Quả nhiên có một lính ở phía trước vừa mới đạp chân xuống, lập tức có một đám khói màu vàng bay lên, bay thẳng qua đỉnh đầu của đám cây cối. Mọi người biết đã không ổn, nhưng lúc này đã quá muộn, quân địch thật sự đã thiết kế đạn mù, tín hiệu bọn họ xâm nhập vào đã bị phát hiện.
“Thủ trưởng, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào đây?” Khưu Nhĩ hối hận quay đầu lại hỏi Đồng Hàn Thành, lời nói của anh mới vừa nãy quả thật là loạn ngôn mà.diễn.đàn.lê.quý.đôn@á.bì
“Hành tung của chúng ta đã bị phát hiện, hiện tại chỉ có thể phân ra hành động, phân tán lực chú ý của quân địch.” Vào thời điểm mấu chốt, sách lược bố trí của Đồng Hàn Thành vẫn phát huy tác dụng.
Khẩn cấp, Khưu Nhĩ nhanh chóng phân phó xuống dưới, một đoàn lính được chia làm nhiều tổ nhỏ, mỗi tổ nhỏ ước chừng có sáu bảy người, họ tự mình đi về hướng khác nhau. Giữa những tổ này, có mấy nhóm chạy về nơi đóng quân của quân địch, nhưng có mấy nhóm lại chạy hướng ngược lại, bọn họ tin tưởng nhau, trên mãnh đất này tại lúc này vẫn còn rất nhiều sương mù, mà chuyện bọn họ có thể làm là quấy nhiễu tai nghe mắt thấy của quân địch.diễn.đàn.lê.quý.đôn@á.bì
Những người đi theo Đồng Hàn Thành đều là những người tiên phong trong tiên phong, trong lòng của tất cả binh lính anh chính là thần. Dọc theo đường đi, anh có thể đào ra mỗi cành cây bùn đất để biết có mai phục. Thật ra anh có thể nhận biết được những dấu vết đó là do có thể phân biệt được những loài cây sinh trưởng ở đó, nếu như một loại cây có thể tự nhiên sinh trưởng trên một mãnh đất, tất nhiên sẽ không có dấu vết do người cố ý tạo ra. Những kỹ sảo nhỏ đó ở trong mắt anh đều không đáng là gì, ý nghĩa chân chính của diễn tập là muốn rèn luyện năng lực thực chiến của binh lính.
Trong quá trình bọn họ tiến lên, cả khu rừng đều bắn ra đạn mù màu vàng lên trời, nhưng phân tán rải rác, có hấp dẫn lực chú ý của quân địch. Một nguyên nhân nữa đó chính là quân địch không thể đoán ra được bọn họ đang ở đâu, có thể yểm trợ cho nhóm mà Đồng Hàn Thành dẫn dắt.diễn.đàn.lê.quý.đôn@á.bì
Cũng bởi vì bọn họ thay đổi bước đi, ở trong khu rừng lớn chuyển lách đi rất nhiều đường, vốn là bọn họ có thể mở đường trong vòng hai tiếng, nhưng tới cuối cùng gần ba tiếng mới mở được đường. Ngay khi bọn họ gần tiếp cận được quân doanh của quân địch, mặt trời đã xuống núi.
Theo lý thuyết ánh hào quang chiến thắng đang ở phía trước, mỗi người đều hưng phấn nhảy nhót. Nhưng mà tình hình đối mắt lúc này bọn họ không thể tung tăng được. Đúng vậy ra khỏi khu rừng thì có một vùng đầm lầy đang chờ đón bọn họ, đó là con đường duy nhất để xuyên qua khu rừng.
Khi mọi người dừng lại tỏ ra do dự và có chút lùi bước, Đồng Hàn Thành gào lớn, “Tiến lên, xuyên qua đầm lầy đó!”
Không phải bọn họ không tuân theo mệnh lệnh của Đồng Hàn Thành, nhưng trong nội tâm của bọn họ có chút sợ hãi. Khưu Nhĩ là người đầu tiên lên tiếng hỏi, “Thủ...thủ trưởng, đi đường này có được hay không?”
“Đương nhiên là được, trên bản đồ đã chỉ rõ ràng là nếu chúng ta xuyên qua đầm lầy này thì chúng ta có thể tới quân doanh của quân địch.” Anh lấy một bản đồ giấy được gấp để ở trong túi ở trước ngực, đưa ra trước mặt của Khưu Nhĩ.
Khưu Nhĩ nhận lấy nhìn kỹ vài lần, cuối cùng gật đầu mạnh vài lần với toàn bộ binh lính, lớn tiếng trả lời, “Dạ, Thủ trưởng!” Vì thế chẳng còn ai có thêm nghi ngờ. Thân là quân nhân, gặp nguy hiểm thì phải đứng lên tiến về phía trước, huống chi thủ trưởng của bọn họ đã dẫn đầu, bước đi về đầm lầy.
Sau khi mặt trời xuống núi, chênh lệch nhiệt độ với ban ngày có thể nhận ra rõ rệt, hơn nữa bọn họ có khu rừng che lấy, nhiệt độ xung quanh bọn họ giảm đi vài phần. Mà nhiệt độ của đầm lầy ở dưới chân càng ngày càng thấp, đầm lầy còn ẩm ướt và dinh dính, chất lỏng lành lạnh trộn lẫn nhau, nhiệt độ cơ thể cũng ngày càng kém. Không chỉ có như vậy, bọn họ cần phải đi nhanh hơn, để phòng hờ rớt vào bẫy lần nữa.
Đồng Hàn Thành vẫn luôn đi đằng trước dẫn đầu mọi người, anh ổn định khống chế tốt tốc độ của mình. Khi ánh chiều tà dần biến mất, bóng đêm dần bao phủ, làm cho mọi người tăng thêm cảm giác sợ hãi. Đồng Hàn Thành hiểu rõ, vào lúc này muốn vượt qua nỗi sợ hãi của mọi người, sử dụng tâm lý là phương pháp hiệu quả nhất. Anh không ngừng truyền đạt cho mỗi binh lính rằng thắng lợi đang gần ngay trước mắt, mục đích muốn cho bọn họ thêm thông tin.
Bình thường sư đoàn 139 huấn luyện cũng không phải huấn luyện vào ban ngày, dưới sự thao luyện của Đồng Hàn Thành, tố chất tác chiến của từng người đều rất cao. Rất nhanh dựa vào tín niệm kiên định của từng người, toàn bộ binh lính chẳng có ai bị rớt vào đầm lầy. Sau khi bước qua vùng đất khô cứng, mọi người nhộn nhịp reo hò thắng lợi, cũng không quản nửa cái quần đã ướt nhẹp nước bùn.
Đồng Hàn Thành có thể hiểu rõ tâm lý của mỗi người, nhưng bây giờ bọn họ đang tập kích đi tới quân doanh của quân địch, không muốn bứt dây động rừng lần nữa. Anh lập tức hét lên làm mọi người im lặng, tuyên bố sách lược kế hoạch tiếp theo.
Bọn họ tiến vào quân doanh của quân địch tất nhiên sẽ làm mấy binh lính ở bên ngoài kinh động, cho nên Đồng Hàn Thành quyết định chia ra ba đường, hai độ lẻn vào quân doanh, đội cuối cùng thừa dịp bên ngoài chưa chuẩn bị thì lẻn vào, đánh thẳng vào nơi ở của thủ lĩnh, thực hiện nhiệm vụ chém đầu.
Khưu Nhĩ dẫn một đội nhỏ chế ngự những binh lính phòng thủ ở bên ngoài, anh vừa kéo một binh lính nhỏ, vừa đắc ý hỏi, “Này Tư lệnh của cậu ở lều nào?”
Anh lính nhỏ nhìn thấy quân hàm của mình bị kéo xuống, chỉ có thể thành thật khai báo. Đoán chắc anh bạn nhỏ này là lần đầu tiên tham gia diễn tập, đối với quy tắc vẫn tương đối xa lạ, đáng thương bị Khưu Nhĩ bắt lại, bất đắc dĩ trở thành tù binh.
Khưu Nhĩ nhanh chóng lườm người phụ tá ở bên cạnh, anh nhanh chóng thu được tín hiệu, quay đầu chạy. Những người còn lại tiếp tục tiến lên, nhưng không bao lâu đã bị quân địch phát hiện.
Xế chiều hôm nay Tả Khải Duệ mới tới đây đóng quân, thân là Đại đội trưởng đại đội đặc chủng, anh cũng phát huy trách nhiệm quan trọng của mình. Bởi vì nơi diễn tập được thiết kế ở quân khu B, anh đối với hoàn cảnh xung quanh cũng không quá quen thuộc, ngoại trừ đề phòng quân địch tập kích bất ngờ, anh tạm thời không nghĩ tới chuyện vọng động mù quáng. Chiều đó anh mới có thời gian nghiên cứu bản đồ, xây dựng và bố trí, anh chuẩn bị sáng mai mới bắt đầu hành động.
Mặc dù hôm nay trong rừng có rất nhiều tiếng động, nhưng tin tức truyền tới từ tiền tuyến vẫn rất tốt, hình như quân địch đang chơi với anh, anh cũng không để trong lòng.
Nhưng bây giờ khi anh đang cùng Tham mưu thảo luận bố trí, thì có một binh lính chạy vào báo cáo có quân địch xâm nhập. Anh biết đã không ổn, xem ra anh đã quá xem nhẹ thực lực của Đồng Hàn Thành.
Địa vị của anh ở quân khu N cũng như Đồng Hàn Thành ở quân khu B, hai người trước đó đã sớm biết danh tiếng của nhau, nên rất mong chờ trận đấu này. Muốn dựa theo sách lược và kinh nghiệm, hai người có thể nói là kỳ phùng địch thủ. Cho nên Tả Khải Duệ lập tức cảm thấy tin tức này chỉ là giả. Ngoại trừ phái binh lính đi tạm ứng, anh hạ lệnh tăng cường binh lính canh giữ trại của Tư lệnh, bản thân mình cũng lập tức chạy đi.
Nhưng ngay khi anh mới bước một chân vào lều, quân hàm của Tư lệnh quân khu N đã bị Đồng Hàn Thành tháo xuống, ngoài lều trại đã có tín hiệu tuyên bố trận đấu này đã kết thúc.
Tư lệnh của quân khu thở dài bất đắc dĩ, đối với vẻ mặt thất vọng của Tả Khải Duệ. Tả Khải Duệ cũng rất hối hận, bản thân không chỉ xem nhẹ năng lực của Đồng Hàn Thành, mà không chỉ có xem nhẹ một chút. Anh ta có thể hành động trước bọn họ, đột nhập vào chế trụ mục tiêu, tuyệt đối không chỉ là năng lực tác chiến đơn giản và bình thường.
Nhưng bây giờ thắng bại đã định, anh không muốn nhận thua cũng không được. Cuối cùng anh vẫn sảng khoái bước lên bắt tay Đồng Hàn Thành, “Sư trưởng Đồng, ngưỡng mộ anh đã lâu.”
Đồng Hàn Thành lễ phép bắt tay lại, “Chào anh Tả Khải Duệ.”
Trận diễn tập này được quân khu chuẩn bị rất kỹ, nhưng mọi người không ngờ nó lại kết thúc nhanh như vậy, không có ai không kính nể Đồng Hàn Thành. Nhất là những binh lính đi theo Đồng Hàn Thành tới quân doanh của địch, bọn họ đã chân chính nhìn thấy sự kiên định và dũng cảm của Đồng Hàn Thành. Nếu không phải có anh dẫn dắt, bọn họ khó có thể xuyên qua khu rừng và thành công tiến vào quân doanh của địch.
Một chút vinh quang này chắc chắn sẽ đưa Đồng Hàn Thành thăng chức, nhưng từ trước anh đã không quá coi trọng những chuyện này. Trong lúc trạng thái đang khẩn trương phòng bị, lúc rảnh anh vẫn nghĩ về Trình Cốc Tâm. Trở về quân khu anh chắc sẽ được nghỉ vài ngày, có lẽ anh có thể về thăm nhà.
Rốt cuộc Trình Cốc Tâm cũng đã được xuất viện, cảm giác trở về nhà rất tốt. Nhưng mẹ Đồng yêu cầu cô ba ngày hai bữa phải về nhà, cô có thể từ chối thì sẽ cố hết sức, nhưng cuối cùng vẫn duy trì về nhà họ Đồng hai lần.
Tối hôm nay cô lái xe từ trường học về nhà họ Đồng, xe ngừng lại ở trước cửa của quân khu, cô vẫn như thường ngày xuống xe đi bộ vào. Không phải vì không có Đồng Hàn Thành đưa đón mà do cô vẫn luôn thích đi bộ vào. Thật ra xe ở bên ngoài cũng không phải là không thể lái vào bên trong, nhưng giấy tờ tương đối rườm rà, Trình Cốc Tâm cũng lười làm mấy chuyện đó. Cô tự nguyện đi xa thêm hai bước chứ cũng không muốn sau này phải đi xa.
Nhàn nhã và thong dong đi trên con đường đã có hơn trăm năm, tự nhiên thưởng thức những cái sân nhỏ cổ kính. Những toà nhà ở chỗ này chắc cũng có vài thập niên rồi, kiến trúc và phong cách rất hoài cổ và có ý tứ, nhưng cô lại cảm thấy đây là lần đầu cô phát hiện ra chuyện đó. Dưới chân đạp phải phần cuối của mùa hè, có lẽ qua vài ngày nữa thì sẽ chính thức trở thành mùa thu, mới thoáng đó thôi mà cô đã tiến vào thân thể này được nửa năm rồi.
Ánh mắt cô bỗng hấp dẫn bởi một khối dây leo bò ở trên hàng rào, không biết tại sao cô lại nhìn nó chằm chằm một hồi lâu. Cứ nhìn chằm chằm rồi chằm chằm, dưới sự che kín của cây mây, cô thấy có một chiếc xe việt dã quen thuộc, đây chính là chiếc xe mà Đồng Hàn Thành vẫn thường lái. Vì thế cô bắt đầu nhìn kỹ cái sân này, cô khẳng định mình không có nhìn lầm, không phải là sân của nhà họ Đồng, nhưng sao xe anh lại đậu ở đây.
Sau đó cô tự giễu nhún vai, chỉ là một chiếc xe mà thôi, ai cũng có thể có tại sao nó lại không thể có ở chỗ này. Nhưng một giây sau, hình ảnh trước mắt đã phủ định suy nghĩ của cô. Một bóng dáng nhỏ bé hiện ra trong tầm mắt của cô, chạy ra ngoài sân nhỏ mà mục tiêu chính là cái xe kia. Mà ở phía sau cậu bé chính là Đồng Hàn Thành. Anh trước sau như một vẫn là bộ quân trang, đi nhanh ở phía sau cậu bé này, còn cậu bé thì đã chạy vọt tới trước xe, hai ba bước đã được anh ẩm từ dưới đất lên, dù cách xa như vậy, nhưng rõ ràng cô có thể cảm nhận được sự cưng chiều của anh.
“Mẹ, nhanh lên một chút!” Tiếng nói lanh lảnh xuyên qua hàng rào bay thẳng vào tai cô.
Trước khi cô kịp phản ứng, một bóng dáng quen thuộc khác đã hiện ra trong mắt cô. Cô gái này cô cũng biết, đây chính là bạn ở trong miệng của Đồng Hàn Thành--Tina. Như cô nhìn thấy, hình ảnh trước mắt này như một gia đình ấm áp và hạnh phúc của ba người, ấm áp và hạnh phúc cỡ nào.
“Thủ trưởng, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào đây?” Khưu Nhĩ hối hận quay đầu lại hỏi Đồng Hàn Thành, lời nói của anh mới vừa nãy quả thật là loạn ngôn mà.diễn.đàn.lê.quý.đôn@á.bì
“Hành tung của chúng ta đã bị phát hiện, hiện tại chỉ có thể phân ra hành động, phân tán lực chú ý của quân địch.” Vào thời điểm mấu chốt, sách lược bố trí của Đồng Hàn Thành vẫn phát huy tác dụng.
Khẩn cấp, Khưu Nhĩ nhanh chóng phân phó xuống dưới, một đoàn lính được chia làm nhiều tổ nhỏ, mỗi tổ nhỏ ước chừng có sáu bảy người, họ tự mình đi về hướng khác nhau. Giữa những tổ này, có mấy nhóm chạy về nơi đóng quân của quân địch, nhưng có mấy nhóm lại chạy hướng ngược lại, bọn họ tin tưởng nhau, trên mãnh đất này tại lúc này vẫn còn rất nhiều sương mù, mà chuyện bọn họ có thể làm là quấy nhiễu tai nghe mắt thấy của quân địch.diễn.đàn.lê.quý.đôn@á.bì
Những người đi theo Đồng Hàn Thành đều là những người tiên phong trong tiên phong, trong lòng của tất cả binh lính anh chính là thần. Dọc theo đường đi, anh có thể đào ra mỗi cành cây bùn đất để biết có mai phục. Thật ra anh có thể nhận biết được những dấu vết đó là do có thể phân biệt được những loài cây sinh trưởng ở đó, nếu như một loại cây có thể tự nhiên sinh trưởng trên một mãnh đất, tất nhiên sẽ không có dấu vết do người cố ý tạo ra. Những kỹ sảo nhỏ đó ở trong mắt anh đều không đáng là gì, ý nghĩa chân chính của diễn tập là muốn rèn luyện năng lực thực chiến của binh lính.
Trong quá trình bọn họ tiến lên, cả khu rừng đều bắn ra đạn mù màu vàng lên trời, nhưng phân tán rải rác, có hấp dẫn lực chú ý của quân địch. Một nguyên nhân nữa đó chính là quân địch không thể đoán ra được bọn họ đang ở đâu, có thể yểm trợ cho nhóm mà Đồng Hàn Thành dẫn dắt.diễn.đàn.lê.quý.đôn@á.bì
Cũng bởi vì bọn họ thay đổi bước đi, ở trong khu rừng lớn chuyển lách đi rất nhiều đường, vốn là bọn họ có thể mở đường trong vòng hai tiếng, nhưng tới cuối cùng gần ba tiếng mới mở được đường. Ngay khi bọn họ gần tiếp cận được quân doanh của quân địch, mặt trời đã xuống núi.
Theo lý thuyết ánh hào quang chiến thắng đang ở phía trước, mỗi người đều hưng phấn nhảy nhót. Nhưng mà tình hình đối mắt lúc này bọn họ không thể tung tăng được. Đúng vậy ra khỏi khu rừng thì có một vùng đầm lầy đang chờ đón bọn họ, đó là con đường duy nhất để xuyên qua khu rừng.
Khi mọi người dừng lại tỏ ra do dự và có chút lùi bước, Đồng Hàn Thành gào lớn, “Tiến lên, xuyên qua đầm lầy đó!”
Không phải bọn họ không tuân theo mệnh lệnh của Đồng Hàn Thành, nhưng trong nội tâm của bọn họ có chút sợ hãi. Khưu Nhĩ là người đầu tiên lên tiếng hỏi, “Thủ...thủ trưởng, đi đường này có được hay không?”
“Đương nhiên là được, trên bản đồ đã chỉ rõ ràng là nếu chúng ta xuyên qua đầm lầy này thì chúng ta có thể tới quân doanh của quân địch.” Anh lấy một bản đồ giấy được gấp để ở trong túi ở trước ngực, đưa ra trước mặt của Khưu Nhĩ.
Khưu Nhĩ nhận lấy nhìn kỹ vài lần, cuối cùng gật đầu mạnh vài lần với toàn bộ binh lính, lớn tiếng trả lời, “Dạ, Thủ trưởng!” Vì thế chẳng còn ai có thêm nghi ngờ. Thân là quân nhân, gặp nguy hiểm thì phải đứng lên tiến về phía trước, huống chi thủ trưởng của bọn họ đã dẫn đầu, bước đi về đầm lầy.
Sau khi mặt trời xuống núi, chênh lệch nhiệt độ với ban ngày có thể nhận ra rõ rệt, hơn nữa bọn họ có khu rừng che lấy, nhiệt độ xung quanh bọn họ giảm đi vài phần. Mà nhiệt độ của đầm lầy ở dưới chân càng ngày càng thấp, đầm lầy còn ẩm ướt và dinh dính, chất lỏng lành lạnh trộn lẫn nhau, nhiệt độ cơ thể cũng ngày càng kém. Không chỉ có như vậy, bọn họ cần phải đi nhanh hơn, để phòng hờ rớt vào bẫy lần nữa.
Đồng Hàn Thành vẫn luôn đi đằng trước dẫn đầu mọi người, anh ổn định khống chế tốt tốc độ của mình. Khi ánh chiều tà dần biến mất, bóng đêm dần bao phủ, làm cho mọi người tăng thêm cảm giác sợ hãi. Đồng Hàn Thành hiểu rõ, vào lúc này muốn vượt qua nỗi sợ hãi của mọi người, sử dụng tâm lý là phương pháp hiệu quả nhất. Anh không ngừng truyền đạt cho mỗi binh lính rằng thắng lợi đang gần ngay trước mắt, mục đích muốn cho bọn họ thêm thông tin.
Bình thường sư đoàn 139 huấn luyện cũng không phải huấn luyện vào ban ngày, dưới sự thao luyện của Đồng Hàn Thành, tố chất tác chiến của từng người đều rất cao. Rất nhanh dựa vào tín niệm kiên định của từng người, toàn bộ binh lính chẳng có ai bị rớt vào đầm lầy. Sau khi bước qua vùng đất khô cứng, mọi người nhộn nhịp reo hò thắng lợi, cũng không quản nửa cái quần đã ướt nhẹp nước bùn.
Đồng Hàn Thành có thể hiểu rõ tâm lý của mỗi người, nhưng bây giờ bọn họ đang tập kích đi tới quân doanh của quân địch, không muốn bứt dây động rừng lần nữa. Anh lập tức hét lên làm mọi người im lặng, tuyên bố sách lược kế hoạch tiếp theo.
Bọn họ tiến vào quân doanh của quân địch tất nhiên sẽ làm mấy binh lính ở bên ngoài kinh động, cho nên Đồng Hàn Thành quyết định chia ra ba đường, hai độ lẻn vào quân doanh, đội cuối cùng thừa dịp bên ngoài chưa chuẩn bị thì lẻn vào, đánh thẳng vào nơi ở của thủ lĩnh, thực hiện nhiệm vụ chém đầu.
Khưu Nhĩ dẫn một đội nhỏ chế ngự những binh lính phòng thủ ở bên ngoài, anh vừa kéo một binh lính nhỏ, vừa đắc ý hỏi, “Này Tư lệnh của cậu ở lều nào?”
Anh lính nhỏ nhìn thấy quân hàm của mình bị kéo xuống, chỉ có thể thành thật khai báo. Đoán chắc anh bạn nhỏ này là lần đầu tiên tham gia diễn tập, đối với quy tắc vẫn tương đối xa lạ, đáng thương bị Khưu Nhĩ bắt lại, bất đắc dĩ trở thành tù binh.
Khưu Nhĩ nhanh chóng lườm người phụ tá ở bên cạnh, anh nhanh chóng thu được tín hiệu, quay đầu chạy. Những người còn lại tiếp tục tiến lên, nhưng không bao lâu đã bị quân địch phát hiện.
Xế chiều hôm nay Tả Khải Duệ mới tới đây đóng quân, thân là Đại đội trưởng đại đội đặc chủng, anh cũng phát huy trách nhiệm quan trọng của mình. Bởi vì nơi diễn tập được thiết kế ở quân khu B, anh đối với hoàn cảnh xung quanh cũng không quá quen thuộc, ngoại trừ đề phòng quân địch tập kích bất ngờ, anh tạm thời không nghĩ tới chuyện vọng động mù quáng. Chiều đó anh mới có thời gian nghiên cứu bản đồ, xây dựng và bố trí, anh chuẩn bị sáng mai mới bắt đầu hành động.
Mặc dù hôm nay trong rừng có rất nhiều tiếng động, nhưng tin tức truyền tới từ tiền tuyến vẫn rất tốt, hình như quân địch đang chơi với anh, anh cũng không để trong lòng.
Nhưng bây giờ khi anh đang cùng Tham mưu thảo luận bố trí, thì có một binh lính chạy vào báo cáo có quân địch xâm nhập. Anh biết đã không ổn, xem ra anh đã quá xem nhẹ thực lực của Đồng Hàn Thành.
Địa vị của anh ở quân khu N cũng như Đồng Hàn Thành ở quân khu B, hai người trước đó đã sớm biết danh tiếng của nhau, nên rất mong chờ trận đấu này. Muốn dựa theo sách lược và kinh nghiệm, hai người có thể nói là kỳ phùng địch thủ. Cho nên Tả Khải Duệ lập tức cảm thấy tin tức này chỉ là giả. Ngoại trừ phái binh lính đi tạm ứng, anh hạ lệnh tăng cường binh lính canh giữ trại của Tư lệnh, bản thân mình cũng lập tức chạy đi.
Nhưng ngay khi anh mới bước một chân vào lều, quân hàm của Tư lệnh quân khu N đã bị Đồng Hàn Thành tháo xuống, ngoài lều trại đã có tín hiệu tuyên bố trận đấu này đã kết thúc.
Tư lệnh của quân khu thở dài bất đắc dĩ, đối với vẻ mặt thất vọng của Tả Khải Duệ. Tả Khải Duệ cũng rất hối hận, bản thân không chỉ xem nhẹ năng lực của Đồng Hàn Thành, mà không chỉ có xem nhẹ một chút. Anh ta có thể hành động trước bọn họ, đột nhập vào chế trụ mục tiêu, tuyệt đối không chỉ là năng lực tác chiến đơn giản và bình thường.
Nhưng bây giờ thắng bại đã định, anh không muốn nhận thua cũng không được. Cuối cùng anh vẫn sảng khoái bước lên bắt tay Đồng Hàn Thành, “Sư trưởng Đồng, ngưỡng mộ anh đã lâu.”
Đồng Hàn Thành lễ phép bắt tay lại, “Chào anh Tả Khải Duệ.”
Trận diễn tập này được quân khu chuẩn bị rất kỹ, nhưng mọi người không ngờ nó lại kết thúc nhanh như vậy, không có ai không kính nể Đồng Hàn Thành. Nhất là những binh lính đi theo Đồng Hàn Thành tới quân doanh của địch, bọn họ đã chân chính nhìn thấy sự kiên định và dũng cảm của Đồng Hàn Thành. Nếu không phải có anh dẫn dắt, bọn họ khó có thể xuyên qua khu rừng và thành công tiến vào quân doanh của địch.
Một chút vinh quang này chắc chắn sẽ đưa Đồng Hàn Thành thăng chức, nhưng từ trước anh đã không quá coi trọng những chuyện này. Trong lúc trạng thái đang khẩn trương phòng bị, lúc rảnh anh vẫn nghĩ về Trình Cốc Tâm. Trở về quân khu anh chắc sẽ được nghỉ vài ngày, có lẽ anh có thể về thăm nhà.
Rốt cuộc Trình Cốc Tâm cũng đã được xuất viện, cảm giác trở về nhà rất tốt. Nhưng mẹ Đồng yêu cầu cô ba ngày hai bữa phải về nhà, cô có thể từ chối thì sẽ cố hết sức, nhưng cuối cùng vẫn duy trì về nhà họ Đồng hai lần.
Tối hôm nay cô lái xe từ trường học về nhà họ Đồng, xe ngừng lại ở trước cửa của quân khu, cô vẫn như thường ngày xuống xe đi bộ vào. Không phải vì không có Đồng Hàn Thành đưa đón mà do cô vẫn luôn thích đi bộ vào. Thật ra xe ở bên ngoài cũng không phải là không thể lái vào bên trong, nhưng giấy tờ tương đối rườm rà, Trình Cốc Tâm cũng lười làm mấy chuyện đó. Cô tự nguyện đi xa thêm hai bước chứ cũng không muốn sau này phải đi xa.
Nhàn nhã và thong dong đi trên con đường đã có hơn trăm năm, tự nhiên thưởng thức những cái sân nhỏ cổ kính. Những toà nhà ở chỗ này chắc cũng có vài thập niên rồi, kiến trúc và phong cách rất hoài cổ và có ý tứ, nhưng cô lại cảm thấy đây là lần đầu cô phát hiện ra chuyện đó. Dưới chân đạp phải phần cuối của mùa hè, có lẽ qua vài ngày nữa thì sẽ chính thức trở thành mùa thu, mới thoáng đó thôi mà cô đã tiến vào thân thể này được nửa năm rồi.
Ánh mắt cô bỗng hấp dẫn bởi một khối dây leo bò ở trên hàng rào, không biết tại sao cô lại nhìn nó chằm chằm một hồi lâu. Cứ nhìn chằm chằm rồi chằm chằm, dưới sự che kín của cây mây, cô thấy có một chiếc xe việt dã quen thuộc, đây chính là chiếc xe mà Đồng Hàn Thành vẫn thường lái. Vì thế cô bắt đầu nhìn kỹ cái sân này, cô khẳng định mình không có nhìn lầm, không phải là sân của nhà họ Đồng, nhưng sao xe anh lại đậu ở đây.
Sau đó cô tự giễu nhún vai, chỉ là một chiếc xe mà thôi, ai cũng có thể có tại sao nó lại không thể có ở chỗ này. Nhưng một giây sau, hình ảnh trước mắt đã phủ định suy nghĩ của cô. Một bóng dáng nhỏ bé hiện ra trong tầm mắt của cô, chạy ra ngoài sân nhỏ mà mục tiêu chính là cái xe kia. Mà ở phía sau cậu bé chính là Đồng Hàn Thành. Anh trước sau như một vẫn là bộ quân trang, đi nhanh ở phía sau cậu bé này, còn cậu bé thì đã chạy vọt tới trước xe, hai ba bước đã được anh ẩm từ dưới đất lên, dù cách xa như vậy, nhưng rõ ràng cô có thể cảm nhận được sự cưng chiều của anh.
“Mẹ, nhanh lên một chút!” Tiếng nói lanh lảnh xuyên qua hàng rào bay thẳng vào tai cô.
Trước khi cô kịp phản ứng, một bóng dáng quen thuộc khác đã hiện ra trong mắt cô. Cô gái này cô cũng biết, đây chính là bạn ở trong miệng của Đồng Hàn Thành--Tina. Như cô nhìn thấy, hình ảnh trước mắt này như một gia đình ấm áp và hạnh phúc của ba người, ấm áp và hạnh phúc cỡ nào.