Trẫm tỉnh lại vì đau. Vừa mở mắt ra thì đập vào mặt là một gương mặt râu ria, vốn là tưởng nhìn thấy anh trai, nhưng ngó lên trên nhìn thấy cặp mắt thỏ, trẫm biết, trẫm đây đã phải chịu đựng một mũi tên vô ích.
Đau chết trẫm!
Ngay cả phán quan cũng chưa xuất hiện để nói chuyện với trẫm đâu.
Mệt chết!
Nhìn thấy trẫm tỉnh lại, Liêu Tiểu Tam run rẩy đưa tay sờ soạng trên mặt trẫm một phen, sau đó rầm một tiếng nằm bẹp dép.
Nghe nói, trẫm đã ngủ sáu ngày sáu đêm.
Nghe nói, Quan Quân Hầu cũng đã thức trắng túc trực sáu ngày sáu đêm.
Nghe nói, Quan Quân Hầu lúc rút mũi tên ra gần như tự hù chết chính mình.
Nghe nói, Quan Quân Hầu…
Trẫm nghe xong thiệt nhiều thiệt nhiều cái ‘nghe nói’, trong tim càng thêm đau đớn. Bùm! Liêu Tiểu Tam cư nhiên coi trẫm là tình yêu đích thực! Này phải làm sao! Chẳng lẽ muốn trẫm nói với hắn: Tiểu Tam à, ngươi mưu phản đi, ngươi trở thành Thái tổ dựng nước là sẽ có thể lấy trẫm làm hoàng hậu mà, đang nghĩ thì không biết thế nào lại ngủ mất…
Đây cũng quá khổ bức(khổ sở, áp bức), rất phiền não!
Trẫm đến tột cùng là thất bại cỡ nào, vốn là trẫm phá hỏng nhiệm vụ của người khác, kết quả là trẫm cứ thế tự hại đến chính mình, mấu chốt nhất chính là, trẫm còn không biết nên thoát thân như thế nào! Thị vệ đi cùng trẫm đâu?
Bị Quan Quân Hầu tống vào tù.
Tiết Minh Anh đâu?
Bị Thừa tướng rút roi đập một trận rồi cũng tống vào ngục.
Thừa tướng đâu?
Canh trẫm ba ngày, bệnh cũ tái phát, cũng nằm bẹp rồi.
Diêu Mộc Lan đâu?
Cùng vào ngục với Đại Tư Mã.
“Thả Tiết Minh Anh và Mộc Lan quận chúa ra, phái hai thái y qua xem cho Tiết Minh Anh. Để thái y lệnh lại đây khám cho Quan Quân Hầu, những thái y còn lại thì đi qua chỗ của Thừa tướng. Cũng thả hết thị vệ đi cùng trẫm ra.” Trẫm vô lực phân phó.
Trẫm thật hối hận.
Tiểu Tam luôn rất khỏe mạnh năng động, nghe nói từng ở trên chiến trường chém giết bảy ngày đêm cũng không sao, bây giờ mới canh chừng trẫm vài ngày đã gục, cái này nói lên cái gì? Thái tổ thân thể không tốt! Ai ô, vậy nếu Thái tổ chết trước trẫm, trẫm sẽ phải vĩnh vĩnh viễn viễn ở lại mà tắm trong cái nồi của phán quan đó!
Ngực đau quá, đau quá, đau quá!
Trẫm đau đến ngất đi mất.
Lần thứ hai tỉnh lại là ba ngày sau đó. Liêu Tiểu Tam có vẻ đã tràn đầy sinh lực trở lại, ngồi xổm bên cạnh long sàng cầm chén uống dược, vừa uống vừa sống chết nhìn chằm chằm trẫm. Thừa tướng sau khi bị bệnh, thân thể càng thêm liễu nghiêng trước gió, như mỹ nhân đa sầu đa bệnh mà nghiêng thành đổ nước.
Trẫm nhịn không được nhìn bằng cả hai mắt.
Liêu Tiểu Tam liền vác Thừa tướng để một đống bên cạnh, sau đó lại xáp cái bản mặt râu ria của chính hắn vào đây.
Trẫm yên lặng quay đầu —— còn thua nhiều lắm! Quả thực vẫn là phong cách của Thừa tướng như vậy càng hợp ý trẫm hơn, còn kiểu cao to thô kệch này thì phải phát triển trên người mình mới đáng nói! Lý tưởng của trẫm, cao to bắp thịt!
Dược của thái y rất tốt, trẫm ngủ mấy ngày miệng vết thương về cơ bản đã khép lại, tuy rằng vẫn còn chút đau, trẫm cũng chỉ đành nhịn. Ai bảo tại trẫm chết không được làm gì! Thích khách kia cũng thật là, trực tiếp hướng về phía trẫm phải tốt hơn không, xuống tay với Tiết Minh Anh làm gì chứ, đây chính là đệ nhất quân sư của Tiểu Tam sau khi thay đổi triều đại đó!
A, hỏng rồi! Trẫm lúc đó chỉ nghĩ mau trúng tên mà chết thôi, lại quên mất Tiết Minh Anh là được tự tay trẫm cứu, đệ nhất quân sư từ nay về sau sẽ không trung thành và tận tâm vào nơi nước sôi lửa bỏng kết cỏ ngậm vành(*) có trời đất chứng giám với trẫm chứ?
(*Kết cỏ ngậm vành: Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không mang chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được)
Hu hu, trẫm lại sai rồi!
Liêu Tiểu Tam bưng chén thuốc lại đây.
Thừa tướng cũng bưng một đĩa mứt hoa quả nhỏ.
Trẫm chán ghét uống thuốc!
Càng chán ghét mứt hoa quả!
“Trẫm khỏe lắm, không uống dược đâu!” Trẫm nghiêm khắc cự tuyệt. Cái thứ nước thuốc đen thùi lùi kia, cách thật xa mà đã nghe thấy đắng rồi, đó là cho người uống sao? Trước kia ở nhà, ta bị cảm cũng chỉ uống rễ bản lam(*) và thuốc cảm pha vào nước thôi, vậy mà mẹ với chị dâu còn phải dỗ lên dỗ xuống mới được! Đương nhiên, cái loại chuyện cũ dọa người như bệnh nặng bị anh chở đi bệnh viện chích thì khỏi phải nói.
(*Rễ bản lam: vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh)
Hầu gia rất tàn nhẫn nha!
Hắn lại có thể nắm cằm trẫm bóp cổ trẫm mà rót thuốc vào! Rót hết thuốc xong còn điểm huyệt đạo không cho trẫm phun ra!
Liêu Tiểu Tam, trẫm nhớ kỹ cái mặt ngươi! Ngươi chờ đấy, trẫm nhất định sẽ tìm một mụ phù thủy ban cho ngươi làm vợ!
Vẫn là Thừa tướng thật tốt, tuy nói trẫm không thích ăn mứt hoa quả, nhưng mà động tác của Thừa tướng thật ôn nhu, cười rộ lên nhìn thật thích! Trẫm ngoan ngoãn ngậm một miếng mứt hoa quả, càng thêm xác định được một điều, Thừa tướng nhất định là tình yêu đích thực của trẫm!
Ai, Liêu Tiểu Tam yêu trẫm thật sâu, trẫm yêu Thừa tướng thật sâu, trong lòng Thừa tướng còn có một cái bờ kênh khác —— đây là Liêu Tiểu Tam vì muốn chia rẽ CP (couple) trẫm và Thừa tướng mà nói ra, trẫm một chút cũng không tin!
Thổ lộ với Thừa tướng, phải đó!
Trẫm vắt hết óc viết vài bài thơ tình, viết thật xinh thật đẹp, sai tiểu thái giám đem đi tặng.
Một lát sau, Liêu Tiểu Tam tay nắm chặt một tờ giấy tiến vào, trừng mắt nhìn trẫm đủ một canh giờ, cuối cùng phủi tay bước đi.
Sau đó trẫm được biết, Hoài Nam vương liên kết với Ngô Vương, Việt Vương làm phản, Liêu Tiểu Tam mang quân đi bình định.
Nửa năm sau, Liêu Tiểu Tam trở lại, mang theo một thân thương tích đầy mình cùng với ba cái đầu của ba tên vương làm phản.
Trẫm có chút lo lắng. Nghe nói Liêu Tiểu Tam bị thương không nhẹ, việc này nếu vô tình lộ ra, trẫm không phải là càng không hoàn thành được nhiệm vụ sao! Trẫm liền tự mình dẫn theo một đám thái y đi đến phủ Quan Quân Hầu thăm bệnh.
Liêu Tiểu Tam ánh mắt không nhìn trẫm, tay lại nắm chặt vuốt rồng của trẫm.
Trước mặt mọi người, trẫm nhịn.
Ai, nếu trước mắt không có quá nhiều trở ngại thì tốt rồi, nói không chừng Liêu Tiểu Tam sẽ nhịn không được hành thích vua, đó mới là nội dung vở kịch a! Ai ai, trẫm còn thiếu mười vạn oan hồn đó, Trường Thành, kênh đào, lục bộ, nội các, khoa cử, tước phiên, tất cả đều bị Thừa tướng giải quyết ổn thỏa hết rồi, trẫm còn chưa làm được gì!
Nghĩ tới làm thế nào cũng không hoàn thành được nhiệm vụ, trẫm mất mát trở về cung, mất mát nằm sấp ổ chăn, mất mát tới khó chịu cả người.
Sau đó, trẫm liền bị tập kích.
Cái tên Quan Quân Hầu cả người thương tích kia vụng trộm tiến vào hái mông rồng của trẫm!
Liêu Tiểu Tam trên người còn quấn băng đó, gắng sức đến nỗi nhiều chỗ còn bị chảy máu, trẫm sợ nếu không cẩn thận sẽ giết chết Thái tổ nên không dám giãy dụa mạnh, liền bị người ta ăn sạch.
Bị ăn sạch sẽ xong còn phải cố gắng chịu đựng giúp vị Thái tổ đã ngất đi băng lại vết thương, còn có, rửa sạch nơi đó! Trẫm đến sức để khóc cũng chẳng còn.
Tiểu Tam à, ngươi là nên nhìn chằm chằm vào long ỷ phía dưới cái mông rồng của trẫm, chứ không phải nhìn chằm chằm vào cái mông rồng phía trên long ỷ!
Ngày ấy thật không còn cách nào qua!
Ai! Muốn chết cũng không chết được, này phải làm sao bây giờ!
Trẫm yên lặng chui vào ổ chăn, đẩy Liêu Tiểu Tam xích qua bên cạnh, ngủ.
Vì chưa đủ trở ngại để chết, trong tẩm cung của trẫm có rất ít người hầu hạ, đều ở bên ngoài đợi lệnh cả. Vừa tỉnh dậy, Liêu Tiểu Tam phát sốt, trẫm sai người đi truyền Thừa tướng. Về việc giải quyết hậu quả loại sự tình này, Thừa tướng so với trẫm thì có ích hơn nhiều.
Quan Quân Hầu ban đêm lại ngủ ở long sàng, này cũng không dễ nghe lắm. Để không tổn hại đến thanh danh của Thái tổ tương lai, trẫm đành phải bảo vệ cái tên cầm thú đã chà đạp trẫm, thật sự là rất ngược tâm. Cho nên nói, trẫm quả thật là Thánh Mẫu Tiểu Bạch Hoa a! Ai nói không phải trẫm gả cho người đó! Toàn bộ Đại Tần từ trên xuống dưới, còn có người thứ hai khờ dại thiện lương đơn thuần tốt đẹp như trẫm sao?!
Nằm sấp trên bàn học ở Trọng Hoa cung, Thánh Mẫu trẫm đây yên lặng vẽ hình tiểu nhân đánh tiểu nhân, trên người có một chỗ đau rát dữ dội. Liêu Tiểu Tam, ngươi là tên cặn bã!
Trẫm tỉnh lại vì đau. Vừa mở mắt ra thì đập vào mặt là một gương mặt râu ria, vốn là tưởng nhìn thấy anh trai, nhưng ngó lên trên nhìn thấy cặp mắt thỏ, trẫm biết, trẫm đây đã phải chịu đựng một mũi tên vô ích.
Đau chết trẫm!
Ngay cả phán quan cũng chưa xuất hiện để nói chuyện với trẫm đâu.
Mệt chết!
Nhìn thấy trẫm tỉnh lại, Liêu Tiểu Tam run rẩy đưa tay sờ soạng trên mặt trẫm một phen, sau đó rầm một tiếng nằm bẹp dép.
Nghe nói, trẫm đã ngủ sáu ngày sáu đêm.
Nghe nói, Quan Quân Hầu cũng đã thức trắng túc trực sáu ngày sáu đêm.
Nghe nói, Quan Quân Hầu lúc rút mũi tên ra gần như tự hù chết chính mình.
Nghe nói, Quan Quân Hầu…
Trẫm nghe xong thiệt nhiều thiệt nhiều cái ‘nghe nói’, trong tim càng thêm đau đớn. Bùm! Liêu Tiểu Tam cư nhiên coi trẫm là tình yêu đích thực! Này phải làm sao! Chẳng lẽ muốn trẫm nói với hắn: Tiểu Tam à, ngươi mưu phản đi, ngươi trở thành Thái tổ dựng nước là sẽ có thể lấy trẫm làm hoàng hậu mà, đang nghĩ thì không biết thế nào lại ngủ mất…
Đây cũng quá khổ bức(khổ sở, áp bức), rất phiền não!
Trẫm đến tột cùng là thất bại cỡ nào, vốn là trẫm phá hỏng nhiệm vụ của người khác, kết quả là trẫm cứ thế tự hại đến chính mình, mấu chốt nhất chính là, trẫm còn không biết nên thoát thân như thế nào! Thị vệ đi cùng trẫm đâu?
Bị Quan Quân Hầu tống vào tù.
Tiết Minh Anh đâu?
Bị Thừa tướng rút roi đập một trận rồi cũng tống vào ngục.
Thừa tướng đâu?
Canh trẫm ba ngày, bệnh cũ tái phát, cũng nằm bẹp rồi.
Diêu Mộc Lan đâu?
Cùng vào ngục với Đại Tư Mã.
“Thả Tiết Minh Anh và Mộc Lan quận chúa ra, phái hai thái y qua xem cho Tiết Minh Anh. Để thái y lệnh lại đây khám cho Quan Quân Hầu, những thái y còn lại thì đi qua chỗ của Thừa tướng. Cũng thả hết thị vệ đi cùng trẫm ra.” Trẫm vô lực phân phó.
Trẫm thật hối hận.
Tiểu Tam luôn rất khỏe mạnh năng động, nghe nói từng ở trên chiến trường chém giết bảy ngày đêm cũng không sao, bây giờ mới canh chừng trẫm vài ngày đã gục, cái này nói lên cái gì? Thái tổ thân thể không tốt! Ai ô, vậy nếu Thái tổ chết trước trẫm, trẫm sẽ phải vĩnh vĩnh viễn viễn ở lại mà tắm trong cái nồi của phán quan đó!
Ngực đau quá, đau quá, đau quá!
Trẫm đau đến ngất đi mất.
Lần thứ hai tỉnh lại là ba ngày sau đó. Liêu Tiểu Tam có vẻ đã tràn đầy sinh lực trở lại, ngồi xổm bên cạnh long sàng cầm chén uống dược, vừa uống vừa sống chết nhìn chằm chằm trẫm. Thừa tướng sau khi bị bệnh, thân thể càng thêm liễu nghiêng trước gió, như mỹ nhân đa sầu đa bệnh mà nghiêng thành đổ nước.
Trẫm nhịn không được nhìn bằng cả hai mắt.
Liêu Tiểu Tam liền vác Thừa tướng để một đống bên cạnh, sau đó lại xáp cái bản mặt râu ria của chính hắn vào đây.
Trẫm yên lặng quay đầu —— còn thua nhiều lắm! Quả thực vẫn là phong cách của Thừa tướng như vậy càng hợp ý trẫm hơn, còn kiểu cao to thô kệch này thì phải phát triển trên người mình mới đáng nói! Lý tưởng của trẫm, cao to bắp thịt!
Dược của thái y rất tốt, trẫm ngủ mấy ngày miệng vết thương về cơ bản đã khép lại, tuy rằng vẫn còn chút đau, trẫm cũng chỉ đành nhịn. Ai bảo tại trẫm chết không được làm gì! Thích khách kia cũng thật là, trực tiếp hướng về phía trẫm phải tốt hơn không, xuống tay với Tiết Minh Anh làm gì chứ, đây chính là đệ nhất quân sư của Tiểu Tam sau khi thay đổi triều đại đó!
A, hỏng rồi! Trẫm lúc đó chỉ nghĩ mau trúng tên mà chết thôi, lại quên mất Tiết Minh Anh là được tự tay trẫm cứu, đệ nhất quân sư từ nay về sau sẽ không trung thành và tận tâm vào nơi nước sôi lửa bỏng kết cỏ ngậm vành() có trời đất chứng giám với trẫm chứ?
(Kết cỏ ngậm vành: Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không mang chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được)
Hu hu, trẫm lại sai rồi!
Liêu Tiểu Tam bưng chén thuốc lại đây.
Thừa tướng cũng bưng một đĩa mứt hoa quả nhỏ.
Trẫm chán ghét uống thuốc!
Càng chán ghét mứt hoa quả!
“Trẫm khỏe lắm, không uống dược đâu!” Trẫm nghiêm khắc cự tuyệt. Cái thứ nước thuốc đen thùi lùi kia, cách thật xa mà đã nghe thấy đắng rồi, đó là cho người uống sao? Trước kia ở nhà, ta bị cảm cũng chỉ uống rễ bản lam() và thuốc cảm pha vào nước thôi, vậy mà mẹ với chị dâu còn phải dỗ lên dỗ xuống mới được! Đương nhiên, cái loại chuyện cũ dọa người như bệnh nặng bị anh chở đi bệnh viện chích thì khỏi phải nói.
(Rễ bản lam: vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh)
Hầu gia rất tàn nhẫn nha!
Hắn lại có thể nắm cằm trẫm bóp cổ trẫm mà rót thuốc vào! Rót hết thuốc xong còn điểm huyệt đạo không cho trẫm phun ra!
Liêu Tiểu Tam, trẫm nhớ kỹ cái mặt ngươi! Ngươi chờ đấy, trẫm nhất định sẽ tìm một mụ phù thủy ban cho ngươi làm vợ!
Vẫn là Thừa tướng thật tốt, tuy nói trẫm không thích ăn mứt hoa quả, nhưng mà động tác của Thừa tướng thật ôn nhu, cười rộ lên nhìn thật thích! Trẫm ngoan ngoãn ngậm một miếng mứt hoa quả, càng thêm xác định được một điều, Thừa tướng nhất định là tình yêu đích thực của trẫm!
Ai, Liêu Tiểu Tam yêu trẫm thật sâu, trẫm yêu Thừa tướng thật sâu, trong lòng Thừa tướng còn có một cái bờ kênh khác —— đây là Liêu Tiểu Tam vì muốn chia rẽ CP (couple) trẫm và Thừa tướng mà nói ra, trẫm một chút cũng không tin!
Thổ lộ với Thừa tướng, phải đó!
Trẫm vắt hết óc viết vài bài thơ tình, viết thật xinh thật đẹp, sai tiểu thái giám đem đi tặng.
Một lát sau, Liêu Tiểu Tam tay nắm chặt một tờ giấy tiến vào, trừng mắt nhìn trẫm đủ một canh giờ, cuối cùng phủi tay bước đi.
Sau đó trẫm được biết, Hoài Nam vương liên kết với Ngô Vương, Việt Vương làm phản, Liêu Tiểu Tam mang quân đi bình định.
Nửa năm sau, Liêu Tiểu Tam trở lại, mang theo một thân thương tích đầy mình cùng với ba cái đầu của ba tên vương làm phản.
Trẫm có chút lo lắng. Nghe nói Liêu Tiểu Tam bị thương không nhẹ, việc này nếu vô tình lộ ra, trẫm không phải là càng không hoàn thành được nhiệm vụ sao! Trẫm liền tự mình dẫn theo một đám thái y đi đến phủ Quan Quân Hầu thăm bệnh.
Liêu Tiểu Tam ánh mắt không nhìn trẫm, tay lại nắm chặt vuốt rồng của trẫm.
Trước mặt mọi người, trẫm nhịn.
Ai, nếu trước mắt không có quá nhiều trở ngại thì tốt rồi, nói không chừng Liêu Tiểu Tam sẽ nhịn không được hành thích vua, đó mới là nội dung vở kịch a! Ai ai, trẫm còn thiếu mười vạn oan hồn đó, Trường Thành, kênh đào, lục bộ, nội các, khoa cử, tước phiên, tất cả đều bị Thừa tướng giải quyết ổn thỏa hết rồi, trẫm còn chưa làm được gì!
Nghĩ tới làm thế nào cũng không hoàn thành được nhiệm vụ, trẫm mất mát trở về cung, mất mát nằm sấp ổ chăn, mất mát tới khó chịu cả người.
Sau đó, trẫm liền bị tập kích.
Cái tên Quan Quân Hầu cả người thương tích kia vụng trộm tiến vào hái mông rồng của trẫm!
Liêu Tiểu Tam trên người còn quấn băng đó, gắng sức đến nỗi nhiều chỗ còn bị chảy máu, trẫm sợ nếu không cẩn thận sẽ giết chết Thái tổ nên không dám giãy dụa mạnh, liền bị người ta ăn sạch.
Bị ăn sạch sẽ xong còn phải cố gắng chịu đựng giúp vị Thái tổ đã ngất đi băng lại vết thương, còn có, rửa sạch nơi đó! Trẫm đến sức để khóc cũng chẳng còn.
Tiểu Tam à, ngươi là nên nhìn chằm chằm vào long ỷ phía dưới cái mông rồng của trẫm, chứ không phải nhìn chằm chằm vào cái mông rồng phía trên long ỷ!
Ngày ấy thật không còn cách nào qua!
Ai! Muốn chết cũng không chết được, này phải làm sao bây giờ!
Trẫm yên lặng chui vào ổ chăn, đẩy Liêu Tiểu Tam xích qua bên cạnh, ngủ.
Vì chưa đủ trở ngại để chết, trong tẩm cung của trẫm có rất ít người hầu hạ, đều ở bên ngoài đợi lệnh cả. Vừa tỉnh dậy, Liêu Tiểu Tam phát sốt, trẫm sai người đi truyền Thừa tướng. Về việc giải quyết hậu quả loại sự tình này, Thừa tướng so với trẫm thì có ích hơn nhiều.
Quan Quân Hầu ban đêm lại ngủ ở long sàng, này cũng không dễ nghe lắm. Để không tổn hại đến thanh danh của Thái tổ tương lai, trẫm đành phải bảo vệ cái tên cầm thú đã chà đạp trẫm, thật sự là rất ngược tâm. Cho nên nói, trẫm quả thật là Thánh Mẫu Tiểu Bạch Hoa a! Ai nói không phải trẫm gả cho người đó! Toàn bộ Đại Tần từ trên xuống dưới, còn có người thứ hai khờ dại thiện lương đơn thuần tốt đẹp như trẫm sao?!
Nằm sấp trên bàn học ở Trọng Hoa cung, Thánh Mẫu trẫm đây yên lặng vẽ hình tiểu nhân đánh tiểu nhân, trên người có một chỗ đau rát dữ dội. Liêu Tiểu Tam, ngươi là tên cặn bã!