Trẫm sững sờ nhìn nữ tử (nữ chưa lập gia đình) thô kệch nét mặt khắc khổ kia, trong lòng chua xót, đột nhiên có chút khó chịu.
Đây là Hoa Mộc Lan phiên bản thực, thay cha nhập ngũ mười sáu năm, mười ba tuổi xuất chinh, sang năm bước sang tuổi ba mươi.
Một cô bé mười ba tuổi, phải là dạng người gì đâu, mới vừa lên cấp hai, thích quần áo đẹp, thích kẹo và kem, thích một cậu bé nào đó lớp bên cạnh nhưng lại chỉ dám đỏ mặt nhìn lén ở phía xa. Trẫm đột nhiên nhớ không nổi mình đời trước lúc mười ba tuổi là cái dạng gì nữa.
Diêu thị, tên tục của người con gái này, nhập ngũ thay cha là Diêu Thiết Ngưu, qua mất tuổi xuân, thậm chí từ một người con gái nay cũng đã đến độ tuổi phù hợp nhất để làm mẹ rồi. Xem xét chiến công lần này của nàng, phong Nhị phẩm Tướng quân cũng không đủ. Thế nhưng nghe cái đám người có học hủ lậu thối nát kia nói gì kìa! Bọn họ dùng từ quá mức sâu xa, trẫm không hiểu lắm, nhưng là vẫn nắm chắc một từ, con gà mái. Con gà mái, cái từ này khi nào thì nghe qua đâu, a, trong giờ học lịch sử, hoàng hậu Võ Tắc Thiên, bị mắng là tẫn kê tư thần (*). Cho nên trẫm nên nghe theo các ngươi tuyên người ta tội khi quân, chém đầu người ta?
(*)Tẫn kê: gà mái; tư: quản lí; Tư Thần: báo sáng. Thư kê giống gà trống hùng kê như vậy minh đề, chỉ gà mái báo sáng. Tẫn kê Tư Thần là hiện tượng biến dị của sinh vật, nhưng trước đây dùng để so sánh phụ nữ soán quyền loạn thế, người có tư tưởng phong kiến thì cho rằng là tai hoạ hiện ra.
Đàn ông ở xã hội phong kiến, người tàn nhẫn có nhiều lắm.
Nhưng có biện pháp nào chứ, trẫm không phải là người có thể khiến cho chủ nghĩa tư bản xuất hiện, càng không có năng lực đưa triều đại với chế độ nô lệ mới hình thành không lâu tiến lên chủ nghĩa xã hội, thích ứng, đành phải thích ứng.
Hoàn hảo, trẫm còn nhỏ, có quyền bốc đồng, cũng có Thừa tướng mỹ nhân nguyện ý chiều theo việc lợi dụng chức quyền mà bốc đồng của trẫm.
“Trẫm đột nhiên muốn làm thơ.” Trẫm lướt qua quần thần bên dưới liếc mắt một cái.
Ngay lập tức có tiểu thái giám mang giấy, mực, bút, nghiên lên, còn bày một trương nhỏ đến trước mặt Thừa tướng. Thừa tướng mỉm cười, ngồi dưới đất mở ra cuộn giấy.
“Than thở lại thở than, Mộc Lan dệt bên cửa. Không nghe tiếng thoi đưa, chỉ nghe cô than thở.” Trẫm vừa chậm rãi ngâm “Mộc Lan từ” vừa rời chiếc ghế ngồi xuống bậc thang, đánh giá qua các thần tử từng người từng người một, miệng vẫn không dừng lại, “Phải chăng buồn vì lo, phải chăng buồn vì nhớ? Không phải buồn vì lo,… “(*)
(Bài thơ “Mộc Lan từ”: http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=22851)
Đọc xong câu cuối cùng, cả triều trên dưới đồng loạt tất cả đều quỳ xuống, Thừa tướng cũng ngừng bút, cầm “Mộc Lan từ” trong tay cẩn thận thổi khô, chậm rãi đọc lại mấy lần.
“Ai, thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách(*), con gái Diêu gia vì nước tận trung vì cha tẫn hiếu, đúng ra phải khen thưởng mới đúng. Uông đại nhân, con trai nhà ngươi văn võ song toàn cũng ra chiến trường, vì sao không thấy hắn bắt hoàng tử của dân tộc Hung Nô về đây cho trẫm, nếu không được, liền bớt chít chít oai oai với trẫm đi!” Tiếp nhận “Mộc Lan từ” trong tay Thừa tướng, tự mình đưa tới trong tay nữ tử đang quỳ gối dưới bậc thềm, trẫm trực tiếp cười không chút giả tạo, “Trưởng nữ Diêu thị, trung hiếu lưỡng toàn, nay đặc biệt ban tên Mộc Lan, phong làm Nhị phẩm An Bình Quận chúa, ban thưởng quận chúa một tòa phủ, trăm khoảnh ruộng tốt, trăm lượng vàng, ngàn lượng bạc, trăm cuộn tơ lụa.”
(* ý nói chuyện hưng thịnh và diệt vong của thiên hạ, ai cũng phải có trách nhiệm)
“Liêu Trường Ninh, phong Quan Quân Hầu, ban thưởng…” Trẫm đã mở miệng, phía dưới liền thuận lợi nhiều. Trừ Diêu Mộc Lan ở chỗ kia là trẫm chính mình phát huy, còn lại đều là chiếu theo tờ giấy nhỏ Thừa tướng cấp nói ra. Đương nhiên, việc bổ nhiệm tước vị Quan Quân Hầu cho Liêu Tiểu Tam trẫm từ lâu cũng đã suy nghĩ kỹ rồi.
Hừ, Liêu Tiểu Tam, cho dù ngươi về sau làm Thái tổ, hiện tại cũng phải quy củ mà nhận tước vị trẫm cấp cho!
Nói xong đầy đủ, trẫm nhét Diêu Mộc Lan vào Dương Minh cung giúp đỡ Trang thái phi. Trang thái phi là vợ cả của cha hôn quân, lúc trước dùng toàn lực tống tiểu Thái tử xuất cung, không được sủng, cũng không bị tình yêu đích thực của cha hôn quân giết chết, giữ thân nữ nhi an an phận phận tại hậu cung sống qua ngày. Về sau trẫm thế chỗ, bởi vì không rõ cách chia cấp bậc ở hậu cung tiền triều liền dựa vào tiểu thuyết từng xem qua trong trí nhớ cải cách một chút, ví dụ như lục bộ cùng cửu phẩm tiền triều. Hậu cung do có thay đổi, thứ bậc của phu nhân không được ghi lại, phân không rõ tên gọi, trực tiếp đặt nhất hậu tứ phi cửu tần, cứ như vậy quả thực rõ ràng nhiều. Trang thái phi vốn thứ bậc không cao, được trẫm nâng lên, bây giờ có địa vị cao nhất hậu cung.
Không tồi, hiện tại trước triều những người có chủ trương thừa thắng hoà thân đang đánh chủ ý lên An Hoà công chúa, em gái trẫm. Mẹ kiếp, cư nhiên muốn trẫm túm góc quần của người đẹp mà sống! Một đám đều mong đi xây Trường Thành đào kênh đúng không, hay là trong nhà con gái nhiều quá muốn được đưa đi Tây Bắc làm quân tẩu?
Trẫm cuộn người trong áo lông cáo ấm áp làm ổ sưởi ấm trong tẩm cung. Này mùa đông thời cổ đại cũng quá gian nan, quá lạnh. Tuyết tuy rơi không nhiều lắm, nhưng là lạnh và khô, lạnh và khô đó, tay chân mặt mũi trẫm đều đông lạnh.
Trẫm đang dùng nước thuốc ngâm chân, Liêu Tiểu Tam tiến vào tạ ơn.
“Ô, Quan Quân Hầu đến đây!” Trẫm nhìn Liêu Tiểu Tam một thân giáp trụ, nhất thời liền hâm mộ ghen tị. Đàn ông, trong lòng ai mà không mơ mộng đến tướng quân a, sa trường điểm binh gì đó, say nằm sa trường gì đó, trẫm nhất định phải ngự giá thân chinh, nhất định phải tìm cái loại cảm giác lang huyết sôi trào này! Đương nhiên, nếu có thể vô tình chết luôn ở nơi đó thì rất tốt!
Trẫm giũ giũ chân, cầm khăn lụa chuẩn bị lau chân. Đó cũng là một chỗ thương tâm khác của trẫm, lau chân dùng là đều là tơ tằm! Vẫn là cái loại dùng xong một lần không dùng lại lần thứ hai này! Hoàn hảo hiện tại có giấy vệ sinh, bằng không thì trẫm thực có một ngày chết ở trong khinh bỉ.
Khăn lụa bị người cầm đi rồi, chân cũng bị người nắm chắc, trẫm cúi đầu nhìn Liêu Tiểu Tam đang quỳ một chân trên mặt đất giúp trẫm lau chân bôi dược mát xa chân, trái tim bé nhỏ lại run lên. Liêu, Liêu, Liêu Tiểu Tam không phải là yêu trẫm chứ! Anh trai ta cũng chỉ khi chị dâu đang lúc mang thai mới giúp rửa chân!
Có thể làm ra loại sự tình này, nếu không phải là nịnh nọt thì chính là rất thích. Liêu Tiểu Tam há lại là loại nịnh nọt người khác!
Hu hu, trẫm nhất định là cầm nhầm kịch bản nắm sai công thức!
Tiểu Tam à, ngươi về sau là làm Thái tổ đó!
Trẫm là phải về nhà đó!
Ngươi thích trẫm chỗ nào, trẫm sửa!
Trẫm lệ rơi đầy mặt.
Đệt, Liêu Tiểu Tam ngươi có đầu óc hay không, đó là khăn trẫm vừa mới lau chân đó, ngươi cư nhiên lao vội tới lau nước mắt trẫm!
Tên này thật là Thái tổ lập nước trong tương lai? Mệnh cách Tinh Quân nhất định là say rượu viết loạn! Nhất định!
Sau đó, trẫm hơn năm mươi kí liền bị người dùng phương thức ôm chó con ôm lên. Sau đó nữa, nước mắt nóng bỏng từng giọt rơi xuống trên cổ.
Liêu Tiểu Tam khóc.
Cũng phải, trong một ngày, cả cha và hai người anh đều mất, gánh nặng gia tộc lập tức đều đặt trên người hắn, trong nhà chỉ còn toàn cô nhi quả phụ. Tây Bắc luôn luôn là địa bàn của Liêu gia, nếu triều đình muốn thu binh quyền về, đây là cơ hội tốt nhất, và khi đó Liêu gia sẽ thua hoàn toàn. Tướng bại trận bình thường sẽ có kết quả gì, cùng lắm là dựa vào câu nói của cấp trên. Cấp trên muốn ngươi sống, một câu thắng bại là chuyện thường nhà binh. Cấp trên không cần ngươi sống, đầu của cả nhà cũng không đủ chém.
Trẫm khóc lóc om sòm cho Liêu Tiểu Tam cơ hội, chẳng qua là vì phải hoàn thành nhiệm vụ về nhà. Đối Liêu Tiểu Tam mà nói, cũng là cho hắn toàn bộ thế giới.
Trẫm rốt cục giác ngộ.
Trẫm đây là đã phạm phải việc ngốc nhất trên đời!
Này có thể làm sao!
Tiểu tam à, phải biết, vua chúa và tướng phải có gan, ngươi phải tiến lên theo thời gian, bằng không sẽ bị dòng thác lịch sử đào thải đó! Ngu trung thật là bệnh, cần được trị! Chẳng lẽ ngươi không nghĩ qua cha ngươi anh ngươi vì sao lại chết? Đó là bởi vì trẫm gây sức ép quá lợi hại, thế gia làm phản chặt đứt cánh tay trẫm, cha ngươi anh ngươi rõ ràng là bị trẫm liên lụy mà chết đó!
Kinh nghiệm của vô số phim truyền hình nói cho người ta biết, trung thần sẽ thống hận gian nịnh hãm hại trung lương, cũng sẽ chỉ trích hôn quân đã dưỡng thành gian nịnh, đây là một loại nhân sinh quan mộc mạc cỡ nào khiến người đau trứng cỡ nào!
Tiểu Tam à, ngươi vẫn là rất ngốc.
Ai, đáng tiếc Tiểu Tam còn phải giữ đạo hiếu, bằng không thì trẫm nhất định ban thưởng cho hắn một đám mỹ nhân!
Trẫm sững sờ nhìn nữ tử (nữ chưa lập gia đình) thô kệch nét mặt khắc khổ kia, trong lòng chua xót, đột nhiên có chút khó chịu.
Đây là Hoa Mộc Lan phiên bản thực, thay cha nhập ngũ mười sáu năm, mười ba tuổi xuất chinh, sang năm bước sang tuổi ba mươi.
Một cô bé mười ba tuổi, phải là dạng người gì đâu, mới vừa lên cấp hai, thích quần áo đẹp, thích kẹo và kem, thích một cậu bé nào đó lớp bên cạnh nhưng lại chỉ dám đỏ mặt nhìn lén ở phía xa. Trẫm đột nhiên nhớ không nổi mình đời trước lúc mười ba tuổi là cái dạng gì nữa.
Diêu thị, tên tục của người con gái này, nhập ngũ thay cha là Diêu Thiết Ngưu, qua mất tuổi xuân, thậm chí từ một người con gái nay cũng đã đến độ tuổi phù hợp nhất để làm mẹ rồi. Xem xét chiến công lần này của nàng, phong Nhị phẩm Tướng quân cũng không đủ. Thế nhưng nghe cái đám người có học hủ lậu thối nát kia nói gì kìa! Bọn họ dùng từ quá mức sâu xa, trẫm không hiểu lắm, nhưng là vẫn nắm chắc một từ, con gà mái. Con gà mái, cái từ này khi nào thì nghe qua đâu, a, trong giờ học lịch sử, hoàng hậu Võ Tắc Thiên, bị mắng là tẫn kê tư thần (). Cho nên trẫm nên nghe theo các ngươi tuyên người ta tội khi quân, chém đầu người ta?
()Tẫn kê: gà mái; tư: quản lí; Tư Thần: báo sáng. Thư kê giống gà trống hùng kê như vậy minh đề, chỉ gà mái báo sáng. Tẫn kê Tư Thần là hiện tượng biến dị của sinh vật, nhưng trước đây dùng để so sánh phụ nữ soán quyền loạn thế, người có tư tưởng phong kiến thì cho rằng là tai hoạ hiện ra.
Đàn ông ở xã hội phong kiến, người tàn nhẫn có nhiều lắm.
Nhưng có biện pháp nào chứ, trẫm không phải là người có thể khiến cho chủ nghĩa tư bản xuất hiện, càng không có năng lực đưa triều đại với chế độ nô lệ mới hình thành không lâu tiến lên chủ nghĩa xã hội, thích ứng, đành phải thích ứng.
Hoàn hảo, trẫm còn nhỏ, có quyền bốc đồng, cũng có Thừa tướng mỹ nhân nguyện ý chiều theo việc lợi dụng chức quyền mà bốc đồng của trẫm.
“Trẫm đột nhiên muốn làm thơ.” Trẫm lướt qua quần thần bên dưới liếc mắt một cái.
Ngay lập tức có tiểu thái giám mang giấy, mực, bút, nghiên lên, còn bày một trương nhỏ đến trước mặt Thừa tướng. Thừa tướng mỉm cười, ngồi dưới đất mở ra cuộn giấy.
“Than thở lại thở than, Mộc Lan dệt bên cửa. Không nghe tiếng thoi đưa, chỉ nghe cô than thở.” Trẫm vừa chậm rãi ngâm “Mộc Lan từ” vừa rời chiếc ghế ngồi xuống bậc thang, đánh giá qua các thần tử từng người từng người một, miệng vẫn không dừng lại, “Phải chăng buồn vì lo, phải chăng buồn vì nhớ? Không phải buồn vì lo,… “()
(Bài thơ “Mộc Lan từ”: )
Đọc xong câu cuối cùng, cả triều trên dưới đồng loạt tất cả đều quỳ xuống, Thừa tướng cũng ngừng bút, cầm “Mộc Lan từ” trong tay cẩn thận thổi khô, chậm rãi đọc lại mấy lần.
“Ai, thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách(), con gái Diêu gia vì nước tận trung vì cha tẫn hiếu, đúng ra phải khen thưởng mới đúng. Uông đại nhân, con trai nhà ngươi văn võ song toàn cũng ra chiến trường, vì sao không thấy hắn bắt hoàng tử của dân tộc Hung Nô về đây cho trẫm, nếu không được, liền bớt chít chít oai oai với trẫm đi!” Tiếp nhận “Mộc Lan từ” trong tay Thừa tướng, tự mình đưa tới trong tay nữ tử đang quỳ gối dưới bậc thềm, trẫm trực tiếp cười không chút giả tạo, “Trưởng nữ Diêu thị, trung hiếu lưỡng toàn, nay đặc biệt ban tên Mộc Lan, phong làm Nhị phẩm An Bình Quận chúa, ban thưởng quận chúa một tòa phủ, trăm khoảnh ruộng tốt, trăm lượng vàng, ngàn lượng bạc, trăm cuộn tơ lụa.”
( ý nói chuyện hưng thịnh và diệt vong của thiên hạ, ai cũng phải có trách nhiệm)
“Liêu Trường Ninh, phong Quan Quân Hầu, ban thưởng…” Trẫm đã mở miệng, phía dưới liền thuận lợi nhiều. Trừ Diêu Mộc Lan ở chỗ kia là trẫm chính mình phát huy, còn lại đều là chiếu theo tờ giấy nhỏ Thừa tướng cấp nói ra. Đương nhiên, việc bổ nhiệm tước vị Quan Quân Hầu cho Liêu Tiểu Tam trẫm từ lâu cũng đã suy nghĩ kỹ rồi.
Hừ, Liêu Tiểu Tam, cho dù ngươi về sau làm Thái tổ, hiện tại cũng phải quy củ mà nhận tước vị trẫm cấp cho!
Nói xong đầy đủ, trẫm nhét Diêu Mộc Lan vào Dương Minh cung giúp đỡ Trang thái phi. Trang thái phi là vợ cả của cha hôn quân, lúc trước dùng toàn lực tống tiểu Thái tử xuất cung, không được sủng, cũng không bị tình yêu đích thực của cha hôn quân giết chết, giữ thân nữ nhi an an phận phận tại hậu cung sống qua ngày. Về sau trẫm thế chỗ, bởi vì không rõ cách chia cấp bậc ở hậu cung tiền triều liền dựa vào tiểu thuyết từng xem qua trong trí nhớ cải cách một chút, ví dụ như lục bộ cùng cửu phẩm tiền triều. Hậu cung do có thay đổi, thứ bậc của phu nhân không được ghi lại, phân không rõ tên gọi, trực tiếp đặt nhất hậu tứ phi cửu tần, cứ như vậy quả thực rõ ràng nhiều. Trang thái phi vốn thứ bậc không cao, được trẫm nâng lên, bây giờ có địa vị cao nhất hậu cung.
Không tồi, hiện tại trước triều những người có chủ trương thừa thắng hoà thân đang đánh chủ ý lên An Hoà công chúa, em gái trẫm. Mẹ kiếp, cư nhiên muốn trẫm túm góc quần của người đẹp mà sống! Một đám đều mong đi xây Trường Thành đào kênh đúng không, hay là trong nhà con gái nhiều quá muốn được đưa đi Tây Bắc làm quân tẩu?
Trẫm cuộn người trong áo lông cáo ấm áp làm ổ sưởi ấm trong tẩm cung. Này mùa đông thời cổ đại cũng quá gian nan, quá lạnh. Tuyết tuy rơi không nhiều lắm, nhưng là lạnh và khô, lạnh và khô đó, tay chân mặt mũi trẫm đều đông lạnh.
Trẫm đang dùng nước thuốc ngâm chân, Liêu Tiểu Tam tiến vào tạ ơn.
“Ô, Quan Quân Hầu đến đây!” Trẫm nhìn Liêu Tiểu Tam một thân giáp trụ, nhất thời liền hâm mộ ghen tị. Đàn ông, trong lòng ai mà không mơ mộng đến tướng quân a, sa trường điểm binh gì đó, say nằm sa trường gì đó, trẫm nhất định phải ngự giá thân chinh, nhất định phải tìm cái loại cảm giác lang huyết sôi trào này! Đương nhiên, nếu có thể vô tình chết luôn ở nơi đó thì rất tốt!
Trẫm giũ giũ chân, cầm khăn lụa chuẩn bị lau chân. Đó cũng là một chỗ thương tâm khác của trẫm, lau chân dùng là đều là tơ tằm! Vẫn là cái loại dùng xong một lần không dùng lại lần thứ hai này! Hoàn hảo hiện tại có giấy vệ sinh, bằng không thì trẫm thực có một ngày chết ở trong khinh bỉ.
Khăn lụa bị người cầm đi rồi, chân cũng bị người nắm chắc, trẫm cúi đầu nhìn Liêu Tiểu Tam đang quỳ một chân trên mặt đất giúp trẫm lau chân bôi dược mát xa chân, trái tim bé nhỏ lại run lên. Liêu, Liêu, Liêu Tiểu Tam không phải là yêu trẫm chứ! Anh trai ta cũng chỉ khi chị dâu đang lúc mang thai mới giúp rửa chân!
Có thể làm ra loại sự tình này, nếu không phải là nịnh nọt thì chính là rất thích. Liêu Tiểu Tam há lại là loại nịnh nọt người khác!
Hu hu, trẫm nhất định là cầm nhầm kịch bản nắm sai công thức!
Tiểu Tam à, ngươi về sau là làm Thái tổ đó!
Trẫm là phải về nhà đó!
Ngươi thích trẫm chỗ nào, trẫm sửa!
Trẫm lệ rơi đầy mặt.
Đệt, Liêu Tiểu Tam ngươi có đầu óc hay không, đó là khăn trẫm vừa mới lau chân đó, ngươi cư nhiên lao vội tới lau nước mắt trẫm!
Tên này thật là Thái tổ lập nước trong tương lai? Mệnh cách Tinh Quân nhất định là say rượu viết loạn! Nhất định!
Sau đó, trẫm hơn năm mươi kí liền bị người dùng phương thức ôm chó con ôm lên. Sau đó nữa, nước mắt nóng bỏng từng giọt rơi xuống trên cổ.
Liêu Tiểu Tam khóc.
Cũng phải, trong một ngày, cả cha và hai người anh đều mất, gánh nặng gia tộc lập tức đều đặt trên người hắn, trong nhà chỉ còn toàn cô nhi quả phụ. Tây Bắc luôn luôn là địa bàn của Liêu gia, nếu triều đình muốn thu binh quyền về, đây là cơ hội tốt nhất, và khi đó Liêu gia sẽ thua hoàn toàn. Tướng bại trận bình thường sẽ có kết quả gì, cùng lắm là dựa vào câu nói của cấp trên. Cấp trên muốn ngươi sống, một câu thắng bại là chuyện thường nhà binh. Cấp trên không cần ngươi sống, đầu của cả nhà cũng không đủ chém.
Trẫm khóc lóc om sòm cho Liêu Tiểu Tam cơ hội, chẳng qua là vì phải hoàn thành nhiệm vụ về nhà. Đối Liêu Tiểu Tam mà nói, cũng là cho hắn toàn bộ thế giới.
Trẫm rốt cục giác ngộ.
Trẫm đây là đã phạm phải việc ngốc nhất trên đời!
Này có thể làm sao!
Tiểu tam à, phải biết, vua chúa và tướng phải có gan, ngươi phải tiến lên theo thời gian, bằng không sẽ bị dòng thác lịch sử đào thải đó! Ngu trung thật là bệnh, cần được trị! Chẳng lẽ ngươi không nghĩ qua cha ngươi anh ngươi vì sao lại chết? Đó là bởi vì trẫm gây sức ép quá lợi hại, thế gia làm phản chặt đứt cánh tay trẫm, cha ngươi anh ngươi rõ ràng là bị trẫm liên lụy mà chết đó!
Kinh nghiệm của vô số phim truyền hình nói cho người ta biết, trung thần sẽ thống hận gian nịnh hãm hại trung lương, cũng sẽ chỉ trích hôn quân đã dưỡng thành gian nịnh, đây là một loại nhân sinh quan mộc mạc cỡ nào khiến người đau trứng cỡ nào!
Tiểu Tam à, ngươi vẫn là rất ngốc.
Ai, đáng tiếc Tiểu Tam còn phải giữ đạo hiếu, bằng không thì trẫm nhất định ban thưởng cho hắn một đám mỹ nhân!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trẫm sững sờ nhìn nữ tử (nữ chưa lập gia đình) thô kệch nét mặt khắc khổ kia, trong lòng chua xót, đột nhiên có chút khó chịu.
Đây là Hoa Mộc Lan phiên bản thực, thay cha nhập ngũ mười sáu năm, mười ba tuổi xuất chinh, sang năm bước sang tuổi ba mươi.
Một cô bé mười ba tuổi, phải là dạng người gì đâu, mới vừa lên cấp hai, thích quần áo đẹp, thích kẹo và kem, thích một cậu bé nào đó lớp bên cạnh nhưng lại chỉ dám đỏ mặt nhìn lén ở phía xa. Trẫm đột nhiên nhớ không nổi mình đời trước lúc mười ba tuổi là cái dạng gì nữa.
Diêu thị, tên tục của người con gái này, nhập ngũ thay cha là Diêu Thiết Ngưu, qua mất tuổi xuân, thậm chí từ một người con gái nay cũng đã đến độ tuổi phù hợp nhất để làm mẹ rồi. Xem xét chiến công lần này của nàng, phong Nhị phẩm Tướng quân cũng không đủ. Thế nhưng nghe cái đám người có học hủ lậu thối nát kia nói gì kìa! Bọn họ dùng từ quá mức sâu xa, trẫm không hiểu lắm, nhưng là vẫn nắm chắc một từ, con gà mái. Con gà mái, cái từ này khi nào thì nghe qua đâu, a, trong giờ học lịch sử, hoàng hậu Võ Tắc Thiên, bị mắng là tẫn kê tư thần (*). Cho nên trẫm nên nghe theo các ngươi tuyên người ta tội khi quân, chém đầu người ta?
(*)Tẫn kê: gà mái; tư: quản lí; Tư Thần: báo sáng. Thư kê giống gà trống hùng kê như vậy minh đề, chỉ gà mái báo sáng. Tẫn kê Tư Thần là hiện tượng biến dị của sinh vật, nhưng trước đây dùng để so sánh phụ nữ soán quyền loạn thế, người có tư tưởng phong kiến thì cho rằng là tai hoạ hiện ra.
Đàn ông ở xã hội phong kiến, người tàn nhẫn có nhiều lắm.
Nhưng có biện pháp nào chứ, trẫm không phải là người có thể khiến cho chủ nghĩa tư bản xuất hiện, càng không có năng lực đưa triều đại với chế độ nô lệ mới hình thành không lâu tiến lên chủ nghĩa xã hội, thích ứng, đành phải thích ứng.
Hoàn hảo, trẫm còn nhỏ, có quyền bốc đồng, cũng có Thừa tướng mỹ nhân nguyện ý chiều theo việc lợi dụng chức quyền mà bốc đồng của trẫm.
“Trẫm đột nhiên muốn làm thơ.” Trẫm lướt qua quần thần bên dưới liếc mắt một cái.
Ngay lập tức có tiểu thái giám mang giấy, mực, bút, nghiên lên, còn bày một trương nhỏ đến trước mặt Thừa tướng. Thừa tướng mỉm cười, ngồi dưới đất mở ra cuộn giấy.
“Than thở lại thở than, Mộc Lan dệt bên cửa. Không nghe tiếng thoi đưa, chỉ nghe cô than thở.” Trẫm vừa chậm rãi ngâm “Mộc Lan từ” vừa rời chiếc ghế ngồi xuống bậc thang, đánh giá qua các thần tử từng người từng người một, miệng vẫn không dừng lại, “Phải chăng buồn vì lo, phải chăng buồn vì nhớ? Không phải buồn vì lo,… “(*)
(Bài thơ “Mộc Lan từ”: http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=22851)
Đọc xong câu cuối cùng, cả triều trên dưới đồng loạt tất cả đều quỳ xuống, Thừa tướng cũng ngừng bút, cầm “Mộc Lan từ” trong tay cẩn thận thổi khô, chậm rãi đọc lại mấy lần.
“Ai, thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách(*), con gái Diêu gia vì nước tận trung vì cha tẫn hiếu, đúng ra phải khen thưởng mới đúng. Uông đại nhân, con trai nhà ngươi văn võ song toàn cũng ra chiến trường, vì sao không thấy hắn bắt hoàng tử của dân tộc Hung Nô về đây cho trẫm, nếu không được, liền bớt chít chít oai oai với trẫm đi!” Tiếp nhận “Mộc Lan từ” trong tay Thừa tướng, tự mình đưa tới trong tay nữ tử đang quỳ gối dưới bậc thềm, trẫm trực tiếp cười không chút giả tạo, “Trưởng nữ Diêu thị, trung hiếu lưỡng toàn, nay đặc biệt ban tên Mộc Lan, phong làm Nhị phẩm An Bình Quận chúa, ban thưởng quận chúa một tòa phủ, trăm khoảnh ruộng tốt, trăm lượng vàng, ngàn lượng bạc, trăm cuộn tơ lụa.”
(* ý nói chuyện hưng thịnh và diệt vong của thiên hạ, ai cũng phải có trách nhiệm)
“Liêu Trường Ninh, phong Quan Quân Hầu, ban thưởng…” Trẫm đã mở miệng, phía dưới liền thuận lợi nhiều. Trừ Diêu Mộc Lan ở chỗ kia là trẫm chính mình phát huy, còn lại đều là chiếu theo tờ giấy nhỏ Thừa tướng cấp nói ra. Đương nhiên, việc bổ nhiệm tước vị Quan Quân Hầu cho Liêu Tiểu Tam trẫm từ lâu cũng đã suy nghĩ kỹ rồi.
Hừ, Liêu Tiểu Tam, cho dù ngươi về sau làm Thái tổ, hiện tại cũng phải quy củ mà nhận tước vị trẫm cấp cho!
Nói xong đầy đủ, trẫm nhét Diêu Mộc Lan vào Dương Minh cung giúp đỡ Trang thái phi. Trang thái phi là vợ cả của cha hôn quân, lúc trước dùng toàn lực tống tiểu Thái tử xuất cung, không được sủng, cũng không bị tình yêu đích thực của cha hôn quân giết chết, giữ thân nữ nhi an an phận phận tại hậu cung sống qua ngày. Về sau trẫm thế chỗ, bởi vì không rõ cách chia cấp bậc ở hậu cung tiền triều liền dựa vào tiểu thuyết từng xem qua trong trí nhớ cải cách một chút, ví dụ như lục bộ cùng cửu phẩm tiền triều. Hậu cung do có thay đổi, thứ bậc của phu nhân không được ghi lại, phân không rõ tên gọi, trực tiếp đặt nhất hậu tứ phi cửu tần, cứ như vậy quả thực rõ ràng nhiều. Trang thái phi vốn thứ bậc không cao, được trẫm nâng lên, bây giờ có địa vị cao nhất hậu cung.
Không tồi, hiện tại trước triều những người có chủ trương thừa thắng hoà thân đang đánh chủ ý lên An Hoà công chúa, em gái trẫm. Mẹ kiếp, cư nhiên muốn trẫm túm góc quần của người đẹp mà sống! Một đám đều mong đi xây Trường Thành đào kênh đúng không, hay là trong nhà con gái nhiều quá muốn được đưa đi Tây Bắc làm quân tẩu?
Trẫm cuộn người trong áo lông cáo ấm áp làm ổ sưởi ấm trong tẩm cung. Này mùa đông thời cổ đại cũng quá gian nan, quá lạnh. Tuyết tuy rơi không nhiều lắm, nhưng là lạnh và khô, lạnh và khô đó, tay chân mặt mũi trẫm đều đông lạnh.
Trẫm đang dùng nước thuốc ngâm chân, Liêu Tiểu Tam tiến vào tạ ơn.
“Ô, Quan Quân Hầu đến đây!” Trẫm nhìn Liêu Tiểu Tam một thân giáp trụ, nhất thời liền hâm mộ ghen tị. Đàn ông, trong lòng ai mà không mơ mộng đến tướng quân a, sa trường điểm binh gì đó, say nằm sa trường gì đó, trẫm nhất định phải ngự giá thân chinh, nhất định phải tìm cái loại cảm giác lang huyết sôi trào này! Đương nhiên, nếu có thể vô tình chết luôn ở nơi đó thì rất tốt!
Trẫm giũ giũ chân, cầm khăn lụa chuẩn bị lau chân. Đó cũng là một chỗ thương tâm khác của trẫm, lau chân dùng là đều là tơ tằm! Vẫn là cái loại dùng xong một lần không dùng lại lần thứ hai này! Hoàn hảo hiện tại có giấy vệ sinh, bằng không thì trẫm thực có một ngày chết ở trong khinh bỉ.
Khăn lụa bị người cầm đi rồi, chân cũng bị người nắm chắc, trẫm cúi đầu nhìn Liêu Tiểu Tam đang quỳ một chân trên mặt đất giúp trẫm lau chân bôi dược mát xa chân, trái tim bé nhỏ lại run lên. Liêu, Liêu, Liêu Tiểu Tam không phải là yêu trẫm chứ! Anh trai ta cũng chỉ khi chị dâu đang lúc mang thai mới giúp rửa chân!
Có thể làm ra loại sự tình này, nếu không phải là nịnh nọt thì chính là rất thích. Liêu Tiểu Tam há lại là loại nịnh nọt người khác!
Hu hu, trẫm nhất định là cầm nhầm kịch bản nắm sai công thức!
Tiểu Tam à, ngươi về sau là làm Thái tổ đó!
Trẫm là phải về nhà đó!
Ngươi thích trẫm chỗ nào, trẫm sửa!
Trẫm lệ rơi đầy mặt.
Đệt, Liêu Tiểu Tam ngươi có đầu óc hay không, đó là khăn trẫm vừa mới lau chân đó, ngươi cư nhiên lao vội tới lau nước mắt trẫm!
Tên này thật là Thái tổ lập nước trong tương lai? Mệnh cách Tinh Quân nhất định là say rượu viết loạn! Nhất định!
Sau đó, trẫm hơn năm mươi kí liền bị người dùng phương thức ôm chó con ôm lên. Sau đó nữa, nước mắt nóng bỏng từng giọt rơi xuống trên cổ.
Liêu Tiểu Tam khóc.
Cũng phải, trong một ngày, cả cha và hai người anh đều mất, gánh nặng gia tộc lập tức đều đặt trên người hắn, trong nhà chỉ còn toàn cô nhi quả phụ. Tây Bắc luôn luôn là địa bàn của Liêu gia, nếu triều đình muốn thu binh quyền về, đây là cơ hội tốt nhất, và khi đó Liêu gia sẽ thua hoàn toàn. Tướng bại trận bình thường sẽ có kết quả gì, cùng lắm là dựa vào câu nói của cấp trên. Cấp trên muốn ngươi sống, một câu thắng bại là chuyện thường nhà binh. Cấp trên không cần ngươi sống, đầu của cả nhà cũng không đủ chém.
Trẫm khóc lóc om sòm cho Liêu Tiểu Tam cơ hội, chẳng qua là vì phải hoàn thành nhiệm vụ về nhà. Đối Liêu Tiểu Tam mà nói, cũng là cho hắn toàn bộ thế giới.
Trẫm rốt cục giác ngộ.
Trẫm đây là đã phạm phải việc ngốc nhất trên đời!
Này có thể làm sao!
Tiểu tam à, phải biết, vua chúa và tướng phải có gan, ngươi phải tiến lên theo thời gian, bằng không sẽ bị dòng thác lịch sử đào thải đó! Ngu trung thật là bệnh, cần được trị! Chẳng lẽ ngươi không nghĩ qua cha ngươi anh ngươi vì sao lại chết? Đó là bởi vì trẫm gây sức ép quá lợi hại, thế gia làm phản chặt đứt cánh tay trẫm, cha ngươi anh ngươi rõ ràng là bị trẫm liên lụy mà chết đó!
Kinh nghiệm của vô số phim truyền hình nói cho người ta biết, trung thần sẽ thống hận gian nịnh hãm hại trung lương, cũng sẽ chỉ trích hôn quân đã dưỡng thành gian nịnh, đây là một loại nhân sinh quan mộc mạc cỡ nào khiến người đau trứng cỡ nào!
Tiểu Tam à, ngươi vẫn là rất ngốc.
Ai, đáng tiếc Tiểu Tam còn phải giữ đạo hiếu, bằng không thì trẫm nhất định ban thưởng cho hắn một đám mỹ nhân!