charlotte khi cô xoa xoa tay cho cậu.
“Công tước xứ Pompinshire và Yarborough đi theo em. Bọn chị đi ngay sau. Họ lạc trong mê cung và bọn chị cũng vậy, nhưng một lúc sau, họ nghe thấy giọng em,” Charlotte trả lời. Giọng cô có chút nức nở. “Nếu họ đến muộn một chút thôi….”
Lucien bắt đầu ngồi dậy nhưng hơi ngừng lại khi thấy một cái chăn trong rương trong vườn. Charlotte giúp cậu kéo cái quần đã rách lên, cậu rùng mình khi cảm thấy cỏ chọc vào làn da trần trụi, những cảnh tượng đó có thể sẽ ám ảnh cậu. Gió thổi qua, quất vào cơ thể cậu khiến cậu khóc thút thít, cái lạnh càng khiến cậu nhớ lại hơi thở nóng rực đáng sợ của Madison phả vào cổ mình khi hắn chuẩn bị….
Heath cuốn khăn lên người Lucien và cúi xuống luồn tay xuống dưới thân thể Lucien, vừa vặn cuốn mảnh vải quá khổ quanh phần sau của thân thể Lucien. Mùi hương của anh trong chốc lát đã xóa bỏ đi ký ức về Madison.
“Tôi đi gọi xe,” Yarborough vội nói, rồi chạy đi, bá tước xứ Whitcomb đi theo để nhắc lối ra khỏi khu vườn rồi đi khỏi chỗ Lucien và Heath.
“Chị sẽ đi báo cho Maldy và mẹ,” Charlotte nói nhỏ rồi chạy đi cùng với Rourke bên cạnh, hai người họ đang càu nhàu làm sao để thoát khỏi mê cung.
Lucien đưa tay lên sờ mặt Heath nhưng dừng lại khi anh quay đầu tránh né.
“Xin lỗi, Heath,” Lucien xin lỗi.
Heath lắc đầu. “Không phải lỗi của em,” anh phủ nhận.
“Vậy tại sao anh không để em chạm vào anh?”
Heath nhìn xuống gương mặt Lucien, và Lucien giật mình khi nhìn thấy anh. Cậu thấy đôi mắt Heath tràn ngập giận dữ và có chút ngạc nhiên, thậm chí cậu còn từng thấy chúng mơ hồ giận dữ, nhưng cậu chưa từng thấy chúng như lúc này—tối sầm như thể mây bão kéo đến ở nơi xám xịt sâu thẳm. Giận dữ sục sôi trong đôi mắt Heath, tay Lucien run lên.
“Nếu em chạm vào anh, anh sẽ đặt em xuống và quay lại giết hắn,” Heath dõng dạc tuyên bố. “Hiểu chưa?”
Lucien đơn giản chỉ gật đầu và đặt tay lên đùi. Cậu không nói gì khi Heath bế cậu ra khỏi mê cung và đi qua bãi đất. Họ đi vòng quanh ngôi nhà và ra xe ngựa đang đợi trước đó để chở Công tước xứ Cumbria, Heath nhẹ nhàng đặt Lucien lên đệm và trèo vào sau, rồi bế Lucien ngồi lên đùi mình. Charlotte và Rourke lên sau. Cửa xe ngựa nhanh chóng đóng lại sau lưng Rourke khi chiếc xe chuyển bánh chạy thật nhanh.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Lucien hỏi, hơi lạnh bắt đầu thâm nhập vào mạch máu cậu khiến thân thể cậu lạnh toát.
“Bọn chị sẽ đưa em về nhà, vịt con à,” Charlotte nói, vươn tay đặt lên vai cậu.
“Chị-chị chưa-chưa từng gọi-gọi e-em là vịt-vịt con,” Lucien lắp bắp trong tiếng nghiến răng.
“Pompinshire.” Giọng Rourke trầm thấp.
“Em biết rồi” là câu duy nhất Heath đáp lại rồi nâng Lucien lên ôm trong vòng tay, cái ôm mạnh mẽ của anh sưởi ấm da thịt nóng bỏng của Lucien.
Lucien tiếp tục run rẩy khi ngồi trên đùi Heath. Cậu tựa trán vào cổ Heath và hít hà mùi hương thơm ngát cổ điển của dầu thơm bergamot và gỗ đàn hương. Cậu đẩy cái chăn bao quanh mình xuống và bám vào áo sơ mi của Heath. Cuộn mình như một quả bóng, Lucien cố ý lờ những cơn run rẩy dường như đã chiến thắng cậu và xua đi những hình ảnh ám ảnh kia.
Bergamot: một loại quả lai giữa chanh và cam. Là loại hương liệu đặc trưng làm nên vị trà Bá tước (trà Earl Grey) – trà cổ điển của nước Anh, loại trà mà bạn Raph thích nhất trên trần đời:3 Mùi hương của nó có tác dụng an thần.
“Suỵt.” Giọng Heath dịu dàng vang lên trong bóng tối của chiếc xe ngựa im ắng. “Anh đã ở bên em rồi. Có anh ở đây rồi.”
Lucien mở miệng định trả lời, nhưng bóng tối mà cậu đã cố đấu tranh chống lại cuối cùng đã bao phủ lên cậu, và cậu cảm thấy mình bị kéo theo dòng xoáy của nó.
Đầu cành sắc bén vươn ra cào vào làn da cậu, xé rách khuôn mặt cậu. Hơi thở của sói ập vào lưng cậu. Hơi thở nóng rẫy, ẩm mốc đó phả vào cổ cậu. Nụ hôn ngọt ngào đặt lên vùng da đó, và cậu nhận ra đó không phải con thú đã bắt cậu bất động, ít nhất không phải loài bốn chân. Là một người đàn ông. Hắn siết chặt tay, tay bao quanh cổ họng Lucien, cướp đi không khí khi hơi thở của hắn phả vào da thịt Lucien. Phần đầu cứng, rỉ nước của cự vật thuộc về một người xa lạ nhấn vào cửa mình Lucien, cậu cố gào lên, nhưng không phát ra tiếng. Cậu cố giãy dụa để trốn thoát, nhưng cành cây lại phát triển và vây quanh cậu, giữ chặt cậu khi người lạ đó chạm vào má và khen cậu đáng yêu thế nào. Cậu nghe âm thanh kinh tởm của người đàn ông đang xoáy vào cửa mình rồi hắn bắt đầu đẩy cự vật vào bên trong thân thể Lucien. Đến lúc đó thì cổ họng Lucien bật mở với một tiếng thét lớn.
Hết chương 15
Raph: Nếu ai đó có suy nghĩ giống mình là có gì đó giữa anh dai Bá tước xứ Whitcomb Orley thì phải làm các bợn chẻ thất vọng rồi. Có một truyện riêng cho anh ấy nhé ở Quyển 2 của series này, thông tin và link như tôi đã viết ở trang mục lục, tên là “The Servant Duchess Of Whitcomb”.
“Anh có thể kể cho em về vết sẹo không?” Cậu hỏi, còn Heath thì nhắm mắt.
Khi Lucien cùng với bạn bè Heath và anh chị mình đi khỏi, Heath nổi giận đến mức tay cuộn thành nắm đấm. Một tay vẫn đang bị Madeleine giữ.
“Heathcliff! Anh làm đau em đấy,” Cô ta kêu lên, dù Heath rút tay mình khỏi tay cô ta một cách lịch sự, nhưng lại mạnh mẽ hết sức có thể.
Anh hạ giọng và nghé sát lại, nhìn quanh để đảm bảo không ai nghe được lời anh sắp nói.
“Madeleine, khi tôi rời khỏi nhà cô sáu tháng trước, tôi đã nói chúng ta đã chấm dứt và tôi không bao giờ muốn nghe hay nhìn thấy cô nữa. Không một từ nào trong đó có thể gây ra hiện tượng mất trí nhớ ở cô đấy chứ. Tôi biết cô cũng đã đọc hay nghe tin tôi được đính hôn với Lady Lucien Hawthorn, người mà cô xúc phạm lúc nãy,” Anh nói.
“Nhưng cậu ta chỉ là cô dâu sắp đặt. Cậu ta không thể có ý nghĩa gì với anh hết,” Madeleine nói.
Heath cười châm biếm. “Cô quá sai lầm khi nói vậy. Cậu ấy cực kỳ có ý nghĩa với tôi. Đây là cuộc hôn nhân của đam mê, cảm xúc, tình yêu, và dục vọng thông thường thực sự. Hiện giờ, cũng như sau này, tôi sẽ không bao giờ ngoại tình hay làm bất cứ chuyện gì đánh mất lòng tin của người con trai đó,” Anh nói, chỉ về hướng Lucien vừa mới đi vào. “Tôi tin rằng tốt nhất là cô nên trở lại với người bạn của mình và cố hưởng thụ tối nay đi.”
Nói rồi, Heath quay đi và bước về chỗ ngồi. Anh có thể thấy, lóe lên trong khóe mắt, là gương mặt của Lucien—thất vọng, tổn thương, ghen tỵ, và giận dữ. Heath sẽ làm bất cứ điều gì có thể để xóa đi chúng trên gương mặt cậu trai trẻ. Anh và Lucien rất hợp nhau, và anh không muốn—không, anh sẽ không bao giờ để cho—bất cứ thứ gì xen vào giữa họ.
Anh đang đi về chỗ thì bị cản lại bởi Hầu tước xứ Rhodes, ông ta muốn thảo luận về buổi đi săn, khiến cho anh bị Hầu tước phu nhân xứ Rhodes hỏi về Lucien và đám cưới của họ. Cuối cùng Heath cũng được quay về chỗ, nhạc kịch nổi lên. Ánh đèn hạ xuống, Heath nhìn xuyên qua bóng tối để tìm Lucien.
“Luce?” Anh nhỏ giọng gọi.
“Đằng này.” Giọng nói nhỏ nhẹ, vỡ vụn của Lucien vang lên phía bên trái, Heath nhanh chóng ngồi vào ghế trống cạnh cậu.
“Xin lỗi,” Họ đồng thanh xin lỗi.
Heath nhíu mày. “Sao em lại xin lỗi?” Anh hỏi.
Lucien thở dài và chấm nước mắt bằng khăn tay, mà khăn này không phải của Heath. Heath tự hỏi người bạn nào của anh đã để ý thấy vị hôn thê của anh đang khóc và đưa cậu chiếc khăn. Anh cảm thấy tồi tệ, và xấu hổ như thể gánh nặng ngàn cân trong bụng.
“Em xin lỗi vì đã làm anh xấu hổ,” Lucien nói. “Em chưa từng có mối quan hệ nào trước đây, và em vẫn không chắc đâu là cách cư xử đúng mực. Em đã được học, nhưng tất cả chỉ là lý thuyết, không phải thực tiễn. Em thấy cô ta khoác tay anh, dựa sát vào anh thân mật như vậy và….” Lucien do dự và lắc đầu. “Cũng không hề gì. Em chỉ muốn anh biết rằng em hiểu có bao nhiêu lễ cưới ở tầng lớp thượng lưu được cử hành, và dù bố mẹ hay anh chị em em không dạy trước, em cũng hiểu nếu mà anh muốn Lady Addlebury là… tình nhân, thậm chí sau khi chúng ta kết hôn.” Giọng Lucien rất nhỏ, thế nhưng Heath có thể nghe được những thứ mà cậu chưa nói ra hết.
Lucien đang nói với Heath rằng cậu sẽ không phản đối hay thậm chí nhắc tới chuyện ngoại tình của Heath, dù rằng nếu anh chọn làm vậy, cậu sẽ bị xé tan thành từng mảnh và gặm nhấm bên trong. Lucien bị bao quanh bởi những cuộc hôn nhân mắc kẹt trong tình yêu, sự tận tâm, lòng trung thành, sự chung thủy và thành thật. Trong thâm tâm cậu chẳng trông chờ điều gì hơn nữa. Cậu đang thổ lộ thứ mà cậu nghĩ rằng Heath muốn có chính là khao khát đích thực tuân theo tiếng gọi của tự nhiên.
Hay có lẽ nhìn sâu hơn chính là điều Lucien thấy ở giá trị bản thân.
Heath lắc đầu, khi chỗ ngồi tối hơn và vở kịch bắt đầu, anh đặt tay Lucien lên cự vật đã nửa cương cứng của bản thân. Dựa lại gần vị hôn thê đang hoảng sợ của mình, Heath dịu dàng nói, “Em là người khiến anh như vậy, Lucien.” Anh ưỡn hông lên để Lucien có thể cảm nhận cự vật của anh ngày càng cương cứng hơn. “Từ giờ phút này anh không có ý định ngủ với bất cứ ai khác ngoài em cho đến khi anh trút hơi thở cuối cùng,” Anh tận tình thì thầm. “Anh xin lỗi vì em đã gặp phải cảm giác phiền toái như vậy. Lady Addlebury không phải là người anh muốn lãng phí thời gian. Nếu có thể, anh sẽ dành từng giây phút ở bên em. Anh xin lỗi vì bị vài người hỏi han rồi bàn mấy chuyện phù phiếm, còn em có thể xem những thứ em nhìn thấy chỉ là nhìn nhầm mà thôi. Anh vô cùng tự hào về em vì đã đứng lên để bảo vệ, không chỉ bản thân em, mà còn bảo vệ cho mối quan hệ và tình cảm chúng ta dành cho nhau.” Anh khẽ lướt ngón tay bên dưới cằm Lucien xoay mặt cậu về phía mình. “Anh đảm bảo anh đã làm tương tự khi em đi khỏi. Lady Addlebury sẽ không còn là vấn đề với chúng ta nữa. Anh hứa.”
Lucien thở phào và gật đầu, khẽ mỉm cười. Heath mỉm cười lại với cậu.
“Pompinshire, cậu mà không hôn cậu ấy thì tớ hôn hộ đấy,” Tiếng thì thầm của Blaine vang lên phía sau trong bóng tối. Heath bật ra một tiếng cười nhỏ và tiến lại đặt lên môi Lucien một nụ hôn ngọt ngào và nhẹ nhàng. Gặp phải Madeleine không được thoải mái lắm, nhưng hôn Lucien trong bóng tối của rạp chiếu, bàn tay của chàng trai trẻ đang sục lên cự vật của Heath qua lớp vải quần, tất cả đều đáng giá.
ĐỘT NHIÊN, Heath vội vã rời khỏi môi Lucien và bỏ tay đang cưng nựng gò má chàng trai trẻ ra. Anh cố ra vẻ bình thường, nhưng tiếng cười của bạn bè đằng sau và tiếng khùng khục cố nén của Rourke khiến cho má anh đỏ lựng. Charlotte lắc đầu và suỵt rồi bảo Rourke ra ngoài lấy đá bào để chườm môi cho Lucien. Blaine, Quincy, và Orley đi theo, để tìm ít đồ uống và bảo sẽ đem về cho mọi người.
“Đá bào?” Heath bối rối hỏi, nhìn đôi môi sưng mọng và gương mặt vui vẻ của Lucien mà cảm thấy tự hào.
“Nó làm bớt sưng đấy,” Charlotte nói, nhìn xuống cự vật của anh rồi nhìn lên và cười ranh mãnh. “Có lẽ nên lấy ít đá cho người anh em của anh luôn nhỉ, Ngài Công tước?”
Heath nhìn xuống và thấy cự vật của mình vẫn đang hiên ngang đội quần lên và lại đỏ mặt, vô thức thả tay xuống đùi (Yoyo: chắc ý là để che). Lucien bật cười, âm thanh khẽ vang lên trong rạp chiếu, nghe như tiếng phát ra từ bụng, và Heath không còn xấu hổ về cự vật của mình nữa anh tự hào về nó, vì hành động cố gắng che đậy của anh lại khiến cho âm thanh đó bật ra từ đôi môi Lucien.
Rourke quay lại và đưa cho Charlotte một cốc đá. Cô lấy chiếc khăn tay vừa nãy Lucien bỏ ở ghế trống bên cạnh và đổ đá vào. Cô ra hiệu cho Lucien tiến lại, Heath dõi theo khi Lucien tựa vào ghế và rùng mình khi Charlotte chườm chiếc khăn bọc đá lạnh vào môi. Heath đắm đuối nhìn theo, vài phút sau, Charlotte bỏ cái khăn đã ướt sũng ra, và đôi môi của Lucien đã trở lại kích thước bình thường, còn đỏ hơn vì lạnh.
“Wow,” Heath kêu lên.
Charlotte bật cười. “Anh sẽ học được nhiều thứ khi vụng trộm với một người đàn ông Tscotland lực lưỡng đấy,” Cô nói. Heath bật cười và quay lại khi cửa mở. Quincy, Orley, và Blaine bước vào, đem theo đồ uống lấy cho mọi người. Heath nhận lấy cốc rượu của mình và nhìn Lucien nhấp từng ngụm và mỉm cười. Anh đưa cốc cho Rourke, lúc này đang nốc toàn bộ một hơi và lau miệng.
“Rượu làm em thấy không khỏe à?” Heath hỏi.
Lucien lắc đầu. “Không. Em không thích vị của nó,” Cậu thừa nhận.
Heath gật đầu. “Không phải ai cũng uống được rượu,” Anh an ủi.
Lucien mỉm cười biết ơn. Ánh đèn bắt đầu mờ đi, màn che kéo lên để chiếu phần thứ hai của vở diễn.
Heath giữ im lặng, dù rằng cầm tay Lucien trong suốt màn tiếp theo, anh biết mình nhất định phải xem lại vở kịch với người con trai hấp dẫn này. Anh phát hiện mình đang dõi theo từng phản ứng của Lucien với vở kịch hơn là thưởng thức vở kịch, và khi vở kịch kết thúc, anh sửng sốt khi nhận ra anh chẳng biết diễn biến gì hết. Anh vỗ tay cùng với mọi người và đứng dậy. Anh đỡ Lucien đứng dậy, giữ cậu khi cậu hơi lảo đảo.
“Em thấy không khỏe à?” Heath hỏi.
Lucien gật đầu. “Chỉ hơi chóng mặt thôi ạ,” Lucien nói.
“Là vì em cần nghỉ ngơi đấy,” Charlotte nhắc nhở cậu, và dù rằng Heath thất vọng vì phải tiễn Lucien về nhà, anh cũng đồng ý rằng Lucien cần phải ngủ đủ giấc. Cầm tay Lucien đặt lên khuỷu tay mình, Heath dẫn cậu ra khỏi rạp chiếu và vào hành lang nơi những thành viên khác của tầng lớp thượng lưu đang đi ra chỗ xe ngựa đỗ.
Rourke đi lấy mũ và áo khoác cho mọi người, rồi quay lại phân cho từng người. Heath giúp Lucien mặc áo choàng và nhìn chàng trai trẻ cuốn tóc thành búi đã chuẩn bị trước, với sự giúp đỡ của chị gái. Khi Lucien đeo găng tay, Heath nhận ra anh chưa mua nhẫn đính hôn cho Lucien. Anh tự hứa với bản thân là sẽ mua ngay sáng mai.
Khi mọi người đã sửa soạn xong, Heath dẫn đường ra khỏi rạp và ra vỉa hè. Anh tìm xe ngựa nhà mình và thấy nó đang tiến tới. Khi chiếc xe dừng lại trước mặt, anh đỡ Lucien vào trước rồi đưa một tay ra cho Charlotte và giúp cô trèo lên xe. Sau đó anh cũng trèo lên, ngồi kế bên Lucien và cầm tay cậu. Cảm thấy trời lạnh, Heath với tay xuống gầm ghế và kéo ra một cái chăn. Anh đặt nó lên đùi Lucien và đưa tay cậu lên môi, khẽ thổi để làm ấm rồi bỏ ra. Khi mọi người đã an vị, anh bảo lơ xe đưa họ về Điền trang Yorkshire.
Chặng đường về khá yên lặng, mọi người chìm đắm trong suy nghĩ riêng hay nhớ lại vở kịch, nhưng Heath chỉ có thể nghĩ về Lucien—Tay trong tay, môi kề môi, cảm giác lưỡi hai người quấn lấy nhau. Heath liền cương cứng, hơi cựa mình trên ghế. Anh áp chặt chân mình vào chân Lucien và mỉm cười khi Lucien cũng làm vậy.
Cuối cùng họ cũng về đến cổng Điền trang Yorkshire và đi thẳng vào trong. Xe ngựa dừng lại trước cánh cổng để ngỏ, Yorkshire và Lady Yorkshire bước ra. Heath thấy dự định tận hưởng một nụ hôn chúc ngủ ngon tan biến thành mây khói khi Rourke bước ra khỏi xe ngựa để giúp Charlotte và Lucien leo xuống, Heath thầm nghĩ tối nay anh sẽ lại lẻn vào phòng Lucien.
Anh ra khỏi xe sau ba người họ và tiễn Lucien lên cầu thang đến cửa nơi bố mẹ cậu đứng đợi. Anh cúi đầu chào Yorkshire và Lady Yorkshire, chào Charlotte và Rourke rồi cuối cùng là Lucien.
“Anh đã có một buổi tối rất tuyệt, em yêu,” Anh dịu dàng nói.
“Em cũng vậy,” Lucien mỉm cười nói, ánh sáng từ trong căn nhà lớn càng tô điểm thêm gò má đỏ ửng của cậu.
“Lần sau lại đi nhé,” Heath nói, rồi nâng tay Lucien lên môi, hôn lên đó rồi thả ra.
“Tạm biệt,” Heath chào tạm biệt, cúi đầu chào rồi quay ra xe ngựa.
Anh trèo lên và ra hiệu cho lơ xe về nhà. Anh nghe thấy bạn bè mình thảo luận về vở kịch trong khi mưu toan làm sao để ngủ ôm Lucien trong vòng tay mà không bị bắt gặp lần nữa.
“Cậu đang âm mưu gì đấy?” Blaine hỏi, Heath nhìn cậu ta đầy kinh ngạc.bg-ssp-{height:px}
“Sao cậu lại nghĩ là tớ đang mưu đồ bất chính?” anh hỏi.
Blaine lắc đầu. “Tớ có nói là bất chính đâu, nhưng tớ biết cậu đang mưu tính gì đó. Lúc chúng ta đi giải cứu Orley trông cậu cũng như vậy,” anh nói.
Heath nhìn bạn bè, và họ đều gật đầu. Anh bật cười. Đúng ra anh phải biết là không thể qua mặt được bạn bè chứ.
“Tớ đang nghĩ cách quay lại dinh thự để gặp Lucien,” Anh thừa nhận.
“Cậu chỉ mới rời khỏi cậu ấy thôi mà,” Quincy nhắc nhở.
Heath gật đầu. “Tớ biết, nhưng vậy không đủ,” Anh nói. “Tớ muốn ôm lấy em ấy càng lâu càng tốt. Tối nay tớ sẽ quay lại để gặp em ấy, dù có phải tự trèo qua cái cổng kia cũng phải làm.”
Blaine và Quincy cười phá lên, chê Heath là đồ ngốc nghếch. Orley chỉ nhìn anh rồi vỗ vai anh. “Tớ hiểu,” Anh nói, giọng buồn bã. “Và chúc cậu thành công vì tớ hiểu cái nhìn của ngài bá tước nhìn cậu. Cậu cần phải thật may mắn đấy.”
Heath nhìn theo suốt con đường ra khỏi bãi đất trống của Điền trang Yorkshire và nhanh chóng chạy qua đó bằng đôi chân mỏi nhừ. Tìm thấy cửa sổ phòng Lucien, Heath đi đến cửa sổ người hầu của cậu và lén lút leo lên tấm lưới rào. Đến cửa sổ, anh khẽ đập vào nó. Vài phút sau, trong khi Heath bám chặt lưới rào, cửa sổ mở ra và anh nhanh chóng trèo vào phòng cô hầu. Đứng lên, Heath tưởng sẽ thấy Patty thì lại thấy mình đang nhìn vào đôi mắt xanh vui vẻ của vị hôn thê.
“Lucien?” Heath hỏi, nhìn quanh xem có phải mình trèo vào nhầm cửa sổ không. Rồi anh nhận ra không thể trực tiếp trèo vào cửa sổ phòng Lucien, vì làm gì có lưới rào ở đó.
“Em biết tối nay anh định quay lại, nên em chờ anh,” Lucien dịu dàng nói.
Heath cười ranh mãnh và mở rộng vòng tay để Lucien nhanh chóng sà vào. Heath quàng tay quanh cậu rồi siết chặt. Anh hít hà để hưởng thụ mùi hương hoa hồng Lucien dùng, cũng như mùi hương của chính mình. Heath cúi đầu và tì mũi vào hõm cổ Lucien rồi lại hít thở sâu.
Lucien cười khúc khích. “Anh đang làm gì vậy Heath?” Cậu hỏi nhỏ.
“Ngửi em,” Heath nói.
“Tại sao?” Lucien hỏi, trong khi Heath đưa mũi và môi từ cổ xuống ngực cậu, dụi mũi vào đôi nhũ hoa đã cứng lại của Lucien.
“Để khi về nhà anh vẫn có cảm giác có em ở bên,” Heath nói như thể đó là điều hiển nhiên.
“Ôi, anh lại thế rồi,” Lucien cảnh cáo, Heath mỉm cười rồi ngẩng lên. Anh cầm tay Lucien và dẫn cậu về giường.
“Tối nay em có vui không?” Heath hỏi.
“Em nghĩ nên quay lại rạp để xem vở kịch đó nữa, vì em gần như lỡ nửa đầu và chỉ xem nửa sau,” Lucien nói, đượm ý cười.
Heath ngồi lên mép giường quay sang ôm eo Lucien. “Cái gì làm em mất tập trung thế, em yêu, đến mức em không tập trung được vào xem kịch?” Anh hỏi với giọng trêu chọc trong khi vuốt lưng Lucien.
Lucien nuốt nước bọt. “Một quý ông. Một chàng trai. Với mái tóc đen dày lộng lẫy và đôi mắt xám bão táp,” Cậu đáp lại.
Heath mỉm cười và dán mặt vào bụng Lucien. Anh dựng đôi tai để tìm dấu hiệu của con họ trong đó. Nhịp tim, cử động, bất cứ điều gì. Nhưng anh chẳng nghe thấy gì cả, vậy nên anh cực kỳ thất vọng.
“Anh đang làm gì thế?” Lucien hỏi trong khi dịu dàng lùa tay vào tóc Heath. Heath có thể cảm thấy mắt rưng rưng, và anh cố kìm lại.
“Anh đang cố kiếm cử động của bé con nhà chúng ta,” Anh thủ thỉ.
“À,” Lucien cảm thán, “Chà, em cũng không cảm thấy gì—Charlotte nói rằng còn quá sớm—Nhưng em bảo đảm là bé con ở đó. Em vẫn ốm nghén và kiệt sức, đủ để chứng minh điều đó.”
Heath nhìn Lucien vẻ quan tâm. “Em thấy khỏe chứ?” Anh hỏi.
Lucien mỉm cười trìu mến. “Em rất khỏe, Heath ạ,” Lucien trả lời.
Heath gật đầu và buông Lucien ra. Anh cúi xuống và bắt đầu cởi giày. Đó là một việc dễ dàng mà anh ghét làm nhất. Anh không phải dân Di-gan, nhưng nhiều lần anh ước gì không phải đi giày. Dĩ nhiên, là cho cho đến khi ra đường và nhận ra rằng anh không thể nào tưởng tượng nổi đến việc ra ngoài mà không đi chúng. Chiếc giường rung lên khi Lucien ngồi xuống cạnh anh, Heath thấy những ngón tay lúng túng của cậu qua khóe mắt. Anh nhìn lên Lucien, đang mỉm cười với anh nhưng không nói gì. Anh cởi được một chiếc, rồi quay sang cởi chiếc kia.
Người Di-gan (người Gíp-sy hoặc người Bô-hê-miêng) rất hiếm khi đi giầy mà thường đi chân trần ảnh hưởng bởi lối sống giao hòa với thiên nhiên. Nếu cảm thấy không thoải mái, nam sẽ có thể đi sandal da, nữ sẽ đeo một sợi dây bao quanh mắt cá nhân và mu bàn chân. Nguồn: costumes.lovetoknow.com
“Anh muốn em giúp không?” Lucien đề nghị, đứng dậy và quỳ xuống chỗ chân Heath. Cậu bắt đầu tháo dây giày cho Heath. Heath cố tập trung suy nghĩ về đôi giày và hình ảnh Lucien quỳ trước mặt mình. Tâm trí anh xoay quanh những tưởng tượng Lucien quỳ bên giường, miệng căng ra ngậm lấy cự vật của Heath trong khi Heath ra vào miệng cậu.
“Việc cởi giày làm anh nổi hứng sao?” Lucien hỏi.
Heath bật cười. “Chỉ khi em là người cởi chúng thôi, em yêu,” Anh đáp lời.
Lucien đỏ mặt và lắc đầu. Cuối cùng cũng cởi xong giày cho Heath, rồi Lucien đặt chúng sang bên.
“Em sợ rằng mình không xứng với một người đàn ông hào hoa và khéo miệng như anh,” Cậu thừa nhận.
Heath nghiêng đầu, và mỉm cười ấm áp với cậu. Anh cầm tay Lucien rồi đỡ cậu đứng dậy. Ôm Lucien vào lòng, Heath áp sát thân thể vào cậu và bắt đầu chậm rãi khiêu vũ quanh phòng, dịu dàng nhẩm bài “Je t’aime mon amour”. Lucien tựa đầu lên vai Heath và hít thở. Heath mỉm cười và hôn lên đỉnh đầu Lucien, mái tóc nâu của cậu để xõa gợn sóng nhẹ nhàng xuống lưng như thác nước.
Je t’aime mon amour: Nhạc Pháp, tạm dịch: “Anh yêu em, tình yêu của anh”
“Em không cần học cách nói chuyện, hay trò chuyện với người khác, hay học cách đánh mắt, hay chạm vào một người đàn ông cốt để khiến anh ta quy phục, Luce,” Heath nói sau một thời gian dài khiêu vũ. “Điều duy nhất em cần làm là mỉm cười. Em chỉ cần cười thôi đã khiến anh quy phục, hay thậm chí là trèo tường để đến với em,” Anh thừa nhận.
“Thật sao?” Lucien hỏi.
“Thật,” Heath nói.
“Em không phải là một người xinh đẹp. Các chị và em đều có điểm mạnh và cá tính riêng. Bố mẹ em luôn mô tả bọn em một cách chính xác, và em chưa từng là một người xinh đẹp. Chị Charlotte mới là người xinh đẹp. Frances là người mạnh mẽ. Mary là người thông minh. Amelia là người khôn khéo. Còn em lại là người trầm tĩnh,” Lucien nói.
Heath lắc đầu và ôm Lucien chặt hơn. “Anh không tin em chỉ là một người đơn điệu hay bị ai đó quản chế,” Anh nói. “Khi nghĩ về em, đúng vậy, anh nghĩ là em rất trầm tĩnh.” Lucien khẽ sụt sịt trong lòng anh, và Heath an ủi cậu, vuốt ve sống lưng và dịu dàng vỗ về cho đến khi Lucien mềm nhũn trong lòng anh. “Nhưng anh nghĩ rằng em rất xinh đẹp, quyến rũ, thông minh, vui vẻ, nhưng quan trọng nhất—” Anh nâng mặt Lucien lên để nhìn vào mình. “—Em là của anh.” Heath cúi đầu và hôn Lucien.
Họ hôn nhau ở đó, trong phòng Lucien, sâu kín, nồng nhiệt, và không suy nghĩ gì về những thứ khác thật lâu, cho đến khi Heath dứt ra và mỉm cười nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của vị hôn thê.
“Đi ngủ thôi,” Anh đề nghị, khi thấy vẻ khao khát và đam mê cháy bỏng trong đôi mắt xanh của Lucien, anh có thể thấy mệt mỏi bắt đầu lấn át những cảm xúc đó.
Lucien không phản đối. Cậu chỉ đơn giản gật đầu và lên giường. Heath làm theo, cởi áo khoác, áo gile, và lần này, cả áo sơ mi. Anh bỏ cả lên ghế và trèo lên giường nằm cạnh Lucien. Vừa an vị, Lucien xích lại gần anh hơn, tựa đầu lên ngực Heath, bắt đầu lùa tay vào tóc anh. Họ im lặng nằm đó một lúc lâu, hơi thở họ dần chìm vào sự tĩnh lặng của căn phòng. Rồi Luicen hít sâu như thể đã lấy hết can đảm để nói hay hỏi gì đó.
“Anh có thể kể cho em về vết sẹo không?” Cậu hỏi, còn Heath thì nhắm mắt. Anh đã hi vọng có lẽ là rất ngốc nghếch, rằng Lucien sẽ không bao giờ đề cập với anh về vết sẹo. Rõ ràng là anh đã hy vọng chưa đủ rồi.