KHI HEATH đến Điền trang Yorkshire, anh phập phồng giữa tâm trạng lo lắng khi phải gặp vị hôn thê và tâm trạng giận dữ khi cha anh đã đẩy anh vào tình huống như vậy, đồng thời là nỗi khao khát Timmy, người con trai anh mới được gặp một lần và đã để lại lời hẹn một ngày khác. Anh cảm thấy mình như một nam sinh mới biết yêu lần đầu tiên. Nhưng anh không biết Timmy liệu có đủ để anh cuồng si mãnh liệt và đam mê không thể chối từ hơn bất cứ điều gì khác hay không, anh mong muốn biết mọi thứ về cậu, để anh không phải chỉ là dán cái nhãn tình yêu lên nó mà thôi.
Tuy nhiên, anh cũng có cảm giác tương tự với gia sư của anh ở Eton, Mr. Roderick Levonshire, hiển nhiên bên trong là dành cho Timmy, nhưng sâu sắc và khác biệt gấp trăm lần. Anh từng yêu đơn phương Mr. Levonshire anh lại muốn chung sống với Timmy suốt quãng đời còn lại… chỉ sau một đêm tình thú trong tấm khăn trải giường cùng với một bức thư. Anh điên rồi. Ắt hẳn là anh điên rồi.
Tuy nhiên, khi anh có mặt ở nhà Bá tước và Bá tước phu nhân xứ Yorkshire, Heath đã dễ chịu hơn và kịp thời hỏi cha mình có thể lên sân thượng nói chuyện không.
“Con thô lỗ quá đấy, con trai,” Bố anh gần như lập tức khiển tránh.
“Con không quan tâm,” Heath cãi lại, trợn mắt. “Họ đang biến mối quan hệ này thành mục đích chính trị, nhằm liên kết với Đức ngài, và lợi dụng các mối quan hệ với ngoại quốc của gia đình ta. Bố đang đẩy Lady Lucien và con đến với nhau vì tiền và địa vị xã hội của Yorkshire. Bố biết điều đó và con cũng biết. Đó là lý do bố đồng ý, vì bố thừa hiểu mặc dù bố có địa vị quý tộc cao, nhưng họ lại có ảnh hưởng lớn hơn trong xã hội. Mọi người đều đang ném con mình lên bàn thờ hôn nhân chỉ vì những lý do ích kỷ.”
Heath đã nghĩ bố sẽ tát mình, vậy nên ít nhất cũng chẳng ngạc nhiên. Điều làm anh ngạc nhiên là ngay sau cái tát ấy, bố anh chộp lấy vai rồi nhìn vào mắt anh. Họ cao xấp xỉ nhau, bố anh chỉ cách anh có một inch, vậy nên Heath dễ dàng đáp trả ánh mắt của bố.
“Con không hiểu đâu, vì con chưa phải là bậc cha mẹ, nhưng đây là nghĩa vụ của một người làm bố khi ta cố làm tất cả những gì có thể để đảm bảo con có được hạnh phúc bên người sẽ chăm sóc cho con cả đời và luôn đứng bên con. Con đã sống quá lâu trong thế giới mơ ước về một tình yêu trời định thực sự, với những đam mê và hạnh phúc vô tận. Con phải tạo ra hạnh phúc của riêng mình, có được tình yêu của mình, và làm việc để tiếp tục niềm đam mê.” Bố anh nghiêm túc nói. “Ta đã có vô số đối tác cố gắng sát nhập với gia đình mình trong nhiều năm nay, nhưng ta từ chối tất cả vì ta không nghĩ họ phù hợp với con, mà con lại từ chối tất cả mọi hôn ước với những quý cô nương thích hợp, nhưng Lady Lucien thì sao nào? Ta đã gặp thằng bé rồi. Nó thông minh, tài năng, tuyệt đối yên vị ở nhà, khao khát trẻ con, và ngây thơ. Hơn thế nữa, cậu ta cũng đứng đắn và có danh tiếng tốt đẹp. Nó rất hợp với con.”
Heath cảm động vì sự chân thành của bố mình, thế nhưng hình ảnh của Timmy dấy lên trong tâm trí anh, thế nên anh lắc đầu với bố. “Bố, bố không hiểu đâu. Con đã gặp được một người. Tên cậu ấy là—”
“Ta không quan tâm tên cậu ta là gì!” Bố anh nạt. “Danh dự của gia đình ta đều đặt ở đây. Con sẽ kết hôn với Lady Lucien và đó là tất cả.”
“Bao cao su đã bị rách, thưa bố,” Heath nói lớn khi bố mình vừa quay đi. Vị công tước đóng băng tại chỗ, vai ông căng thẳng.
“Con sẽ có nghĩa vụ với con trai mình nếu đã tạo ra nó, nhưng con vẫn phải kết hôn với Lady Lucien, nếu không, thề có Chúa ta sẽ tước quyền thừa kế của con và không thừa nhận con.” Giọng bố anh lạnh băng, và ông quay về phòng khách mà không liếc nhìn lại một cái.
Không có ai đưa ra câu trả lời, kể cả Chúa hay là kẻ thù của anh, lũ ác quỷ, rồi sau khi trút tiếng thở dài cuối cùng, Heath quay về phòng khách. Đợi thật lâu mà Lady Lucien vẫn chưa đến, Heath mỉa mai rằng có lẽ người vợ tương lai của anh đã bỏ trốn với ai đó mà cậu ta vừa mới gặp, và bị bố lườm. Heath bật ra một tiếng thở dài giận dữ và bước đến chỗ cửa sổ nhìn ra sân. Anh đứng đó suy ngẫm cách trốn thoát cũng như nhớ về thời gian có Timmy trong vòng tay.
Khi cửa mở ra, Heath đóng băng. Anh chưa từng cầu nguyện điều kỳ diệu nào trong cuộc đời đến thế. Anh biết bố anh cực kỳ nghiêm túc về việc đe dọa sẽ tước quyền thừa kế của anh, và mặc cho việc đó thật đáng giận, anh vẫn yêu bố mình và muốn công tước phu nhân ở lại gia đình, mà sẽ không được như vậy nếu anh bị tước quyền thừa kế vì bố mẹ anh quá tuổi có thêm con—Heath phải tuân theo trái tim. Trái tim anh mách bảo anh phải tìm Timmy và cưới cậu nhanh nhất có thể. Khi anh bị bố ra lệnh phải quay trở về gặp cô dâu tương lai, hoặc là do anh nghĩ vậy, Heath đã nghĩ rằng những tưởng tượng trong tuyệt vọng đã đem hình ảnh của Timmy gắn lên gương mặt kia và tạo thành Lucien. Nhưng khi người con trai đó thì thầm hỏi tên anh, tên đệm của anh, Heath bị ném trở về thời gian hai đêm trước khi đôi môi ngọt ngào đó làm điều tương tự trong nhịp đập của đam mê.
Anh bước đến trước cả khi nhận thức được, và anh bắt gặp nụ cười tự mãn thoáng qua của bố anh ở trong góc, nụ cười hài lòng của mẹ anh cũng như trên mặt bố mẹ Timmy—Lucien—, nhưng anh chẳng để ai trong tâm trí. Anh chỉ dán mắt vào vị hôn phu của mình. Hôn lên những ngón tay của Timmy—không, Lucien—khiến Heath tràn ngập vui sướng, anh đã phải kiềm chế bản thân kéo Lucien vào lòng và hôn cậu một cách vô nghĩa. Anh chỉ có thể làm vậy khi thấy sự ngạc nhiên trong đôi mắt lấp lánh của Lucien, nhưng rồi vị hôn thê của anh, người đã hứa hôn với anh, ngất xỉu trong vòng tay anh. Heath kinh ngạc, và khi mọi người cười rộ lên, Heath đỡ Lucien đứng dậy và để mình tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi khi anh đỡ người con trai mà anh sẵn lòng hi sinh tất cả trong vòng tay.
“Đặt thằng bé lên ghế dài đi,” Lord Yorkshire nói, giọng lộ rõ lo lắng. Heath gật đầu và đặt Lucien lên ghế đệm.
“Cậu ta sao vậy? Bị ốm sao?” Bố Heath hỏi, có vẻ bực mình, như thể Hawthorns đã bán cho ông một sản phẩm lỗi vậy.
“Không sao đâu. Thằng bé chỉ hơi sốc thôi,” Lady Yorkshire nói khi vội vã chạy tới bên thân hình đáng yêu của Lucien và siết chặt tay con trai. “Ôi con yêu,” Bà nói, “Hi vọng là nó không bỏ bữa nữa đấy chứ.”
“Bỏ bữa?” Heath hỏi, ngước nhìn vào mắt bà.
Bà nhắm mắt lại, và gật đầu. “Thỉnh thoảng nó vẫn quên ăn uống. Nó lo lắng liên tục nên quên quấy, hoặc dành hàng giờ để đọc sách, rồi thời gian cứ thế trôi qua. Từ khi còn nhỏ, chúng tôi đã cử một người hầu chuyên chịu trách nhiệm đem đồ ăn đến và đảm bảo nó dừng việc đang làm mà thực sự ăn uống mới thôi.” Bà khẽ cau mày. “Tôi xin lỗi. Tôi cứ hi vọng rằng nó đã đủ lớn để vượt qua căn bệnh đó rồi.”
Heath lắc đầu, “Lady Yorkshire, không cần xin lỗi đâu ạ. Chuyện đó sẽ không làm cô phải bận tâm nữa. Cháu sẽ cố gắng để đảm bảo rằng Lady Lucien sẽ ăn đủ bữa, dù là phải chia sẻ cho cháu đi chăng nữa,” Anh hứa. Đặc biệt là nếu cậu đang mang thai, có thể chính là nguyên nhân cậu ngất xỉu. Trong khi phải mất vài tuần phụ nữ mới biết được là có chắc chắn đang mang thai hay không, các triệu chứng đã xuất hiện với tốc độ đáng báo động.
Mẹ Heath đã tự hào nói với anh rằng bà có cả sự thèm muốn đồ ăn bổ dưỡng và ốm nghén ngay vài giờ sau khi thụ thai anh. Khi chu kỳ của bà không lặp lại, hay niêm mạc không hình thành, nơi một người phụ nữ có thể thực sự cảm nhận chu kỳ diễn ra bên trong họ khi có sự hiện diện của một đứa trẻ, thứ mà chỉ xảy ra ở những người phụ nữ có vẻ ngoài phụ nữ hoặc phụ nữ có vẻ ngoài đàn ông, bà đã biết điều đó từ khi còn nhỏ. Đó là một tin vui với bố mẹ anh là con trai duy nhất, chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi mẹ anh tập trung vào anh và bố anh kỳ vọng ở anh nhiều đến vậy.
“Đây là muối ướp hương,” Lord Yorkshire lên tiếng sau lưng Heath, anh quay lại nhận chúng, nhưng bị Lady Yorkshire giành lấy trước. Bà đặt cái lọ dưới mũi Lucien. Mũi cậu giật giật, và đôi mắt xanh của cậu mở ra.
“Em tỉnh lại rồi.” Heath thở phào nhẹ nhõm. Anh muốn vuốt ve má Lucien và tự trấn an bản thân rằng người con trai này đã thực sự đứng trước mặt anh rồi, nhưng rồi bố anh hít vào một hơi, Heath biết rằng sẽ tạo ra một sự khuấy động. Cả anh cũng như Lucien đều sẽ không xử lý được. Lucien gượng ngồi dậy, nhưng bị mẹ đặt tay lên trán cản lại.
“Hôm nay con có nhớ ăn không đấy, vịt con?” Bà hỏi. Heath nhướn mày khi thấy tình cảm của bà dành cho con trai, anh cảm thấy Lucien hơi đỏ mặt. Anh mỉm cười rạng rỡ khi Lucien nháy mắt với anh trước khi quay lại nhìn mẹ mình.
“Con lo lắng quá nên quên mất, mẹ à,” Lucien thừa nhận.
Lady Yorkshire thở dài và đỡ cậu ngồi dậy. “Mẹ sẽ bảo đầu bếp chuẩn bị bữa ăn cho con ngay,” Bà nói và quả quyết đứng dậy đi ra khỏi phòng.
“Tôi theo với. Tôi thấy nhà bà rất đẹp đấy, Lady Yorkshire, mà chúng tôi đến chơi nhiều lần rồi, thật khó tin là lại chưa đi dạo xem lần nào,” Mẹ Heath, Jane, hồ hởi nói khi đi theo Lady Yorkshire rời khỏi phòng.
Thấy được cơ hội ở một mình với Lucien, Heath quay sang nói với bố và Lord Yorkshire. “Sao phụ thân và ngài Công tước không đi lấy hợp đồng hôn nhân vào đây và thỏa thuận điều khoản đi nhỉ? Con nghĩ chắc Lady Lucien chỉ cần chút không khí trong lành trong khi bữa ăn được chuẩn bị thôi. Con sẽ dẫn cậu ấy ra vườn một lúc,” anh đề nghị.
Yorkshire và cha của Heath, Douglas, nhìn chằm chằm anh trước khi quay sang người kia ướm hỏi. “Thưa ngài, ngài thấy thế nào?” Bá tước hỏi.
Douglas nhìn lại Heath và rồi nhìn Yorkshire. “Tôi thấy mới giữa sáng thôi, nhà ngài cũng có nhiều người hầu làm việc xung quanh là vậy, mà con trai ngài lại có xu hướng rất muốn tham gia vào bất cứ việc gì có liên quan đến con trai tôi đấy.” Ông nói một cách hợp tình hợp lý.
“Tôi tán thành,” Yorkshire nói rồi quay sang Heath. “Ta cho phép con dẫn Lucien đi dạo ngoài vườn, nhưng phải biết là người hầu luôn dõi theo hành động của con đấy. Và các anh chị của Lucien đang trên đường đến đây để cùng dự tiệc trưa, nên họ sẽ dẫn chồng con đến gặp con sớm thôi, vì ta sẽ giới thiệu họ cho con.”
Heath gật đầu và thở phào nhẹ nhõm. Mặc cho anh không thể hôn Lucien một cách công khai dù cực kỳ muốn, thì ít nhất họ cũng có thể tự do nói chuyện một lúc trước khi anh chị em của cậu đến.
“Lady của tôi, em sẽ đi dạo ngoài vườn với tôi chứ?”
Heath thấy Lucien đang đảo mắt nhìn mình rồi lại quay sang nhìn bố cậu trước khi gật đầu, “Rất hân hạnh, thưa ngài,” Cậu lặng lẽ đáp lời. Heath đỡ Lucien dậy. Anh nắm lấy tay Lucien và khoác tay cậu dẫn cậu rời khỏi sân thượng và xuống thang ra ngoài sân. Cả hai không nói gì cho đến khi họ đến đầu Vườn Yorkshire.
Rất nhiều thành viên của tầng lớp quý tộc và thượng lưu có những khu vườn đầy ấn tượng, nhưng Vườn Yorkshire lại đầy quyến rũ với vẻ huy hoàng và dễ dàng được nhận định là một trong bảy kỳ quan của thế giới. Những bông hoa nở rộ trong bản giao hưởng tuyệt vời của sắc màu và sự phong phú. Heath dẫn Lucien băng qua những đóa hoa tulip và cúc trắng lần đầu chào đón họ, băng qua những cây nhựa ruồi, thường xuân, những đóa hồng, rồi hướng về phía những bông hoa ly và cẩm chướng. Anh nghĩ nát óc cố tìm ra thứ gì đó để bắt chuyện với người con trai trẻ tuổi, nhưng điều duy nhất anh cứ nghe lặp đi lặp lại trong đầu mình rằng Timmy là Lucien, Lucien là Timmy, và bất luận thế nào thì anh cũng sắp kết hôn với Timmy rồi.
“Vậy ra Robert là tên đệm của anh,” Lucien dịu dàng nói.
Heath bật cười, “Ừ, còn Timmy và viết tắt của Timothy, tên đệm của em,” Anh nói.
Lucien cười dịu dàng. “Đúng vậy,”. Cậu đáp lại, “Em đoán chúng ta đều đang cố bảo vệ danh tính thực để khi nào có cơ hội thì một ngày nào đó chúng ta có thể gặp nhau một cách lịch sự khi đi với vợ hay chồng mình.”
Heath cười đáp lại, “Chúng ta đâu có biết là chúng ta lại được hứa hôn cho nhau đâu,” Anh nói khá vu vơ.
“Anh sẽ không thay đổi chứ?” Lucien lặng lẽ hỏi.
Heath dừng chân trước con đường ngập hoa hồng trắng và nhìn xuống gương mặt Lucien. “Anh sẽ không thay đổi điều gì hết,” Anh chân thành nói. “Anh thấy mình bị Timmy thu hút dù rằng đã hứa hôn với Lucien. Anh vui vì người anh yêu và người anh bị ép kết hôn lại là cùng một người.” Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu anh. “Em hối hận sao?” Anh hỏi.
Lucien lắc đầu và bẽn lẽn nhìn sang chỗ khác. “Không. Em chỉ hối hận khi lãng phí cả ngày lo lắng vì đã phản bội vị hôn phu của mình vì người đàn ông em dâng hiến, và vẫn còn muốn tiếp tục dâng hiến nữa, để rồi phát hiện ra họ là cùng một người,” Cậu thú nhận.
Trong lòng Heath tràn ngập tự hào, anh cười rạng rỡ. Anh nắm tay Lucien và đưa lên môi. Anh hôn lên mu bàn tay cậu trước khi lật lại và hôn vào lòng bàn tay.
“Giờ anh cực kỳ muốn hôn em,” Heath thừa nhận.
“Em cũng muốn anh hôn em,” Lucien đồng ý.
“Chà, thật tệ nếu cả hai đứa không đi tiếp đấy, phải không?” một giọng nữ khàn khàn vang lên cách họ vài bước chân, Heath quay sang và thấy đôi mắt màu xanh của một người trẻ tuổi khác nhà Lord Yorkshire. Đứng kế bên cô là một phiên bản Lady Yorkshire cao hơn, quyến rũ hơn, và kế bên nữa là một người phụ nữ đậm người dường như pha trộn hoàn hảo giữa cả bố và mẹ họ. Lucien khẽ than thở. Heath quay sang nhìn vị hôn thê của mình và thấy má cậu đang ửng đỏ.
“Thưa ngài, để tôi giới thiệu với ngài các anh chị em của tôi: Tử Tước xứ Merseyside, Lord Hawthorn, và Hầu tước phu nhân xứ Kent. Nhưng tôi gọi họ là Mary, Amelia, và Charlotte. Tôi không chắc Frances đang ở đâu. Chị ấy cũng là Lord Hawthorn,” Lucien nói. “Anh chị, để em giới thiệu vị hôn phu của em, Công tước xứ Pompinshire.”
“Chị đến rồi đây, và chị đang cố đoán xem tại sao hai đứa lại cứ liên tục nói đến chuyện dâng hiến cho nhau hoài thế,” Một giọng nói vang lên bên cạnh họ, Heath quay sang và thấy một người phụ nữ thấp hơn anh một chút, với bờ vai rộng, đang chăm chú quan sát. Ánh mắt đó như phản chiếu của viên ngọc trai vậy.
Hết chương 6
THẬM CHÍ ĐẾN CẢ Heath cũng hưởng thụ nụ hôn anh giành cho Timmy, một lady xinh đẹp, quyến rũ và gần như là đáng yêu nhất mà Heath từng gặp trong đời, anh không thể kìm lại suy nghĩ mình và Timmy đang ngồi trên cùng một con thuyền – đó là cùng bị buộc phải kết hôn với người mà họ không hề quen biết mà có khi cũng chẳng mấy thích thú. Khi Heath dấn mình vào nụ hôn sâu hơn, anh ước gì mình có thể bảo bố đổi ý mà thay vào đó là cho anh kết hôn với Timmy. Ít nhất anh còn biết anh có sức hút với Timmy anh sẽ làm gì nếu như mình không có sức hút với Lucien chứ?
Heath xua đi suy nghĩ về vị hôn thê ra khỏi tâm trí và thay vào đó quay lại chú ý đến Timmy. Anh nhấm nháp miệng người đàn ông trẻ bằng miệng mình, tay anh đưa lên vùi vào trong bộ tóc vàng dày dặn của Timmy. Mái tóc lượn sóng ở phía sau, khéo léo sắp thành hàng khiến Heath vui vẻ với xúc cảm từ ngón tay. Thoát khỏi luồng suy nghĩ, Heath thả đôi môi của Timmy ra và đắm chìm trong vẻ đẹp nhếch nhác của chàng trai trẻ tuổi. Đôi mắt xanh của Timmy bị phủ kín bởi khao khát, và tác động của ánh mắt ấy khiến Heath rùng mình khi nghĩ tới. Anh muốn Timmy nằm bên dưới mình, muốn được lấp đầy cơ thể cậu bằng vật cương cứng của bản thân. Chộp lấy tay Timmy, anh đặt nó lên trên quần mình trước cự vật thô to kia. Anh rít lên khi tay Timmy theo bản năng nắm vào cự vật đang cương cứng, rồi cúi đầu để lại một lần nữa đặt một nụ hôn trừng phạt lên đôi môi của Timmy. Đôi môi anh lướt xuống cằm rồi xuống cổ Timmy, liếm và gặm nhấm trên da thịt. Anh phải đấu tranh với bản năng hoang dã của mình để không đánh dấu lên lớp da thịt tái nhợt kia, thế nhưng cũng chỉ vừa đủ để kịp ngăn cản bản thân mình.
Xe ngựa rung lên một cái khi gần đến nhà Heath. Heath nhanh chóng tách môi và bỏ bàn tay của Timmy ra khỏi quần chẽn của mình, anh hôn lên những ngón tay của cậu và giúp cậu chỉnh trang lại quần áo. Khi xe ngựa dừng lại trước cửa nhà Heath, anh chộp lấy áo choàng và mũ của mình rồi phủ chúng lên Timmy. Anh chỉ có thể hi vọng rằng cậu sẽ giả trang thành một người đàn ông trẻ tuổi một cách thích hợp để tránh những ánh nhìn tò mò. Biết rằng chẳng thể làm gì hơn nữa, Heath mở cửa và quay sang đỡ Timmy xuống khỏi xe ngựa. Cầm cái mũ Timmy đang đội, anh nghiêng mặt cậu đi để tránh cho người qua đường nhận ra cậu. Thò tay vào túi trong của áo gi-lê, Heath lấy ví tiền và xuất ra một số tiền vừa đủ để trả cho quãng đường từ câu lạc bộ về đến nhà. Hoàn tất giao dịch, anh vòng tay ôm eo Timmy và dẫn cậu đến cửa trước, để mắt trông chừng bất cứ ai từ vũ hội về có thể sẽ bắt gặp bọn họ.
Dù cho anh không hề quen biết Lucien, anh cũng hoàn toàn chẳng muốn làm cho vị hôn thê tương lai của mình xấu hổ, có điều chắc chắn rằng việc bị bắt gặp đi với người đàn ông khác sẽ khiến cho cuộc hôn nhân ấy chấm dứt. Tuy nhiên, việc đó sẽ hủy hoại Timmy, và mặc dù Heath chỉ mới gặp người đàn ông trẻ tuổi này thôi, anh cũng không muốn khiến cậu bị hủy hoại.
Đi đến cửa trước, Heath không mấy ngạc nhiên khi nó đã mở sẵn cho mình. Annise sẽ không đi ngủ cho đến khi Heath về nhà sau khi ra ngoài vào ban đêm. Chẳng có gì bất ngờ, bà đã ngồi trên ghế dưới cửa sổ chỉ để đợi đến khi Heath về tới nhà. Anh bước đến giữa bà và Timmy để che đi khuôn mặt chàng trai trẻ tuổi rồi gật đầu với quản gia trước khi dẫn Timmy lên tầng về phòng mình. Anh nghe thấy một dấu hiệu nhỏ nhằm ngăn cản từ phía Annise, anh bỗng băn khoăn về điều này, vì bà chưa từng phản đối trước đó, nhưng anh nhanh chóng gạt điều đó ra khỏi tâm trí khi đóng lại cánh cửa sau lưng và quay sang, thấy Timmy đang chậm rãi cởi áo.
“Em có cần ta giúp không?” Heath đề nghị, dù cho anh thích nhìn hơn.
Timmy đỏ mặt và nhún vai. “Có lẽ làm vậy sẽ nhanh hơn,” cậu nhỏ giọng nói.
Heath bước lại gần Timmy và choàng tay ôm eo cậu, hôn lên thanh quản của Timmy, liếm láp vùng da nơi đó, trước khi di chuyển lên trên để tìm đến môi cậu. Anh lần tay lên lưng Timmy, một tay miết lên mái tóc vàng rực rỡ của cậu, tay còn lại ấn lên phần lưng dưới. Anh nhẹ nhàng xoay người Timmy, hôn cậu sâu hơn và đảm bảo rằng Timmy có thể cảm nhận được thứ đang căng cứng của mình.
Tiếng rên rỉ của Timmy vang lên bên tai, Heath đã run rẩy, mắt anh nhắm nghiền khi cảm nhận hương vị của Timmy lướt trên đầu lưỡi. Đỡ Timmy về lại tư thế đứng, Heath rời khỏi miệng cậu mà dư vị vẫn chưa tan, rồi anh mỉm cười, chậm rãi cởi cravat trên cổ Timmy, ném mảnh vải sang bên cạnh.
Heath đưa tay xuống đến nút cuối cùng trên chiếc áo sơ mi của Timmy, làm bằng chất vải tốt nhất, tháo nó ra, và đặt một nụ hôn dịu dàng lên phần da thịt hiển lộ. Anh mỉm cười trước tiếng rít lên vì thỏa mãn của Timmy và tiếp tục lần xuống ngực. Đến hàng nút cuối cùng, Heath kéo hai bên vạt áo trễ xuống đến tay cậu cho đến khi chúng bị cổ tay vẫn còn cài nút của Timmy ngăn cản. Heath nâng đầu cậu lên, không ngừng ngưỡng mộ bờ ngực của Timmy. Anh liếm lên vùng da nhợt nhạt phía trước.
Đôi nhũ hoa phớt hồng của Timmy khiến anh rớt cả nước miếng, giờ đã cứng lại và nhú ra, không cản được sự thôi thúc, Heath cúi đầu và liếm lên một bên đầu nhũ. Khi Timmy giật bắn người, Heath liền choàng tay ôm lên eo cậu để giữ chặt cậu và mút mát làn da sần lên vì kích thích. Anh nhẹ nhàng cắn vào điểm nhô lên và dùng môi mút mát nó, dùng lưỡi kích thích nó. Anh mở nút cổ tay của Timmy và kéo tay cậu ra để cậu tự do ôm eo anh.
Heath hơi nhăn mặt khi Timmy lùa tay vào tóc anh rồi kéo mạnh. Heath đưa tay lên, nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra khỏi tóc anh. Anh đứng thẳng người, luồn tay xuống quần Timmy. Là một lady, Timmy được yêu cầu mặc quần ống chẽn thường xuyên hơn là quần âu vì họ có cả đường cong và phải che giấu thân hình khỏi cái nhìn tò mò của những người đàn ông khác xung quanh, nhưng việc cậu mặc quần âu khiến Heath biết rằng Timmy khác với những lady khác mà Heath quen. Vì lý do nào đó mà anh cảm thấy vui vẻ.
Heath chỉ hi vọng rằng vị hôn thê của anh, người chấp nhận kết hôn với một người đàn ông mà thậm chí chẳng biết là ai, không phải là tuýp người màu mè, biết nghe lời, hoặc đầu-không-có-não. Anh thích người như Timmy. Một phần trong cậu, dịu dàng và vừa đủ khác biệt cũng như phần lãng mạn trong tâm hồn cậu mà ban ngày khó thấy, ước gì cô dâu của anh là Timmy, nhưng đó là một ý tưởng liều lĩnh. Một giấc mơ. Tốt nhất là anh nên trân trọng thời khắc này bên Timmy và sau đó cố mà xua nó ra khỏi tâm trí khi anh kết hôn với Lucien, và chỉ khơi lên khi anh ở một mình.
Heath lắc đầu trước sự ngốc nghếch của bản thân, trước những giả thuyết lãng mạn về giấc mơ hão huyền mà anh khao khát, và nghĩ về việc khám phá Timmy. Anh hiếm khi nói chuyện với những lady trẻ tuổi, nhưng anh lại sủng nịnh cậu như thể họ đã là người yêu thất lạc bấy lâu, đến với nhau trong cuộc tình một đêm trước khi lại phải buồn bã chia ly một lần nữa.
Khi anh đã hoàn toàn thấy Timmy trần trụi, mái tóc vàng của cậu với những sóng dày phủ lên gương mặt và bờ vai, Heath bế cậu lên và đưa cậu đến chiếc giường bốn chân khổng lồ của mình. Đặt Timmy nằm xuống tấm đệm tản nhiệt được người hầu của anh phủ lên, Heath đứng dậy và vội vã cởi quần áo mình. Anh dõi theo đôi mắt của Timmy đang du ngoạn trên thân thể anh trước khi nhìn xuống cự vật thô to, cương cứng. Timmy mở to đôi mắt, và nhảy dựng lên khi Heath nhẹ nhàng đụng vào mắt cá chân của cậu.
“Đừng lo. Sẽ vừa mà. Ta đảm bảo là nó đủ nhỏ để không làm đau em,” anh hứa, Timmy nuốt nước bọt rồi gật đầu.
“Tôi tin anh,” Timmy đáp lại.
Heath gật đầu và hạ người xuống giữa hai chân Timmy, tay anh đặt lên phía bên kia đầu Timmy, và hôn cậu thật sâu và nồng nhiệt. Anh vuốt ve thân hình mảnh mai của Timmy, đưa tâm trí cậu vào trạng thái nồng nàn, nóng bỏng và tránh xa nỗi sợ hãi lần đầu thâm nhập. Khi Timmy bắt đầu rên rỉ và vặn vẹo bên dưới thân thể Heath, anh đã hôn xuống cổ Timmy, lên bờ ngực, lần này tránh đi đôi nhũ hoa kia, tới thắt lưng, và cuối cùng đến háng cậu.bg-ssp-{height:px}
Nhìn vào đôi mắt Timmy, Heath liếm lên đỉnh của vật nhỏ đang dựng đứng, nơi đã hình thành viên ngọc trai sẵn sàng phun trào.
“Ôi, chúa phù hộ,” Timmy rên rỉ và nắm chặt ga trải giường ở hai bên người. Heath bật cười khúc khích, anh chống thân mình bằng một tay, cúi người để hạ môi dưới xuống gần vật nhỏ của Timmy trước khi phủ lên đó bờ môi của mình. Tư vị của Timmy ngập tràn khoang miệng Heath, anh rên rỉ trong lúc mút mát liếm láp vật nhỏ. Anh mút thứ đang cương cứng kia mạnh mẽ hơn, ngạc nhiên khi thấy kích cỡ của Timmy, vì anh đã từng tin rằng đa số lady ít được ưu đãi hơn so với đàn ông thực sự. Heath thưởng thức hương vị đó ngập tràn khoang miệng mình. Anh hạ tay xuống hai hòn nhỏ của Timmy và nắm trong lòng bàn tay, kéo và siết lấy chúng.
“Ôi, ôi Chúa ơi. Mình bị sao vậy?” Timmy giật bắn mình, Heath nâng đầu cậu lên và mỉm cười.
“Hãy cứ thả lỏng và trải nghiệm đi, Timmy. Đó gọi là le petite morte, hay là cái chết bé nhỏ. Đây là thứ thú vị nhất mà em được trải nghiệm trong đời, và là dấu hiệu em đang hưởng thụ điều ta đang làm với em,” anh nói trước khi lại nhấn chìm Timmy giữa bờ môi mình.
le petite morte (tiếng Pháp) = the little death (tiếng Anh) = “cái chết nhỏ”, ám chỉ “cảm giác cực khoái” khi mà người ta sướng đến như muốn ngất lịm đi.
Anh tiếp tục mút liếm, rời tay khỏi hai hòn nhỏ của Timmy và đút hai ngón tay vào cái miệng kế bên cự vật cương cứng của cậu, làm ướt chúng. Khi hai ngón tay của anh đã ướt đẫm lượng dịch vị vừa đủ, Heath lại đưa chúng xuống dưới tinh hoàn của Timmy. Anh dõi theo gương mặt Timmy xem có dấu hiệu khó chịu hay không thoải mái nào không trước khi trượt ngón tay xuống những nếp nhăn của cậu. Anh dùng tay vuốt ve cửa mình của Timmy trước khi trượt vào đốt đầu tiên.
Thân thể Timmy trở nên căng cứng như dây cung, cậu bật ra một tiếng rên ai oán trước khi phun mầm mống lên đầu lưỡi Heath và lên đầy má anh.
Heath nuốt dòng chất lỏng, có chút ngọt ngào, trước khi vờn ngón tay trên thân thể Timmy. Timmy thở hổn hển trên giường, mắt cậu nhắm chặt, tóc cậu xõa tung trên chiếc gối đặt dưới đầu. Heath mỉm cười và vén lại những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của Timmy ra khỏi vầng trán, chú ý những sợi tóc ướt đẫm đã bắt đầu xoắn lại.
“Mẹ tôi có dòng máu Tspantish. Bà đã di truyền lại đặc điểm đó cho tất cả chúng tôi. Khi tóc tôi ướt thì sẽ cuộn lại,” Timmy thở hổn hển. Cậu mở mắt và nhìn Heath với nụ cười bẽn lẽn. “Có phải đến lúc rồi không? Tôi tin là cậu nhỏ của anh sẽ phải thâm nhập vào…hậu môn của tôi để hoàn thành việc làm tình. Nhưng chắn chắn là không phải làm gì khác nữa chứ?”
Tspantish: Nó tương đương với Tây Ban Nha trong thế giới của chúng ta. [Cái này bọn mình sẽ làm một bảng tra cứu vào chương sau để giải thích toàn bộ khái niệm mới trong truyện].
Heath cười khúc khích trước khi cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Timmy. Anh không chắc Timmy cảm nhận thế nào về mùi vị của mình, vậy nên Heath tiếp tục ngậm lấy miệng cậu. Vài người tình của Heath thích tự mình thưởng thức môi và lưỡi của anh, nam hay nữ đều vậy, nhưng vài người thì không. Anh sẽ không bắt Timmy tự làm nếu cậu ấy không thích.
“Còn nhiều hơn thế chứ, người đẹp. Tin tôi đi.”
(Còn tiếp)
Raph: Khi tìm hiểu về khái niệm “cái chết nhỏ”, mình tìm được bài này, nói về bối cảnh mà từ “cái chết nhỏ” ra đời và đương nhiên là có liên quan tới bối cảnh của truyện.
Như tác giả từng nói, anh lấy khá nhiều ý tưởng và các khái niệm được sử dụng vào thời đại Victorian ở nước Anh. Địa vị xã hội đi kèm với các kì vọng xã hội được gán cho từng giới trong bộ truyện gần như là trùng khớp với thời kì này:
“…ở nước Anh thời kì Victorian, phụ nữ, nhất là phụ nữ giới thượng lưu và trung lưu, phải tuân theo rất nhiều phép tắc và lễ nghi. Họ phải luôn giữ hình ảnh là một cô gái đoan trang, hiền thục, đứng đắn, khi có chồng rồi thì phải nghiêm nghị, chỉnh tề. Họ không được nói những từ như “đi vệ sinh, đi cầu, đi tiểu” hay các từ chỉ bộ phận sinh dục trước mặt người khác. Họ không được tự do yêu đương, phải lấy chồng theo sự sắp xếp của bố mẹ. Nhưng những ông chồng sau khi đã lấy vợ cũng chỉ coi vợ là máy đẻ và cai quản người hầu hay mặc váy đẹp đeo trang sức lộng lẫy để tiếp khách quý. Những người vợ đúng nghĩa không được tỏ ra ham thích , đòi hỏi lại càng không. Các ông mặc định niềm vui chỉ có thể tìm ở các khu nhà chứa, hoặc các bà tình nhân. Nhưng không phải bà thượng lưu ăn uống đầy đủ và nhàn rỗi nào cũng có tình nhân. Kết quả tất yếu là rất nhiều người phụ nữ ở thời kì này bị thiếu thốn cả tình cảm và .”
[Nguồn: đây] – một bài viết khá hay so sánh nền văn hóa phương Đông và phương Tây về vấn đề nhạy cảm này.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
KHI HEATH đến Điền trang Yorkshire, anh phập phồng giữa tâm trạng lo lắng khi phải gặp vị hôn thê và tâm trạng giận dữ khi cha anh đã đẩy anh vào tình huống như vậy, đồng thời là nỗi khao khát Timmy, người con trai anh mới được gặp một lần và đã để lại lời hẹn một ngày khác. Anh cảm thấy mình như một nam sinh mới biết yêu lần đầu tiên. Nhưng anh không biết Timmy liệu có đủ để anh cuồng si mãnh liệt và đam mê không thể chối từ hơn bất cứ điều gì khác hay không, anh mong muốn biết mọi thứ về cậu, để anh không phải chỉ là dán cái nhãn tình yêu lên nó mà thôi.
Tuy nhiên, anh cũng có cảm giác tương tự với gia sư của anh ở Eton, Mr. Roderick Levonshire, hiển nhiên bên trong là dành cho Timmy, nhưng sâu sắc và khác biệt gấp trăm lần. Anh từng yêu đơn phương Mr. Levonshire anh lại muốn chung sống với Timmy suốt quãng đời còn lại… chỉ sau một đêm tình thú trong tấm khăn trải giường cùng với một bức thư. Anh điên rồi. Ắt hẳn là anh điên rồi.
Tuy nhiên, khi anh có mặt ở nhà Bá tước và Bá tước phu nhân xứ Yorkshire, Heath đã dễ chịu hơn và kịp thời hỏi cha mình có thể lên sân thượng nói chuyện không.
“Con thô lỗ quá đấy, con trai,” Bố anh gần như lập tức khiển tránh.
“Con không quan tâm,” Heath cãi lại, trợn mắt. “Họ đang biến mối quan hệ này thành mục đích chính trị, nhằm liên kết với Đức ngài, và lợi dụng các mối quan hệ với ngoại quốc của gia đình ta. Bố đang đẩy Lady Lucien và con đến với nhau vì tiền và địa vị xã hội của Yorkshire. Bố biết điều đó và con cũng biết. Đó là lý do bố đồng ý, vì bố thừa hiểu mặc dù bố có địa vị quý tộc cao, nhưng họ lại có ảnh hưởng lớn hơn trong xã hội. Mọi người đều đang ném con mình lên bàn thờ hôn nhân chỉ vì những lý do ích kỷ.”
Heath đã nghĩ bố sẽ tát mình, vậy nên ít nhất cũng chẳng ngạc nhiên. Điều làm anh ngạc nhiên là ngay sau cái tát ấy, bố anh chộp lấy vai rồi nhìn vào mắt anh. Họ cao xấp xỉ nhau, bố anh chỉ cách anh có một inch, vậy nên Heath dễ dàng đáp trả ánh mắt của bố.
“Con không hiểu đâu, vì con chưa phải là bậc cha mẹ, nhưng đây là nghĩa vụ của một người làm bố khi ta cố làm tất cả những gì có thể để đảm bảo con có được hạnh phúc bên người sẽ chăm sóc cho con cả đời và luôn đứng bên con. Con đã sống quá lâu trong thế giới mơ ước về một tình yêu trời định thực sự, với những đam mê và hạnh phúc vô tận. Con phải tạo ra hạnh phúc của riêng mình, có được tình yêu của mình, và làm việc để tiếp tục niềm đam mê.” Bố anh nghiêm túc nói. “Ta đã có vô số đối tác cố gắng sát nhập với gia đình mình trong nhiều năm nay, nhưng ta từ chối tất cả vì ta không nghĩ họ phù hợp với con, mà con lại từ chối tất cả mọi hôn ước với những quý cô nương thích hợp, nhưng Lady Lucien thì sao nào? Ta đã gặp thằng bé rồi. Nó thông minh, tài năng, tuyệt đối yên vị ở nhà, khao khát trẻ con, và ngây thơ. Hơn thế nữa, cậu ta cũng đứng đắn và có danh tiếng tốt đẹp. Nó rất hợp với con.”
Heath cảm động vì sự chân thành của bố mình, thế nhưng hình ảnh của Timmy dấy lên trong tâm trí anh, thế nên anh lắc đầu với bố. “Bố, bố không hiểu đâu. Con đã gặp được một người. Tên cậu ấy là—”
“Ta không quan tâm tên cậu ta là gì!” Bố anh nạt. “Danh dự của gia đình ta đều đặt ở đây. Con sẽ kết hôn với Lady Lucien và đó là tất cả.”
“Bao cao su đã bị rách, thưa bố,” Heath nói lớn khi bố mình vừa quay đi. Vị công tước đóng băng tại chỗ, vai ông căng thẳng.
“Con sẽ có nghĩa vụ với con trai mình nếu đã tạo ra nó, nhưng con vẫn phải kết hôn với Lady Lucien, nếu không, thề có Chúa ta sẽ tước quyền thừa kế của con và không thừa nhận con.” Giọng bố anh lạnh băng, và ông quay về phòng khách mà không liếc nhìn lại một cái.
Không có ai đưa ra câu trả lời, kể cả Chúa hay là kẻ thù của anh, lũ ác quỷ, rồi sau khi trút tiếng thở dài cuối cùng, Heath quay về phòng khách. Đợi thật lâu mà Lady Lucien vẫn chưa đến, Heath mỉa mai rằng có lẽ người vợ tương lai của anh đã bỏ trốn với ai đó mà cậu ta vừa mới gặp, và bị bố lườm. Heath bật ra một tiếng thở dài giận dữ và bước đến chỗ cửa sổ nhìn ra sân. Anh đứng đó suy ngẫm cách trốn thoát cũng như nhớ về thời gian có Timmy trong vòng tay.
Khi cửa mở ra, Heath đóng băng. Anh chưa từng cầu nguyện điều kỳ diệu nào trong cuộc đời đến thế. Anh biết bố anh cực kỳ nghiêm túc về việc đe dọa sẽ tước quyền thừa kế của anh, và mặc cho việc đó thật đáng giận, anh vẫn yêu bố mình và muốn công tước phu nhân ở lại gia đình, mà sẽ không được như vậy nếu anh bị tước quyền thừa kế vì bố mẹ anh quá tuổi có thêm con—Heath phải tuân theo trái tim. Trái tim anh mách bảo anh phải tìm Timmy và cưới cậu nhanh nhất có thể. Khi anh bị bố ra lệnh phải quay trở về gặp cô dâu tương lai, hoặc là do anh nghĩ vậy, Heath đã nghĩ rằng những tưởng tượng trong tuyệt vọng đã đem hình ảnh của Timmy gắn lên gương mặt kia và tạo thành Lucien. Nhưng khi người con trai đó thì thầm hỏi tên anh, tên đệm của anh, Heath bị ném trở về thời gian hai đêm trước khi đôi môi ngọt ngào đó làm điều tương tự trong nhịp đập của đam mê.
Anh bước đến trước cả khi nhận thức được, và anh bắt gặp nụ cười tự mãn thoáng qua của bố anh ở trong góc, nụ cười hài lòng của mẹ anh cũng như trên mặt bố mẹ Timmy—Lucien—, nhưng anh chẳng để ai trong tâm trí. Anh chỉ dán mắt vào vị hôn phu của mình. Hôn lên những ngón tay của Timmy—không, Lucien—khiến Heath tràn ngập vui sướng, anh đã phải kiềm chế bản thân kéo Lucien vào lòng và hôn cậu một cách vô nghĩa. Anh chỉ có thể làm vậy khi thấy sự ngạc nhiên trong đôi mắt lấp lánh của Lucien, nhưng rồi vị hôn thê của anh, người đã hứa hôn với anh, ngất xỉu trong vòng tay anh. Heath kinh ngạc, và khi mọi người cười rộ lên, Heath đỡ Lucien đứng dậy và để mình tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi khi anh đỡ người con trai mà anh sẵn lòng hi sinh tất cả trong vòng tay.
“Đặt thằng bé lên ghế dài đi,” Lord Yorkshire nói, giọng lộ rõ lo lắng. Heath gật đầu và đặt Lucien lên ghế đệm.
“Cậu ta sao vậy? Bị ốm sao?” Bố Heath hỏi, có vẻ bực mình, như thể Hawthorns đã bán cho ông một sản phẩm lỗi vậy.
“Không sao đâu. Thằng bé chỉ hơi sốc thôi,” Lady Yorkshire nói khi vội vã chạy tới bên thân hình đáng yêu của Lucien và siết chặt tay con trai. “Ôi con yêu,” Bà nói, “Hi vọng là nó không bỏ bữa nữa đấy chứ.”
“Bỏ bữa?” Heath hỏi, ngước nhìn vào mắt bà.
Bà nhắm mắt lại, và gật đầu. “Thỉnh thoảng nó vẫn quên ăn uống. Nó lo lắng liên tục nên quên quấy, hoặc dành hàng giờ để đọc sách, rồi thời gian cứ thế trôi qua. Từ khi còn nhỏ, chúng tôi đã cử một người hầu chuyên chịu trách nhiệm đem đồ ăn đến và đảm bảo nó dừng việc đang làm mà thực sự ăn uống mới thôi.” Bà khẽ cau mày. “Tôi xin lỗi. Tôi cứ hi vọng rằng nó đã đủ lớn để vượt qua căn bệnh đó rồi.”
Heath lắc đầu, “Lady Yorkshire, không cần xin lỗi đâu ạ. Chuyện đó sẽ không làm cô phải bận tâm nữa. Cháu sẽ cố gắng để đảm bảo rằng Lady Lucien sẽ ăn đủ bữa, dù là phải chia sẻ cho cháu đi chăng nữa,” Anh hứa. Đặc biệt là nếu cậu đang mang thai, có thể chính là nguyên nhân cậu ngất xỉu. Trong khi phải mất vài tuần phụ nữ mới biết được là có chắc chắn đang mang thai hay không, các triệu chứng đã xuất hiện với tốc độ đáng báo động.
Mẹ Heath đã tự hào nói với anh rằng bà có cả sự thèm muốn đồ ăn bổ dưỡng và ốm nghén ngay vài giờ sau khi thụ thai anh. Khi chu kỳ của bà không lặp lại, hay niêm mạc không hình thành, nơi một người phụ nữ có thể thực sự cảm nhận chu kỳ diễn ra bên trong họ khi có sự hiện diện của một đứa trẻ, thứ mà chỉ xảy ra ở những người phụ nữ có vẻ ngoài phụ nữ hoặc phụ nữ có vẻ ngoài đàn ông, bà đã biết điều đó từ khi còn nhỏ. Đó là một tin vui với bố mẹ anh là con trai duy nhất, chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi mẹ anh tập trung vào anh và bố anh kỳ vọng ở anh nhiều đến vậy.
“Đây là muối ướp hương,” Lord Yorkshire lên tiếng sau lưng Heath, anh quay lại nhận chúng, nhưng bị Lady Yorkshire giành lấy trước. Bà đặt cái lọ dưới mũi Lucien. Mũi cậu giật giật, và đôi mắt xanh của cậu mở ra.
“Em tỉnh lại rồi.” Heath thở phào nhẹ nhõm. Anh muốn vuốt ve má Lucien và tự trấn an bản thân rằng người con trai này đã thực sự đứng trước mặt anh rồi, nhưng rồi bố anh hít vào một hơi, Heath biết rằng sẽ tạo ra một sự khuấy động. Cả anh cũng như Lucien đều sẽ không xử lý được. Lucien gượng ngồi dậy, nhưng bị mẹ đặt tay lên trán cản lại.
“Hôm nay con có nhớ ăn không đấy, vịt con?” Bà hỏi. Heath nhướn mày khi thấy tình cảm của bà dành cho con trai, anh cảm thấy Lucien hơi đỏ mặt. Anh mỉm cười rạng rỡ khi Lucien nháy mắt với anh trước khi quay lại nhìn mẹ mình.
“Con lo lắng quá nên quên mất, mẹ à,” Lucien thừa nhận.
Lady Yorkshire thở dài và đỡ cậu ngồi dậy. “Mẹ sẽ bảo đầu bếp chuẩn bị bữa ăn cho con ngay,” Bà nói và quả quyết đứng dậy đi ra khỏi phòng.
“Tôi theo với. Tôi thấy nhà bà rất đẹp đấy, Lady Yorkshire, mà chúng tôi đến chơi nhiều lần rồi, thật khó tin là lại chưa đi dạo xem lần nào,” Mẹ Heath, Jane, hồ hởi nói khi đi theo Lady Yorkshire rời khỏi phòng.
Thấy được cơ hội ở một mình với Lucien, Heath quay sang nói với bố và Lord Yorkshire. “Sao phụ thân và ngài Công tước không đi lấy hợp đồng hôn nhân vào đây và thỏa thuận điều khoản đi nhỉ? Con nghĩ chắc Lady Lucien chỉ cần chút không khí trong lành trong khi bữa ăn được chuẩn bị thôi. Con sẽ dẫn cậu ấy ra vườn một lúc,” anh đề nghị.
Yorkshire và cha của Heath, Douglas, nhìn chằm chằm anh trước khi quay sang người kia ướm hỏi. “Thưa ngài, ngài thấy thế nào?” Bá tước hỏi.
Douglas nhìn lại Heath và rồi nhìn Yorkshire. “Tôi thấy mới giữa sáng thôi, nhà ngài cũng có nhiều người hầu làm việc xung quanh là vậy, mà con trai ngài lại có xu hướng rất muốn tham gia vào bất cứ việc gì có liên quan đến con trai tôi đấy.” Ông nói một cách hợp tình hợp lý.
“Tôi tán thành,” Yorkshire nói rồi quay sang Heath. “Ta cho phép con dẫn Lucien đi dạo ngoài vườn, nhưng phải biết là người hầu luôn dõi theo hành động của con đấy. Và các anh chị của Lucien đang trên đường đến đây để cùng dự tiệc trưa, nên họ sẽ dẫn chồng con đến gặp con sớm thôi, vì ta sẽ giới thiệu họ cho con.”
Heath gật đầu và thở phào nhẹ nhõm. Mặc cho anh không thể hôn Lucien một cách công khai dù cực kỳ muốn, thì ít nhất họ cũng có thể tự do nói chuyện một lúc trước khi anh chị em của cậu đến.
“Lady của tôi, em sẽ đi dạo ngoài vườn với tôi chứ?”
Heath thấy Lucien đang đảo mắt nhìn mình rồi lại quay sang nhìn bố cậu trước khi gật đầu, “Rất hân hạnh, thưa ngài,” Cậu lặng lẽ đáp lời. Heath đỡ Lucien dậy. Anh nắm lấy tay Lucien và khoác tay cậu dẫn cậu rời khỏi sân thượng và xuống thang ra ngoài sân. Cả hai không nói gì cho đến khi họ đến đầu Vườn Yorkshire.
Rất nhiều thành viên của tầng lớp quý tộc và thượng lưu có những khu vườn đầy ấn tượng, nhưng Vườn Yorkshire lại đầy quyến rũ với vẻ huy hoàng và dễ dàng được nhận định là một trong bảy kỳ quan của thế giới. Những bông hoa nở rộ trong bản giao hưởng tuyệt vời của sắc màu và sự phong phú. Heath dẫn Lucien băng qua những đóa hoa tulip và cúc trắng lần đầu chào đón họ, băng qua những cây nhựa ruồi, thường xuân, những đóa hồng, rồi hướng về phía những bông hoa ly và cẩm chướng. Anh nghĩ nát óc cố tìm ra thứ gì đó để bắt chuyện với người con trai trẻ tuổi, nhưng điều duy nhất anh cứ nghe lặp đi lặp lại trong đầu mình rằng Timmy là Lucien, Lucien là Timmy, và bất luận thế nào thì anh cũng sắp kết hôn với Timmy rồi.
“Vậy ra Robert là tên đệm của anh,” Lucien dịu dàng nói.
Heath bật cười, “Ừ, còn Timmy và viết tắt của Timothy, tên đệm của em,” Anh nói.
Lucien cười dịu dàng. “Đúng vậy,”. Cậu đáp lại, “Em đoán chúng ta đều đang cố bảo vệ danh tính thực để khi nào có cơ hội thì một ngày nào đó chúng ta có thể gặp nhau một cách lịch sự khi đi với vợ hay chồng mình.”
Heath cười đáp lại, “Chúng ta đâu có biết là chúng ta lại được hứa hôn cho nhau đâu,” Anh nói khá vu vơ.
“Anh sẽ không thay đổi chứ?” Lucien lặng lẽ hỏi.
Heath dừng chân trước con đường ngập hoa hồng trắng và nhìn xuống gương mặt Lucien. “Anh sẽ không thay đổi điều gì hết,” Anh chân thành nói. “Anh thấy mình bị Timmy thu hút dù rằng đã hứa hôn với Lucien. Anh vui vì người anh yêu và người anh bị ép kết hôn lại là cùng một người.” Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu anh. “Em hối hận sao?” Anh hỏi.
Lucien lắc đầu và bẽn lẽn nhìn sang chỗ khác. “Không. Em chỉ hối hận khi lãng phí cả ngày lo lắng vì đã phản bội vị hôn phu của mình vì người đàn ông em dâng hiến, và vẫn còn muốn tiếp tục dâng hiến nữa, để rồi phát hiện ra họ là cùng một người,” Cậu thú nhận.
Trong lòng Heath tràn ngập tự hào, anh cười rạng rỡ. Anh nắm tay Lucien và đưa lên môi. Anh hôn lên mu bàn tay cậu trước khi lật lại và hôn vào lòng bàn tay.
“Giờ anh cực kỳ muốn hôn em,” Heath thừa nhận.
“Em cũng muốn anh hôn em,” Lucien đồng ý.
“Chà, thật tệ nếu cả hai đứa không đi tiếp đấy, phải không?” một giọng nữ khàn khàn vang lên cách họ vài bước chân, Heath quay sang và thấy đôi mắt màu xanh của một người trẻ tuổi khác nhà Lord Yorkshire. Đứng kế bên cô là một phiên bản Lady Yorkshire cao hơn, quyến rũ hơn, và kế bên nữa là một người phụ nữ đậm người dường như pha trộn hoàn hảo giữa cả bố và mẹ họ. Lucien khẽ than thở. Heath quay sang nhìn vị hôn thê của mình và thấy má cậu đang ửng đỏ.
“Thưa ngài, để tôi giới thiệu với ngài các anh chị em của tôi: Tử Tước xứ Merseyside, Lord Hawthorn, và Hầu tước phu nhân xứ Kent. Nhưng tôi gọi họ là Mary, Amelia, và Charlotte. Tôi không chắc Frances đang ở đâu. Chị ấy cũng là Lord Hawthorn,” Lucien nói. “Anh chị, để em giới thiệu vị hôn phu của em, Công tước xứ Pompinshire.”
“Chị đến rồi đây, và chị đang cố đoán xem tại sao hai đứa lại cứ liên tục nói đến chuyện dâng hiến cho nhau hoài thế,” Một giọng nói vang lên bên cạnh họ, Heath quay sang và thấy một người phụ nữ thấp hơn anh một chút, với bờ vai rộng, đang chăm chú quan sát. Ánh mắt đó như phản chiếu của viên ngọc trai vậy.