Mạc Thanh lạnh nhạt nói: “Nói rõ ràng.”
“Thời điểm ta mười tám mười chín tuổi căn bản không xu dính túi, chỉ biết đánh nhau sinh sự.” Lưu Huyền nhớ lại chuyện cũ, sắc mặt cũng hơi mơ hồ, “Chẳng ngờ có một ngày ta không cẩn thận đánh chết người, bị ép phải trốn đi nơi khác, khi bị bắt thì đúng lúc gặp An Bình quân Phong Dương đi ngang qua. Ta cũng không biết vì sao, hắn nhìn ta trong chốc lát sau đó kêu người trong quan phủ ra chỗ khác, vậy mà hỏi ta có muốn làm Hoàng đế hay không.”
Mạc Thanh lạnh lùng nói: “Ngươi khẳng định là muốn?”
Lưu Huyền nghiến răng nghiến lợi: “Hắn dám hỏi ta loại lời đại nghịch bất đạo có muốn làm Hoàng đế hay không này, nếu như ta không đáp ứng, hắn ắt sẽ giết ta. Lúc ấy ta làm sao biết hắn đến tột cùng là có ý đồ gì, đáp ứng không được, không đáp ứng cũng không được. Ta không còn đường nào khác, đành phải gật đầu. Vì vậy hắn để cho ta giả chết, đem ta từ trong nhà lao thả ra.”
“Giả chết, sau đó thì sao?”
“Sau đó hắn đưa ta đến một nơi, nơi đó ẩm ướt tối tăm giống như nhà lao, hình như có giam giữ một người. Phong Dương cắt ngón tay ta, để cho máu của chúng ta trộn lẫn, sau đó vẽ một phù chú lên cánh tay ta.”
Lông mi Mạc Thanh khẽ động: “Phù chú gì?”
Lưu Huyền mở cánh tay phải ra: “Ở chỗ này.”
Đó là một ký hiệu dài ngắn ước chừng bốn centimet, dường như đã từng nhìn thấy, Mạc Thanh nhanh chóng lấy di động ra chụp lại.
Lưu Huyền cau mày không dám hỏi máy trên tay kia là vật gì, nói: “Sau đó ta tham gia quân Bình Lâm, cũng không rõ chuyện gì xảy ra, thế mà liên tiếp lập công, địa vị lên như diều gặp gió. Sau này khi đã hợp nhất với quân Lục Lâm, các tướng lĩnh biết được ta là hậu đại nhà Hán, đối với ta lại càng thêm coi trọng. Đúng lúc đó kẻ thù lúc trước của ta biết được ta chưa chết. Sau đó có lần ta xuống núi không mang theo nhiều người, bị quan phủ và kẻ thù một đường đuổi giết, thời điểm gần như tuyệt vọng mới gặp được ngươi.”
Mạc Thanh trong lòng phỏng đoán, nghe ý này của Lưu Huyền, gã căn bản chỉ là một tên côn đồ kém cỏi, ngược lại sau khi Phong Dương hạ phù chú cho gã, gã đột nhiên một bước lên mây?
Trong lòng Mạc Thanh hơi kinh ngạc. Chẳng lẽ gã thoắt cái đã có mệnh cách Hoàng đế?
Năm đó Giản Bình vì Vương Mãng nghịch thiên cải mệnh, chẳng lẽ Phong Dương cũng vì Lưu Huyền nghịch thiên cải mệnh?
Có thể sao? Đây chính là phải hao tổn ba mươi năm tuổi thọ của Phong Dương! Hắn cam tâm sao?
Năm đó Giản Bình bị nhà Hán hại cửa nát nhà tan, hao tổn ba mươi năm tuổi thọ để báo thù rửa hận còn có thể lý giải, Phong Dương này với triều Tân không thù không oán, mưu tính chuyện gì đây?
Cũng không đúng.
Nếu như hắn thật sự hao tổn tính mạng vì Lưu Huyền nghịch thiên cải mệnh, làm sao lại tùy tiện để lộ hành tung của Lưu Huyền, suýt nữa đưa gã vào chỗ chết?
Trong lúc nhất thời suy nghĩ trăm chuyển, Mạc Thanh chỉ cảm thấy có điểm nào đó nhầm lẫn, rồi lại nghĩ không ra nguyên do.
Lưu Huyền cúi đầu xuống: “Khi đó tính mạng ta ngàn cân treo sợi tóc, đại nghiệp chưa thành, trong lòng thật sự không cam tâm, bất đắc dĩ mới phải ra tay với ngươi. Chỉ có điều mấy năm này ta cũng đã hối hận, Phong Dương lấy chuyện phù chú kìm hãm ta mọi lúc mọi nơi, động một chút là uy hiếp ngôi vị hoàng đế và tính mạng ta, trôi qua sống không bằng chết.” Nói xong có một ít chán nản: “Có đôi khi nghĩ đến, làm hoàng đế này cũng thật là khiếp nhược, ngay cả người hầu hạ xung quanh cũng là một tay Phong Dương an bài.”
Mạc Thanh nhíu mày nói: “Phong Dương dù lợi hại thế nào cũng chỉ là một kẻ thư sinh, ngươi là Hoàng Đế tôn quý, muốn mạng của hắn chẳng qua chỉ là vài lời nói.”
Lưu Huyền lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ một lời khó nói hết.
Mạc Thanh thấy gã hối hận đến không còn mặt mũi nào, trong lòng cũng không nói rõ được là tư vị gì, thuận miệng nói: “Thế sự khó liệu, *phong hồi lộ chuyển, chẳng thể ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay.” Nói xong liền quay người, cầm cốc lên muốn rót nước cho mình uống.
Đúng lúc này chợt nghe trên mặt bàn loảng xoảng một tiếng, ngay sau đó gió nổi lên sau lưng, có người lợi dụng thời cơ nhào về phía mình. Mạc Thanh nhanh chóng xoay người, nửa tấc không sai tóm được cổ tay Lưu Huyền đang cầm dao găm, lạnh lẽo cúi đầu nhìn: “Trên người giấu dao găm tới đây, ngươi hẳn đã sớm biết phù chú trên người ta và ngươi là chuyện gì rồi?”
Hàm răng Lưu Huyền khanh khách rung động, sắc mặt cũng dữ tợn đáng sợ, giống như đột nhiên biến thành một người khác: “Thử tiêu bỉ trường, hồn phi yên diệt. Hai chúng ta chỉ một người có thể sống, kẻ còn lại ngay cả hồn phách cũng sẽ bị nuốt trọn, ngươi nói xem ta phải làm gì!”
Mạc Thanh gần như muốn bóp đứt cổ tay gã, sắc mặt tái xanh: “Làm sao ngươi biết!”
Lời còn chưa dứt, người trong tay vậy mà đã biến mất không thấy gì nữa.
———
Phong hồi lộ chuyển: đột nhiên thay đổi 180 độ.
Thử tiêu bỉ trường: Thử là này, bỉ là kia
Tiêu là tiêu tan, trường là sinh ra
Đại khái: bên này vừa biến mất, bên kia liền sinh ra
“Thời điểm ta mười tám mười chín tuổi căn bản không xu dính túi, chỉ biết đánh nhau sinh sự.” Lưu Huyền nhớ lại chuyện cũ, sắc mặt cũng hơi mơ hồ, “Chẳng ngờ có một ngày ta không cẩn thận đánh chết người, bị ép phải trốn đi nơi khác, khi bị bắt thì đúng lúc gặp An Bình quân Phong Dương đi ngang qua. Ta cũng không biết vì sao, hắn nhìn ta trong chốc lát sau đó kêu người trong quan phủ ra chỗ khác, vậy mà hỏi ta có muốn làm Hoàng đế hay không.”
Mạc Thanh lạnh lùng nói: “Ngươi khẳng định là muốn?”
Lưu Huyền nghiến răng nghiến lợi: “Hắn dám hỏi ta loại lời đại nghịch bất đạo có muốn làm Hoàng đế hay không này, nếu như ta không đáp ứng, hắn ắt sẽ giết ta. Lúc ấy ta làm sao biết hắn đến tột cùng là có ý đồ gì, đáp ứng không được, không đáp ứng cũng không được. Ta không còn đường nào khác, đành phải gật đầu. Vì vậy hắn để cho ta giả chết, đem ta từ trong nhà lao thả ra.”
“Giả chết, sau đó thì sao?”
“Sau đó hắn đưa ta đến một nơi, nơi đó ẩm ướt tối tăm giống như nhà lao, hình như có giam giữ một người. Phong Dương cắt ngón tay ta, để cho máu của chúng ta trộn lẫn, sau đó vẽ một phù chú lên cánh tay ta.”
Lông mi Mạc Thanh khẽ động: “Phù chú gì?”
Lưu Huyền mở cánh tay phải ra: “Ở chỗ này.”
Đó là một ký hiệu dài ngắn ước chừng bốn centimet, dường như đã từng nhìn thấy, Mạc Thanh nhanh chóng lấy di động ra chụp lại.
Lưu Huyền cau mày không dám hỏi máy trên tay kia là vật gì, nói: “Sau đó ta tham gia quân Bình Lâm, cũng không rõ chuyện gì xảy ra, thế mà liên tiếp lập công, địa vị lên như diều gặp gió. Sau này khi đã hợp nhất với quân Lục Lâm, các tướng lĩnh biết được ta là hậu đại nhà Hán, đối với ta lại càng thêm coi trọng. Đúng lúc đó kẻ thù lúc trước của ta biết được ta chưa chết. Sau đó có lần ta xuống núi không mang theo nhiều người, bị quan phủ và kẻ thù một đường đuổi giết, thời điểm gần như tuyệt vọng mới gặp được ngươi.”
Mạc Thanh trong lòng phỏng đoán, nghe ý này của Lưu Huyền, gã căn bản chỉ là một tên côn đồ kém cỏi, ngược lại sau khi Phong Dương hạ phù chú cho gã, gã đột nhiên một bước lên mây?
Trong lòng Mạc Thanh hơi kinh ngạc. Chẳng lẽ gã thoắt cái đã có mệnh cách Hoàng đế?
Năm đó Giản Bình vì Vương Mãng nghịch thiên cải mệnh, chẳng lẽ Phong Dương cũng vì Lưu Huyền nghịch thiên cải mệnh?
Có thể sao? Đây chính là phải hao tổn ba mươi năm tuổi thọ của Phong Dương! Hắn cam tâm sao?
Năm đó Giản Bình bị nhà Hán hại cửa nát nhà tan, hao tổn ba mươi năm tuổi thọ để báo thù rửa hận còn có thể lý giải, Phong Dương này với triều Tân không thù không oán, mưu tính chuyện gì đây?
Cũng không đúng.
Nếu như hắn thật sự hao tổn tính mạng vì Lưu Huyền nghịch thiên cải mệnh, làm sao lại tùy tiện để lộ hành tung của Lưu Huyền, suýt nữa đưa gã vào chỗ chết?
Trong lúc nhất thời suy nghĩ trăm chuyển, Mạc Thanh chỉ cảm thấy có điểm nào đó nhầm lẫn, rồi lại nghĩ không ra nguyên do.
Lưu Huyền cúi đầu xuống: “Khi đó tính mạng ta ngàn cân treo sợi tóc, đại nghiệp chưa thành, trong lòng thật sự không cam tâm, bất đắc dĩ mới phải ra tay với ngươi. Chỉ có điều mấy năm này ta cũng đã hối hận, Phong Dương lấy chuyện phù chú kìm hãm ta mọi lúc mọi nơi, động một chút là uy hiếp ngôi vị hoàng đế và tính mạng ta, trôi qua sống không bằng chết.” Nói xong có một ít chán nản: “Có đôi khi nghĩ đến, làm hoàng đế này cũng thật là khiếp nhược, ngay cả người hầu hạ xung quanh cũng là một tay Phong Dương an bài.”
Mạc Thanh nhíu mày nói: “Phong Dương dù lợi hại thế nào cũng chỉ là một kẻ thư sinh, ngươi là Hoàng Đế tôn quý, muốn mạng của hắn chẳng qua chỉ là vài lời nói.”
Lưu Huyền lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ một lời khó nói hết.
Mạc Thanh thấy gã hối hận đến không còn mặt mũi nào, trong lòng cũng không nói rõ được là tư vị gì, thuận miệng nói: “Thế sự khó liệu, *phong hồi lộ chuyển, chẳng thể ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay.” Nói xong liền quay người, cầm cốc lên muốn rót nước cho mình uống.
Đúng lúc này chợt nghe trên mặt bàn loảng xoảng một tiếng, ngay sau đó gió nổi lên sau lưng, có người lợi dụng thời cơ nhào về phía mình. Mạc Thanh nhanh chóng xoay người, nửa tấc không sai tóm được cổ tay Lưu Huyền đang cầm dao găm, lạnh lẽo cúi đầu nhìn: “Trên người giấu dao găm tới đây, ngươi hẳn đã sớm biết phù chú trên người ta và ngươi là chuyện gì rồi?”
Hàm răng Lưu Huyền khanh khách rung động, sắc mặt cũng dữ tợn đáng sợ, giống như đột nhiên biến thành một người khác: “Thử tiêu bỉ trường, hồn phi yên diệt. Hai chúng ta chỉ một người có thể sống, kẻ còn lại ngay cả hồn phách cũng sẽ bị nuốt trọn, ngươi nói xem ta phải làm gì!”
Mạc Thanh gần như muốn bóp đứt cổ tay gã, sắc mặt tái xanh: “Làm sao ngươi biết!”
Lời còn chưa dứt, người trong tay vậy mà đã biến mất không thấy gì nữa.
———
Phong hồi lộ chuyển: đột nhiên thay đổi 180 độ.
Thử tiêu bỉ trường: Thử là này, bỉ là kia
Tiêu là tiêu tan, trường là sinh ra
Đại khái: bên này vừa biến mất, bên kia liền sinh ra