Vài giờ sau họ mới có thể đến được nhà nghỉ. Vài tiếng mới tìm được cảnh sát. Vài tiếng đó Arlington đã khóc nức nở, khẩn cầu câu trả lời vì thần linh có vẻ im lặng đến kỳ lạ.
Vài tiếng Lucien mới cho phép Heath đưa cậu rời khỏi vụ giết người khủng khiếp mà dù sao cũng chẳng khiến anh bận tâm.
Cậu bị ám ảnh vì chuyện đó. Đọc sách về giết người, âm mưu, và bí ẩn, thi thể, và cuối cùng những người tốt cũng đòi lại công bằng cho nạn nhân hoàn toàn khác với việc đối mặt với sự thảm hại của nạn nhân. Cậu sẽ không bao giờ quên được cảnh đôi mắt Frederick nhìn lên cậu, dừng lại ở kinh ngạc, hay chiếc đồng hồ được tìm thấy trên người Frederick với huy hiệu Cavendish khắc trên đó.
Hồi lâu sau, cậu đi về phía Heath trong phòng mà chủ nhà nghỉ đã chỉ cho họ và đứng giữa phòng trong khi người hầu đem rương hòm và bày biện bàn cũng như khay thức ăn ra cho họ.
Đôi mắt vô hồn của Frederick và những hình ảnh quay mòng, lộn xộn lướt qua tâm trí cậu như buổi trình diễn rạp chiếu Hoàng gia, Lucien đã phải cố không gào lên mà khóc nức nở. Cậu đi về phía cửa, quay lưng vào phòng, đặt tay lên miệng trong khi người hầu làm việc. Cậu đợi cho đến khi nghe tiếng cửa đóng hoàn toàn rồi mới thả lỏng vai mình. Bỗng cậu nghe thấy tiếng chân của Heath khi anh tiến lại.
“Người đẹp? Em ổn cả chứ?”
Lucien không thể lên tiếng đáp lại, thay vì vậy cậu đơn giản lắc đầu và quay lại nhìn Heath rồi òa khóc. Heath bao bọc cậu trong cái ôm mạnh mẽ, và cuối cùng buông cậu ra.
Lucien cũng không biết rõ về Frederick. Họ chỉ nói vài lời hữu dụng với nhau trong mấy năm vừa rồi, nhưng cậu biết Arlington thương em trai đến nhường nào. Cậu cũng biết lý do Arlington làm việc chăm chỉ như thế nào để đem lại cuộc sống tốt hơn cho ba đứa em sau khi bố họ đánh bạc mất hết của trang viên và mất sạch đất đai được thừa kế. Là con thứ, Frederick kém Arlington ít tuổi nhất và cũng là thân cận nhất.
Lucien khóc vì sự mất mát đau đớn trong đời cho đến khi cổ họng cậu khô ran và tim đập dồn. Heath bế bổng cả cậu lẫn chiếc váy đi tới chiếc giường. Heath cố đặt Lucien lên đó, tuy nhiên, lại thấy Lucien bật cười lần đầu trong hàng tiếng qua. Khung váy rộng bằng sừng khiến cậu không thể nằm thoải mái mà không bị váy ập lên mặt. Chốc lát sau cậu và Heath cùng phá lên cười.
“Chắc là anh nên giúp em cởi váy nhỉ?” Heath để nghị.
“Và sau đó anh có thể ném luôn cái khung quái quỷ này vào lửa,” Lucien cằn nhằn đứng dậy.
Heath bật cười, đặt tay kiểu chế nhạo dưới ngực. “Tại sao chứ, anh dám cá là phụ nữ trong xã hội thượng lưu không hề biết đến nó đâu. Em nên quyên tặng cái khung váy này cho một người phụ nữ nghèo khổ để cô ta có thể trải nghiệm sự thỏa mãn khi được tổ chức đám cưới trong bộ dạng xinh đẹp như em.”
Lucien trợn mắt cười phá lên. “Làm vậy em sẽ gỡ được gánh nặng cho phụ nữ trong xã hội tượng lưu đấy! Nếu em có quyền, phụ nữ sẽ được mặc quần kết hôn, còn đàn ông sẽ phải mặc váy xòe kết hôn, thứ mà họ đã dùng để giam hãm phụ nữ.” Cậu đưa tay lên tóc và bắt đầu gỡ ghim cột cao tóc, xõa tung cho đến khi nó thành một mớ tóc mất sóng khổng lồ và những lọn dài mất form rủ xuống quanh mặt. Cậu nghe tiếng Heath rên lên, nhưng rồi cậu lờ đi, mà quay lưng lại với chồng và chỉ vào hàng cúc chạy dài sau lưng.
“Nếu anh tốt bụng cứu em khỏi sự giam hãm,” Cậu nghiêm túc đề nghị. Cậu nghe tiếng cười của Heath sau lưng và mỉm cười. Cậu hơi rùng mình khi cảm thấy ngón tay Heath đụng vào những chiếc cúc trên váy.
“Anh không nghĩ là chiếc váy này lại chui qua được cái khung lớn như vậy,” (ảnh tưởng váy dạng mặc từ dưới lên) Heath tưởng tượng.
Lucien bật cười. “Không đâu. Nó trùm qua đầu em,” Cậu nói, giơ tay lên. Đây là lý do tại sao mẹ cậu đã ra hiệu cho cậu trong tiệc cưới. Bà muốn cậu thay đồ rồi mới đi để cậu không phải vật lộn với thứ này vào đêm tân hôn. Lucien nhún vai.
Chà, cậu có chút thiếu kiên nhẫn. Mà, làm gì có thứ kiên nhẫn nào hay bất cứ thứ gì khác chiến thắng được sự mong chờ chứ?
Đúng ra hôm đó cậu phải chú ý học tập hơn nữa.
Cậu lắc lắc đôi tay tự do sau khi Heath giải phóng cậu khỏi chiếc váy và mỉm cười khi chồng vẫy vẫy tay với mình rồi mới nhìn xuống váy (Còn váy trong).
“Cái quái gì vậy?” Heath kêu lên. “Phụ nữ phải mặc cái này dưới những cái váy đại tướng đó hả??
Lucien bật cười. “Sao thế, em đã nghĩ là với tiếng tăm của anh, anh phải có kinh nghiệm về thứ gì bên dưới váy phụ nữ rồi chứ,” Cậu nói.
Heath cúi xuống rồi cởi áo khoác, áo gile, và cravat, vứt chúng lên chiếc ghế cạnh lò sưởi. Lucien lập tức bị thu hút khi Heath bắt đầu cởi áo sơ mi, cậu khẽ liếm môi khi từng tấc ngực rám nắng, đầy lông của chồng cậu lộ ra dưới cái nhìn hau háu của mình.
“Em đoán đúng đấy vợ yêu. Tuy nhiên, anh vẫn luôn vội vã lột váy đám phụ nữ đến nỗi chẳng bao giờ chú ý đến bộ khung thế nào với mấy thứ khung giữ váy thế nào. Mà, thời trang ngày nay ấy, chỉ mặc váy xòe ở đám cưới thôi, họ không còn mặc chúng trên sàn nhảy và nhạc hội đâu, nhờ đó anh làm gì cũng dễ dàng hơn nhiều. Nhưng không phải ở nơi nào đó, mà chính là váy của em—Hay nói đúng hơn, quần áo và quần xả lỏn của em—lại làm anh có hứng thú với thứ bên dưới hơn, hoặc là nói một cách trừu tượng là vậy, hay—anh nên nói là, Lucien, em vẫn nghe đấy chứ?”
Lucien chớp mắt và lau đi chút nước dãi khi tránh nhìn vào phần đũng quần và chiếc cổ trần trụi ấy, rồi cậu nhìn lên đôi mắt tối, màu xám của anh. Cậu chớp chớp mắt cố xua đi làn sương mù dục vọng trong não.
“Xin lỗi, em có vẻ lơ đãng quá. Anh nói gì cơ?”
Heath cười ranh mãnh. “Không có gì, em yêu. Anh nghĩ là, dù thứ nhô ra trong quần em thể hiện điều gì, thì anh cũng rất vui lòng chấp nhận chiều hướng mà em đang lơ đãng. Nếu anh cũng không mặc gì như thế, em cũng sẽ thấy vật nhỏ của anh như vậy thôi.”
Lucien nuốt nước bọt và hít thở sâu. “Thật sao?” cậu nhỏ giọng hỏi.
“Thật chứ,” Heath cũng nhỏ giọng trả lời, bước lại gần, gật đầu.
“Rồi em sẽ thấy.” Anh đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lucien. Lucien có hơi xấu hổ vì cậu tựa vào chồng như vậy, như thể cậu là một con cún mong ngóng cái vuốt ve của chủ nhân, thế nên cậu đành nhắm mắt khi làm vậy. Cậu nhanh chóng mở mắt khi Heath buông tay ra, hắng giọng khi Heath nhỏ giọng cười khúc khích.
“Anh đã nói gì về việc giải thoát cho em khỏi mớ quần áo rầy rà đó và mặc đồ thoải mái hơn chưa nhỉ? Hay là, chưa nói gì?” Heath đề nghị.
Lucien đỏ mặt gật đầu, không thể nói gì. Cậu nhìn những ngón tay của Heath nhanh nhẹn cởi dây buộc của khung váy và thấy chúng tuột xuống dưới đất.
“Làm sao anh làm được vậy?” cậu ngạc nhiên hỏi.
Heath nhún vai. “Anh cũng không biết.” Anh lắc lắc ngón tay, ra hiệu cho Lucien xoay một vòng. Lucien làm theo, và sau khi xong việc, anh nới lỏng dây buộc corset của Lucien. Khi được rảnh nợ khỏi sự hạn chế từ quần áo, Lucien hít thở sâu, đưa tay ra chống vào tường.
“Ôi không khí mới ngọt ngào làm sao,” Cậu thở ra. Cậu nghe tiếng cười lớn của Heath nhưng rồi lờ đi. Anh sẽ chẳng bao giờ hiểu được đâu. Đàn ông sẽ chẳng bao giờ hiểu được sự đau đớn phụ nữ phải trải qua để làm đẹp, và mọi thứ họ phải chịu đựng vì thời trang. Đôi khi Lucien nghĩ thời trang được tạo ra bởi người đàn ông mà sống chỉ để tra tấn phụ nữ. Lucien lắc đầu. Thật đúng là một trò hề.
Cậu giật mình khi Heath kéo cậu vào lòng và rên lên khi chồng cậu gặm nhấm cần cổ cậu. Lucien run rẩy khi cánh tay nóng bỏng của Heath thiêu đốt cậu bằng sự ẩm ướt của lớp vải áo khi anh đụng chạm cậu. Ngón tay Heath lướt trên làn da Lucien, anh chậm rãi tháo chiếc thắt lưng đính kim cương, kim cương rớt xuống nền tạo ra tiếng leng keng, và tháo garter và tất ở chân cậu, hôn từ dưới lên trên thân thể Lucien rồi lại ôm cậu.
“Anh vẫn luôn nghĩ đến việc được chạm vào em kể từ lúc mới gặp em sáng nay,” Heath thì thầm vào tai Lucien.
“Thật sao?” Lucien dịu dàng hỏi.
“Thật chứ,” Heath trả lời khi trượt tay xuống dưới áo của Lucien xuống đến đũng quần lụa của cậu chạm vào phần bìu. Lucien tựa đầu lên vai Heath và thở ra.
“Anh còn nghĩ gì nữa hả?” Lucien hỏi. Cậu cảm thấy cậu nói có chút nghịch ngợm, nhưng có điều gì đó mách bảo Heath cũng vậy, khiến cậu táo bạo hơn, như thể cậu là người đòi hỏi vậy. Hay một con ***. Đúng vậy, cậu là một trong số những người phụ nữ tình một đêm mà mẹ cậu và những người phụ nữ khác thường nói.
“Anh muốn hôn lên cổ em,” Heath nói rồi làm luôn. “Muốn lột trần em.” Anh vén áo của Lucien lên, trượt ngón tay xuống dưới quần của Lucien, và tuột nó xuống. “Anh muốn hôn lên từng tấc thịt trên cơ thể xinh đẹp của em.”
Lucien chỉ được cảnh báo như vậy trước khi Heath bắt đầu hôn và liếm láp mắt cá chân, ống chân, đùi sau, đùi trước, phần hông, và phía sau cổ mình, rồi anh lại đứng về đằng sau Lucien, ôm trọn thân thể cậu vào lòng. Thật tuyệt khi được Heath ôm, vì Lucien cảm thấy như thể mình chẳng khác gì một hũ rượu trong từng giây từng phút.
“Anh muốn đưa em ra trưng bày cho mọi người thấy anh thỏa mãn em thế nào,” Heath thì thầm vào tai Lucien.
Lucien giật mình. “Nhưng rồi anh nhận ra anh không muốn ai nghe thấy âm thanh của em khi em đắm trong những giây phút nồng nhiệt nhất. Những âm thanh ấy chỉ dành cho anh mà thôi. Vậy nên thay vì làm vậy, thứ chúng ta làm tiếp theo sẽ là điều tuyệt vời nhất.”
Lucien không hiểu ý anh, cho đến khi cậu nhận ra họ đang đứng trước rèm cửa sổ, và dù là không ai có thể nhìn thấy hai người, họ vẫn có thể nhìn thấy bóng của cả hai. Heath cầm tay Lucien và đặt chúng lên hai bên cửa sổ rồi mở rộng chân cậu. Lucien thở gấp khi cảm thấy hai bên mông mở ra từng chút một, kế đó là cảm giác khi lưỡi của chồng mình lướt tới cửa mình chật hẹp.
“Em thật là tuyệt,” Heath rên lên.
Lucien rên lên khi Heath tiếp tục liếm lên xuống nếp nhăn nơi cửa mình cậu. Cậu siết chặt vải rèm cửa khi Heath chậm rãi đút một ngón tay vào.
“Ôi chúa ơi,” Cậu kêu lên.
“Đúng, ở đó đi,” Heath nói, vỗ lên mông Lucien, chậm rãi di chuyển ngón tay, rồi lại đi ngang căn phòng. Lucien nghe tiếng động, kế đến là tiếng bước chân Heath quay lại. Đôi môi của Heath đã trở về bên, lần này anh dừng kề cổ cậu, và một ngón tay bên trong Lucien được thế chỗ bằng hai ngón tay rất trơn.
Chắc anh ấy đi lấy dầu.
Lucien căng thẳng, nhớ lại khoảnh khắc ấy, cái khoảng khắc ác mộng trong vườn, và tim cậu lại một lần nữa đập liên hồi. Cậu run rẩy. Thứ mà cậu lo lắng nhất, rằng cậu sẽ không thể ngủ với Heath sau khi sự việc suýt nữa đã xảy ra, và đang xảy ra. Cậu nhắm chặt mắt cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi. Cậu cảm thấy môi Heath nơi cổ cậu.
“Là anh mà, em yêu. Không phải Kipling. Là anh,” anh an ủi. “Tập trung vào anh. Lắng nghe tiếng anh, cảm nhận anh chạm khẽ, môi anh, thân thể anh, và nhận ra anh sẽ không bao giờ làm những việc khiến em tổn thương, và em cũng không bao giờ làm gì khiến anh thất vọng. Không bao giờ.”
Lucien thở dài. “Anh luôn biết chính xác phải nói gì,” cậu nói. Cậu thực sự may mắn được kết hôn với người đàn ông tuyệt vời như vậy.
Đó là suy nghĩ mạch lạc cuối cùng Lucien có được. Ngón tay Heath luồn vào trong, tìm thấy gờ nhỏ sâu bên trong thân thể cậu, điểm cực cảm khiến tâm trí cậu tan chảy thành một chiếc bánh tạ ơn, và rồi cậu đắm mình trong vòng tay người chồng và mặc sức rên rỉ. Cậu cảm thấy Heath ra vào bên trong cậu, mạnh và nhanh hơn, nhận biết chính xác thời khắc hai ngón biến thành ba, và thậm chí biết được thời điểm Heath lấy cự vật bị giam trong quần, quánh quáng dùng dầu bôi trơn nó rồi đặt vào cửa mình Lucien. Tuy nhiên, cậu chẳng thể nghĩ được gì, dù là một suy nghĩ lý trí thông thường. cậu chỉ có thể rên rỉ tên Heath—Van nài, cầu khẩn, gào thét thêm nữa, mạnh hơn, nhanh hơn. Cậu cầu xin Chúa. Cậu thì thầm tên Heath như lời cầu nguyện. Cậu cào lên tường, cậu với ra sau nắm tóc Heath như thể đó là nguồn sống duy nhất, thứ duy nhất níu giữ cậu với thế giới, thậm chí ngay cả khi Heath ra vào mạnh hơn nữa trong thân thể cậu.
Lucien được lấp đầy, mọi thứ, từng tấc thịt của cậu đã được Heath lấp đầy.
Khoái cảm trào dâng trong cậu. Ngọt ngào phủ lên thân thể cậu. Những lọn tóc của cậu giờ rủ quanh mắt, và mỹ phẩm của cậu đã tan chảy và rớt trên mặt cậu giây phút cậu thể hiện sự cuồng nhiệt, không còn đẹp đẽ nữa.
Cậu mở miệng rồi lại ngậm miệng. Tiếng thì thầm và rên rỉ dữ dội của những lời nguyện cầu đầy dữ dội buột ra khỏi miệng khi cậu lên đến đỉnh, cao hơn nữa, tiến đến ngày càng gần sự giải phóng. Cậu khát khao tìm thấy điều đó. Cậu ao ước vùi đầu vào vào lãng quên từ bỏ trong sự cuồng nhiệt từng có, nhưng có thứ gì đó giữ cậu lại mà cậu không chắc đó là gì.
“Em đẹp như vậy,” Heath thì thầm vào tai cậu. “Anh rất vui vì đã lấy được em.”
Là điều đó. Lucien vượt qua ranh giới mà từ bỏ. Cậu đưa tay lên bịt miệng khi bật ra một tiếng thét gào. Lỗ nhỏ của cậu siết chặt quanh cự vật của Heath. Cậu nghe tiếng Heath gầm lên phía sau và cảm thấy dòng chất lỏng nóng bỏng bên trong. Rồi cậu thở hắt ra. Heath hạnh phúc vì đã kết hôn với cậu. Dù sau bao chuyện xảy ra, Heath vẫn mãn nguyện. Có lẽ cuộc hôn nhân này sẽ hạnh phúc.
Buổi tiệc trà khá căng thẳng. Heath nhận thức được những cái nhìn thoáng qua của đám anh họ nhà Lucien, cũng như vẻ hài hước từ bạn bè mình, Charlotte và Rourke. Tất cả những điều đó quả thật quá mờ nhạt so với cái nhìn đầy ngưỡng mộ mà Lucien trao cho anh từng giây từng phút từ ghế ngồi kế bên. Chúng khiến Heath cảm thấy anh là một người hùng. Một vị chúa.
Chúng khiến anh muốn yêu cầu tất cả mọi người rời khỏi phòng để anh có thể hưởng thụ Lucien trong từng tấc cuộc đời.
Điều khiến cho tiệc trà với gia đình của Lucien đầy căng thẳng đã đến.
“Ngài công tước, ngài sẽ tham dự vũ hội Cavendish tối nay chứ?” Lady Yorkshire lên tiếng, hỏi từ vị trí kế bên trong phòng.
Heath gật đầu. “Vâng ạ. Cháu định ra mắt luôn.”
“Thật tuyệt. Chúng ta cũng định tham dự, vì gia tộc Hawthorns có quan hệ lâu đời với gia tộc Cavendish. Có lẽ ngài cũng muốn dẫn theo Lucien?”
Heath để ý gương mặt Lucien hơi ửng hồng. Heath dấy lên niềm tự hào trong lòng.
“Đó là đặc quyền lớn nhất của cháu, thưa phu nhân, nếu phu nhân sẵn lòng cho phép cháu.”
“Tất nhiên rồi, thưa ngài công tước. Hai tháng nữa nó cũng đã là vợ ngài rồi.”
“Sao lại nhanh vậy?” Lord Nibley hỏi. “Cháu đang mang thai hả Lucien?”
Căn phòng im lặng đầy chết chóc khi câu hỏi của Nibley vang lên, Heath lại phải đeo lên cái mặt nạ bất đắc dĩ. “Tôi thấy câu hỏi của ngài không chỉ lạc đề, mà còn cực kỳ xúc phạm, và như vậy tôi có quyền thách đấu một cuộc đấu tay đôi với ngài vì đã công kích danh dự của tôi không chỉ với tư cách là một người đàn ông mà còn với địa vị hoàng gia.” Giọng Heath trầm xuống chết chóc.
Anh biết mình đang đặt niềm tin vào danh tiếng của mình với tư cách là một người đàn ông nguy hiểm, đặc biệt là khi gương mặt Nibley mất hết màu sắc, và Blaine, Quincy, và Orley đứng lên phía sau, lặng lẽ thể hiện sự ủng hộ. Mặc dù Nibley đã đoán đúng rằng Lucien đang mang thai, thì hỏi theo cách lẫn lộn như vậy vẫn rất tệ, và Heath có quyền lên tiếng vì vị hôn thê của mình.
“Tôi không phải có ý coi thường, thưa ngài,” Nibley lắp bắp. “Tôi chỉ hỏi điều mà có thể người khác cũng thắc mắc khi lễ cưới đã sớm như vậy.”
Heath gật đầu tựa vào ghế. Ông của Lucien nói đúng. Tin đồn và dự đoán sẽ tăng lên khi mọi người nghe tin sớm vậy. Heath và Lucien sẽ kết hôn, nhưng họ không thể làm gì hơn nữa. Thậm chí họ phải giả vờ rằng tình yêu của họ là nhân duyên trời định, và điều đó sẽ chỉ khiến cho tình huống tệ hơn. Không nhiều người trong xã hội của họ kết hôn vì tình yêu. Họ kết hôn vì uy tín, của cải, và tầng lớp rất hiếm khi họ kết hôn vì tình yêu. Tình yêu đôi khi cũng đến, sau một cuộc hôn nhân, nhưng rất hiếm khi, đó là lý do tại sao không hiếm để tìm ra ai đó bị bắt gặp ngoại tình, hay có mặt ở bữa tiệc cuối tuần ở biệt thự trong thành phố để rồi phát hiện ra cuộc truy hoan.
Heath sẽ không bao giờ ngây ngô bước vào một buổi tiệc trong thành phố một lần nào nữa.
“Tôi có thể hiểu nghi vấn của ngài, nhưng thật sự là vấn đề thời gian. Nếu đợi lâu hơn, kỳ nghỉ sẽ kết thúc và mọi người sẽ quay lại thành phố, nhiều gia đình của chúng ta và bạn bè khó mà tham dự được,” Lord Yorkshire nói. “Chúng ta còn phải đặt trước ở nhà thờ khi có chỗ trống không may là họ không coi trọng đám cưới này hơn những sự kiện khác diễn ra ở đó. Nếu chúng ta không lên lịch đám cưới trước hai tháng thì công tước xứ Pompinshire và Lady Lucien có khi phải đợi tới tận kỳ nghỉ sau.”
Heath gật đầu và cũng nói, “Còn nữa, đợi cho đến năm sau, chà, tôi sợ rằng tôi không thích như vậy lắm.”
“Sao lại không chứ?” Lady Nibley hỏi.
Heath cười khúc khích. “Thưa quý bà xinh đẹp,” anh nói và nghiêng đầu. “Chắc chắn ngài cũng để ý thấy vết sẹo trên mặt tôi. Trong khi rất nhiều người phụ nữ trẻ từ các gia tộc có tiếng thấy vết sẹo của tôi bảnh bao và hấp dẫn, cũng là nguyên nhân sai lệch cả. Họ nghĩ rằng tôi thú vị hơn là họ nghĩ, và khi họ phát hiện ra tôi thích ở trong nhà đọc sách hơn, chà, họ sẽ bỏ đi ngay tắp tự. Và mặc dù tính cách của tôi là lãng mạn đầy nguy hiểm và chiếm hữu, thì trên thực tế cũng chẳng nhiều người đánh giá cao chúng. Đó là một trong nhiều nguyên nhân tôi vẫn chưa kết hôn. Tôi đã chờ đợi một người phụ nữ, có thể tự tin xử lý những sai sót này để khiến cô ấy hay cậu ấy hấp dẫn hơn trước tôi.” Heath nhìn Lucien và mỉm cười rồi quay lại với ông bà Lucien.
“Lucien rất đẹp, thông minh, tốt bụng, tận tâm, hiểu biết, cảm thông, giàu lòng trắc ẩn, và có một tâm hồn rộng lượng. Họa chăng tôi phải là kẻ ngốc mới không muốn kết hôn với cậu ấy. Tôi sẽ còn ngốc nghếch hơn nữa nếu cho cậu ấy thời gian để đi tìm một người khác. Có thể bố mẹ chúng tôi là người đã quyết định cuộc hôn nhân này, nhưng chính tôi là người sẽ hoàn thiện nó, chính vì nguyên nhân ích kỷ đó mà tôi không muốn Lucien nhận ra rằng cậu ấy có thể làm tốt hơn nhiều.”
Căn phòng tràn ngập tiếng cười khe khẽ, Heath nâng tách trà lên môi nhấp một ngụm. Anh gần như muốn sặc khi cảm thấy đầu gối của Lucien hơi tì nhẹ vào mình. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng đủ để tim Heath loạn nhịp trong g ngực. Anh cần phải về nhà để chăm lo cho cự vật đang cương cứng trong quần trước khi anh làm gì đó thật xấu hổ, như dạng chân Lucien ra và vác lên, như con chó mastiff của anh, Chancellor.bg-ssp-{height:px}
Heath hắng giọng và đặt lại tách trà lên bàn. Anh rướn người và đặt nó lên xe đẩy rồi đứng lên. Anh cúi đầu chào Lucien và toàn thể gia đình.
“Cám ơn sự tiếp đón của mọi người. Tôi rất vui mừng, nhưng vừa nhớ ra một chuyện rất quan trọng cần làm trước buổi vũ hội tối nay, mà tôi còn rất ít thời gian để làm, vậy nên tôi xin cáo lỗi.”
“Ôi, ngài phải đi sao?” Charlotte hỏi, nhìn mấy anh họ ngụ ý. Heath gần như không thể kiềm chế tiếng cười. Anh chỉ đơn giản gật đầu.
“Thật sự cần.”
“Vì chúng tôi đến với con trai, nên cũng xin cáo từ,” Douglas nói khi nhích lưng khỏi ghế. Bạn bè Heath cũng đứng dậy để rời đi. Heath lắc đầu và bật cười khi bố anh thấy anh cầm tay Lucien và cúi chào.
“Tối nay nhé, em yêu,” anh dịu dàng nói, cố gắng dùng mắt truyền tải cho vị hôn thê anh cần cậu đến nhường nào. Từ vết hồng nhạt chớm nở trên má Lucien, anh biết mình đã làm tốt.
Heath hoàn toàn đứng thẳng dậy, gật đầu trịnh trọng chào mọi người rồi sải bước ra khỏi phòng. Tiếp nhận áo choàng từ quản gia, Heath bước ra khỏi cửa và xuống bậc thang ra xe ngựa đang chờ.
Sau khi đưa bố mẹ về nhà, Heath và bạn bè đi đến Rundell và Bridge trên đồi Lundgate để tới chỗ bán đá quý.
Trong khi mua trang sức và thời trang được coi là thứ gì đó tệ hại, hay trước đây được coi là vậy, thì trong quân đội, Heath đã tạt qua Rundell và Bridge vài ngày trước khi đi dạo với Blaine để tìm chính xác chiếc nhẫn anh muốn tặng cho Lucien. Chỉ đường cho tài xế đợi trước cửa hàng cho đến khi họ xong việc, Heath bước vào cửa hàng, cùng với các bạn mình.
“Ôi, lạy chúa tôi, Công tước xứ Pompinshire!” Chủ cửa hàng, Marie-Etienne Nitot, một phụ nữ mang giới tính đàn ông cao ráo, xinh đẹp với mái tóc đen dài, quăn, đôi mắt xanh lấp lánh, đôi môi dày màu hồng, và dáng người gầy, gần như tinh tế, lên tiếng từ trong cửa hàng, mở rộng vòng tay chào đón. Miss Nitot nổi tiếng với sự cởi mở điên dại và cực kì lòe loẹt, nhưng, dù là mọi người đều biết anh làm trang sức cho Nafoleon, anh vẫn được phép mở cửa hàng ở Angland vì những thiết kế tuyệt đẹp của mình.
Heath cúi thấp. “Madam Nitot.” Anh chỉ vào bạn bè đằng sau và nhận thấy Blaine và Marie cứ liên tục nhìn nhau rồi lại quay đi. “Tôi giới thiệu bạn tôi nhé?” Anh giới thiệu Quincy và Orley, và giới thiệu lại Blaine, thấy mặt Marie hơi đỏ lên.
“Thật mừng là các ngài đã ghé thăm cửa tiệm giản đơn này của tôi. Tôi có thể giúp gì cho các ngài?” Anh hỏi.
Heath gật đầu và cởi găng ra, gập lại, đặt chúng vào túi áo choàng. Anh bước tới tủ kính trưng bày nhẫn và vòng cổ và bắt đầu ngắm chúng. Anh muốn nện nắm đấm lên mặt kính khi nhận thấy chiếc nhẫn anh muốn đã biến mất, nhưng anh phải kiềm chế lại và thay vào đó quay sang mỉm cười với Marie.
“Tôi đang tìm một chiếc nhẫn đính hôn cho vị hôn thê Lady Lucie Hawthorn của tôi. Tôi đã thấy chiếc nhẫn tôi muốn, nhưng nó không còn nữa. Có khi nào anh có cái nào đẹp hơn cho tôi xem không?”
“Ồ!” Marie vui vẻ vỗ tay. “Thật tuyệt. Tôi có nghe đồn ngài đã đính hôn, thưa ngài công tước! Chúc mừng ngài!” Anh chạy vội đến tủ kính, vỗ tay gọi đồng nghiệp tới trợ giúp. Heath kinh ngạc nhìn theo khi ba người phụ nữ khác trong tiệm nhanh chóng đi tới lấy nhẫn ra và bày lên tủ trưng bày.
“Màu mắt của cô ấy là màu gì?” Marie hỏi.
Heath thở dài khi nghĩ đến đôi mắt xanh tuyệt đẹp của Lucien, cự vật của anh đã cương lên khi nghĩ tới chúng với một đôi mắt đen tối đầy dục vọng và đam mê.
“Đó là màu xanh tuyệt đẹp nhất. Màu xanh nhẹ, tựa như bầu trời.”
Marie gật đầu. “Màu xanh Hawthorn.” Anh gõ cằm với móng tay dài, cắt tỉa đẹp đẽ. “Tôi tin rằng chúng tôi có một chiếc nhẫn hoàn hảo cho ngài.” Anh xoay người và đi qua rèm vào căn phòng phía sau. Khi trở lại, anh mang theo một chiếc hộp nhỏ màu đen, cùng với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Anh đi thẳng tới chỗ Heath và đưa nó cho Heath. Heath mở hộp và nhìn vào trong. Anh nghe thấy bạn bè giật mình phía sau, anh hiểu phản ứng của họ cũng như cảm giác bàn tay ướt đẫm và tim bắt đầu dập loạn của mình vì đó là chiếc nhẫn dành cho Lucien.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vài giờ sau họ mới có thể đến được nhà nghỉ. Vài tiếng mới tìm được cảnh sát. Vài tiếng đó Arlington đã khóc nức nở, khẩn cầu câu trả lời vì thần linh có vẻ im lặng đến kỳ lạ.
Vài tiếng Lucien mới cho phép Heath đưa cậu rời khỏi vụ giết người khủng khiếp mà dù sao cũng chẳng khiến anh bận tâm.
Cậu bị ám ảnh vì chuyện đó. Đọc sách về giết người, âm mưu, và bí ẩn, thi thể, và cuối cùng những người tốt cũng đòi lại công bằng cho nạn nhân hoàn toàn khác với việc đối mặt với sự thảm hại của nạn nhân. Cậu sẽ không bao giờ quên được cảnh đôi mắt Frederick nhìn lên cậu, dừng lại ở kinh ngạc, hay chiếc đồng hồ được tìm thấy trên người Frederick với huy hiệu Cavendish khắc trên đó.
Hồi lâu sau, cậu đi về phía Heath trong phòng mà chủ nhà nghỉ đã chỉ cho họ và đứng giữa phòng trong khi người hầu đem rương hòm và bày biện bàn cũng như khay thức ăn ra cho họ.
Đôi mắt vô hồn của Frederick và những hình ảnh quay mòng, lộn xộn lướt qua tâm trí cậu như buổi trình diễn rạp chiếu Hoàng gia, Lucien đã phải cố không gào lên mà khóc nức nở. Cậu đi về phía cửa, quay lưng vào phòng, đặt tay lên miệng trong khi người hầu làm việc. Cậu đợi cho đến khi nghe tiếng cửa đóng hoàn toàn rồi mới thả lỏng vai mình. Bỗng cậu nghe thấy tiếng chân của Heath khi anh tiến lại.
“Người đẹp? Em ổn cả chứ?”
Lucien không thể lên tiếng đáp lại, thay vì vậy cậu đơn giản lắc đầu và quay lại nhìn Heath rồi òa khóc. Heath bao bọc cậu trong cái ôm mạnh mẽ, và cuối cùng buông cậu ra.
Lucien cũng không biết rõ về Frederick. Họ chỉ nói vài lời hữu dụng với nhau trong mấy năm vừa rồi, nhưng cậu biết Arlington thương em trai đến nhường nào. Cậu cũng biết lý do Arlington làm việc chăm chỉ như thế nào để đem lại cuộc sống tốt hơn cho ba đứa em sau khi bố họ đánh bạc mất hết của trang viên và mất sạch đất đai được thừa kế. Là con thứ, Frederick kém Arlington ít tuổi nhất và cũng là thân cận nhất.
Lucien khóc vì sự mất mát đau đớn trong đời cho đến khi cổ họng cậu khô ran và tim đập dồn. Heath bế bổng cả cậu lẫn chiếc váy đi tới chiếc giường. Heath cố đặt Lucien lên đó, tuy nhiên, lại thấy Lucien bật cười lần đầu trong hàng tiếng qua. Khung váy rộng bằng sừng khiến cậu không thể nằm thoải mái mà không bị váy ập lên mặt. Chốc lát sau cậu và Heath cùng phá lên cười.
“Chắc là anh nên giúp em cởi váy nhỉ?” Heath để nghị.
“Và sau đó anh có thể ném luôn cái khung quái quỷ này vào lửa,” Lucien cằn nhằn đứng dậy.
Heath bật cười, đặt tay kiểu chế nhạo dưới ngực. “Tại sao chứ, anh dám cá là phụ nữ trong xã hội thượng lưu không hề biết đến nó đâu. Em nên quyên tặng cái khung váy này cho một người phụ nữ nghèo khổ để cô ta có thể trải nghiệm sự thỏa mãn khi được tổ chức đám cưới trong bộ dạng xinh đẹp như em.”
Lucien trợn mắt cười phá lên. “Làm vậy em sẽ gỡ được gánh nặng cho phụ nữ trong xã hội tượng lưu đấy! Nếu em có quyền, phụ nữ sẽ được mặc quần kết hôn, còn đàn ông sẽ phải mặc váy xòe kết hôn, thứ mà họ đã dùng để giam hãm phụ nữ.” Cậu đưa tay lên tóc và bắt đầu gỡ ghim cột cao tóc, xõa tung cho đến khi nó thành một mớ tóc mất sóng khổng lồ và những lọn dài mất form rủ xuống quanh mặt. Cậu nghe tiếng Heath rên lên, nhưng rồi cậu lờ đi, mà quay lưng lại với chồng và chỉ vào hàng cúc chạy dài sau lưng.
“Nếu anh tốt bụng cứu em khỏi sự giam hãm,” Cậu nghiêm túc đề nghị. Cậu nghe tiếng cười của Heath sau lưng và mỉm cười. Cậu hơi rùng mình khi cảm thấy ngón tay Heath đụng vào những chiếc cúc trên váy.
“Anh không nghĩ là chiếc váy này lại chui qua được cái khung lớn như vậy,” (ảnh tưởng váy dạng mặc từ dưới lên) Heath tưởng tượng.
Lucien bật cười. “Không đâu. Nó trùm qua đầu em,” Cậu nói, giơ tay lên. Đây là lý do tại sao mẹ cậu đã ra hiệu cho cậu trong tiệc cưới. Bà muốn cậu thay đồ rồi mới đi để cậu không phải vật lộn với thứ này vào đêm tân hôn. Lucien nhún vai.
Chà, cậu có chút thiếu kiên nhẫn. Mà, làm gì có thứ kiên nhẫn nào hay bất cứ thứ gì khác chiến thắng được sự mong chờ chứ?
Đúng ra hôm đó cậu phải chú ý học tập hơn nữa.
Cậu lắc lắc đôi tay tự do sau khi Heath giải phóng cậu khỏi chiếc váy và mỉm cười khi chồng vẫy vẫy tay với mình rồi mới nhìn xuống váy (Còn váy trong).
“Cái quái gì vậy?” Heath kêu lên. “Phụ nữ phải mặc cái này dưới những cái váy đại tướng đó hả??
Lucien bật cười. “Sao thế, em đã nghĩ là với tiếng tăm của anh, anh phải có kinh nghiệm về thứ gì bên dưới váy phụ nữ rồi chứ,” Cậu nói.
Heath cúi xuống rồi cởi áo khoác, áo gile, và cravat, vứt chúng lên chiếc ghế cạnh lò sưởi. Lucien lập tức bị thu hút khi Heath bắt đầu cởi áo sơ mi, cậu khẽ liếm môi khi từng tấc ngực rám nắng, đầy lông của chồng cậu lộ ra dưới cái nhìn hau háu của mình.
“Em đoán đúng đấy vợ yêu. Tuy nhiên, anh vẫn luôn vội vã lột váy đám phụ nữ đến nỗi chẳng bao giờ chú ý đến bộ khung thế nào với mấy thứ khung giữ váy thế nào. Mà, thời trang ngày nay ấy, chỉ mặc váy xòe ở đám cưới thôi, họ không còn mặc chúng trên sàn nhảy và nhạc hội đâu, nhờ đó anh làm gì cũng dễ dàng hơn nhiều. Nhưng không phải ở nơi nào đó, mà chính là váy của em—Hay nói đúng hơn, quần áo và quần xả lỏn của em—lại làm anh có hứng thú với thứ bên dưới hơn, hoặc là nói một cách trừu tượng là vậy, hay—anh nên nói là, Lucien, em vẫn nghe đấy chứ?”
Lucien chớp mắt và lau đi chút nước dãi khi tránh nhìn vào phần đũng quần và chiếc cổ trần trụi ấy, rồi cậu nhìn lên đôi mắt tối, màu xám của anh. Cậu chớp chớp mắt cố xua đi làn sương mù dục vọng trong não.
“Xin lỗi, em có vẻ lơ đãng quá. Anh nói gì cơ?”
Heath cười ranh mãnh. “Không có gì, em yêu. Anh nghĩ là, dù thứ nhô ra trong quần em thể hiện điều gì, thì anh cũng rất vui lòng chấp nhận chiều hướng mà em đang lơ đãng. Nếu anh cũng không mặc gì như thế, em cũng sẽ thấy vật nhỏ của anh như vậy thôi.”
Lucien nuốt nước bọt và hít thở sâu. “Thật sao?” cậu nhỏ giọng hỏi.
“Thật chứ,” Heath cũng nhỏ giọng trả lời, bước lại gần, gật đầu.
“Rồi em sẽ thấy.” Anh đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lucien. Lucien có hơi xấu hổ vì cậu tựa vào chồng như vậy, như thể cậu là một con cún mong ngóng cái vuốt ve của chủ nhân, thế nên cậu đành nhắm mắt khi làm vậy. Cậu nhanh chóng mở mắt khi Heath buông tay ra, hắng giọng khi Heath nhỏ giọng cười khúc khích.
“Anh đã nói gì về việc giải thoát cho em khỏi mớ quần áo rầy rà đó và mặc đồ thoải mái hơn chưa nhỉ? Hay là, chưa nói gì?” Heath đề nghị.
Lucien đỏ mặt gật đầu, không thể nói gì. Cậu nhìn những ngón tay của Heath nhanh nhẹn cởi dây buộc của khung váy và thấy chúng tuột xuống dưới đất.
“Làm sao anh làm được vậy?” cậu ngạc nhiên hỏi.
Heath nhún vai. “Anh cũng không biết.” Anh lắc lắc ngón tay, ra hiệu cho Lucien xoay một vòng. Lucien làm theo, và sau khi xong việc, anh nới lỏng dây buộc corset của Lucien. Khi được rảnh nợ khỏi sự hạn chế từ quần áo, Lucien hít thở sâu, đưa tay ra chống vào tường.
“Ôi không khí mới ngọt ngào làm sao,” Cậu thở ra. Cậu nghe tiếng cười lớn của Heath nhưng rồi lờ đi. Anh sẽ chẳng bao giờ hiểu được đâu. Đàn ông sẽ chẳng bao giờ hiểu được sự đau đớn phụ nữ phải trải qua để làm đẹp, và mọi thứ họ phải chịu đựng vì thời trang. Đôi khi Lucien nghĩ thời trang được tạo ra bởi người đàn ông mà sống chỉ để tra tấn phụ nữ. Lucien lắc đầu. Thật đúng là một trò hề.
Cậu giật mình khi Heath kéo cậu vào lòng và rên lên khi chồng cậu gặm nhấm cần cổ cậu. Lucien run rẩy khi cánh tay nóng bỏng của Heath thiêu đốt cậu bằng sự ẩm ướt của lớp vải áo khi anh đụng chạm cậu. Ngón tay Heath lướt trên làn da Lucien, anh chậm rãi tháo chiếc thắt lưng đính kim cương, kim cương rớt xuống nền tạo ra tiếng leng keng, và tháo garter và tất ở chân cậu, hôn từ dưới lên trên thân thể Lucien rồi lại ôm cậu.
“Anh vẫn luôn nghĩ đến việc được chạm vào em kể từ lúc mới gặp em sáng nay,” Heath thì thầm vào tai Lucien.
“Thật sao?” Lucien dịu dàng hỏi.
“Thật chứ,” Heath trả lời khi trượt tay xuống dưới áo của Lucien xuống đến đũng quần lụa của cậu chạm vào phần bìu. Lucien tựa đầu lên vai Heath và thở ra.
“Anh còn nghĩ gì nữa hả?” Lucien hỏi. Cậu cảm thấy cậu nói có chút nghịch ngợm, nhưng có điều gì đó mách bảo Heath cũng vậy, khiến cậu táo bạo hơn, như thể cậu là người đòi hỏi vậy. Hay một con ***. Đúng vậy, cậu là một trong số những người phụ nữ tình một đêm mà mẹ cậu và những người phụ nữ khác thường nói.
“Anh muốn hôn lên cổ em,” Heath nói rồi làm luôn. “Muốn lột trần em.” Anh vén áo của Lucien lên, trượt ngón tay xuống dưới quần của Lucien, và tuột nó xuống. “Anh muốn hôn lên từng tấc thịt trên cơ thể xinh đẹp của em.”
Lucien chỉ được cảnh báo như vậy trước khi Heath bắt đầu hôn và liếm láp mắt cá chân, ống chân, đùi sau, đùi trước, phần hông, và phía sau cổ mình, rồi anh lại đứng về đằng sau Lucien, ôm trọn thân thể cậu vào lòng. Thật tuyệt khi được Heath ôm, vì Lucien cảm thấy như thể mình chẳng khác gì một hũ rượu trong từng giây từng phút.
“Anh muốn đưa em ra trưng bày cho mọi người thấy anh thỏa mãn em thế nào,” Heath thì thầm vào tai Lucien.
Lucien giật mình. “Nhưng rồi anh nhận ra anh không muốn ai nghe thấy âm thanh của em khi em đắm trong những giây phút nồng nhiệt nhất. Những âm thanh ấy chỉ dành cho anh mà thôi. Vậy nên thay vì làm vậy, thứ chúng ta làm tiếp theo sẽ là điều tuyệt vời nhất.”
Lucien không hiểu ý anh, cho đến khi cậu nhận ra họ đang đứng trước rèm cửa sổ, và dù là không ai có thể nhìn thấy hai người, họ vẫn có thể nhìn thấy bóng của cả hai. Heath cầm tay Lucien và đặt chúng lên hai bên cửa sổ rồi mở rộng chân cậu. Lucien thở gấp khi cảm thấy hai bên mông mở ra từng chút một, kế đó là cảm giác khi lưỡi của chồng mình lướt tới cửa mình chật hẹp.
“Em thật là tuyệt,” Heath rên lên.
Lucien rên lên khi Heath tiếp tục liếm lên xuống nếp nhăn nơi cửa mình cậu. Cậu siết chặt vải rèm cửa khi Heath chậm rãi đút một ngón tay vào.
“Ôi chúa ơi,” Cậu kêu lên.
“Đúng, ở đó đi,” Heath nói, vỗ lên mông Lucien, chậm rãi di chuyển ngón tay, rồi lại đi ngang căn phòng. Lucien nghe tiếng động, kế đến là tiếng bước chân Heath quay lại. Đôi môi của Heath đã trở về bên, lần này anh dừng kề cổ cậu, và một ngón tay bên trong Lucien được thế chỗ bằng hai ngón tay rất trơn.
Chắc anh ấy đi lấy dầu.
Lucien căng thẳng, nhớ lại khoảnh khắc ấy, cái khoảng khắc ác mộng trong vườn, và tim cậu lại một lần nữa đập liên hồi. Cậu run rẩy. Thứ mà cậu lo lắng nhất, rằng cậu sẽ không thể ngủ với Heath sau khi sự việc suýt nữa đã xảy ra, và đang xảy ra. Cậu nhắm chặt mắt cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi. Cậu cảm thấy môi Heath nơi cổ cậu.
“Là anh mà, em yêu. Không phải Kipling. Là anh,” anh an ủi. “Tập trung vào anh. Lắng nghe tiếng anh, cảm nhận anh chạm khẽ, môi anh, thân thể anh, và nhận ra anh sẽ không bao giờ làm những việc khiến em tổn thương, và em cũng không bao giờ làm gì khiến anh thất vọng. Không bao giờ.”
Lucien thở dài. “Anh luôn biết chính xác phải nói gì,” cậu nói. Cậu thực sự may mắn được kết hôn với người đàn ông tuyệt vời như vậy.
Đó là suy nghĩ mạch lạc cuối cùng Lucien có được. Ngón tay Heath luồn vào trong, tìm thấy gờ nhỏ sâu bên trong thân thể cậu, điểm cực cảm khiến tâm trí cậu tan chảy thành một chiếc bánh tạ ơn, và rồi cậu đắm mình trong vòng tay người chồng và mặc sức rên rỉ. Cậu cảm thấy Heath ra vào bên trong cậu, mạnh và nhanh hơn, nhận biết chính xác thời khắc hai ngón biến thành ba, và thậm chí biết được thời điểm Heath lấy cự vật bị giam trong quần, quánh quáng dùng dầu bôi trơn nó rồi đặt vào cửa mình Lucien. Tuy nhiên, cậu chẳng thể nghĩ được gì, dù là một suy nghĩ lý trí thông thường. cậu chỉ có thể rên rỉ tên Heath—Van nài, cầu khẩn, gào thét thêm nữa, mạnh hơn, nhanh hơn. Cậu cầu xin Chúa. Cậu thì thầm tên Heath như lời cầu nguyện. Cậu cào lên tường, cậu với ra sau nắm tóc Heath như thể đó là nguồn sống duy nhất, thứ duy nhất níu giữ cậu với thế giới, thậm chí ngay cả khi Heath ra vào mạnh hơn nữa trong thân thể cậu.
Lucien được lấp đầy, mọi thứ, từng tấc thịt của cậu đã được Heath lấp đầy.
Khoái cảm trào dâng trong cậu. Ngọt ngào phủ lên thân thể cậu. Những lọn tóc của cậu giờ rủ quanh mắt, và mỹ phẩm của cậu đã tan chảy và rớt trên mặt cậu giây phút cậu thể hiện sự cuồng nhiệt, không còn đẹp đẽ nữa.
Cậu mở miệng rồi lại ngậm miệng. Tiếng thì thầm và rên rỉ dữ dội của những lời nguyện cầu đầy dữ dội buột ra khỏi miệng khi cậu lên đến đỉnh, cao hơn nữa, tiến đến ngày càng gần sự giải phóng. Cậu khát khao tìm thấy điều đó. Cậu ao ước vùi đầu vào vào lãng quên từ bỏ trong sự cuồng nhiệt từng có, nhưng có thứ gì đó giữ cậu lại mà cậu không chắc đó là gì.
“Em đẹp như vậy,” Heath thì thầm vào tai cậu. “Anh rất vui vì đã lấy được em.”
Là điều đó. Lucien vượt qua ranh giới mà từ bỏ. Cậu đưa tay lên bịt miệng khi bật ra một tiếng thét gào. Lỗ nhỏ của cậu siết chặt quanh cự vật của Heath. Cậu nghe tiếng Heath gầm lên phía sau và cảm thấy dòng chất lỏng nóng bỏng bên trong. Rồi cậu thở hắt ra. Heath hạnh phúc vì đã kết hôn với cậu. Dù sau bao chuyện xảy ra, Heath vẫn mãn nguyện. Có lẽ cuộc hôn nhân này sẽ hạnh phúc.