“Ôi chúa ơi, mình đã làm gì thế này?” Lời thì thầm của Lucien lọt vào tai Heath, và tội lỗi dâng lên trong anh. Với anh đó là một cảm giác khá mới lạ. Heath chưa từng cảm thấy tội lỗi về bất cứ thứ gì trong đời, nhưng việc ăn nằm với Lucien khiến anh hoàn toàn rối ren. Nhưng có lẽ họ đã lo lắng quá mức. Cơ hội Lucien mang thai ngay lần đầu tiên họ ăn nằm với nhau là bao nhiêu chứ? Heath chưa từng nghe về chuyện này trước đó, đặc biệt là không phải khi dùng bao cao su rồi bị rách. Vậy nên có lẽ họ đang lo lắng vô cớ. Đúng, là vậy. Họ đang lo lắng một chuyện không hề xảy ra.
Ngay khi Heath dẫn Lucien về chỗ của mình và kéo ghế ra cho cậu, anh thừa nhận lời bảo đảm của bản thân là vô nghĩa. Anh ko thể phớt lờ nút thắt trong lòng đang nói với anh rằng cơn buồn nôn và chóng mặt của Lucien là bằng chứng Lucien thực sự đang mang thai. Đứa con của anh. Họ phải tìm cách giải quyết tình huống. Anh nghĩ đến dấm bọt biển mà một trong số những người tình của anh thường mang theo và tự hỏi Lucien có dùng được không. Khi anh ngồi xuống ghế cạnh Lucien, Heath biết rằng Lucien sẽ không bao giờ làm vậy. Cậu ấy là một người đầy tự trọng, và làm vậy sẽ còn rơi vào tình huống tệ hại hơn.
Đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong tâm trí Heath, và mặc dù có thể sẽ thất bại, anh biết mình phải thử. Cũng vẫn là rút ngắn thời gian, nhưng nếu họ kết hôn trong ba tháng thì sẽ có tác dụng, miễn là Lucien không thể hiện ra. Họ có thể xin nghỉ phép tới thành phố, khi thời gian này qua, thì đứa trẻ cũng chào đời rồi. Họ sẽ đợi chín tháng và rồi báo với gia đình về việc đứa trẻ thừa kế. Anh là người nhà Eddington nên chắc chắn con đầu của anh là con trai, và là một đứa bé mạnh mẽ. Đúng vậy. Đó là một kế hoạch hoàn hảo. Giờ thì anh chỉ phải hi vọng bá tước và bố anh đồng ý. Anh đợi đến khi người hầu đem lên món đầu tiên, anh liền nghiêng người sang chỗ bố.
“Con muốn tuyên bố một chuyện, có được không ạ?” Anh hỏi nhỏ. Bố anh tròn mắt, và Heath đợi ông xem xét một chút rồi gật đầu.
Douglas đưa tay về phía Yorkshire. “Thưa ngài? Có vẻ như con trai tôi muốn tuyên bố một chuyện mà tôi đảm bảo là rất tốt đẹp.”
Yorkshire nhìn Heath một lúc rồi đưa tay đáp ứng. “Rất sẵn lòng, thưa ngài,” Bà nói. Khi mọi người đã chú ý, Heath đứng dậy và tiến về phía họ. Lucien nhìn anh sợ hãi, Heath mỉm cười trấn an cậu, nhìn vào Lord Yorkshire và rồi nhìn bố mình.
“Trước tiên, con xin cảm ơn bố và Lord Yorkshire vì đã sắp đặt việc kết hôn tuyệt vời này giữa con và Lucien. Con cảm thấy Lucien là một người xinh đẹp, thông minh, đức hạnh, đứng đắn, tài năng, uy thế, được nuôi dạy và giáo dục tốt. Thực sự, con rất hài lòng về cuộc hôn nhân này. Và nếu hai bên gia đình vui lòng, đồng thời nếu vị hôn thê của con đồng ý, con đề nghị thay vì đợi sáu tháng, con muốn kết hôn trong vòng ba tháng tới,” Anh nói.
Bố Heath kinh ngạc nhìn anh và rồi nhìn Lucien với vẻ nghi ngờ. Lord Yorkshire giơ tay để thu hút sự chú ý, mọi người trong phòng lập tức nhìn bà. “Tôi không có ý kiến gì, tôi sẽ để Lucien quyết định,” Bà nói.
Mọi người đều giật mình. Yêu cầu dời ngày cưới đối với một thiếu nữ trẻ khi hôn lễ đã được sắp đặt chưa từng xảy ra trước đây, đặc biệt là trong những thành viên cực kì có tầm ảnh hưởng của tầng lớp thượng lưu mà người phụ nữ dưới tuổi hai mươi mốt. Mà Lord Yorkshire vừa mới làm vậy. Trong cuộc hôn nhân này, Lucien thực sự không có quyền lên tiếng, hay thậm chí, ngay cả việc sẽ tổ chức đám cưới ở đâu, Heath không muốn phải đau khổ vì việc thay đổi sự kiện này, vì chắc chắn Lucien sẽ thấy nhạy cảm trong việc đẩy đám cưới lên sớm hơn so với dự định thông thường. Douglas mở miệng, rõ ràng là định phản đối, nhưng lập tức ngậm lại trước cái nhìn của Lord Yorkshire. Vì bà là người có địa vị cao hơn, chính vì thế có ảnh hưởng cao hơn tới Đức vua, mọi người đều biết rằng Lord Yorkshire nắm giữ nhiều quyền lực hơn trong xã hội.
Lucien lo lắng nuốt nước bọt và nhìn từ Heath tới mẹ mình và cuối cùng là maldy của mình. Heath có thể thấy được Lucien khá quen thuộc với việc bị làm lơ. Heath ước gì có thể chạm vào tay Lucien để an ủi và trấn an, nhưng, không thể làm vậy, anh chỉ đơn giản cầu nguyện với Chúa rằng Lucien sẽ đồng ý.
“Con cảm thấy ngài đây là một người đàn ông toàn vẹn, trí tuệ, được giáo dục với tính cách hoàn hảo. Anh ấy cũng rất thuận mắt, và con nghĩ anh ấy sẽ trở thành một người chồng tuyệt vời của con, cũng là một người cha tuyệt vời cho bất kỳ đứa trẻ nào của chúng con trong tương lai,” Lucien nói, giọng nói dịu dàng nhưng du dương. Heath lại một lần nữa muốn ngồi xuống lắng nghe người thanh niên này nói chuyện hàng tiếng đồng hồ, nhưng thay vì vậy anh vẫn đứng đó, hồi hộp chờ đợi quyết định của Lucien. “Con nghĩ nếu anh ấy thấy con đủ hoàn hảo và muốn rút ngắn thời gian kết hôn, vậy con rất sẵn lòng tiếp nhận đề nghị ấy.”
“Vậy quyết định vậy đi,” Yorkshire nói, vẻ hài lòng, dù là quay sang nhìn Heath đầy nghi ngờ và giận dữ khiến đôi mắt xanh sáng của bà lạnh như băng. “Lady Lucien và Công tước xứ Pompinshire sẽ kết hôn trong ba tháng tới. Chúng ta sẽ bắt đầu lên kế hoạch cho đám cưới và tuyên bố kết hôn tại nhà thờ với sự có mặt của cả bên hai gia đình vào đầu tuần này.”
Douglas lập tức im lặng. “Bọn trẻ muốn kết hôn sớm. Có vẻ như chúng ta đã tạo ra một cuộc hôn nhân có tình yêu. Chúng ta là ai mà bắt bọn trẻ đợi lâu hơn nữa chứ? Bọn trẻ sẽ kết hôn trong ba tháng tới.”
Douglas hắng giọng và gật đầu. “Chính xác.” Ông nói.
Sau đó căn phòng vỡ òa. Các chị của Lucien, mẹ cậu, và mẹ Heath đều nói về khả năng có một lễ cưới thật trịnh trọng giữa hai gia đình môn đăng hậu đối trong thời gian ngắn như vậy.
Yorkshire híp mắt nhìn Heath và rồi nhìn về phía Lucien. “Giờ thì,” Bà nói, một lần nữa quay lại bàn ăn. “Chúng ta hãy cùng thưởng thức bữa ăn mà đầu bếp đã chuẩn bị, sau đó, Công tước xứ Cumbria, Pompinshire, và chính tôi sẽ hoãn công việc để soạn thảo hợp đồng hôn nhân và sắp đặt của hồi môn.”
“Cám ơn ngài,” Heath nói, Lord Yorkshire gật đầu, có vẻ đề nghị hơn là chấp nhận lời cảm ơn, rồi bà ngồi xuống.
Heath có cảm giác Yorkshire và bố mình đều biết nguyên nhân chính xác anh và Lucien muốn kết hôn sớm. Giờ thì Heath đã có cả thời gian của một bữa ăn để lo lắng điều gì đang chờ đợi anh trong buổi gặp mặt sắp tới.
Bữa ăn cũng khá dễ chịu. Lucien thảo luận kế hoạch đám cưới với những người phụ nữ ở bàn trong khi đàn ông thì thảo luạn về tiệc đi săn sắp tới do nhà Cavendishes chủ trì. Trong suốt bữa ăn, Heath nhận thấy Lord Yorkshire tiếp tục liếc sang anh và đánh một cái nhìn đầy thất vọng và buồn bã khi quay về phía Lucien. Còn về Lucien, cậu chẳng để ý gì cái nhìn từ maldy mình, mà tiếp tục mỉm cười bẽn lẽn với Heath. Mỗi một nụ cười đều khiến Heath ngập tràn hạnh phúc và can đảm cho buổi gặp mặt sắp tới. Chưa đến lúc đó, mà anh đã đầy sợ hãi khi cáo từ bàn tiệc rồi theo bố và Lord Yorkshire ra khỏi phòng. Tiếng giày họ trên sàn gỗ vang lên cho tới khi tới thư phòng của Yorkshire, ngay lúc họ bước vào, Heath lập tức thấy mình bị bố và Lord Yorkshire săm soi.
“Cậu gặp con trai ta lần đầu khi nào vậy?”
Yorkshire hỏi mà không hề do dự. Heath mở miệng định chối rằng đã gặp cậu vào một ngày bất kì nào đó trước đây, nhưng bị Lord Yorkshire lắc đầu ngăn lại. “Xin đừng xúc phạm trí thông minh của ta bằng cách chối rằng cậu đã gặp đứa con út của ta, trước ngày hôm nay, và không chỉ gặp mà còn quyến rũ nó, ngủ với nó, làm nó có bầu từ trước.”
Heath nhận thấy Douglas nhìn mình đầy thất vọng. Heath thở dài và lắc đầu rồi ngồi xuống ghế trước mặt bá tước. Yorkshire ngồi ở ghế bành đằng sau bàn trong khi Douglas ngồi cạnh Heath.
“Thưa ngài, bọn con không chắc rằng Lucien có thực sự mang thai không,” Anh nói, cố gắng xoa dịu người đàn ông. Lord Yorkshire giễu cợt và lắc đầu, Heath giơ tay lên, thành công ngắt lời bà. “Chỉ mới tối đa một ngày từ ngày cháu ngủ với một người tên là Timmy, mà đến hôm nay cháu mới phát hiện ra là con trai bác, vị hôn thê của cháu, Lucien.”
Lord Yorkshire thở dài và sờ mũi. “Timmy là nickname Arlington, bạn của con gái ta, Lord Hawthorn, gọi Lucien khi nó còn nhỏ,” Bà mệt mỏi nói. Bà nhìn vào mắt Heath. “Vậy là Lucien đã không nói với cháu tên thật.”
“Là để mồi chài thằng bé!” Douglas kết tội.
Yorkshire chưa kịp cãi lại và phản đối lời Douglas vừa kết tội Lucien thì, Heath đã nói. “Con cũng không dùng tên thật hay họ đâu bố. Mà Lady Lucien ngây thơ trong mấy chuyện thân mật đến mức con biết em ấy không có ý định mồi chài con đâu.”
“Đấy là con nghĩ thế thôi. Đàn ông mang bản chất phụ nữ rất dễ dàng làm ra vẻ như chưa từng quan hệ,” Douglas hăng hái nói.
“Tôi cam đoan, thưa ngài”—Lord Yorkshire nói với vẻ kính trọng xen lẫn phiền phức—“con trai tôi chưa từng quan hệ. Nó chưa bao giờ có người yêu, và nếu có ai là người có lỗi ở đây thì chính là con trai ngài.”
Douglas trông có vẻ bị xúc phạm. “Ngài lấy đâu ra cơ sở nói vậy?”
Yorkshire cười cay nghiệt. “Làm ơn đi, thưa ngài, đừng có giả mù sa mưa hay õng ẹo ở đây. Công tước xứ Pompinshire có tiếng là ăn chơi trác táng trước khi tiếp xúc với Lucien. Tôi đảm bảo nếu chúng ta tiếp tục hỏi, chúng ta sẽ biết được rằng Công tước xứ Pompinshire đã quyến rũ Lucien, lấy đi trinh tiết của thằng bé, và làm thằng bé mang thai,” Bà khẳng định.
Heathcliff nện nắm đấm xuống bàn, cả hai người đàn ông dừng lại nhìn anh với vẻ kinh ngạc, “Cả hai người đang quên rằng Lady Lucien và con đã được hứa hôn. Hai người sắp đặt cuộc hôn nhân này trước cả khi bọn con biết nhau. Lucien đang chìm trong sầu khổ ở Remmington vì bị tước đoạt quyền quyết định, thì con bước vào rõ ràng với mục đích tương tự,” anh nói, lườm họ. “Ai quyến rũ hay ai sai có gì quan trọng ở đây hả? Bọn con đã bị sắp đặt kết hôn vì hai người muốn có được lợi ích mà cuộc liên hôn này mang lại.” Anh chỉ vào Lord Yorkshire. “Bác muốn liên kết với hoàng gia để gia đình bác có được quan hệ với công tước, cũng như đảm bảo con út của bác có một cuộc hôn nhân tốt đẹp với tầng lớp quý tộc trong giới thượng lưu.” Anh chỉ vào Douglas. “Còn bố thì muốn tiền và quan hệ xã hội mà sẽ kiếm được bằng cách để con kết hôn với con út nhà Hawthorn.” Anh lắc đầu và đứng dậy. “Hai người muốn cuộc hôn nhân này, và giờ sắp có được rồi. Sớm hơn cả mong đợi, con xin nhấn mạnh như vậy. Xin đừng chơi trò người bị hại ở đây khi mà Lucien và con đã phải chịu đựng quá đủ sự khinh miệt và xì xầm khi em ấy thực sự đang mang thai và sẽ bị phát hiện. Lucien còn hơn cả bản thân con. Hai người đã đánh cược lớn. Đời hai người đã diễn nhiều rồi, trong mắt con, hai người đều đã thắng. Không chỉ sát nhập hai gia đình, mà còn có thêm cháu chắt,” Anh nói, chỉ vào Lord Yorkshire, đang ngạc nhiên nhìn anh với sự tôn trọng. “Còn bố,” Anh nói, lại chỉ vào bố mình, “sẽ có đứa cháu đầu tiên.”
Heath thở dài và ngồi lại xuống ghế. “Nào, chúng ta có thể làm ơn triển khai cái việc đã định không? Con muốn hoàn thành hợp đồng hôn nhân này, ký, và mọi thứ sẽ được ổn thỏa để con còn rủ vị hôn thê đi xem nhạc kịch.”
Cả hai người đàn ông gật đầu, rồi Yorkshire triệu tập quản gia bằng chuông. Khi cửa mở ra và quản gia, một người đàn ông già nua với làn da ngăm đen với gương mặt vô cảm, bước vào, Lord Yorkshire bảo ông triệu tập luật sư mà gia đình ông đã đặc biệt mời nhân dịp này.
“Ta có thể mời cháu một ly rượu vang không?” Yorkshire đề nghị.
Heath thở dài và lắc đầu. Anh có thể nói là cần can đảm và tỉnh táo để đối mặt với bố và Lord Yorkshire. Vài phút sau có tiếng gõ cửa vang lên, cửa bật mở, một người phụ nữ cao, bờ vai rộng, và cực kỳ đẫy đà bước vào. Bà có mái tóc màu hạt dẻ và đôi mắt màu xanh lá cây, mỉm cười rạng rỡ khi bước vào phòng. Lucien, Lady Yorkshire, và Jane theo sau.
Các bà mẹ thường không được can thiệp vào việc thiết lập hay ký kết hợp đồng hôn nhân, nhưng Heath biết tình huống này rất khác và anh không nói gì. Anh lập tức đứng dậy rảo bước về phía Lucien.
Anh không chạm vào người cậu, vì bố anh và Lord Yorkshire biết Lucien mang thai, nhưng mẹ họ thì không, và anh không muốn làm tình hình tệ hơn bằng cách chạm vào cậu khi chưa đến lúc. Thay vào đó, anh dừng lại ngay trước mặt Lucien và kiểm tra cậu.
“Em ổn chứ?” Anh dịu dàng hỏi.
Lucien khẽ cười khúc khích. “Chỉ là chút lo lắng về kế hoạch đám cưới thôi, Ro—Heathcliff. Em ổn,” Cậu trấn an anh.
“Đây là lần đầu tiên cháu gọi tên đệm của con trai cô,” Jane ngẫm nghĩ, nhìn hai người. “Hai đứa đã từng gặp nhau à?”
Heath thầm rủa. Mẹ cậu thật là quá mẫn cảm. Anh mở miệng định thú nhận tất cả nhưng bị ngăn lại khi bố anh hắng giọng. Anh thấy bố và ngài Yorkshire cùng lắc đầu và nhìn sang luật sư.
“Bọn anh có chuyện quan trọng hơn phải bàn đấy, em yêu,” Douglas nói.
“Tất nhiên rồi, thưa phu quân,” Mẹ anh nhẹ nhàng trả lời, và Heath biết bố mẹ sẽ có khá nhiều chuyện để nói khi quay về dinh thự.
Lord Yorkshire hắng giọng, tất cả mọi con mắt đổ dồn vào bà. “Đúng vậy. Trước tiên để ta giới thiệu, đây là Mr. Elizabeth Burrows. Bà ấy là một viên chức dân sự có khả năng thực thi pháp luật với những vấn đề như thế này.”
“Bà có kinh nghiệm về việc này chứ, Mr. Burrows?” Bố Heath hỏi, híp mắt.
“Vâng, thưa ngài. Tôi là một luật sư và đã soạn thảo nhiều hợp đồng hôn nhân trong hơn mười lăm năm qua rồi.” Bà gật đầu khi thấy ánh mắt dò hỏi của Douglas. “Giờ thì, thưa các ngài, chúng ta sẽ thảo luận hợp đồng chứ?” Bà mỉm cười hỏi. Giọng bà trầm hơn bất cứ giọng người đàn ông nào trong căn phòng này. Heath hơi nhướn mày, nhưng không nói gì, chỉ đơn giản gật đầu và quay lại chỗ ngồi cạnh bố trong khi Lucien ngồi với lớp phụ nữ ở ghế trống.
Mr. Burrows nhìn họ. Lord Yorkshire đứng dậy và chỉ vào một chiếc ghế trống. Mr. Burrows ngồi ở chiếc ghế được yêu cầu.
“Giờ thì,” Mr. Burrows nói, rút ra một tập giấy da từ cái phong bì khá lớn mà bà đem theo. “Chúng ta bắt dầu thôi.” Bà mở trang đầu tiên. “Tên của cô dâu và chú rể là gì?”
“Công tước xứ Pompinshire và Lady Lucien Timothy Hawthorn,” Lord Yorkshire trả lời.
“Tước vị đầy đủ của ngài Công tước là gì?” Burrows hỏi.
“Công tước xứ Pompinshire, Hầu tước xứ Manchester, Bá tước xứ Southerby, Tử tước xứ Berkinstock, Nam tước xứ Hempstead, người thừa kế địa vị Công tước xứ Cumbria,” Douglas trả lời.
Burrows gật đầu và viết thật thành thạo trên giấy. Bà lật trang và mỉm cười với Lucien. “Lady Lucien, tôi muốn gửi lời chúc mừng tới cậu về lễ cưới sắp tới,” Bà nói.
“Cám ơn cô, Mr. Burrows,” Lucien trả lời, mỉm cười xấu hổ, Heath nhìn hai người họ, híp mắt. Có chuyện gì giữa Lucien và Mr. Burrows? Giữa họ có quan hệ gì? Heath lắc đầu lấy lại tinh thần, dù là giữa họ có tình cảm, Lucien cũng chưa từng quan hệ, vả lại cậu ấy sắp kết hôn với Heath, vậy nên chẳng sao cả.
“Và giờ thì hai người sẽ sống ở đâu,” Burrows nói.
“Theo di nguyện của ông nội tôi, sau khi kết hôn tôi sẽ thừa kế Trang viên Southerby, đã được luật sư của tôi đảm bảo và giám sát từ sau khi ông qua đời,” Heath nói. “Chúng tôi sẽ sống ở đó.”
“Trang viên Southerby?” Lady Yorkshire lên tiếng.
“Nhưng nó nằm ở đầu kia Angland, trong thành phố.”
“Đúng vậy,” Heath trả lời. Lady Yorkshire lên tiếng định phản đối nhưng bị Lord Yorkshire đưa mắt cản lại.
“Mẹ, chúng ta vẫn luôn biết rằng một ngày nào đó con sẽ kết hôn, và có khả năng con sẽ phải sống xa bố mẹ. Chị Charlotte và chị Mary cũng không sống gần đây mà,” Lucien giải thích.
“Ừ, mẹ biết, nhưng mà…,” Bà phản đối và rồi dừng lại, lắc đầu. “Tất nhiên là con nói đúng. Mẹ cũng chẳng biết nói gì được nữa cả.” Bà nhìn Heath với vẻ mạnh mẽ. “Tôi có thể đến thăm đứa con trai út duy nhất của mình chứ, thưa ngài Công tước?”
Burrows bật cười. “Đáng sợ đúng không?” Bà thì thầm với Heath.
“Đáng sợ,” Anh đồng tình.
“Được rồi,” Mr. Burrows nói lớn. “Tiếp tục thôi.”
Họ ở trong thư phòng của Lord Yorkshire ba tiếng trong khi các bậc phụ huynh tranh cãi về một việc rất rõ ràng, bắt đầu bằng việc Lucien có quyền không bị coi là một phần của tài sản sở hữu của Heath, “Vậy thì mọi việc mới ổn được,” Douglas phản đối.
“Không đứa con nào của tôi là tài sản sở hữu của ai hết. Con gái tôi là không, và con trai tôi cũng không,” Yorkshire tranh cãi. Điểm đặc biệt đó kéo dài một tiếng, bố Heath tranh luận chống lại không chỉ Lord Yorkshire mà còn cả Heath. Cuối cùng Douglas cũng chấp nhận. Bố anh có niềm tin khá mạnh mẽ về quan điểm cổ hủ đối với phụ nữ và hôn nhân.
Có một vấn đề là Lucien phải hứa sẽ sinh cho Heath người thừa kế và một đứa con dự phòng trước khi được phép tham dự bất cứ loại hoạt động ngoài trời nào, xung quanh thị trấn, hay Angland khi có chồng đi theo. Trong lúc các bậc phụ huynh bắt đầu tranh cãi về việc đó, chính lời nói của Lucien đã chấm dứt việc tranh cãi này. “Con thật sự không muốn đi du lịch nhiều đâu, Maldy và mẹ biết mà. Con gần như ở lỳ trong nhà và chỉ vào thị trấn khi đến Mùa thôi.” Heath mỉm cười hòa nhã với vị hôn thê của mình.
Lady Yorkshire yêu cầu tiền tiêu vặt hàng tháng của Lucien phải dư giả để được tự do theo đuổi những sở thích riêng.
Lần này Heath nhanh chóng đồng ý trước khi bố anh kịp phản đối. Anh biết bố mình không cần một công tước phu nhân có nhiều tiền như vậy mà phải phụ thuộc hoàn toàn vào chồng trong mọi việc. Nhưng Heath muốn khuyến khích ước mơ tương lai của vợ, dù có là gì. Jane kiên quyết yêu cầu Lucien chủ trì ít nhất ba buổi vũ hội mỗi năm cũng như ít nhất một bữa tiệc tại nhà ở dinh thự trong thành phố. Lucien sẵn sàng chấp thuận điều kiện đó, và Heath mỉm cười với cậu. Rồi thì đến chuyện của hồi môn….
“Tôi đã đặt đúc tiền cho tất cả các con,” Yorkshire tự hào nói với Burrows. “Của hồi môn của Lucien là một trong số những hồi môn lớn nhất mà tôi từng biết.”
“Chồng à, anh cứ phải khoe khoang vậy sao?” Lady Yorkshire vui vẻ cười hỏi.
“Đúng, phải vậy chứ,” Lord Yorkshire khăng khăng. “Tài sản của gia đình đã tăng lên tương đối kể từ khi Charlotte kết hôn, và nhờ vậy, hồi môn của Lucien cũng tăng lên. Hồi môn của thằng bé là hai trăm nghìn bảng.” (Raph: Theo tỷ giá hiện tại của bảng Anh ngày 22/3/17 thì nó tương đương hơn 5 tỷ rưỡi tiền Việt)
Heath há hốc đến rớt cả cằm, anh chú ý thấy Lucien cũng vậy. Lady Yorkshire đơn giản cười khúc khích và đặt tay dưới cằm Lucien để đóng nó lại. Heath nhìn bố mẹ và rồi nhìn bố mẹ vợ tương lai. Lucien có số hồi môn vượt xa con số lớn nhất trong lịch sử. Với số tiền ấy, Lord Yorkshire có thể lựa chọn bất cứ ai kết hôn với con mình, mà lại chọn Heath. Anh vừa tự hào vừa có chút khiêm tốn. Vị hôn thê của anh còn giàu hơn cả anh nữa. Anh không bỏ thời gian suy nghĩ nhiều hơn nữa, biết rằng sau này sẽ có cơ hội mà nghĩ, Heath nhìn bố mình. Mặt Douglas tái nhợt khi nhìn Yorkshire và rồi nhìn Lucien.
“Tại sao chứ, đó là một con số đáng kể,” Cuối cùng ông nói. Heath chỉ có thể gật đầu đồng tình. Anh nhìn mẹ mình và nhận thấy bà vẫn không biết nói gì mà trông có vẻ hoàn toàn bại trận. Burrows vẫn đang bận rộn với hợp đồng khi Jane lên tiếng.
“Với số hồi môn như vậy, ngài có thể chọn bất kỳ người đàn ông nào trong thành phố, trên thế giới, cho Lady Lucien. Tại sao lại là Heathcliff?” Jane hỏi.
Lord Yorkshire bật cười. “Đấy là bà nói thôi. Nếu của hồi môn của Lucien được công khai, vậy chúng ta sẽ có quyền kiểm soát những tên ăn chơi trác táng và vô lại ngay từ khi bước ra cửa. Đàn ông hứa hẹn tình yêu với đứa con ngây thơ của tôi nhẹ tựa lông hồng và cố lấy cho bằng được nó chỉ để chạm được vào của hồi môn. Tôi biết gia đình bà giàu có, và vì vậy, tôi biết gia đình bà nghĩ rằng đang ở trên cơ trong hợp đồng này. Đây là vì lợi ích của tôi vì ông bà sẽ không chọn cho Công tước xứ Pompinshire kết hôn với Lady Lucien vì tiền mà vì nguyên nhân khác.”
Heath ngạc nhiên và sợ hãi vì sự khôn ngoan và xảo quyệt của bá tước. Anh biết rằng nếu đến lúc thật cần một ai đó, Yorkshire sẽ là người đó. Anh thấy Lucien sợ hãi nhìn maldy rồi nhìn sang Heath. Heath đơn giản mỉm cười với Lucien. Và khi Lucien mỉm cười đáp lại, anh vui vẻ thở ra và quay lại nhìn Mr. Burrows.
“Đã hoàn tất hợp đồng. Giờ thì, tôi cần có chữ ký của hai bên gia đình và sau đó là ngài Công tước và Lady Lucien, là xong. Sau đó tôi sẽ quay lại văn phòng và làm bản sao cho hai gia đình rồi gửi đến sau,” Bà nói.
Heath đứng dậy và bước lại chỗ Lucien đang đứng.
Họ đứng cạnh nhau, tay hơi chạm vào nhau trong khi đợi đến lượt ký hợp đồng. Heath ra hiệu cho Lucien đi trước, thở phào nhẹ nhõm khi hoàn thành hợp đồng để rồi ba tháng nữa anh sẽ được kết hôn với viên kim cương tinh khiết nhất. Tuy nhiên, anh biết, do bố anh và ngài Bá tước biết Lucien có thể đang mang thai, anh sẽ không có nhiều cơ hội ở một mình với vị hôn thê, mặc dù biết là phải đợi đến khi kết hôn thì rất đau khổ, nhưng Heath tin rằng điều này là đáng giá.
Hết chương 8
[Góc kiến thức]
Hí hí. Cái này các bạn có thể bỏ qua. Klq tới truyện đâu.
Giả mù sa mưa
“Not play coy”: “coy” là một điều bí mật hoặc một điều không được nói ra. Khi người kia muốn tránh đưa ra câu trả lời trực tiếp nên họ giả như là không biết nhưng người nghe lại biết thừa điều đó, người nghe sẽ khuyên người nói là “thôi mày đừng có play coy nữa đi”. Chắc là “giả mù sa mưa” nhỉ?
Viên kim cương tinh khiết nhất
“A diamond of the first water” nghĩa mặt chữ là “viên kim cương nước đầu”. “Of the first water” là 1 idiom = “highest quality” = “chất lượng thượng đẳng”. Cả câu này có nguồn gốc từ ngành công nghiệp đá quý, khi mà sự tinh khiết của kim cương được quyết định bởi màu sắc trong hay đục của viên kim cương đó. Kim cương càng trông giống như nước thì chất lượng càng tốt
ROBERT PHẢI giải thích tình huống cho Lucien đến năm lần cậu mới hoàn toàn hiểu được việc bao cao su bị rách có nghĩa là gì. Khi Lucien đã hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự cố này, cậu liền trèo xuống giường và rửa sạch bằng vòi xịt kế bên chậu rửa bên cạnh tủ đồ của Heath. Cậu ngoái nhìn Robert và chỉ có thể lắc đầu rồi mặc đồ vào. Đây chính là hậu quả của việc thách thức maldy. Cậu đã ngủ với một người hoàn toàn xa lạ và thậm chí có thể đang mang trong mình đứa con của anh ta, dù cho cậu bị ép đính hôn với một người đàn ông khác. Lucien và Heathcliff sáu tháng nữa sẽ kết hôn cậu đã lộ diện trước đó rất lâu. Thực ra, chỉ ba tháng trước khi bị đặt vào trong cuộc hôn nhân đó. Heathcliff sẽ nghĩ là anh ta bị cắm sừng, và nhục nhã sẽ gắn liền với tên tuổi của nhà Hawthorn. Sao cậu có thể ngu ngốc đến thế cơ chứ?
LUCIEN khẽ ĐẬP đầu vào thành xe ngựa trên đường về nhà. Hai ngày trôi qua mà Lucien vẫn xấu hổ về toàn bộ sự việc. Hôm qua cậu đã quay lại Remmington, thật sớm, nói chuyện với Arlington, và được nói là có một bức thư đang đợi cậu. Là từ Robert, và mặc dù Lucien biết rằng mình không nên giữ liên lạc với người đàn ông đó nữa, cậu vẫn ôm bức thư vào lòng và bỏ lại bạn bè ở quầy bar để đến một cái bàn để đọc thư.
Timmy thân yêu,
Tôi hi vọng bức thư này sẽ đến được với em. Bản thân tôi có hai luồng suy nghĩ. Trong khi tâm can tôi bị xé ra thành từng mảnh vì tội lỗi và hối hận đến mức nhức nhối trong lần quan hệ nồng nhiệt đầu tiên của chúng ta, một phần trong tôi lại nảy ra ý tưởng rằng em đang sở hữu một vật kỷ niệm. Một thứ gắn kết chúng ta mãi mãi. Đó thực sự là hạnh phúc phải không em, người đẹp của tôi? Em sẽ thoát khỏi nghĩa vụ mà bố mẹ em trói buộc em, và tôi sẽ thoát khỏi gánh nặng duy trì nòi giống đã kìm kẹp tôi. Tôi sẽ cho em hạnh phúc, Timmy. Tôi thề sẽ làm được điều đó. Mười hai giờ ba mươi tôi sẽ quay lại Remmington. Nếu em không thể đến đó, hãy để lại thư cho bạn em, phục vụ Arlington, như một câu trả lời, và tôi sẽ biết được rằng lời thỉnh cầu của tôi có được chấp nhận hay không. Tôi rất mong nhận được tin của em, Timmy yêu dấu.
Thân gửi,
Robert
Lucien không thể ngăn cản niềm hạnh phúc trào dâng trong cơ thể. Cậu phải thừa nhận rằng dù cho cậu chẳng biết mấy về Robert, thì vẫn biết về anh rõ hơn là biết về vị hôn phu của cậu, người chồng của cậu, Công tước Pompinshire, Hầu tước xứ Manchester, Bá tước của Southerby, Tử tước của Berkinstock, Nam tước của Hempstead. Lucien thở dài. Người đàn ông đó còn là người thừa kế địa vị Công tước Cumbria nữa. Khi mà, không, nếu mà, cậu kết hôn với Pompinshire, cậu sẽ được đánh giá cao hơn cả bố mẹ mình. Cậu sẽ phải giám sát rất nhiều căn nhà, còn chưa kể tới những tiệc tùng, tiệc đêm, tiệc trưa và cả vũ hội phải cử hành. Căn nhà của Robert cũng khá hoành tráng, ít nhất đó là những gì Lucien thấy trong lúc lên phòng. Tuy nhiên, khi anh chạy ra ngoài gọi xe ngựa để đưa Lucien về nhà, Robert không hề giới thiệu mình thuộc giới quý tộc.
Lucien sẽ ổn thôi nếu kết hôn với một người đàn ông không thuộc giới quý tộc. Thực ra, cậu thích như vậy hơn. Bố mẹ cậu sẽ thất vọng, maldy chắc sẽ giận tái mặt, còn mẹ chắc sẽ khóc nhiều lắm, nhưng Lucien sẽ hạnh phúc, vì đó là quyết định của chính cậu.
Chính những suy nghĩ đó đã khiến cậu nhanh chóng viết thư trả lời để nhờ Arlington chuyển cho Robert.
Robert,
Em không mong trói buộc anh với em vì không cần thiết phải như vậy. Hãy đợi cho đến khi em biết chắc có nên để nghĩa vụ trọn đời này đè nặng lên mình hay không. Ba tuần nữa em sẽ biết, vì đó là thời điểm mọi chuyện diễn ra. Em thường phát sợ khi nghĩ đến những ngày đó, nhưng mẹ em nói rằng Lady của gia đình em thường đau đầu khi có bầu. Nếu lúc đó em đau đầu, thật sự mang kỷ niệm của cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta, vậy chúng ta sẽ chạy ngay tới Green để thực hiện giao ước trọng đại nhất trong đời. Nếu anh xem trọng điều này, xin hãy nói cho Arlington biết. Bạn em sẽ đưa em tới bữa tối ở Worcester Inn, nhưng em sẽ dừng lại ở Remmington trước khi về nhà, và nếu anh trả lời, em sẽ nhận được.
Thân gửi,
Timmy
Lucien cảm thấy kỳ quặc khi viết nickname thời thơ ấu trên thư, và cậu còn cảm thấy kỳ quặc hơn khi Robert vẫn tiếp tục gọi cậu bằng cái tên đó trong suốt thời gian quan hệ, nhưng Robert cũng không để ý đến lỗi của cậu khi gọi anh bằng tên thánh mà. Khi cậu ăn tối xong với bạn, cậu đã thuyết phục họ đưa cậu đến Remmington uống thêm chút gì đó, và cậu nhận được thư của Robert. Cậu liền gấp thư thành một hình vuông nhỏ và nhét vào túi áo gile đang mặc.
Timmy xinh đẹp của anh,
Anh không quan tâm em có đang mang món quà kỷ niệm của chúng ta hay không. Anh cảm thấy Chúa đã đưa em tới Remmington vì người biết rằng anh sẽ ở đó để chúng ta tìm thấy nhau. Em là mọi thứ với anh. Anh sẽ đợi ba tuần nữa để em tìm ra liệu mình có thực sự muốn ở cái vị trí mà chúng ta hy vọng là có thể hay không, nhưng ngay cả khi em không có, anh vẫn muốn em đến với anh và chúng ta có thể chạy trốn, rũ bỏ xiềng xích khỏi sự kỳ vọng của bố mẹ và bỏ trốn đến Gretna.
Anh đợi câu trả lời của em và sẽ đợi đến khi Remmington đóng cửa, cho đến khoảnh khắc gặp được em một lần nữa.
Thân yêu,
Robert
Xe ngựa dừng bên ngoài cổng Điền trang Yorkshire, gác cổng ngó vào trong, thấy gương mặt Lucien, liền mời cậu vào. Lucien hít thở thật sâu khi xe ngựa tiếp tục di chuyển, cố gắng giữ trái tim đang loạn nhịp của mình bình tĩnh, đảm bảo rằng khi mẹ cậu nhìn vào mặt cậu là sẽ biết ngay rằng cậu đã trao đi trinh tiết cho một người lạ mặt và thậm chí còn đang tính đến chuyện bỏ trốn cùng anh ta. Lucien vẫn luôn tự hào là một lady, và vì vậy nên cậu cảm thấy rất tội lỗi khi mong muốn phá vỡ việc kết hôn của mình với công tước, nhưng rồi cậu nhận ra rằng cậu không phải người duy nhất như vậy. Đó là điều mà bố mẹ cậu yêu cầu, và vậy nên tội lỗi là ở họ.
Khi xe ngựa dừng lại, Lucien lắc đầu. Cậu không còn là một đứa trẻ nữa, và sẽ không đổ lỗi cho bố mẹ mình. Lỗi là ở chính cậu. Cậu sẽ phải chịu gánh nặng của sự hổ thẹn, của việc mất đi danh dự, nếu cậu thật sự mang thai đứa con của người đàn ông khác. Cậu sẽ là người duy nhất nói với không chỉ bố mẹ mình, mà cả vị hôn phu của mình, rồi sau đó sẽ là Robert, và nếu anh thực sự còn cần cậu, cậu sẽ chạy đến với anh và họ sẽ trốn đi.bg-ssp-{height:px}
Xe ngựa bật mở, và Lucien thoát khỏi những suy nghĩ của mình. Cậu ngồi dậy và bỏ tay ra khỏi túi trước, dừng trên bụng. Cậu buông tay ra khi thấy Justus, một trong những phù rể, nhìn cậu ta với vẻ quan tâm mãnh liệt.
“Lady của tôi? Cậu ổn chứ?” Justus hỏi.
Lucien nuốt nước bọt và gật đầu. “Ừ.” Cậu nói dối. Tôi chỉ hơi lo lắng lặt vặt về chuyện ký kết hợp đồng hôn nhân và bố mẹ tôi sẽ bàn giao của hồi môn của tôi cho một người đàn ông tôi chưa từng gặp trong khi có một người đàn ông khác mà tôi thích hơn thôi. Rồi còn cả ý nghĩ là có khi giờ mình sắp chạy tới Gretna Green để bỏ trốn nữa, việc này sẽ gây ra scandal đấy. Cậu đưa tay lên để người đàn ông đỡ cậu xuống khỏi xe ngựa. Lucien bước ra khỏi xe và xoay mặt ngắm nhìn từ cửa trước của căn nhà từ thuở ấu thơ, hít thở sâu để giữ bình tĩnh. Cậu đi hai bước đến cửa chính khi nó bật mở và bố mẹ cậu bước ra. Bố cậu đã yêu cầu nghiêm ngặt về đồ cậu phải mặc đến buổi gặp mặt, và giờ cậu biết vì sao phải vậy rồi.
Lucien mặc một chiếc gi-lê màu xám nhạt với quần ống chẽn đen, áo phông xanh và cà vạt trắng. Áo khoác của cậu màu đen, và đôi bốt của cậu cũng vậy, cậu có một túi bột nhỏ treo ở cổ tay. Tóc cậu được tạo kiểu tinh vi với những lọn quanh đầu và cuốn lại thành hàng. Cậu ko đội mũ, theo như yêu cầu của maldy, và cậu cảm thấy không có nó còn lộ liễu hơn là bình thường.
Maldy của cậu mặc một chiếc áo choàng xám nhạt với bộ dạng không khoan nhượng phối với áo choàng lông màu xanh bụi, và Lucien để ý thấy thậm chí bà còn đi giày cao gót, dù cho bà ghét chúng. Mái tóc nâu của bà được búi thành búi, như mọi khi, nhưng bà chỉ trang điểm thật nhẹ. Lucien chút nữa thì té ngã khi thấy maldy của mình thoa phấn ngọc trai màu trắng lên mặt. Đó là thứ cậu thường thấy trên mặt mẹ, chứ không phải trên mặt maldy. Cậu bước về phía maldy và nghiêng người hôn lên má bà. Maldy của cậu cũng cao hơn cậu đáng kể, mà các anh chị em của cậu cũng thừa hưởng điều đó.
Lucien quay sang mẹ mình và mỉm cười một cách ấm áp khi cậu nhìn thấy ánh sáng trong mắt mẹ. Rosemary mặc một chiếc váy màu xanh thanh thiên nhạt, phối với cổ lông xám khói trên vai. Mái tóc đen nhánh của bà được bố trí một cách đầy nghệ thuật trên đỉnh đầu, với những lọn tóc rủ xuống ở thái dương. Trông bà rất xinh đẹp, cậu bước lại gần ôm bà thật chặt như đã nói. Bà cũng đi giày cao gót, và với cùng một độ cao như maldy.
Lucien bước lùi lại và nuốt xuống nỗi lo lắng đột nhiên ùa tới, vuốt thẳng lại cổ áo gi-lê lần nữa.
“Chúng ta sẽ ghé đến một căn phòng màu xanh,” Annabelle nói với nụ cười sáng lạn, biểu cảm khiến cho Lucien lại vấp khi bước lên. “Các vị khách của chúng ta đã đến cả rồi. Công tước và Công tước phu nhân xứ Cumbria cùng con trai họ, Công tước xứ Pompinshire.”
Lucien lặng lẽ gật đầu và bước lùi lại để mẹ cậu có thể khoác tay bố cậu. Lucien bước qua để khoác lên tay kia. Họ bước tới cầu thang, qua lối vào, và đi tới căn phòng màu xanh. Một trong số những người hầu—Lucien liếc nhìn bên cạnh—Victoria, mở cửa để họ đi qua. Lucien quay lại nhìn cô đầy kinh ngạc khi cậu vừa nghe thấy tiếng cô nói thầm như thể, “Anh ta cực kỳ đẹp trai đấy, cái tên Công tước đó. Nếu anh ta sẵn lòng, tôi sẵn sàng ngả mình vào lòng anh ta.”
Lucien giật mình. Anh không tin nổi là Victoria lại nói như vậy. Khi cô cúi đầu, Lucien cố gắng mỉm cười trấn an cô, dù là mặt cậu đang nóng bừng vì nhận xét của cô về chàng rể tương lai của cậu, trước khi lại bước tiếp và tránh ánh mắt nghiêm khắc của maldy.
“A, cháu đã đến rồi, Lady Lucien!” Giọng của Công tước xứ Cumbria vang lên phía bên kia căn phòng. “Chúng ta đang tự hỏi vì sao cháu đến muộn vậy. Sao hả, Pompinshire thậm chí còn vui vì có lẽ cháu đã gặp ai đó và chuồn tới Gretna Green đi trốn rồi chứ.” Công tước bật cười vì trò đùa của mình.
Lucien mỉm cười dứt khoát trước khi nhìn lên người đàn ông rất cao, bờ vai rộng với mái tóc đen trước cánh cửa sổ TFrench, anh quay lưng về phía căn phòng. Trông anh rất căng thẳng, ít nhất là từ phía sau, và đột nhiên Lucien bắt được hình ảnh của Robert. Cậu lắc đầu để gạt bỏ ký ức về mối tình bí mật của mình và tập trung vào thực tại, và sự thực rằng cậu sắp phải gặp vị hôn phu của mình lần đầu tiên.
“Thưa ngài, chúng tôi đảm bảo là sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu. Lucien của chúng tôi là một cậu trai trẻ rất đáng mến. Thằng bé sẽ không bao giờ làm gì để cho gia đình phải xấu hổ hay bôi nhọ danh tiếng của gia đình đâu. Chỉ là thằng bé lo lắng vì phải gặp vị hôn phu thôi. Tôi đảm bảo với ngài, gia đình tôi cực kỳ vui mừng, không chỉ vì hôn lễ sắp tới, mà còn vì sự sát nhập của hai gia đình,” Annabelle nói, có vẻ rất vui, và Lucien quay sang liếc nhìn ông. Cậu muốn hỏi xem ông là ai, và từ khi nào mà cái người đàn ông vui vẻ này thế chỗ người bố nghiêm khắc, khó tính của mình. Lucien kìm nén lại, nhưng quẳng qua một cái nhìn băn khoăn sau cùng trước khi quay lại nhìn bóng lưng vị hôn phu một lần nữa.
“Pompinshire, đừng đứng đó mãi. Quay lại chào Công tước phu nhân tương lai của con đi chứ,” Công tước xứ Cumbria ra lệnh. “Lady Hawthorn, Lucien, chúng tôi xin giới thiệu, đây là con trai chúng tôi, Heathcliff Robert Eddington III.”
Hơi thở của Lucien nghẹn lại, cậu mở to mắt đầy ngạc nhiên. Ông ấy nói là Robert phải không? Có phải là Robert của cậu không? Không, Robert là một cái tên rất thông dụng, giống như John và Edward. Không thể là Robert của cậu. Nhưng khi Heathcliff quay lại, hi vọng và sợ hãi tột đỉnh đồng thời ập tới Lucien, vì Heathcliff thực sự là Robert, thật tuyệt, nhưng vị hôn phu của cậu giờ đã biết là cậu không còn ngây thơ và không còn muốn cưới cậu nữa.
“Robert,” Lucien thở ra, và nhìn đôi mắt trừng lớn khi nhìn thấy mình của Robert—không, là Heathcliff.
“Pompinshire, để ta giới thiệu cho con, Lady Lucien Timothy Hawthorn, vị hôn thê của con,” Công tước giới thiệu. Lucien muốn nói gì đó. Nói gì cũng được. Nhưng cậu chỉ có thể đứng đó và nhìn Robert—Không, Heathcliff. Heathcliff. Heathcliff—đi về phía cậu. Ánh mắt anh chưa từng rời khỏi khuôn mặt Lucien. Anh cầm tay Lucien, cúi người, và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên những ngón tay của cậu.
“Lady Lucien, có thể nói được gặp em và biết rằng sáu tháng nữa, chúng ta sẽ bắt đầu chung sống là niềm vinh dự và hạnh phúc tuyệt vời nhất của tôi,” Heathcliff nói với một đôi mắt xám nhạt đang bừng lên vì ngạc nhiên, với sự vui thích và một nụ cười.
“Tôi-Tôi—” Lucien lắp bắp trước khi bóng tối phủ lên cậu, và cậu sà ngay vào vòng tay của Heathcliff.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Ôi chúa ơi, mình đã làm gì thế này?” Lời thì thầm của Lucien lọt vào tai Heath, và tội lỗi dâng lên trong anh. Với anh đó là một cảm giác khá mới lạ. Heath chưa từng cảm thấy tội lỗi về bất cứ thứ gì trong đời, nhưng việc ăn nằm với Lucien khiến anh hoàn toàn rối ren. Nhưng có lẽ họ đã lo lắng quá mức. Cơ hội Lucien mang thai ngay lần đầu tiên họ ăn nằm với nhau là bao nhiêu chứ? Heath chưa từng nghe về chuyện này trước đó, đặc biệt là không phải khi dùng bao cao su rồi bị rách. Vậy nên có lẽ họ đang lo lắng vô cớ. Đúng, là vậy. Họ đang lo lắng một chuyện không hề xảy ra.
Ngay khi Heath dẫn Lucien về chỗ của mình và kéo ghế ra cho cậu, anh thừa nhận lời bảo đảm của bản thân là vô nghĩa. Anh ko thể phớt lờ nút thắt trong lòng đang nói với anh rằng cơn buồn nôn và chóng mặt của Lucien là bằng chứng Lucien thực sự đang mang thai. Đứa con của anh. Họ phải tìm cách giải quyết tình huống. Anh nghĩ đến dấm bọt biển mà một trong số những người tình của anh thường mang theo và tự hỏi Lucien có dùng được không. Khi anh ngồi xuống ghế cạnh Lucien, Heath biết rằng Lucien sẽ không bao giờ làm vậy. Cậu ấy là một người đầy tự trọng, và làm vậy sẽ còn rơi vào tình huống tệ hại hơn.
Đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong tâm trí Heath, và mặc dù có thể sẽ thất bại, anh biết mình phải thử. Cũng vẫn là rút ngắn thời gian, nhưng nếu họ kết hôn trong ba tháng thì sẽ có tác dụng, miễn là Lucien không thể hiện ra. Họ có thể xin nghỉ phép tới thành phố, khi thời gian này qua, thì đứa trẻ cũng chào đời rồi. Họ sẽ đợi chín tháng và rồi báo với gia đình về việc đứa trẻ thừa kế. Anh là người nhà Eddington nên chắc chắn con đầu của anh là con trai, và là một đứa bé mạnh mẽ. Đúng vậy. Đó là một kế hoạch hoàn hảo. Giờ thì anh chỉ phải hi vọng bá tước và bố anh đồng ý. Anh đợi đến khi người hầu đem lên món đầu tiên, anh liền nghiêng người sang chỗ bố.
“Con muốn tuyên bố một chuyện, có được không ạ?” Anh hỏi nhỏ. Bố anh tròn mắt, và Heath đợi ông xem xét một chút rồi gật đầu.
Douglas đưa tay về phía Yorkshire. “Thưa ngài? Có vẻ như con trai tôi muốn tuyên bố một chuyện mà tôi đảm bảo là rất tốt đẹp.”
Yorkshire nhìn Heath một lúc rồi đưa tay đáp ứng. “Rất sẵn lòng, thưa ngài,” Bà nói. Khi mọi người đã chú ý, Heath đứng dậy và tiến về phía họ. Lucien nhìn anh sợ hãi, Heath mỉm cười trấn an cậu, nhìn vào Lord Yorkshire và rồi nhìn bố mình.
“Trước tiên, con xin cảm ơn bố và Lord Yorkshire vì đã sắp đặt việc kết hôn tuyệt vời này giữa con và Lucien. Con cảm thấy Lucien là một người xinh đẹp, thông minh, đức hạnh, đứng đắn, tài năng, uy thế, được nuôi dạy và giáo dục tốt. Thực sự, con rất hài lòng về cuộc hôn nhân này. Và nếu hai bên gia đình vui lòng, đồng thời nếu vị hôn thê của con đồng ý, con đề nghị thay vì đợi sáu tháng, con muốn kết hôn trong vòng ba tháng tới,” Anh nói.
Bố Heath kinh ngạc nhìn anh và rồi nhìn Lucien với vẻ nghi ngờ. Lord Yorkshire giơ tay để thu hút sự chú ý, mọi người trong phòng lập tức nhìn bà. “Tôi không có ý kiến gì, tôi sẽ để Lucien quyết định,” Bà nói.
Mọi người đều giật mình. Yêu cầu dời ngày cưới đối với một thiếu nữ trẻ khi hôn lễ đã được sắp đặt chưa từng xảy ra trước đây, đặc biệt là trong những thành viên cực kì có tầm ảnh hưởng của tầng lớp thượng lưu mà người phụ nữ dưới tuổi hai mươi mốt. Mà Lord Yorkshire vừa mới làm vậy. Trong cuộc hôn nhân này, Lucien thực sự không có quyền lên tiếng, hay thậm chí, ngay cả việc sẽ tổ chức đám cưới ở đâu, Heath không muốn phải đau khổ vì việc thay đổi sự kiện này, vì chắc chắn Lucien sẽ thấy nhạy cảm trong việc đẩy đám cưới lên sớm hơn so với dự định thông thường. Douglas mở miệng, rõ ràng là định phản đối, nhưng lập tức ngậm lại trước cái nhìn của Lord Yorkshire. Vì bà là người có địa vị cao hơn, chính vì thế có ảnh hưởng cao hơn tới Đức vua, mọi người đều biết rằng Lord Yorkshire nắm giữ nhiều quyền lực hơn trong xã hội.
Lucien lo lắng nuốt nước bọt và nhìn từ Heath tới mẹ mình và cuối cùng là maldy của mình. Heath có thể thấy được Lucien khá quen thuộc với việc bị làm lơ. Heath ước gì có thể chạm vào tay Lucien để an ủi và trấn an, nhưng, không thể làm vậy, anh chỉ đơn giản cầu nguyện với Chúa rằng Lucien sẽ đồng ý.
“Con cảm thấy ngài đây là một người đàn ông toàn vẹn, trí tuệ, được giáo dục với tính cách hoàn hảo. Anh ấy cũng rất thuận mắt, và con nghĩ anh ấy sẽ trở thành một người chồng tuyệt vời của con, cũng là một người cha tuyệt vời cho bất kỳ đứa trẻ nào của chúng con trong tương lai,” Lucien nói, giọng nói dịu dàng nhưng du dương. Heath lại một lần nữa muốn ngồi xuống lắng nghe người thanh niên này nói chuyện hàng tiếng đồng hồ, nhưng thay vì vậy anh vẫn đứng đó, hồi hộp chờ đợi quyết định của Lucien. “Con nghĩ nếu anh ấy thấy con đủ hoàn hảo và muốn rút ngắn thời gian kết hôn, vậy con rất sẵn lòng tiếp nhận đề nghị ấy.”
“Vậy quyết định vậy đi,” Yorkshire nói, vẻ hài lòng, dù là quay sang nhìn Heath đầy nghi ngờ và giận dữ khiến đôi mắt xanh sáng của bà lạnh như băng. “Lady Lucien và Công tước xứ Pompinshire sẽ kết hôn trong ba tháng tới. Chúng ta sẽ bắt đầu lên kế hoạch cho đám cưới và tuyên bố kết hôn tại nhà thờ với sự có mặt của cả bên hai gia đình vào đầu tuần này.”
Douglas lập tức im lặng. “Bọn trẻ muốn kết hôn sớm. Có vẻ như chúng ta đã tạo ra một cuộc hôn nhân có tình yêu. Chúng ta là ai mà bắt bọn trẻ đợi lâu hơn nữa chứ? Bọn trẻ sẽ kết hôn trong ba tháng tới.”
Douglas hắng giọng và gật đầu. “Chính xác.” Ông nói.
Sau đó căn phòng vỡ òa. Các chị của Lucien, mẹ cậu, và mẹ Heath đều nói về khả năng có một lễ cưới thật trịnh trọng giữa hai gia đình môn đăng hậu đối trong thời gian ngắn như vậy.
Yorkshire híp mắt nhìn Heath và rồi nhìn về phía Lucien. “Giờ thì,” Bà nói, một lần nữa quay lại bàn ăn. “Chúng ta hãy cùng thưởng thức bữa ăn mà đầu bếp đã chuẩn bị, sau đó, Công tước xứ Cumbria, Pompinshire, và chính tôi sẽ hoãn công việc để soạn thảo hợp đồng hôn nhân và sắp đặt của hồi môn.”
“Cám ơn ngài,” Heath nói, Lord Yorkshire gật đầu, có vẻ đề nghị hơn là chấp nhận lời cảm ơn, rồi bà ngồi xuống.
Heath có cảm giác Yorkshire và bố mình đều biết nguyên nhân chính xác anh và Lucien muốn kết hôn sớm. Giờ thì Heath đã có cả thời gian của một bữa ăn để lo lắng điều gì đang chờ đợi anh trong buổi gặp mặt sắp tới.
Bữa ăn cũng khá dễ chịu. Lucien thảo luận kế hoạch đám cưới với những người phụ nữ ở bàn trong khi đàn ông thì thảo luạn về tiệc đi săn sắp tới do nhà Cavendishes chủ trì. Trong suốt bữa ăn, Heath nhận thấy Lord Yorkshire tiếp tục liếc sang anh và đánh một cái nhìn đầy thất vọng và buồn bã khi quay về phía Lucien. Còn về Lucien, cậu chẳng để ý gì cái nhìn từ maldy mình, mà tiếp tục mỉm cười bẽn lẽn với Heath. Mỗi một nụ cười đều khiến Heath ngập tràn hạnh phúc và can đảm cho buổi gặp mặt sắp tới. Chưa đến lúc đó, mà anh đã đầy sợ hãi khi cáo từ bàn tiệc rồi theo bố và Lord Yorkshire ra khỏi phòng. Tiếng giày họ trên sàn gỗ vang lên cho tới khi tới thư phòng của Yorkshire, ngay lúc họ bước vào, Heath lập tức thấy mình bị bố và Lord Yorkshire săm soi.
“Cậu gặp con trai ta lần đầu khi nào vậy?”
Yorkshire hỏi mà không hề do dự. Heath mở miệng định chối rằng đã gặp cậu vào một ngày bất kì nào đó trước đây, nhưng bị Lord Yorkshire lắc đầu ngăn lại. “Xin đừng xúc phạm trí thông minh của ta bằng cách chối rằng cậu đã gặp đứa con út của ta, trước ngày hôm nay, và không chỉ gặp mà còn quyến rũ nó, ngủ với nó, làm nó có bầu từ trước.”
Heath nhận thấy Douglas nhìn mình đầy thất vọng. Heath thở dài và lắc đầu rồi ngồi xuống ghế trước mặt bá tước. Yorkshire ngồi ở ghế bành đằng sau bàn trong khi Douglas ngồi cạnh Heath.
“Thưa ngài, bọn con không chắc rằng Lucien có thực sự mang thai không,” Anh nói, cố gắng xoa dịu người đàn ông. Lord Yorkshire giễu cợt và lắc đầu, Heath giơ tay lên, thành công ngắt lời bà. “Chỉ mới tối đa một ngày từ ngày cháu ngủ với một người tên là Timmy, mà đến hôm nay cháu mới phát hiện ra là con trai bác, vị hôn thê của cháu, Lucien.”
Lord Yorkshire thở dài và sờ mũi. “Timmy là nickname Arlington, bạn của con gái ta, Lord Hawthorn, gọi Lucien khi nó còn nhỏ,” Bà mệt mỏi nói. Bà nhìn vào mắt Heath. “Vậy là Lucien đã không nói với cháu tên thật.”
“Là để mồi chài thằng bé!” Douglas kết tội.
Yorkshire chưa kịp cãi lại và phản đối lời Douglas vừa kết tội Lucien thì, Heath đã nói. “Con cũng không dùng tên thật hay họ đâu bố. Mà Lady Lucien ngây thơ trong mấy chuyện thân mật đến mức con biết em ấy không có ý định mồi chài con đâu.”
“Đấy là con nghĩ thế thôi. Đàn ông mang bản chất phụ nữ rất dễ dàng làm ra vẻ như chưa từng quan hệ,” Douglas hăng hái nói.
“Tôi cam đoan, thưa ngài”—Lord Yorkshire nói với vẻ kính trọng xen lẫn phiền phức—“con trai tôi chưa từng quan hệ. Nó chưa bao giờ có người yêu, và nếu có ai là người có lỗi ở đây thì chính là con trai ngài.”
Douglas trông có vẻ bị xúc phạm. “Ngài lấy đâu ra cơ sở nói vậy?”
Yorkshire cười cay nghiệt. “Làm ơn đi, thưa ngài, đừng có giả mù sa mưa hay õng ẹo ở đây. Công tước xứ Pompinshire có tiếng là ăn chơi trác táng trước khi tiếp xúc với Lucien. Tôi đảm bảo nếu chúng ta tiếp tục hỏi, chúng ta sẽ biết được rằng Công tước xứ Pompinshire đã quyến rũ Lucien, lấy đi trinh tiết của thằng bé, và làm thằng bé mang thai,” Bà khẳng định.
Heathcliff nện nắm đấm xuống bàn, cả hai người đàn ông dừng lại nhìn anh với vẻ kinh ngạc, “Cả hai người đang quên rằng Lady Lucien và con đã được hứa hôn. Hai người sắp đặt cuộc hôn nhân này trước cả khi bọn con biết nhau. Lucien đang chìm trong sầu khổ ở Remmington vì bị tước đoạt quyền quyết định, thì con bước vào rõ ràng với mục đích tương tự,” anh nói, lườm họ. “Ai quyến rũ hay ai sai có gì quan trọng ở đây hả? Bọn con đã bị sắp đặt kết hôn vì hai người muốn có được lợi ích mà cuộc liên hôn này mang lại.” Anh chỉ vào Lord Yorkshire. “Bác muốn liên kết với hoàng gia để gia đình bác có được quan hệ với công tước, cũng như đảm bảo con út của bác có một cuộc hôn nhân tốt đẹp với tầng lớp quý tộc trong giới thượng lưu.” Anh chỉ vào Douglas. “Còn bố thì muốn tiền và quan hệ xã hội mà sẽ kiếm được bằng cách để con kết hôn với con út nhà Hawthorn.” Anh lắc đầu và đứng dậy. “Hai người muốn cuộc hôn nhân này, và giờ sắp có được rồi. Sớm hơn cả mong đợi, con xin nhấn mạnh như vậy. Xin đừng chơi trò người bị hại ở đây khi mà Lucien và con đã phải chịu đựng quá đủ sự khinh miệt và xì xầm khi em ấy thực sự đang mang thai và sẽ bị phát hiện. Lucien còn hơn cả bản thân con. Hai người đã đánh cược lớn. Đời hai người đã diễn nhiều rồi, trong mắt con, hai người đều đã thắng. Không chỉ sát nhập hai gia đình, mà còn có thêm cháu chắt,” Anh nói, chỉ vào Lord Yorkshire, đang ngạc nhiên nhìn anh với sự tôn trọng. “Còn bố,” Anh nói, lại chỉ vào bố mình, “sẽ có đứa cháu đầu tiên.”
Heath thở dài và ngồi lại xuống ghế. “Nào, chúng ta có thể làm ơn triển khai cái việc đã định không? Con muốn hoàn thành hợp đồng hôn nhân này, ký, và mọi thứ sẽ được ổn thỏa để con còn rủ vị hôn thê đi xem nhạc kịch.”
Cả hai người đàn ông gật đầu, rồi Yorkshire triệu tập quản gia bằng chuông. Khi cửa mở ra và quản gia, một người đàn ông già nua với làn da ngăm đen với gương mặt vô cảm, bước vào, Lord Yorkshire bảo ông triệu tập luật sư mà gia đình ông đã đặc biệt mời nhân dịp này.
“Ta có thể mời cháu một ly rượu vang không?” Yorkshire đề nghị.
Heath thở dài và lắc đầu. Anh có thể nói là cần can đảm và tỉnh táo để đối mặt với bố và Lord Yorkshire. Vài phút sau có tiếng gõ cửa vang lên, cửa bật mở, một người phụ nữ cao, bờ vai rộng, và cực kỳ đẫy đà bước vào. Bà có mái tóc màu hạt dẻ và đôi mắt màu xanh lá cây, mỉm cười rạng rỡ khi bước vào phòng. Lucien, Lady Yorkshire, và Jane theo sau.
Các bà mẹ thường không được can thiệp vào việc thiết lập hay ký kết hợp đồng hôn nhân, nhưng Heath biết tình huống này rất khác và anh không nói gì. Anh lập tức đứng dậy rảo bước về phía Lucien.
Anh không chạm vào người cậu, vì bố anh và Lord Yorkshire biết Lucien mang thai, nhưng mẹ họ thì không, và anh không muốn làm tình hình tệ hơn bằng cách chạm vào cậu khi chưa đến lúc. Thay vào đó, anh dừng lại ngay trước mặt Lucien và kiểm tra cậu.
“Em ổn chứ?” Anh dịu dàng hỏi.
Lucien khẽ cười khúc khích. “Chỉ là chút lo lắng về kế hoạch đám cưới thôi, Ro—Heathcliff. Em ổn,” Cậu trấn an anh.
“Đây là lần đầu tiên cháu gọi tên đệm của con trai cô,” Jane ngẫm nghĩ, nhìn hai người. “Hai đứa đã từng gặp nhau à?”
Heath thầm rủa. Mẹ cậu thật là quá mẫn cảm. Anh mở miệng định thú nhận tất cả nhưng bị ngăn lại khi bố anh hắng giọng. Anh thấy bố và ngài Yorkshire cùng lắc đầu và nhìn sang luật sư.
“Bọn anh có chuyện quan trọng hơn phải bàn đấy, em yêu,” Douglas nói.
“Tất nhiên rồi, thưa phu quân,” Mẹ anh nhẹ nhàng trả lời, và Heath biết bố mẹ sẽ có khá nhiều chuyện để nói khi quay về dinh thự.
Lord Yorkshire hắng giọng, tất cả mọi con mắt đổ dồn vào bà. “Đúng vậy. Trước tiên để ta giới thiệu, đây là Mr. Elizabeth Burrows. Bà ấy là một viên chức dân sự có khả năng thực thi pháp luật với những vấn đề như thế này.”
“Bà có kinh nghiệm về việc này chứ, Mr. Burrows?” Bố Heath hỏi, híp mắt.
“Vâng, thưa ngài. Tôi là một luật sư và đã soạn thảo nhiều hợp đồng hôn nhân trong hơn mười lăm năm qua rồi.” Bà gật đầu khi thấy ánh mắt dò hỏi của Douglas. “Giờ thì, thưa các ngài, chúng ta sẽ thảo luận hợp đồng chứ?” Bà mỉm cười hỏi. Giọng bà trầm hơn bất cứ giọng người đàn ông nào trong căn phòng này. Heath hơi nhướn mày, nhưng không nói gì, chỉ đơn giản gật đầu và quay lại chỗ ngồi cạnh bố trong khi Lucien ngồi với lớp phụ nữ ở ghế trống.
Mr. Burrows nhìn họ. Lord Yorkshire đứng dậy và chỉ vào một chiếc ghế trống. Mr. Burrows ngồi ở chiếc ghế được yêu cầu.
“Giờ thì,” Mr. Burrows nói, rút ra một tập giấy da từ cái phong bì khá lớn mà bà đem theo. “Chúng ta bắt dầu thôi.” Bà mở trang đầu tiên. “Tên của cô dâu và chú rể là gì?”
“Công tước xứ Pompinshire và Lady Lucien Timothy Hawthorn,” Lord Yorkshire trả lời.
“Tước vị đầy đủ của ngài Công tước là gì?” Burrows hỏi.
“Công tước xứ Pompinshire, Hầu tước xứ Manchester, Bá tước xứ Southerby, Tử tước xứ Berkinstock, Nam tước xứ Hempstead, người thừa kế địa vị Công tước xứ Cumbria,” Douglas trả lời.
Burrows gật đầu và viết thật thành thạo trên giấy. Bà lật trang và mỉm cười với Lucien. “Lady Lucien, tôi muốn gửi lời chúc mừng tới cậu về lễ cưới sắp tới,” Bà nói.
“Cám ơn cô, Mr. Burrows,” Lucien trả lời, mỉm cười xấu hổ, Heath nhìn hai người họ, híp mắt. Có chuyện gì giữa Lucien và Mr. Burrows? Giữa họ có quan hệ gì? Heath lắc đầu lấy lại tinh thần, dù là giữa họ có tình cảm, Lucien cũng chưa từng quan hệ, vả lại cậu ấy sắp kết hôn với Heath, vậy nên chẳng sao cả.
“Và giờ thì hai người sẽ sống ở đâu,” Burrows nói.
“Theo di nguyện của ông nội tôi, sau khi kết hôn tôi sẽ thừa kế Trang viên Southerby, đã được luật sư của tôi đảm bảo và giám sát từ sau khi ông qua đời,” Heath nói. “Chúng tôi sẽ sống ở đó.”
“Trang viên Southerby?” Lady Yorkshire lên tiếng.
“Nhưng nó nằm ở đầu kia Angland, trong thành phố.”
“Đúng vậy,” Heath trả lời. Lady Yorkshire lên tiếng định phản đối nhưng bị Lord Yorkshire đưa mắt cản lại.
“Mẹ, chúng ta vẫn luôn biết rằng một ngày nào đó con sẽ kết hôn, và có khả năng con sẽ phải sống xa bố mẹ. Chị Charlotte và chị Mary cũng không sống gần đây mà,” Lucien giải thích.
“Ừ, mẹ biết, nhưng mà…,” Bà phản đối và rồi dừng lại, lắc đầu. “Tất nhiên là con nói đúng. Mẹ cũng chẳng biết nói gì được nữa cả.” Bà nhìn Heath với vẻ mạnh mẽ. “Tôi có thể đến thăm đứa con trai út duy nhất của mình chứ, thưa ngài Công tước?”
Burrows bật cười. “Đáng sợ đúng không?” Bà thì thầm với Heath.
“Đáng sợ,” Anh đồng tình.
“Được rồi,” Mr. Burrows nói lớn. “Tiếp tục thôi.”
Họ ở trong thư phòng của Lord Yorkshire ba tiếng trong khi các bậc phụ huynh tranh cãi về một việc rất rõ ràng, bắt đầu bằng việc Lucien có quyền không bị coi là một phần của tài sản sở hữu của Heath, “Vậy thì mọi việc mới ổn được,” Douglas phản đối.
“Không đứa con nào của tôi là tài sản sở hữu của ai hết. Con gái tôi là không, và con trai tôi cũng không,” Yorkshire tranh cãi. Điểm đặc biệt đó kéo dài một tiếng, bố Heath tranh luận chống lại không chỉ Lord Yorkshire mà còn cả Heath. Cuối cùng Douglas cũng chấp nhận. Bố anh có niềm tin khá mạnh mẽ về quan điểm cổ hủ đối với phụ nữ và hôn nhân.
Có một vấn đề là Lucien phải hứa sẽ sinh cho Heath người thừa kế và một đứa con dự phòng trước khi được phép tham dự bất cứ loại hoạt động ngoài trời nào, xung quanh thị trấn, hay Angland khi có chồng đi theo. Trong lúc các bậc phụ huynh bắt đầu tranh cãi về việc đó, chính lời nói của Lucien đã chấm dứt việc tranh cãi này. “Con thật sự không muốn đi du lịch nhiều đâu, Maldy và mẹ biết mà. Con gần như ở lỳ trong nhà và chỉ vào thị trấn khi đến Mùa thôi.” Heath mỉm cười hòa nhã với vị hôn thê của mình.
Lady Yorkshire yêu cầu tiền tiêu vặt hàng tháng của Lucien phải dư giả để được tự do theo đuổi những sở thích riêng.
Lần này Heath nhanh chóng đồng ý trước khi bố anh kịp phản đối. Anh biết bố mình không cần một công tước phu nhân có nhiều tiền như vậy mà phải phụ thuộc hoàn toàn vào chồng trong mọi việc. Nhưng Heath muốn khuyến khích ước mơ tương lai của vợ, dù có là gì. Jane kiên quyết yêu cầu Lucien chủ trì ít nhất ba buổi vũ hội mỗi năm cũng như ít nhất một bữa tiệc tại nhà ở dinh thự trong thành phố. Lucien sẵn sàng chấp thuận điều kiện đó, và Heath mỉm cười với cậu. Rồi thì đến chuyện của hồi môn….
“Tôi đã đặt đúc tiền cho tất cả các con,” Yorkshire tự hào nói với Burrows. “Của hồi môn của Lucien là một trong số những hồi môn lớn nhất mà tôi từng biết.”
“Chồng à, anh cứ phải khoe khoang vậy sao?” Lady Yorkshire vui vẻ cười hỏi.
“Đúng, phải vậy chứ,” Lord Yorkshire khăng khăng. “Tài sản của gia đình đã tăng lên tương đối kể từ khi Charlotte kết hôn, và nhờ vậy, hồi môn của Lucien cũng tăng lên. Hồi môn của thằng bé là hai trăm nghìn bảng.” (Raph: Theo tỷ giá hiện tại của bảng Anh ngày 22/3/17 thì nó tương đương hơn 5 tỷ rưỡi tiền Việt)
Heath há hốc đến rớt cả cằm, anh chú ý thấy Lucien cũng vậy. Lady Yorkshire đơn giản cười khúc khích và đặt tay dưới cằm Lucien để đóng nó lại. Heath nhìn bố mẹ và rồi nhìn bố mẹ vợ tương lai. Lucien có số hồi môn vượt xa con số lớn nhất trong lịch sử. Với số tiền ấy, Lord Yorkshire có thể lựa chọn bất cứ ai kết hôn với con mình, mà lại chọn Heath. Anh vừa tự hào vừa có chút khiêm tốn. Vị hôn thê của anh còn giàu hơn cả anh nữa. Anh không bỏ thời gian suy nghĩ nhiều hơn nữa, biết rằng sau này sẽ có cơ hội mà nghĩ, Heath nhìn bố mình. Mặt Douglas tái nhợt khi nhìn Yorkshire và rồi nhìn Lucien.
“Tại sao chứ, đó là một con số đáng kể,” Cuối cùng ông nói. Heath chỉ có thể gật đầu đồng tình. Anh nhìn mẹ mình và nhận thấy bà vẫn không biết nói gì mà trông có vẻ hoàn toàn bại trận. Burrows vẫn đang bận rộn với hợp đồng khi Jane lên tiếng.
“Với số hồi môn như vậy, ngài có thể chọn bất kỳ người đàn ông nào trong thành phố, trên thế giới, cho Lady Lucien. Tại sao lại là Heathcliff?” Jane hỏi.
Lord Yorkshire bật cười. “Đấy là bà nói thôi. Nếu của hồi môn của Lucien được công khai, vậy chúng ta sẽ có quyền kiểm soát những tên ăn chơi trác táng và vô lại ngay từ khi bước ra cửa. Đàn ông hứa hẹn tình yêu với đứa con ngây thơ của tôi nhẹ tựa lông hồng và cố lấy cho bằng được nó chỉ để chạm được vào của hồi môn. Tôi biết gia đình bà giàu có, và vì vậy, tôi biết gia đình bà nghĩ rằng đang ở trên cơ trong hợp đồng này. Đây là vì lợi ích của tôi vì ông bà sẽ không chọn cho Công tước xứ Pompinshire kết hôn với Lady Lucien vì tiền mà vì nguyên nhân khác.”
Heath ngạc nhiên và sợ hãi vì sự khôn ngoan và xảo quyệt của bá tước. Anh biết rằng nếu đến lúc thật cần một ai đó, Yorkshire sẽ là người đó. Anh thấy Lucien sợ hãi nhìn maldy rồi nhìn sang Heath. Heath đơn giản mỉm cười với Lucien. Và khi Lucien mỉm cười đáp lại, anh vui vẻ thở ra và quay lại nhìn Mr. Burrows.
“Đã hoàn tất hợp đồng. Giờ thì, tôi cần có chữ ký của hai bên gia đình và sau đó là ngài Công tước và Lady Lucien, là xong. Sau đó tôi sẽ quay lại văn phòng và làm bản sao cho hai gia đình rồi gửi đến sau,” Bà nói.
Heath đứng dậy và bước lại chỗ Lucien đang đứng.
Họ đứng cạnh nhau, tay hơi chạm vào nhau trong khi đợi đến lượt ký hợp đồng. Heath ra hiệu cho Lucien đi trước, thở phào nhẹ nhõm khi hoàn thành hợp đồng để rồi ba tháng nữa anh sẽ được kết hôn với viên kim cương tinh khiết nhất. Tuy nhiên, anh biết, do bố anh và ngài Bá tước biết Lucien có thể đang mang thai, anh sẽ không có nhiều cơ hội ở một mình với vị hôn thê, mặc dù biết là phải đợi đến khi kết hôn thì rất đau khổ, nhưng Heath tin rằng điều này là đáng giá.
Hết chương 8
[Góc kiến thức]
Hí hí. Cái này các bạn có thể bỏ qua. Klq tới truyện đâu.
Giả mù sa mưa
“Not play coy”: “coy” là một điều bí mật hoặc một điều không được nói ra. Khi người kia muốn tránh đưa ra câu trả lời trực tiếp nên họ giả như là không biết nhưng người nghe lại biết thừa điều đó, người nghe sẽ khuyên người nói là “thôi mày đừng có play coy nữa đi”. Chắc là “giả mù sa mưa” nhỉ?
Viên kim cương tinh khiết nhất
“A diamond of the first water” nghĩa mặt chữ là “viên kim cương nước đầu”. “Of the first water” là 1 idiom = “highest quality” = “chất lượng thượng đẳng”. Cả câu này có nguồn gốc từ ngành công nghiệp đá quý, khi mà sự tinh khiết của kim cương được quyết định bởi màu sắc trong hay đục của viên kim cương đó. Kim cương càng trông giống như nước thì chất lượng càng tốt