Người hầu bắt đầu đem lên món đầu tiên. Lucien có thể thở phào khi nhận thấy cả bốn đôi tay lúc nào cũng đặt trên bàn. Cũng hơi bất tiện, nhưng một lúc sau cậu cũng có thể hơi dịch ghế ra xa Lord Vash và nhích lại gần Heath. Không nhiều, nhưng Lucien cảm thấy an toàn hơn chút đỉnh.
Lucien ăn hết đồ ăn đem ra, tinh tế khịt mũi mỗi khi cố đoán chính xác xem cậu phải kiềm chế ăn món nào, vì dường như cậu ốm nghén vào những lúc kỳ quặc nhất. Dù rằng cậu chẳng quan tâm đến việc Lord và Lady Vash nghĩ gì về mình, nhưng cậu lại thực sự quan tâm họ nói gì về Heath và đứa con chưa chào đời của cậu hay bất kỳ đứa trẻ nào trong tương lai, vậy nên cậu lại nghiến răng và hít vào, cố đoán xem mình còn có thể ăn gì ngoài bánh mì nướng và rượu táo.
Cậu nhắm vào đĩa súp thơm tho và gật đầu ra hiệu cho người hầu kín đáo đưa muôi để hỏi xem cậu có muốn ăn một chút không. Chester cẩn trọng chuyển nước luộc thịt cho cậu, hạ tầm mắt, chỉ đổ đầy một nửa cái tô trước mặt cậu. Lucien cực kỳ biết ơn cậu ấy vì việc đó, rồi mới tiếp tục ăn.
Nhúng thìa vào nước súp, mùi hương xộc lên mũi, Lucien tinh tế hít vào, và bụng cậu gần như lập tức bình ổn.
Bối rối, cậu đưa thìa lên môi và khẽ thổi rồi mới uống một ngụm. Gia vị như bùng nổ nơi đầu lưỡi, một hương vị hoa mỹ, nhưng dường như có thứ gì đó áp đảo mọi thứ, và Lucien gần như bật cười khi nhận ra đó là thứ gì.
Gừng.
Cậu lập tức thư giãn khi nhận ra rằng, dù rằng bữa ăn rất ngon, không nghi ngờ gì về việc đầu bếp đã gần như làm mọi thứ từ gừng, hương vị đã chứng minh được là có thể giúp bụng Lucien ổn định. Cậu mỉm cười với Heath, chờ đợi chồng mình nhận ra có gừng trong súp. Heath cười nhẹ tán thưởng rồi lau miệng bằng khăn ăn.
“Chester,” Heath gọi, vẫy tay với một người hầu.
“Vâng thưa ngài công tước?” người phụ nữ trẻ tuổi, một trong số những người con của Imogen và Wilhelmina hỏi—da cậu có màu nâu hạt dẻ, đôi mắt màu nâu đỏ sáng rực ánh vàng. Cậu ấy bước lại cúi người. Chester mặc bộ đồng phục dành cho người hầu màu đen trắng. Lucien mỉm cười khi người đàn bà trẻ tuổi nháy mắt với cậu. Có người phụ nữ mang giới tính cái chọn ăn mặc như phụ nữ, lại có người phụ nữ mang giới tính đực chọn ăn mặc như đàn ông. Trong khi đó Lucien chỉ mặc áo sơ mi và váy vào dịp truyền thống hay sự kiện xã hội, thực ra cậu không tưởng tượng được Chester mặc quần ống hay quần bò thì sẽ thế nào.
“Chuyển lời cảm ơn của chúng tôi tới đầu bếp. Để cậu ấy biết rằng cậu ấy đã nấu món súp rất ngon, và nếu các món còn lại cũng ngon như vậy, thì chúng tôi sẽ rất mong đợi,” Heath nhướn mày nói. Lucien tự hỏi liệu Chester có hiểu được Heath đang cố gắng diễn đạt điều gì không. Khi người phụ nữ trẻ nhìn Lucien rồi quay lại cúi đầu chào Heath, Lucien chắc chắn cậu ấy đã hiểu.
“Vâng thưa cậu chủ. Tôi sẽ chuyển lời của ngài tới đầu bếp ngay,” Chester nói, giọng mềm mại và nhẹ nhàng có chút uyển chuyển, rồi mới quay lưng đi vào phòng ăn.
“Thưa công tước, tôi phải nói là đầu bếp của ngài nấu ngon thật đấy. Tôi chưa từng được ăn món súp nào mà có nhiều gia vị hòa hợp với nhau đến vậy,” Lord Vash nói sau khi sì sụp húp súp. Lucien cố không nhếch mép cười, nhưng cậu không chắc mình làm được. Tuy nhiên, cậu chủ động còn Lady Vash thì không. Giờ cậu đã hiểu tại sao mẹ cậu lại nói với cậu có sự khác biệt giữa tầng lớp thượng lưu ở Tlondon và tầng lớp thượng lưu ở những nơi khác.
Dù rằng cậu chẳng bao giờ tỏ ra giỏi giang hơn ai, dường như vẫn có một lằn ranh giới rất khác biệt về văn hóa giữa hai nhóm người. Vậy nên, có lẽ Lord Vash chỉ là một con cáo già mà thôi. Mới ngồi vào bàn không lâu mà ly rượu của ông ta đã được rót đầy liên tục rồi.
“Vâng, ngài nói đúng. Em đang cố đặt mua tất cả các loại gia vị, mà dù là chưa đặt được đủ, em cũng có kinh nghiệm đánh giá ẩm thực kha khá mà,” Lady Vash nở một nụ cười giả tạo.
Lucien cũng cười lại không mấy thật lòng. “Không nghi ngờ gì là bà cũng giỏi rất nhiều thứ. Sao lại không chứ, tôi dám chắc bà đã nhận được khá hậu hĩnh cho kinh nghiệm của mình,” cậu nói, phớt lờ tiếng khịt mũi nhẹ từ phía Heath. “Nhưng đầu bếp không chỉ là thiên tài, mà còn là chuyên gia trong nghề của mình. Họ gần như là pháp sư trong việc tạo ra các món ăn mà ngay cả những chuyên gia ẩm thực giàu kinh nghiệm nhất cũng không thể đánh giá hoàn hảo được. Tôi nghĩ đó là vì thi thoảng họ để quản gia giúp đỡ mình việc trong bếp.”
Lady Vash bật ra một tiếng khịt mũi rõ ràng là không được nữ tính cho lắm. “Cậu để quản gia nấu ăn sao? Tôi chưa từng nghe đến chuyện đó!”
Lucien nhún vai, đặt thìa xuống và ngồi lại để người hầu dọn đĩa. Gần như ngay lập tức, một người hầu đặt một đĩa gà nướng khoai tây, đậu xanh trần, và một đĩa dồi trước mặt cậu, cùng với một đĩa bánh mì cuộn kèm bơ kem ngọt trong chiếc đĩa nhỏ kế bên.
“Quản gia của chúng tôi là người Tafrica. Chúng tôi Chúng tôi đã tìm thấy sự tao nhã đã bị làm cho lu mờ ở người Tafrican. Món ăn của họ rất phong phú, thơm ngon và đậm đà. Sao lại không thử chứ, chúng đầy màu sắc, như họ vậy. Wilhelmina cũng là đầu bếp giỏi nhất và tuyệt vời nhất trong bếp. Bà ấy và đầu bếp có vẻ như rất hợp nhau. Dù rằng cũng chẳng thường xuyên hay lâu dài, cũng chỉ thi thoảng thôi.”
“Chà, nếu bữa ăn này là kết quả hợp tác của họ, vậy mỗi gia đình đều nên có người Tafrican trong bếp rồi,” Lord Vash nói có chút châm biếm, nâng ly lên và uống một ngụm rượu nữa. Không nói gì, Lucien nhìn người hầu gần nhất rồi nhìn ly của Lord Vash, dò hỏi ông ta uống bao nhiêu rồi. Khi người hầu đáp lại bằng cách giơ ra năm ngón tay, Lucien trợn tròn mắt. Cậu khẽ lắc đầu và thở phào nhẹ nhõm khi tất cả người hầu gật đầu.
“Có lẽ đó là lý do thực dân lại muốn có người Tafricans làm nô lệ như vậy. Có lẽ họ đã khám phá ra giá trị của người Tafricans trong nhà bếp chăng? Tôi và Lord Vash từng thuê một ả trong nhà, và ả cực kỳ lười nhác và bệnh hoạn. Cuối cùng chúng tôi phải sa thải ả về East End khi chúng tôi nhận ra ả không hề làm việc. Nhưnghưng có lẽ nếu chúng tôi cho bà ta vào nhà bếp thì bà ta đã có thể làm cho chúng tôi món gì đó đáng để ăn,” Lady Vash cười mỉa.
Lucien nghiến răng. Cậu chưa từng đánh ai trong đời ngay cả khi đã lớn hay khi cậu và Charlotte cãi nhau, cậu cũng không bao giờ có hứng thú với việc đánh nhau hay thứ gì đó thuộc về bản năng như vậy, nhưng lúc này cậu chẳng muốn gì hơn ngoài nhoài người qua cho Lady Vash một cái tát. Cô ta đúng là một ả đàn bà khủng khiếp.
Lucien nghiêng đầu nhìn Lady Vash. “Người giúp việc của bà bao nhiêu tuổi?” Cậu hỏi.
“Chắc là khoảng mười tuổi,” Lord Vash lè nhè trả lời, hơi ngả ngớn.
“Thừa khả năng để có thể làm việc và nhận biết ả cần phải làm gì,” Lady Vash trả lời.
Lucien liếc nhìn Heath, máu nóng chạy rần rần trong người khi nghe cô ta nói, và cậu biết rằng, lần đầu tiên trong đời, thật sự ghê tởm ai đó vì cách đối xử của họ với người khác.
“Bà cho con bé nghỉ việc bao lâu rồi?” Heath hỏi, có vẻ không mấy hứng thú.
Lady Vash phẩy tay như thể chẳng có gì quan trọng.
“Mới vài ngày trước thôi.”
Lucien mở miệng định nói gì đó, bất cứ điều gì với Lady Vash nhưng chồng cậu—cậu không chắc chắn liệu dấu hiệu gay gắt đó có phải thể hiện điều đó không. Cậu chưa kịp nói gì thì đã nhận thấy Heath hơi lắc đầu, và cậu dựa lưng vào ghế, cầm ly rượu táo lên, nhấp một ngụm. Cậu nhận thấy Heath gật đầu với một người hầu, người đó lập tức rời khỏi phòng ăn. Sau đó Heath thay đổi chủ đề, chủ đề mà Lucien chẳng biết gì mà cũng chẳng có hứng thú.
Tâm trí cậu lởn vởn quan cô bé gia đình Vashes ném đi như rác, và cậu tự hảo danh dự của cậu sẽ tuột dốc thế nào nếu cậu đứng dậy và hét vào mặt họ rằng hãy nhấc cái mông vĩ đại của họ lên và biến khỏi nhà cậu ngay lập tức.
“Có lẽ chúng ta nên kết thúc bữa ăn này và vào phòng khách hút xì gà trong lúc những người phụ nữ dùng trà chứ?” Heath đề nghị.
Lucien thầm rên lên. Cậu không nghĩ là mình sẽ ở cạnh Lady Vash dù chỉ năm phút mà không nghĩ đến việc cạo trọc cô ta.
“Cám ơn lời đề nghị đó, thưa ngài công tước, nhưng tôi nghĩ là tôi phải về nhà thôi,” Lady Vash nói.
“Chà,” Heath đứng dậy nói, ra hiệu cho người hầu, người hầu đó rảo bước đi gọi xe ngựa và đem tư trang của nhà Vash ra cửa, “được dùng bữa cùng ngài rõ ràng là một vinh dự với chúng tôi. Nhất định chúng tôi phải có dịp ăn tối cùng ngài lần nữa.”bg-ssp-{height:px}
“Tôi nghĩ đó là một ý kiến hay đấy công tước,” Lady Vash nói, liếc mắt đưa tình với Heath. Lucien cảm thấy không thoải mái từ trước, cậu siết chặt nắm đấm trên đùi khi Heath bước đến chỗ cậu kéo ghế ra trong khi một người hầu giúp Lady Vash.
“Bà có thể lên lịch trước với vợ tôi,” Heath mỉm cười với Lucien. “Em ấy biết khi nào chúng tôi sẽ rảnh để tiếp đón bà.”
Chỉ như vậy, Heath cho họ một lời gợi ý, một lối thoát, và cũng chỉ có Lucien xinh đẹp mới có quyền hôn người đàn ông một cách ngốc nghếch.
Tuy nhiên, việc đó không thích hợp cho lắm, nên thay vì vậy thì cậu mỉm cười với chồng và quay sang Lady Vash, khẽ nghiêng đầu. “Vâng, tôi dám chắc lúc nào đó chúng tôi sẽ rảnh thôi. Cứ để lại danh thiếp, rồi tôi sẽ xếp lịch sớm. Tôi sẽ cho bà biết khi chúng tôi rảnh, và tôi sẽ gửi lời mời.”
Cậu có thể nhận thấy Lady Vash đã nhận ra sẽ chẳng bao giờ có được lời mời dự bữa tiệc thân mật với vợ chồng cậu nữa. Cô ta hơi đỏ ửng mặt rồi hoàn toàn tái nhợt. Cô ta cúi chào vợ chồng cậu và cười gượng.
“Rất mong là vậy, thưa phu nhân,” Cô ta nói.
Họ quay lưng đi ra cửa. Trong chốc lát Lucien cảm thấy tội lỗi. Cậu chưa từng xem mình là kền kền hay sói trong giới thượng lưu này. Thực ra, cậu đã từng là con cừu ngây thơ, bất lực thường được chọn ra trong những buổi vũ hội và sự kiện của giới thượng lưu và bị chà đạp. Đây là một trong số những nguyên nhân cậu không còn tham gia và rút khỏi nhiều buổi tiệc như vậy, dù rằng gia định cậu nghĩ là do cậu muốn ở nhà đọc sách hay dành thời gian cho vườn tược. Chỉ đến khi đứng đây, với địa vị là công tước phu nhân, cậu mới có thể bắt ai ở chỗ nào, nhắc họ rằng cậu hơn họ, và rằng họ sẽ không tìm được “lợi ích” gì từ cậu đâu. Cậu không phải là Chúa. Không tốt bụng đến vậy đâu.
Đúng vậy, vợ chồng Vash là một cặp tệ hại, và Lucien biết rằng cậu sẽ không bao giờ làm bạn được với họ, nhưng cậu sẽ không trực tiếp từ chối họ. Cậu đã làm điều đó với một người khác, mà cậu vẫn còn gặp ác mộng về việc đó.
“Lady Vash?” Cậu gọi với theo khi cô ta nhận lấy áo choàng lông mặc vào.
“Vâng?”
“Chắc chắn là khi nào gần như không quá bận rộn thì sẽ sắp đặt một bữa ăn tối với bà và Lord Vash nhé,” cậu nói, nhìn cô ta cằm há hốc. Người hầu đứng đó cố giữ gương mặt vô cảm, “Đảm bảo là tên của vợ chồng bà sẽ luôn nằm trong danh sách mời dự vũ hội, săn bắn, hay tiếp đón,” cậu nói.
Lady Vash trợn tròn mắt. Ngay cả Imogen cũng thể hiện ánh mắt kinh ngạc rồi nhanh chóng quay lại với cái mặt nạ bất biến.
“Cậu chắc chứ?” Lady Vash hỏi.
“Có chứ.” Lucien gật đầu.
Lady Vash thở dài. “Cám ơn,” cô ta nhỏ giọng nói.
“Xe ngựa đến rồi ạ,” Imogen nói bằng tông giọng trầm, đều đều và mở cửa.
“Cám ơn vì bữa tối, thưa phu nhân,” Lady Vash nói rồi quay lưng đi ra cửa. Chồng cô ta được đỡ ra. Lord Vash đã hoàn toàn say khướt, ì ạch, há miệng, dãi rớt ra.
Lucien đứng cạnh Heath ở cửa và nhìn theo chiếc xe ngựa chở vợ chồng nhà Vash đi khỏi. Khi xe ngựa khuất tầm mắt, Lucien vào nhà mà không nói lời nào với ai, ra đằng sau nhà kính.
Tuy là cả căn nhà cần được trang trí lại, vì nó y chang lăng mộ, thì nhà kính lại lưu giữ lại được nét thanh nhã của trang viên Southerby, ngoài chuồng ngựa và nhà bếp. Lucien không biết chính xác ai chịu trách nhiệm gìn giữ nó, nhưng họ đáng được khen ngợi. Cậu đi ra nhà kính để giải khuây vài lần vì họ chuyển vào thành phố, và thấy mình hoàn toàn lạc lõng giữa vẻ đẹp của cây cối và hương vị của sự sống mới xung quanh.
Cậu bước vào lối đi, tầm mắt không thực sự nhìn vào cây hoa cụ thể nào, chỉ nhìn bao quát, cho đến khi đi đến khu vực cậu muốn. Tới cuối một lối đi, ở một góc cắt nhỏ của nhà kính, có một dàn hoa rực rỡ—Orchidaceae (hoa lan). Đó là loài hoa tuyệt đẹp, vì lý do nào đó mà mỗi lần Lucien nhìn nó thì cậu đều chỉ muốn khóc. Cậu cũng không biết tại sao. Có lẽ việc đó liên quan đến thần thoại Tgreek về Orchis (lan tướng quân)—hoặc có lẽ là do hormon khi mang thai.
“Anh rất tự hào về em,” Giọng Heath vang lên phía sau.
Lucien hơi nhảy dựng và quay lại nhìn chồng mình, đặt tay lên trái tim đang đập loạn. Cậu cố hít thở bình thường ngay khi nhìn thấy Heath bước về phía cậu, cởi áo gile, cravat, và áo cho đến khi chỉ mặc quần và đi giày đứng đó. Tâm trí Lucien quay cuồng vì dục vọng, và đột nhiên cậu chẳng thể nhớ được đúng ra cậu phải nghĩ cái quái gì vào lúc này. Ôi. Đợi đã. Heath nói anh ấy tự hào về cậu. Nhưng tự hào vì cái gì?
“Tự hào về cái gì ạ?”
Heath cười khúc khích khi dừng lại trước mặt Lucien và vươn tay cởi mũ của Lucien ra rồi luồn tay vào tóc cậu, nghiêng đầu cậu. Anh hôn nhẹ Lucien rồi liếm và hôn dần xuống cổ Lucien cho đến khi xuống đến yết hầu nơi cổ Lucien. Anh liếm và nhấm nháp nó cho đến khi Lucien run rẩy hỗn loạn.
“Em đã có thể từ chối Lady Vash, người đàn bà tồi tệ đó. Cô ta vào nhà chúng ta, xúc phạm em, có ý định dụ dỗ anh, chỉ để bị cự tuyệt thẳng thắn, mà còn xúc phạm cả hai ta. Em hoàn toàn có quyền trực tiếp từ chối cô ta và đuổi cô ta ra khỏi đây. Em cũng biết rằng cô ta sẽ không bao giờ nổi lên được trong vòng xoáy thượng lưu mà cô ta là một phần trong đó. Và anh sẽ không trách em về điều đó. Hành vi của tầng lớp thượng lưu ở Southerby khác xa với nơi em sinh trưởng. Khác hoàn toàn với nhiều thành phố khác ở Angland. Nhưng ông anh yêu con người nơi đây. Ông và bà ngoại anh rất tự hào về Southerby.”
Heath chậm rãi thoát y cho Lucien trong lúc nói, và Lucien quá đắm chìm trong những lời nói của chồng mình đến mức không quan tâm anh đang vứt quần áo trên đất, để tạo ra chỗ cho họ nằm. Cậu chỉ quan tâm đến việc Heath quỳ xuống vừa cởi giày vừa sục vật nhỏ cho cậu, vừa cởi luôn đôi giày cho cậu. Heath đứng dậy sau khi đã hoàn toàn lột trần cả hai người họ và nựng nịu gương mặt Lucien.
“Nhưng ngay khi anh nghĩ đó là lần cuối chúng ta gặp vợ chồng nhà Vash, thì em đã nhắc anh tại sao anh lại say mê em đến vậy. Em đã cho người đàn bà đó một cơ hội hòa nhập với những người tự xem mình khá giả hơn cô ta. Em vẫn đối xử rất tốt với cô ta.” Anh lắc đầu. “Thực sự em đã làm anh rất ngạc nhiên.”
Lucien đỏ mặt và choàng tay bá cổ Heath. “Em nhớ ra rằng cái cảm giác làm một người thừa bên ngoài vòng xoay xã hội liều lĩnh cố gắng hòa nhập và nói dối bản thân rằng không thực sự muốn làm một phần trong đó mỗi lần bị chối bỏ. Em không hề muốn làm kền kền hay sói cắn xé những con cừu non què quặt cố bắt kịp với đàn.”
“Cái gì cơ?” Heath hỏi, có vẻ bối rối.
Lucien bật cười và lắc đầu. “Không có gì.” Cậu nhón chân hôn Heath. “Chà, ông xã à. Anh lột sạch em rồi. Em tin là anh đang định tàn phá em đấy. Quay lại với dự định ban đầu đi nào.”
Heath bật cười. “Rất sẵn lòng, thưa bà xã. Rất sẵn lòng.”
Lucien kêu lên khi Heath bế bổng cậu lên rồi đặt cậu lên tấm thảm bằng quần áo, lấy ra chai dầu mà có lẽ đã nhanh trí lấy ở phòng ngủ rồi đi theo Lucien vào nhà kính. Anh hôn Lucien thật nồng nàn, Lucien cũng đáp lại nhiệt tình. Cậu đánh mất bản thân trong vòng tay chồng mình, đắm chìm trong khoái cảm và khao khát chỉ có với riêng mình Heath, Lucien xua tan suy nghĩ về việc trang trí lại, hay biến thành kền kền trong xã hội thượng lưu, chuyện mang thai, cô bé đã bị bỏ lại ở East End mấy ngày trước. Thay vào đó, cậu nghĩ đến thân thể cường tráng của người chồng, bàn tay to lớn, và cự vật thô cứng lấp đầy cậu một cách tuyệt vời kia.
Thế rồi cậu nghĩ đến loài lan đó, hoa lan sinh trưởng gần đây, và việc nhìn nó khiến cậu muốn khóc. Đó là hình ảnh của loài hoa lóe lên trong mắt cậu khi cực khoái ập tới và cậu kêu lên tên chồng mình trong niềm cực lạc.