“Không ai được phép nói với tôi rằng tôi không thể làm gì,” Anh rít qua kẽ răng. Anh thấy gương mặt Mr. Lansing từ kinh ngạc chuyển thành sợ hãi đỏ bừng và rồi gần như tím tái. Heath thả anh ta xuống sàn và bước tránh ra để anh ta cố hít thở, thở hổn hển và ho sặc sụa. Anh thấy Lucien và Eshe đang đứng nhìn anh ở cửa, đầy kinh ngạc. Trong khi Eshe thể hiện nỗi sợ hãi, thứ mà Heath không bao giờ muốn thấy lần nữa, Lucien thì có chút sửng sốt khi bước vào phòng.
“Sao thế công tước? Em thấy những cuộc nói chuyện của anh luôn tốt đẹp mà,” Lucien nói khi bước vào giữa phòng. Cậu dẫn theo Eshe đi đến chỗ Heath, quỳ xuống cạnh cô bé và nói, “Chúng ta là cha mẹ của con.” Lucien đứng dậy, mỉm cười một cách kín đáo với Heath rồi bước về phía Mr. Lansing và đỡ người đàn ông đứng dậy. “Tôi còn phải nói bao nhiêu lần nữa rằng mật ngọt thì chết ruồi?” Cậu lắc đầu và bắt đầu phủi bụi trên áo Mr. Lansing rồi giúp anh ta chỉnh lại cravat và áo. “Tôi xin lỗi vì sự nóng nảy của công tước, Mr. Lansing. Anh biết là anh ấy hơi quyết đoán trong những chuyện không thể thay đổi đúng không? Thời gian anh ấy phục vụ trong quân đội và trên phố đảm bảo cho anh ấy nhìn rõ mọi việc anh ấy làm. Chà, gần như chắc chắn sẽ bắt người đàn ông dù là cứng đầu nhất đến quán rượu gần nhất trong vòng một hai lời, chưa kể đến việc dùng đến nắm đấm và lao đầu vào những cuộc đánh nhau dù ít dù nhiều.” Cậu lại lắc đầu và quay sang nhìn Heath, nhìn anh với vẻ giận dỗi chế nhạo. “Xin lỗi anh vì hành vi của chồng tôi. Tôi tin đó là do áp lực từ việc chào đón bé Eshe đến với gia đình chúng tôi để chào mừng sự kiện vui vẻ như việc chuẩn bị chào đón đứa con đầu lòng—Ôi! Công tước, em nghĩ là em lỡ làm lộ bí mật rồi,” Lucien giật mình một cách cường điệu, che miệng.
Mr. Lansing nhanh chóng trấn an Lucien. “Ôi thưa phu nhân, tôi đảm bảo, sẽ không tiết lộ tin mừng này với bất cứ ai. Cho phép tôi là một trong số những người đầu tiên chúc mừng cậu và ngài công tước nhân dịp này!” Anh ta vỗ vào tay Lucien, lén nhìn về phía Heath. Heath chỉ gật đầu với anh ta. Anh vừa đặt tay lên bờ vai vẫn còn căng cứng của Eshe, nhẹ nhàng xoa nó, nhỏ giọng nói thầm động viên an ủi cô bé thoát khỏi nỗi sợ, vừa sửng sốt nhìn theo vợ mình đang hấp dẫn Mr. Lansing đến mức anh ta quên luôn cả việc Heath suýt nữa đã giết anh ta cũng như việc anh ta đã phản đối chuyện nhận nuôi Eshe như thế nào.
“Tôi chỉ muốn ngày càng mở rộng gia đình mình mà thôi. Còn Eshe, con bé rất ngoan ngoãn. Đặc biệt là tôi đã thích cô bé ngay từ khi gặp mặt. Ý tôi là, bất kể cô bé sinh ra ở đâu, tôi cũng thấy cô bé sẽ có một tương lai và cuộc sống tốt đẹp mà công tước và tôi có thể trao cho cô bé. Hơn nữa con của chúng tôi cũng sẽ được sinh ra mà có sẵn một người chị, thật hoàn hảo. Tôi nói ông nghe này ông Lansing, tôi không thể đòi hỏi một điều gì hơn nữa ngoài tự mình tiết lộ bí mật của chúa này,” Lucien mỉm cười nói, đụng vào tay Mr. Lansing rồi đặt tay lên bụng. Heath nhìn theo đôi mắt Mr. Lansing chuyển xuống bụng Lucien và rồi tiếp tục xuống nữa. Anh muốn gầm lên với ông ta, nhưng rồi tiếng hắng giọng của Lucien vang lên, cậu hơi lắc đầu, Heath nhận ra vợ mình đã nhận thấy người đàn ông đó làm vậy. Heath thoải mái lại và cảm thấy Eshe cũng vậy. Anh nhìn xuống cô bé và thấy cô bé đang nhìn mình. Anh mỉm cười và thấy cô bé mỉm cười đáp lại. Anh lùa tay vào mái tóc xoăn màu đen của cô bé, mà Wilhelmina đã búi thành búi, anh cảm thấy tâm hồn mình dịu xuống. Đây là cô con gái bé nhỏ của anh, và cô bé rất quý giá với anh. Anh yêu cô bé như thể cô bé có chung dòng máu với anh vậy. Như thể đọc được suy nghĩ của anh, Eshe dịch sát lại gần Heath. Có gì đó vướng vướng ở cổ họng Heath, anh phải nuốt xuống để ngăn nước mắt thôi rơi.
“Chà, tôi sẽ rời đi cho mọi người nói chuyện vậy. Tôi dám chắc mọi người sẽ dùng lời lẽ tương đối đủ để trí óc đàn bà như tôi có thể hiểu được,” Lucien nói với một nụ cười giả tạo. Heath tí nữa thì bật cười nhưng rồi kìm lại.
“Thưa Công tước phu nhân, cậu là người thông minh nhất mà tôi từng biết,” Mr. Lansing nói với vẻ nhượng bộ.
“Ngài Lansing, ngài quá khen rồi,” Lucien nói, chớp mắt. “Cám ơn ngài. Giờ thì tôi phải đi đây. Eshe muốn gặp bố, nên tôi dẫn con bé đến thôi, và giờ thì đã gặp rồi, tôi dẫn con bé về phòng đây.” Cậu cúi chào và đưa tay ra cho Eshe, cô bé đang do dự ôm eo Heath rồi mới chạy đến nắm tay Lucien. Heath nhìn vào mắt Lucien, và anh thấy sự ấm áp bên trong. Anh muốn gạt phăng tất cả, và ngăn bản thân đá đít mấy tên này. Anh đã làm vậy, nếu Lucien không lén gửi nụ hôn đến anh và mỉm cười với anh rồi mới dẫn Eshe ra khỏi phòng.
“Công tước phu nhân?” Mr. Lansing nói khi họ đã ra khỏi phòng.
“Vâng?” Lucien nói, dừng lại ở cửa.
“Tôi đảm bảo con gái cậu sẽ nhận được chính xác phần hồi môn mà cậu và công tước đã định, và cô bé sẽ được ghi tên là con gái cậu. Con bé sẽ có cuộc sống tuyệt vời mà cậu muốn.”
Lucien đặt tay lên ngực và nhắm mắt thở dài rồi mỉm cười. Cậu mở mắt ra và gật đầu. “Cám ơn ông, Lansing.” Cậu lại cúi chào. “Chúc các vị một ngày tốt lành.”
Cậu rời đi, người hầu bước ra đóng cửa.
“Giờ thì, cùng chuẩn bị giấy tờ đúng như ý nguyện của ngài thôi,” Mr. Lansing nói, giọng có vẻ như bận rộn lắm. Heath kinh ngạc nhìn ông ta, nhìn ra cửa, và lắc đầu.
Khỉ thật, Lucien quá tuyệt vời.
Tối muộn hôm đó, sau khi ăn xong bữa tối, quay lại phòng chuẩn bị đi ngủ, Heath đứng nhìn vào cánh cửa nối dẫn tới phòng Lucien, nghĩ về vợ mình. Anh ngạc nhiên khi thấy cách Lucien ứng xử với Mr. Lansing một cách hiệu quả và tự hỏi người vợ trẻ đã học được những thứ đó ở lớp hay nhờ mấy cách thao túng được thảo luận trong phòng nghỉ ở Almack.
Trước khi quá chìm đắm vào những suy nghĩ đó, Annise bước vào phòng ngủ, đặt đồ ngủ của anh trên bàn và bước đến giúp anh thay đồ.
“Annise?” Heath hỏi.
“Vâng, thưa cậu chủ?” Annise hỏi, đứng dậy, cầm đôi giày của anh trên tay.
“Bà có biết mọi người thường nói chuyện gì trong phòng nghỉ ở Almack không?” Anh hỏi, lập tức hối hận khi đôi mắt Annise lấp đầy sự kinh ngạc.
“Không ạ, tôi sợ là tôi không được tiếp cận những cuộc trò chuyện đó. Nhưng chắc là tôi có thể hỏi Patty mấy loại chuyện mà cô chủ nói với những người khác.”
Heath lắc đầu rồi cởi áo, bỏ áo ra khỏi quần, rồi đưa cho Annise. Thật là tức cười, anh biết mà, dù sao thì có ảnh hưởng gì chứ? Anh biết Lucien sẽ không bao giờ thao túng anh, mà khả năng thao túng người khác của cậu sẽ là tài sản để họ đối phó với xã hội thượng lưu, thế nhưng có cái gì đó… sự dễ dàng trong cách vợ anh làm chuyện đó có hơi…. Heath lại lắc đầu.
“Không, không có gì đâu, Annise. Tôi lố bịch quá.”
“Nếu cậu cho phép,” Annise do dự.
“Trước đây bà có bao giờ phải hỏi đâu,” Heath trêu.
Annise cười khúc khích. “Cậu cũng biết vậy mà.”
Heath quay sang nhìn bà và nhận thấy bà nghiêng đầu sang một bên, động tác mà anh từng thấy Lucien làm nhiều lần trước đó.
“Nếu cô chủ làm gì hay nói gì khiến cậu lo là bị ảnh hưởng từ mấy buổi buôn chuyện ở Almack, cậu chỉ cần tự hỏi xem chuyện đó có thay đổi được điểm mấu chốt rằng cô chủ là ai hay không. Và liệu có điều gì có thể tổn hại đến mối quan hệ giữa hai người không. Nếu cô chủ làm gì khiến cậu không thể thỏa hiệp, vậy thì cậu phải nói với cô chủ, nhưng nếu chuyện đó có thể cho qua, thì có lẽ tốt nhất là cậu nên cho qua.”
Heath gật đầu, tin tưởng vào lời nói của bà. Hành vi của Lucien không thật sự khác với những thành viên khác trong xã hội thường lưu. Thực sự, cậu đã hành xử như bất cứ công tước phu nhân nào khác nên hành xử trong tình huống đó. Và có lẽ đó là vấn đề. Heath không muốn Lucien xử sự giống những người khác. Anh muốn Lucien phải khác biệt. Độc đáo. Lucien đã giải cứu cho Heath trong khi Heath muốn mình mới là người cứu cậu. Dù là hành động của Lucien không được theo suy nghĩ chủ quan của Heath lắm, thì vẫn có tác dụng. Vấn đề của Heath chỉ có vậy thôi. Là vấn đề của anh.
Tiếng gõ cửa vang lên ở cửa nối. Annise cúi chào rồi ra khỏi phòng ngủ. Heath bước đến cửa nối và mở ra. Anh thấy Lucien đứng đó với bộ đồ ngủ màu xanh nhạt có hình trứng chim cổ đỏ, mái tóc vàng xõa xuống vai cùng với một nụ cười xinh đẹp.
“Anh có muốn ăn khuya cùng em không?” Lucien mỉm cười hỏi, cầm một tách đường. Heath mỉm cười.
“Anh rất sẵn lòng.” Heath đưa tay ra hiệu cho Lucien vào phòng và đóng cửa.
Heath đang ngồi trong phòng ngủ thì nghe tiếng hét của Lucien.
Không nói một lời với bố mẹ Lucien hay bố mẹ mình, anh liền bật người xông lên tầng trước hết thảy mọi người, chạy thẳng vào phòng Lucien.
Anh thấy Patty đang cố giữ Lucien, cậu đang đánh vật với cô trên giường, mắt nhắm, vẫn đang la hét.
“Cậu chủ! Thức dậy đi mà,” Patty nức nở nói.
“Ôi chúa ơi,” Lady Yorkshire bật khóc và ngã vào vòng tay của vợ.
Tuy nhiên, Heath không có thời gian để an ủi sự nhạy cảm của bà. Anh phải giúp Lucien.
Anh nhanh chóng đến bên giường, đẩy Patty ra thật nhanh và nhẹ nhàng nhất có thể. Anh nâng Lucien lên ôm vào lòng, giữ tay Lucien rồi dán môi mình vào tai cậu.
“Người đẹp. Em không sao rồi. Là anh. Heath đây. Anh đây rồi. Hắn không có ở đây. Hắn không thể hại em nữa đâu. Em không sao rồi,” anh lặp đi lặp lại. Lucien từ từ ổn định, cuối cùng cũng bình tĩnh lại và chớp mắt tỉnh dậy. Cậu ngước nhìn Heath, đôi mắt ngập nước. Cậu giật mình bật khóc.
“Ôi, Heath,” Cậu thì thầm rồi chôn mặt vào lòng Heath và bật khóc nức nở. Heath choàng tay ôm lấy thân thể mảnh dẻ của Lucien, an ủi cậu. Anh thấy bố mẹ mình và Lucien ở góc giường, ánh mắt quan tâm. Heath nghiến răng kèn kẹt, cơn giận bừng lên khi tai anh vang vọng tiếng la hét từ Lucien.
Giận dữ rừng rực trong tĩnh mạch, không giống bất cứ thứ gì anh từng cảm nhận, khiến cho tay anh siết chặt và nghiến chặt hàm. Anh nhìn bố mình rồi quay sang Yorkshire. Anh không nói gì, nhưng truyền đạt ý nguyện chỉ bằng ánh mắt. Cả hai người gật đầu.
Khi Lucien bắt đầu khóc lả rồi chìm vào giấc ngủ, Heath đặt cậu xuống và lùi lại để Patty phủ chăn cho cậu. Đến lúc anh quay lại, Charlotte và Rourke đã đứng ở cửa. Heath nhìn Rourke, anh gật đầu đúng như cách mà Douglas đã làm trước đó rồi dẫn Charlotte vào. Heath nhìn theo khi cô nằm lên giường, ôm lấy Lucien, đặt tay lên an ủi cậu, còn Douglas ngồi vào ghế trước lò sưởi, như một người bảo hộ.
Rourke, Yorkshire và Heath ra khỏi phòng và đi xuống cầu thang, không ai nói gì. Rourke và Heath đợi ở cửa trong khi Yorkshire lui về thư phòng và bà quay lại sau đó, mặc quần và khoác áo gile với khẩu súng cầm trên tay. Heath và Rourke Kent từng người một ra khỏi cửa.
Blaine và Orley đang đợi ở ngoài cạnh xe ngựa của Heath, mọi người đều mặc đồ đen và cầm theo vũ khí. Heath không chắc là liệu họ có phải đánh nhau cả không, nhưng anh hiểu loại đàn ông như Kipling và thực tế đã từng đánh nhau với những người như gã. Chúng là những thằng hèn. Chúng tấn công phụ nữ vì chúng biết chúng có khả năng thu hút phụ nữ. Chúng chạy trốn trong trận chiến, và khi đến lúc chúng phải đấu tay đôi hay đối đầu trực tiếp, thì chúng luôn dẫn theo cả băng đảng đợi nhảy vào nếu chúng bắt đầu thua. Kipling đã nghe lời Rourke trốn đi, nhưng Heath tương đối chắc mẩm rằng gã không chỉ không đi, mà còn đang đợi Heath ở nhà, đợi để dụ anh vào chuồng ngựa, như hắn đã làm với Lucien. Heath sẽ có chuẩn bị.
Tiếng la hét của Lucien cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí và hình ảnh gương mặt đầy tổn thương cũng như thân thể trần trụi run rẩy của Lucien trên mặt đất ở Trang viên Cavendish trong khi Kipling cố cưỡng bức cậu đã choáng hết tâm trí anh, Heath lên xe và im lặng về nhà.
Họ dừng xe ngựa cách đó không xa rồi đi xuống. Mới đi được vài bước thì họ bắt gặp Quincy bước ra từ bóng tối.
Heath dừng lại và nhìn vào bạn mình.
“Bao nhiêu?” Anh hỏi.
“Tám.”bg-ssp-{height:px}
Heath gật đầu. Kipling dẫn theo tám tên. Vậy có nghĩa là hắn chín người còn Heath chỉ có sáu.
Vậy có nghĩa là vừa vặn.
Quincy cười rạng rỡ và rút ra chiếc dao găm từ giày mình.
Heath nhếch mép, kế đó họ liền rảo bước rời đi. Khi họ đến nhà Heath, anh đã đi tới cầu thang lên nhà hàng xóm và lấy băng đạn ra. Anh vào trong và rút súng, chuyền cho Rourke rồi thò tay vào lấy kiếm và bao kiếm. Anh đặt chúng lên sàn và thay đạn, dắt bao kiếm ở eo, nghiêng đầu ra hiệu cho nhóm người đi theo rồi bước về phía chuồng ngựa sau nhà.
Khi anh chỉ còn cách chuồng ngựa ba bước thì mùi vị của máu xộc vào mũi khiến anh phải cau mày. Nhìn xuống, anh thấy người giữ ngựa của mình đã chảy máu vì vết thương nghiêm trọng ở đầu.
“Lần trước mày đã làm tao khá ngạc nhiên đấy, thế nhưng lần này tao sẵn sàng rồi. Tao sẽ chăm sóc mày hệt như tao từng làm khi còn đánh đấm ở Badajoz,” Giọng Kipling vang lên trong bóng tối.
Lúc đó thì Heath đã nhớ lại—Anh từng thấy Kipling đánh trận bên phía Tfrench và Spantish trong trận chiến Badajoz vào tháng ba năm . Đáng ngạc nhiên là anh lại thấy một gã người Anglish đánh trận vì Nafoleon và giết chết anh em mình, Heath đã nâng súng lên và nhắm vào mục tiêu. Anh thấy tên đó ngã xuống và tiến tới cận chiến, anh đã dám chắc mình là người chiến thắng, thế nhưng rõ ràng anh đã sai. Đôi mắt tối đó đã ám ảnh anh nhiều năm, đặc biệt là khi anh núp trong bụi cây chứng kiến bạn mình, Orley và đồng đội bị tra tấn, nghe thấy tiếng nói của quân địch khi chúng liên tục nói Orley rằng anh đã “đứng về phía chủ chúng vì chút tiền mọn.”
Heath cau mày. “Tao vẫn luôn biết mày là kẻ phản bội đức vua, thằng hèn.”
Kipling cười một cách hiểm ác rồi bước ra ngoài ánh sáng. Mặt hắn bầm tím và hắn hơi khập khiễng, thế nhưng hắn vẫn còn sống. Heath đã hi vọng rằng tên khốn vô lại đó đã chết vì thương tích khi trốn khỏi Tlondon hay có lẽ chúa đã rủ lòng từ bi cho hắn một sự trả thù tốt bụng, ngọt ngào, khoan dung, mà moi ruột từ vết thương đẫm máu của hắn bằng cách quẳng hắn xuống ngựa. Thằng khốn.
“Tao không phản bội. Tao là thương nhân. Tao sẽ giàu có và sẽ trở thành người đáng được thèm muốn trong xã hội thượng lưu. Tao chỉ cần cho họ thứ họ muốn. Mà mày, Orley, và bọn bần tiện chúng mày đã phá hoại công việc của tao.” Kipling lắc đầu. “Và rồi mày đính hôn với con út nhà Hawthorn với số hồi môn to sụ mà tao chưa từng được biết tới, thế mà khi tao chiếm đoạt nó, mày lại xuất hiện ngăn cản tao có được số tiền này.” Hắn rút ra một thanh mã tấu phản chiếu ánh sáng từ đèn đường trên đầu. “Mày là cái gai trong mắt tao lâu rồi, Pompinshire. Tối nay tất cả sẽ kết thúc.”
Khi Kipling vung đao về phía Heath, anh đã sẵn sàng và dễ dàng gạt nó đi. Khi Heath chống đỡ từng cú đâm chém của Kipling, anh vẫn chú ý tới âm thanh của trận chiến diễn ra sau lưng, tự hỏi liệu có người hàng xóm nào báo công an vì chuyện đang diễn ra không nhỉ.
Chính sự xao lãng đó đã khiến anh phải trả giá. Heath rít lên khi đao của Kipling chém vào tay mình. Vết thương sâu nóng ran và nhức nhối khi máu ứa ra. Heath híp mắt nhìn theo gương mặt đểu giả của Kipling và biết rằng thời gian chơi đùa một cách khoa trương đã hết.
Anh phản đòn và chém về phía vai Kipling. Họ hung hãn chiến đấu, không ai trong số họ chiếm ưu thế, cho đến khi Heath thấy được sơ hở và chém vào bụng Kipling. Anh kéo áo Kipling lại khi hắn làm rơi đao. Trận chiến lập tức dừng lại, Heath cau mày nhìn vào đôi mắt trợn trừng của Kipling
“Tên khốn bẩn thỉu như mày không bao giờ có thể làm hại Lady Lucien được nữa. Mày là kẻ đê tiện không xứng hít thở chung bầu không khí với một tạo vật như Lady Lucien. Xuống âm phủ đi mà biết rằng cậu ấy chỉ thuộc về tao mà thôi.”
Đẩy Kipling ra, Heath thả kiếm xuống và nhìn hắn đổ sập xuống đất. Quay người, anh nhận thấy mọi người đi theo mình có vẻ không bị tổn hại gì. Chỉ có ba tên còn sống, nhìn Heath bằng ánh mắt kinh hoàng.
“Tao cho bọn mày một tiếng để thu thập thi thể đồng bọn, đem chúng ra khỏi nhà tao, và một tiếng nữa để tìm cách giải thích cái chết của chúng. Bọn tao sẽ lo vụ quý ngài Kipling,” anh nói, giọng không cảm xúc. “Nếu bọn mày không làm được, tự tao sẽ liên hệ với cảnh sát trưởng và kể cho ông ta mọi thứ.” Anh vẫy tay ra hiệu cho Rourke và Quincy, cả hai người bước tới, cằn nhằn khi nâng thân thể vô hồn của Madison lên. Họ mang hắn ra cửa sau, còn Heath thì dùng khóa để vào nhà, dù rằng anh biết chắc người hầu sẽ chạy tới mở cửa. Anh bảo Laura tìm cảnh sát chịu trách nhiệm và bảo vài người hầu chăm sóc người giữ ngựa bị thương.