Mạc Thanh nói qua một lần chuyện gặp phải “Quỷ” trong ngõ tối kia.
Hạ Diễn nhíu mày trầm ngâm một lát: “Nếu như hiện giờ hắn cho rằng ngươi là quỷ, ngươi không nên tiếp xúc quá nhiều với hắn, tiếp tục dọa hắn, khiến cho hắn nghĩ ngươi là quỷ là được.”
“Hắn là ai?”
Hạ Diễn nhàn nhạt cười, khóe miệng câu lên, trong ánh mắt rồi lại không mang chút ý cười nào, ngược lại ánh lên một tia hàn quang: “Đó là Canh Thủy Đế.”
Mạc Thanh sửng sốt một chút: “Vì sao hắn lại xuất hiện?”
Hạ Diễn rủ mắt xuống nhìn Mạc Thanh, thật lâu mới nói khẽ: “Tự ngươi sẽ nhớ ra, ta không nói cho ngươi. Chỉ cần nhớ kỹ một việc, hắn là kẻ thù đã hại chết ngươi.”
Mạc Thanh trầm mặc một lát, lại hỏi: “Ta ba phen mấy bận xuyên tới nơi này, là ngươi động tay động chân?”
“Ừ.”
Mạc Thanh rốt cuộc nói ra chuyện đã muốn hỏi từ lâu: “Tương lai của ta sẽ thế nào? Vĩnh viễn thường xuyên lui tới nơi này như vậy sao?”
Hạ Diễn cúi đầu nhìn hắn, cuối cùng nói: “Chuyện tương lai ta không rõ ràng lắm, trước tiên đừng nghĩ tới những việc đó.”
Mạc Thanh “Ừ” một tiếng, lẳng lặng dựa vào vai Hạ Diễn, ai cũng không nói gì.
Không bao lâu, cảm giác thân thể trôi nổi dâng lên, Mạc Thanh thấp giọng nói một câu “Ta phải đi”, cứ như vậy tan biến trước mắt Hạ Diễn. Trước lúc tiêu thất, cánh tay trên lưng siết hắn thật chặt, ngay cả hô hấp Hạ Diễn thổi tới bên tai hắn đều dị thường rõ ràng.
Hạ Diễn nhíu mày trầm ngâm một lát: “Nếu như hiện giờ hắn cho rằng ngươi là quỷ, ngươi không nên tiếp xúc quá nhiều với hắn, tiếp tục dọa hắn, khiến cho hắn nghĩ ngươi là quỷ là được.”
“Hắn là ai?”
Hạ Diễn nhàn nhạt cười, khóe miệng câu lên, trong ánh mắt rồi lại không mang chút ý cười nào, ngược lại ánh lên một tia hàn quang: “Đó là Canh Thủy Đế.”
Mạc Thanh sửng sốt một chút: “Vì sao hắn lại xuất hiện?”
Hạ Diễn rủ mắt xuống nhìn Mạc Thanh, thật lâu mới nói khẽ: “Tự ngươi sẽ nhớ ra, ta không nói cho ngươi. Chỉ cần nhớ kỹ một việc, hắn là kẻ thù đã hại chết ngươi.”
Mạc Thanh trầm mặc một lát, lại hỏi: “Ta ba phen mấy bận xuyên tới nơi này, là ngươi động tay động chân?”
“Ừ.”
Mạc Thanh rốt cuộc nói ra chuyện đã muốn hỏi từ lâu: “Tương lai của ta sẽ thế nào? Vĩnh viễn thường xuyên lui tới nơi này như vậy sao?”
Hạ Diễn cúi đầu nhìn hắn, cuối cùng nói: “Chuyện tương lai ta không rõ ràng lắm, trước tiên đừng nghĩ tới những việc đó.”
Mạc Thanh “Ừ” một tiếng, lẳng lặng dựa vào vai Hạ Diễn, ai cũng không nói gì.
Không bao lâu, cảm giác thân thể trôi nổi dâng lên, Mạc Thanh thấp giọng nói một câu “Ta phải đi”, cứ như vậy tan biến trước mắt Hạ Diễn. Trước lúc tiêu thất, cánh tay trên lưng siết hắn thật chặt, ngay cả hô hấp Hạ Diễn thổi tới bên tai hắn đều dị thường rõ ràng.