Trẫm có chút không được tự nhiên. Thế kỷ hai mươi mốt ai còn hở tí là quỳ xuống đâu! Đời trước ta cũng chỉ khi ở trong lễ tang của bậc cha chú hoặc viếng mồ mả mới quỳ, quỳ lên quỳ xuống cũng là với người chết, tới đây rồi đều bị người ta quỳ lạy, trẫm cũng chỉ biết nhịn. Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim(*), chỉ quỳ lạy thiên địa quân thân sư (**), ai bảo trẫm xếp thứ ba chứ!
(*Nghĩa đen: Đàn ông quỳ xuống thì trân quý như bạc vàng, cho nên không thể tuỳ tiện quỳ với người khác.
Nghĩa bóng: Đàn ông phải có tôn nghiêm, không nên khúm núm, cam phận nô tài, phải theo đuổi chủ nghĩa bình quyền. Làm đàn ông phải như thế, tất cả đàn ông trên đời, đàn ông của Trung Quốc, của dân tộc này cũng phải như thế.)
(** trời, đất, vua, cha mẹ, thầy)
Nói đến chuyện này cũng không trách được Liêu Tiểu Tam. Dược là trẫm hạ, giường là trẫm đi, cùng lắm là tự làm tự chịu thôi, ai kêu tại trẫm là hoàng đế nào! Liêu Tiểu Tam là Tướng quân, nhưng hắn dám chỉ vào mũi trẫm mà nói “Đáng đời ngươi” sao! Chỉ sợ lão Liêu cùng Liêu đại Liêu nhị có cho hắn mượn hết lá gan hắn cũng không dám! Tiểu Tam à, phải kiên cường, lá gan không thể quá nhỏ, trẫm vẫn còn chờ ngươi mưu phản đấy!
“Trường Ninh à!” Trẫm cười tủm tỉm ngồi xổm xuống, duỗi một ngón tay khều khều cằm của Liêu Tiểu Tam. Khuất nhục, phẫn nộ, cam chịu, tủi thân, ừ, không tồi không tồi, biểu tình thực phấn khích.
Liêu Tiểu Tam nắm chặt nắm tay, bỗng dưng dập đầu bịch một cái, tiếng vang cực lớn.
Trẫm hoảng sợ, dứt khoát ngồi phịch xuống. Sàn nhà làm bằng đá cẩm thạch, hiện tại lại là đầu thu, nắng gắt cuối thu vô cùng lợi hại, ngồi ở trên sàn nhà ngược lại rất mát mẻ, có điều mông có chút đau. Trẫm liền hận không thể cắn người. Nếu không vì thứ kia của Liêu Tiểu Tam quá lớn, trẫm sẽ phải chịu khổ sở như vậy sao!
Trẫm ngồi cũng không thoải mái, Liêu Tiểu Tam ngược lại quỳ rất thành thật, đầu cúi thấp, sống lưng thẳng tắp.
Trẫm hừ lạnh một tiếng, từ trong tay áo lấy ra một thanh chủy thủ ném xuống đất.
Liêu Tiểu Tam cứng đờ, nhắm chặt mắt vươn tay ra tính cầm lên.
Trẫm nhíu mày. Quả thật là ‘quân muốn thần tử thần không thể không tử’ nha, thật là một đứa con hiền lành thuần khiết lại thành thật! Vì thế, mặt trẫm cười cười, vỗ vỗ vai Liêu Tiểu Tam một cách thân thiết, thành khẩn đề nghị: “Suy nghĩ đến người vợ tương lai của ngươi, tự ngươi chém bớt một tấc đi!”
Liêu Tiểu Tam choáng váng. Thứ kia là để tùy tiện mà chém sao!
Trẫm ân cần nhét thanh chủy thủ rơi trên mặt đất vào trong tay Liêu Tiểu Tam, đôi mắt sáng rực.
Liêu Tiểu Tam cúi đầu nhìn thứ ở giữa hai chân mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn trẫm, ánh mắt chuyển đến cái mông rồng của trẫm, có vẻ hiểu ra, khóe mắt thậm chí mang theo ý cười.
Vì thế, trẫm liền đánh Liêu Tiểu Tam một trận, tay đấm chân đá. Nếu không phải vì hắn ngồi chồm hổm ở thiên lao mấy ngày nay không được tắm rửa, trẫm đã nhe răng ra cắn luôn rồi. Mợ nó, mông rồng của trẫm là để tùy tiện mà ngắm à, nếu không phải vì không thể giết ngươi, không thể trừng phạt ngươi, trẫm đã sớm, đã sớm, đã sớm lấy gậy đánh ngươi rồi!
Trẫm đánh mệt, nằm trên sàn nhà mà thở.
Liêu Tiểu Tam không đau không ngứa lại quỳ thẳng người, nói: “Bệ hạ, sàn nhà lạnh, giữ gìn long thể quan trọng hơn.”
Trẫm lại một cước đá qua. Mợ nó giờ cũng biết kêu trẫm giữ gìn long thể, lúc trước cái tên đè trẫm cả một đêm không tha là ai vậy!
Liêu Tiểu Tam da dày thịt béo, bị đá mà mặt không đổi sắc, lại dập đầu xuống sàn: “Bệ hạ, xin giữ gìn long thể!”
“Cút cút cút! Tự đi về úp mặt vô tường, nhịn đói ba ngày, sau đó đi canh gác cửa cung!” Trẫm đuổi người. Mẹ kiếp, đánh người là ta, đau tay đau chân cũng là ta, thật không có đạo lý gì cả!
“Thần tuân lệnh.” Liêu Tiểu Tam đoan đoan chính chính dập đầu lạy ba cái, cầm thanh chủy thủ cất vào trong người, lui ra.
Mợ nó lại còn dám lấy cả chủy thủ của ta, trên mặt được nạm mười hai viên đá quý sáng bóng, rất có giá đó!
Nghĩ đến Liêu Tiểu Tam, trẫm thật nhức đầu. Phải biết sau này hắn sẽ là người hành thích vua. Nếu hắn tốt bụng một chút, sẽ cho trẫm một cái chết đầy thể diện, ví dụ như rượu độc, lụa trắng. Nếu hắn tàn nhẫn hơn, sẽ dùng đến ngũ mã phanh thây lăng trì gì đó, ta đây sợ là ngay cả chỗ ngồi khóc cũng tìm không ra.
Trẫm không muốn bị năm con ngựa xé xác, càng không muốn bị ngàn dao chém xuống, cái kiểu chết có thể diện của đế vương kia trẫm cũng không lạ. Rượu độc là cái khỉ gì chứ, độc dược a, uống xuống sẽ đau bụng rất khó chịu. Lụa trắng, mặc kệ là tự mình treo lên hay là người khác giúp treo lên, không chỉ có cảm giác khó chịu khi chết, xác cũng rất khó nhìn đó! Trẫm có nghĩ tới một kiểu chết khác. Nghe nói Liêu Tiểu Tam ba tuổi đã tập võ, là một tay kiếm pháp xuất thần nhập hóa, chém một nhát xuyên tim, chết không đau đớn, rõ là quá tốt!
Chỉ là hiện tại quá khó khăn. Liêu Tiểu Tam ngu trung như vậy, lại còn trải qua một đêm tình duyên ngắn ngủi với trẫm, sau được trẫm tha chết, sợ là hận không thể vì trẫm vượt lửa lội sông không tiếc cả mạng sống. Nếu muốn chết không đau đớn, trẫm phải khiến hắn hận trẫm đến mức ‘ta sống thì ngươi phải chết’ nhưng lại luyến tiếc không nỡ ra tay tra tấn, ừ, kế hoạch rất tốt!
Nằm trên sàn nhà lâu nên đau bụng, chạy đến WC, nhìn đến chồng “giấy vệ sinh” tơ tằm trắng như tuyết kia trẫm lại cảm thấy đau trứng, đau cả cúc hoa. Mợ nó, đời trước tích cóp hơn nửa năm tiền lương, mua một cái váy tơ tằm tặng mẹ, một cái khăn quàng cổ tơ tằm tặng chị dâu, được hai người xem như bảo bối, cất giấu thật kĩ dưới va li. Đó là có thể sử dụng lại đấy! Còn “giấy vệ sinh” này chỉ dùng được có một lần thôi!
Vì thế, trẫm quyết định đi đến công bộ yêu cầu làm giấy vệ sinh. Ai, đúng là một người dân nhỏ bé gian khổ, mộc mạc, cần kiệm, đáng thương!
Vấn đề là, công bộ ở đâu nhỉ?
Được rồi, cái triều đại hư cấu này giống với nhà Tần Hán thời kì đầu, theo chế độ Tam công Cửu khanh, so với Tam tỉnh Lục bộ còn cách xa lắm.(1)
Trẫm liền hưng phấn.
Trong vòng ba năm đánh bại một quốc gia to như vậy thực sự khó khăn, trẫm nghĩ tới một tuyệt chiêu khác. Đảo chính.
Mỗi một lần thay đổi cải cách đều đổ máu hy sinh. Đồng ý là trẫm chưa hiểu rõ hết kiến thức lịch sử, nhưng Tam tỉnh Lục bộ gì đó, khoa cử gì đó, cứ như vậy vẽ ra, có thể không loạn sao! Đến lúc đó oan hồn còn không phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cũng không bị lão phán quan hàng đêm chui vào giấc mơ của ta mà càm ràm. Ai da, trẫm thật đúng là thông minh tuyệt đỉnh mà!
Lệnh vua tốt thật, căn dặn một tiếng, cả một hàng dài thợ thủ công vào cung, phong trào phát minh, sản xuất giấy vệ sinh liền lặng lẽ bắt đầu.
Trẫm gọi Thừa tướng đến bàn việc.
Qua hôm sau, lâm triều.
Trẫm ngồi trên ngai vàng mơ màng suy nghĩ, cố nén cảm giác muốn ngáp. Thân là hôn quân, ngủ nướng không lên triều là một đặc quyền, trẫm luôn luôn rất là hưởng thụ đặc quyền này, hôm nay muốn thực hiện bước đảo chính đầu tiên, không thể không lâm triều.
Tăng thêm chức Thượng Thư ở tỉnh, giảm bớt các chốt ở Lục bộ.
Thừa tướng nhận chức Thượng Thư ở tỉnh, quản lý Lục bộ. Tam công Thái úy nhận chức Binh Bộ Thượng Thư. Những thứ khác, người tài không tránh khỏi, các vị xem đó mà lo liệu.
Trẫm ném ra một tảng đá, khơi dậy đủ loại tầng sóng của quan lại. Sau đó, trẫm vỗ vỗ mông, bãi triều. Dù sao cũng còn có Thừa tướng mỹ nhân mà! Không sợ loạn, chỉ sợ không loạn. Các vị cứ thoải mái ầm ĩ đi, đến lúc đó trẫm có thể vui vẻ cho giết vài tên ầm ĩ, lão Diêm Vương liền có được nhóm oan hồn đầu tiên. Thật tốt!
Ầm ĩ ở bên ngoài được vài ngày, trẫm một người cũng chưa gặp, sau đó, nơi đang chế tạo giấy cử người tới, cầm theo một cái thùng thật lớn.
Trẫm vừa thấy, liền nổi giận.
Sh!t, cái trẫm muốn là giấy vệ sinh, không phải giấy A4 nha!
Trẫm chưa bao giờ dám khinh thường năng lực sáng tạo của nhân dân lao động. Trẫm chỉ là nói đại khái lý thuyết, cho các thợ thủ công được tự do phát huy, thế là các loại giấy được ra lò.
Tờ này cũng không tồi, vượt quá yêu cầu. Trẫm vẽ một bản chibi cho Thừa tướng, lại vẽ một bản chibi cho Liêu Tiểu Tam, rồi lại buồn thúi ruột.
Loại sự tình cường thượng đàn ông, như một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lên, đánh tiếng nữa thì suy yếu dần, đến tiếng thứ ba thì cạn kiệt. Từ lần đầu tiên bị thượng cúc hoa, trẫm dần cảm thấy không thể ra tay được. Gần đây bởi vì phải lo lắng thêm chuyện Lục bộ, mỹ nhân bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, trẫm cũng có chút không nỡ ra tay. Ai, mỹ nhân yêu kiều như vậy, thương hoa tiếc ngọc mới là bản sắc của hôn quân nha!
Ngồi vẽ một đống hình Liêu Tiểu Tam đứng chắp tay, trẫm lại chuyển qua tờ khác, vẽ một bộ tranh hình Thừa tướng mỹ nhân, viết chữ Thượng Thư thật to, mỹ nhân như hoa giữa đám mây. Mỹ nhân ở bên cạnh, tuy tạm thời không thể động đến, nhưng đùa giỡn một lúc vẫn là có thể ha.
“Người đâu, đưa bức tranh này cùng thùng giấy kia qua Trọng Hoa cung.” Trẫm tùy tay chỉ vào tiểu thái giám.
Thừa tướng là quan văn, tất nhiên vừa liếc mắt một cái là có thể hiểu được công dụng của đống giấy đó, rất nhanh chạy tới tạ ơn, mắt long lanh.
Trẫm lại buồn bực. Giấy để viết chữ vẽ tranh có hết rồi, còn giấy vệ sinh của trẫm thì lại chả có!
“Cảnh Hoa ái khanh!” Trẫm mở miệng.
“Bệ hạ, có thần.” Mỹ nhân khó khăn rời mắt khỏi thùng giấy.
“Tìm người, xây nên Đồ Thư Quán (tương tự thư viện), tuyển thư sinh khắp thiên hạ về chép sách, bày bố phòng đọc sách miễn phí, sang năm mở khoa thi.” Trẫm càng thêm hưng phấn. Thi cử là con dao hai lưỡi, nhất là vào thời điểm vừa mới xuất hiện, trực tiếp đánh sâu vào lợi ích quốc gia. Đến lúc đó hẳn là có thể tạo thêm một đám oan hồn đi! In tô-pi (2) cũng không tệ, dù sao viết tay cũng phiền toái hơn, truyền bá cũng rất chậm, ta tuy là hôn quân, nhưng cũng rất biết giữ mặt mũi đó nha…
Thừa tướng còn nói thêm gì đó, đại khái là khuyên can linh tinh, trẫm làm biếng nghe, trực tiếp đuổi người đi luôn.
Đuổi mỹ nhân đi rồi, trẫm lại nhàm chán. Thời cổ đại này không có gì để giải trí, trò ném thẻ vào bình rượu trẫm thật sự không có hứng thú, vẫn là đời trước tốt hơn, có sách vở, có game, có sách cấm, còn có thật nhiều hố nhảy vào là không có đường ra, cũng không biết tác giả của mấy cái hố đó đã viết thêm gì chưa…
~~~~~~~~~~~~~~~
1/ Tam công Cửu khanh (Ba quan công, chín quan khanh)– Tam công: Thái sư, Thái phó, Thái Bảo.
2/ In tô-pi: Phương pháp in tô-pi là đầu tiên làm ra một khuôn có một chữ duy nhất được làm nổi, sau đó dựa theo nội dung cần in ấn mà sắp xếp những chữ cái đó lại.
Khuôn được làm trên một tấm ván gỗ có độ dày mỏng nhất định, bên trên là một chữ cái được sao chép tỉ mỉ. Lót lên tờ giấy một từ giấy khác mỏng đến gần như trong suốt, dán miếng gỗ lên mặt trước, sẽ tạo thành phản thể trên tờ giấy, nét bút rõ ràng. Công nhân điêu khắc dùng đao khắc lột bỏ phần giấy không có chữ viết, sẽ tạo được một trang giấy có chữ nổi, hoàn toàn khác với thế chữ khắc lõm xuống bia đá. Khi in ấn, đổ mực lên phần chữ nhô ra, sau đó lấy giấy dán lên mặt trên, nhẹ nhàng lau đi, chữ viết sẽ in trên giấy.
Liêu Tiểu Tam vừa được đưa tới liền quỳ xuống.
Trẫm có chút không được tự nhiên. Thế kỷ hai mươi mốt ai còn hở tí là quỳ xuống đâu! Đời trước ta cũng chỉ khi ở trong lễ tang của bậc cha chú hoặc viếng mồ mả mới quỳ, quỳ lên quỳ xuống cũng là với người chết, tới đây rồi đều bị người ta quỳ lạy, trẫm cũng chỉ biết nhịn. Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim(), chỉ quỳ lạy thiên địa quân thân sư (), ai bảo trẫm xếp thứ ba chứ!
(Nghĩa đen: Đàn ông quỳ xuống thì trân quý như bạc vàng, cho nên không thể tuỳ tiện quỳ với người khác.
Nghĩa bóng: Đàn ông phải có tôn nghiêm, không nên khúm núm, cam phận nô tài, phải theo đuổi chủ nghĩa bình quyền. Làm đàn ông phải như thế, tất cả đàn ông trên đời, đàn ông của Trung Quốc, của dân tộc này cũng phải như thế.)
( trời, đất, vua, cha mẹ, thầy)
Nói đến chuyện này cũng không trách được Liêu Tiểu Tam. Dược là trẫm hạ, giường là trẫm đi, cùng lắm là tự làm tự chịu thôi, ai kêu tại trẫm là hoàng đế nào! Liêu Tiểu Tam là Tướng quân, nhưng hắn dám chỉ vào mũi trẫm mà nói “Đáng đời ngươi” sao! Chỉ sợ lão Liêu cùng Liêu đại Liêu nhị có cho hắn mượn hết lá gan hắn cũng không dám! Tiểu Tam à, phải kiên cường, lá gan không thể quá nhỏ, trẫm vẫn còn chờ ngươi mưu phản đấy!
“Trường Ninh à!” Trẫm cười tủm tỉm ngồi xổm xuống, duỗi một ngón tay khều khều cằm của Liêu Tiểu Tam. Khuất nhục, phẫn nộ, cam chịu, tủi thân, ừ, không tồi không tồi, biểu tình thực phấn khích.
Liêu Tiểu Tam nắm chặt nắm tay, bỗng dưng dập đầu bịch một cái, tiếng vang cực lớn.
Trẫm hoảng sợ, dứt khoát ngồi phịch xuống. Sàn nhà làm bằng đá cẩm thạch, hiện tại lại là đầu thu, nắng gắt cuối thu vô cùng lợi hại, ngồi ở trên sàn nhà ngược lại rất mát mẻ, có điều mông có chút đau. Trẫm liền hận không thể cắn người. Nếu không vì thứ kia của Liêu Tiểu Tam quá lớn, trẫm sẽ phải chịu khổ sở như vậy sao!
Trẫm ngồi cũng không thoải mái, Liêu Tiểu Tam ngược lại quỳ rất thành thật, đầu cúi thấp, sống lưng thẳng tắp.
Trẫm hừ lạnh một tiếng, từ trong tay áo lấy ra một thanh chủy thủ ném xuống đất.
Liêu Tiểu Tam cứng đờ, nhắm chặt mắt vươn tay ra tính cầm lên.
Trẫm nhíu mày. Quả thật là ‘quân muốn thần tử thần không thể không tử’ nha, thật là một đứa con hiền lành thuần khiết lại thành thật! Vì thế, mặt trẫm cười cười, vỗ vỗ vai Liêu Tiểu Tam một cách thân thiết, thành khẩn đề nghị: “Suy nghĩ đến người vợ tương lai của ngươi, tự ngươi chém bớt một tấc đi!”
Liêu Tiểu Tam choáng váng. Thứ kia là để tùy tiện mà chém sao!
Trẫm ân cần nhét thanh chủy thủ rơi trên mặt đất vào trong tay Liêu Tiểu Tam, đôi mắt sáng rực.
Liêu Tiểu Tam cúi đầu nhìn thứ ở giữa hai chân mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn trẫm, ánh mắt chuyển đến cái mông rồng của trẫm, có vẻ hiểu ra, khóe mắt thậm chí mang theo ý cười.
Vì thế, trẫm liền đánh Liêu Tiểu Tam một trận, tay đấm chân đá. Nếu không phải vì hắn ngồi chồm hổm ở thiên lao mấy ngày nay không được tắm rửa, trẫm đã nhe răng ra cắn luôn rồi. Mợ nó, mông rồng của trẫm là để tùy tiện mà ngắm à, nếu không phải vì không thể giết ngươi, không thể trừng phạt ngươi, trẫm đã sớm, đã sớm, đã sớm lấy gậy đánh ngươi rồi!
Trẫm đánh mệt, nằm trên sàn nhà mà thở.
Liêu Tiểu Tam không đau không ngứa lại quỳ thẳng người, nói: “Bệ hạ, sàn nhà lạnh, giữ gìn long thể quan trọng hơn.”
Trẫm lại một cước đá qua. Mợ nó giờ cũng biết kêu trẫm giữ gìn long thể, lúc trước cái tên đè trẫm cả một đêm không tha là ai vậy!
Liêu Tiểu Tam da dày thịt béo, bị đá mà mặt không đổi sắc, lại dập đầu xuống sàn: “Bệ hạ, xin giữ gìn long thể!”
“Cút cút cút! Tự đi về úp mặt vô tường, nhịn đói ba ngày, sau đó đi canh gác cửa cung!” Trẫm đuổi người. Mẹ kiếp, đánh người là ta, đau tay đau chân cũng là ta, thật không có đạo lý gì cả!
“Thần tuân lệnh.” Liêu Tiểu Tam đoan đoan chính chính dập đầu lạy ba cái, cầm thanh chủy thủ cất vào trong người, lui ra.
Mợ nó lại còn dám lấy cả chủy thủ của ta, trên mặt được nạm mười hai viên đá quý sáng bóng, rất có giá đó!
Nghĩ đến Liêu Tiểu Tam, trẫm thật nhức đầu. Phải biết sau này hắn sẽ là người hành thích vua. Nếu hắn tốt bụng một chút, sẽ cho trẫm một cái chết đầy thể diện, ví dụ như rượu độc, lụa trắng. Nếu hắn tàn nhẫn hơn, sẽ dùng đến ngũ mã phanh thây lăng trì gì đó, ta đây sợ là ngay cả chỗ ngồi khóc cũng tìm không ra.
Trẫm không muốn bị năm con ngựa xé xác, càng không muốn bị ngàn dao chém xuống, cái kiểu chết có thể diện của đế vương kia trẫm cũng không lạ. Rượu độc là cái khỉ gì chứ, độc dược a, uống xuống sẽ đau bụng rất khó chịu. Lụa trắng, mặc kệ là tự mình treo lên hay là người khác giúp treo lên, không chỉ có cảm giác khó chịu khi chết, xác cũng rất khó nhìn đó! Trẫm có nghĩ tới một kiểu chết khác. Nghe nói Liêu Tiểu Tam ba tuổi đã tập võ, là một tay kiếm pháp xuất thần nhập hóa, chém một nhát xuyên tim, chết không đau đớn, rõ là quá tốt!
Chỉ là hiện tại quá khó khăn. Liêu Tiểu Tam ngu trung như vậy, lại còn trải qua một đêm tình duyên ngắn ngủi với trẫm, sau được trẫm tha chết, sợ là hận không thể vì trẫm vượt lửa lội sông không tiếc cả mạng sống. Nếu muốn chết không đau đớn, trẫm phải khiến hắn hận trẫm đến mức ‘ta sống thì ngươi phải chết’ nhưng lại luyến tiếc không nỡ ra tay tra tấn, ừ, kế hoạch rất tốt!
Nằm trên sàn nhà lâu nên đau bụng, chạy đến WC, nhìn đến chồng “giấy vệ sinh” tơ tằm trắng như tuyết kia trẫm lại cảm thấy đau trứng, đau cả cúc hoa. Mợ nó, đời trước tích cóp hơn nửa năm tiền lương, mua một cái váy tơ tằm tặng mẹ, một cái khăn quàng cổ tơ tằm tặng chị dâu, được hai người xem như bảo bối, cất giấu thật kĩ dưới va li. Đó là có thể sử dụng lại đấy! Còn “giấy vệ sinh” này chỉ dùng được có một lần thôi!
Vì thế, trẫm quyết định đi đến công bộ yêu cầu làm giấy vệ sinh. Ai, đúng là một người dân nhỏ bé gian khổ, mộc mạc, cần kiệm, đáng thương!
Vấn đề là, công bộ ở đâu nhỉ?
Được rồi, cái triều đại hư cấu này giống với nhà Tần Hán thời kì đầu, theo chế độ Tam công Cửu khanh, so với Tam tỉnh Lục bộ còn cách xa lắm.()
Trẫm liền hưng phấn.
Trong vòng ba năm đánh bại một quốc gia to như vậy thực sự khó khăn, trẫm nghĩ tới một tuyệt chiêu khác. Đảo chính.
Mỗi một lần thay đổi cải cách đều đổ máu hy sinh. Đồng ý là trẫm chưa hiểu rõ hết kiến thức lịch sử, nhưng Tam tỉnh Lục bộ gì đó, khoa cử gì đó, cứ như vậy vẽ ra, có thể không loạn sao! Đến lúc đó oan hồn còn không phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cũng không bị lão phán quan hàng đêm chui vào giấc mơ của ta mà càm ràm. Ai da, trẫm thật đúng là thông minh tuyệt đỉnh mà!
Lệnh vua tốt thật, căn dặn một tiếng, cả một hàng dài thợ thủ công vào cung, phong trào phát minh, sản xuất giấy vệ sinh liền lặng lẽ bắt đầu.
Trẫm gọi Thừa tướng đến bàn việc.
Qua hôm sau, lâm triều.
Trẫm ngồi trên ngai vàng mơ màng suy nghĩ, cố nén cảm giác muốn ngáp. Thân là hôn quân, ngủ nướng không lên triều là một đặc quyền, trẫm luôn luôn rất là hưởng thụ đặc quyền này, hôm nay muốn thực hiện bước đảo chính đầu tiên, không thể không lâm triều.
Tăng thêm chức Thượng Thư ở tỉnh, giảm bớt các chốt ở Lục bộ.
Thừa tướng nhận chức Thượng Thư ở tỉnh, quản lý Lục bộ. Tam công Thái úy nhận chức Binh Bộ Thượng Thư. Những thứ khác, người tài không tránh khỏi, các vị xem đó mà lo liệu.
Trẫm ném ra một tảng đá, khơi dậy đủ loại tầng sóng của quan lại. Sau đó, trẫm vỗ vỗ mông, bãi triều. Dù sao cũng còn có Thừa tướng mỹ nhân mà! Không sợ loạn, chỉ sợ không loạn. Các vị cứ thoải mái ầm ĩ đi, đến lúc đó trẫm có thể vui vẻ cho giết vài tên ầm ĩ, lão Diêm Vương liền có được nhóm oan hồn đầu tiên. Thật tốt!
Ầm ĩ ở bên ngoài được vài ngày, trẫm một người cũng chưa gặp, sau đó, nơi đang chế tạo giấy cử người tới, cầm theo một cái thùng thật lớn.
Trẫm vừa thấy, liền nổi giận.
Sh!t, cái trẫm muốn là giấy vệ sinh, không phải giấy A nha!
Trẫm chưa bao giờ dám khinh thường năng lực sáng tạo của nhân dân lao động. Trẫm chỉ là nói đại khái lý thuyết, cho các thợ thủ công được tự do phát huy, thế là các loại giấy được ra lò.
Tờ này cũng không tồi, vượt quá yêu cầu. Trẫm vẽ một bản chibi cho Thừa tướng, lại vẽ một bản chibi cho Liêu Tiểu Tam, rồi lại buồn thúi ruột.
Loại sự tình cường thượng đàn ông, như một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lên, đánh tiếng nữa thì suy yếu dần, đến tiếng thứ ba thì cạn kiệt. Từ lần đầu tiên bị thượng cúc hoa, trẫm dần cảm thấy không thể ra tay được. Gần đây bởi vì phải lo lắng thêm chuyện Lục bộ, mỹ nhân bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, trẫm cũng có chút không nỡ ra tay. Ai, mỹ nhân yêu kiều như vậy, thương hoa tiếc ngọc mới là bản sắc của hôn quân nha!
Ngồi vẽ một đống hình Liêu Tiểu Tam đứng chắp tay, trẫm lại chuyển qua tờ khác, vẽ một bộ tranh hình Thừa tướng mỹ nhân, viết chữ Thượng Thư thật to, mỹ nhân như hoa giữa đám mây. Mỹ nhân ở bên cạnh, tuy tạm thời không thể động đến, nhưng đùa giỡn một lúc vẫn là có thể ha.
“Người đâu, đưa bức tranh này cùng thùng giấy kia qua Trọng Hoa cung.” Trẫm tùy tay chỉ vào tiểu thái giám.
Thừa tướng là quan văn, tất nhiên vừa liếc mắt một cái là có thể hiểu được công dụng của đống giấy đó, rất nhanh chạy tới tạ ơn, mắt long lanh.
Trẫm lại buồn bực. Giấy để viết chữ vẽ tranh có hết rồi, còn giấy vệ sinh của trẫm thì lại chả có!
“Cảnh Hoa ái khanh!” Trẫm mở miệng.
“Bệ hạ, có thần.” Mỹ nhân khó khăn rời mắt khỏi thùng giấy.
“Tìm người, xây nên Đồ Thư Quán (tương tự thư viện), tuyển thư sinh khắp thiên hạ về chép sách, bày bố phòng đọc sách miễn phí, sang năm mở khoa thi.” Trẫm càng thêm hưng phấn. Thi cử là con dao hai lưỡi, nhất là vào thời điểm vừa mới xuất hiện, trực tiếp đánh sâu vào lợi ích quốc gia. Đến lúc đó hẳn là có thể tạo thêm một đám oan hồn đi! In tô-pi () cũng không tệ, dù sao viết tay cũng phiền toái hơn, truyền bá cũng rất chậm, ta tuy là hôn quân, nhưng cũng rất biết giữ mặt mũi đó nha…
Thừa tướng còn nói thêm gì đó, đại khái là khuyên can linh tinh, trẫm làm biếng nghe, trực tiếp đuổi người đi luôn.
Đuổi mỹ nhân đi rồi, trẫm lại nhàm chán. Thời cổ đại này không có gì để giải trí, trò ném thẻ vào bình rượu trẫm thật sự không có hứng thú, vẫn là đời trước tốt hơn, có sách vở, có game, có sách cấm, còn có thật nhiều hố nhảy vào là không có đường ra, cũng không biết tác giả của mấy cái hố đó đã viết thêm gì chưa…
~~~~~~~~~~~~~~~
/ Tam công Cửu khanh (Ba quan công, chín quan khanh)– Tam công: Thái sư, Thái phó, Thái Bảo.
Tam tỉnh lục bộ là bộ máy trung ương của Trung Quốc cổ đại.
– Tam tỉnh: Thượng Thư tỉnh, Trung Thư tỉnh, Môn Hạ tỉnh.
– Lục bộ: bộ Lại dưới trướng thượng thư, bộ Hộ, bộ Lễ, bộ Binh, bộ Hình, bộ Công. Mỗi bộ có bốn người quản lý, cộng tất cả là hai mươi tư người)
(Nguồn:
)
/ In tô-pi: Phương pháp in tô-pi là đầu tiên làm ra một khuôn có một chữ duy nhất được làm nổi, sau đó dựa theo nội dung cần in ấn mà sắp xếp những chữ cái đó lại.
Khuôn được làm trên một tấm ván gỗ có độ dày mỏng nhất định, bên trên là một chữ cái được sao chép tỉ mỉ. Lót lên tờ giấy một từ giấy khác mỏng đến gần như trong suốt, dán miếng gỗ lên mặt trước, sẽ tạo thành phản thể trên tờ giấy, nét bút rõ ràng. Công nhân điêu khắc dùng đao khắc lột bỏ phần giấy không có chữ viết, sẽ tạo được một trang giấy có chữ nổi, hoàn toàn khác với thế chữ khắc lõm xuống bia đá. Khi in ấn, đổ mực lên phần chữ nhô ra, sau đó lấy giấy dán lên mặt trên, nhẹ nhàng lau đi, chữ viết sẽ in trên giấy.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Liêu Tiểu Tam vừa được đưa tới liền quỳ xuống.
Trẫm có chút không được tự nhiên. Thế kỷ hai mươi mốt ai còn hở tí là quỳ xuống đâu! Đời trước ta cũng chỉ khi ở trong lễ tang của bậc cha chú hoặc viếng mồ mả mới quỳ, quỳ lên quỳ xuống cũng là với người chết, tới đây rồi đều bị người ta quỳ lạy, trẫm cũng chỉ biết nhịn. Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim(*), chỉ quỳ lạy thiên địa quân thân sư (**), ai bảo trẫm xếp thứ ba chứ!
(*Nghĩa đen: Đàn ông quỳ xuống thì trân quý như bạc vàng, cho nên không thể tuỳ tiện quỳ với người khác.
Nghĩa bóng: Đàn ông phải có tôn nghiêm, không nên khúm núm, cam phận nô tài, phải theo đuổi chủ nghĩa bình quyền. Làm đàn ông phải như thế, tất cả đàn ông trên đời, đàn ông của Trung Quốc, của dân tộc này cũng phải như thế.)
(** trời, đất, vua, cha mẹ, thầy)
Nói đến chuyện này cũng không trách được Liêu Tiểu Tam. Dược là trẫm hạ, giường là trẫm đi, cùng lắm là tự làm tự chịu thôi, ai kêu tại trẫm là hoàng đế nào! Liêu Tiểu Tam là Tướng quân, nhưng hắn dám chỉ vào mũi trẫm mà nói “Đáng đời ngươi” sao! Chỉ sợ lão Liêu cùng Liêu đại Liêu nhị có cho hắn mượn hết lá gan hắn cũng không dám! Tiểu Tam à, phải kiên cường, lá gan không thể quá nhỏ, trẫm vẫn còn chờ ngươi mưu phản đấy!
“Trường Ninh à!” Trẫm cười tủm tỉm ngồi xổm xuống, duỗi một ngón tay khều khều cằm của Liêu Tiểu Tam. Khuất nhục, phẫn nộ, cam chịu, tủi thân, ừ, không tồi không tồi, biểu tình thực phấn khích.
Liêu Tiểu Tam nắm chặt nắm tay, bỗng dưng dập đầu bịch một cái, tiếng vang cực lớn.
Trẫm hoảng sợ, dứt khoát ngồi phịch xuống. Sàn nhà làm bằng đá cẩm thạch, hiện tại lại là đầu thu, nắng gắt cuối thu vô cùng lợi hại, ngồi ở trên sàn nhà ngược lại rất mát mẻ, có điều mông có chút đau. Trẫm liền hận không thể cắn người. Nếu không vì thứ kia của Liêu Tiểu Tam quá lớn, trẫm sẽ phải chịu khổ sở như vậy sao!
Trẫm ngồi cũng không thoải mái, Liêu Tiểu Tam ngược lại quỳ rất thành thật, đầu cúi thấp, sống lưng thẳng tắp.
Trẫm hừ lạnh một tiếng, từ trong tay áo lấy ra một thanh chủy thủ ném xuống đất.
Liêu Tiểu Tam cứng đờ, nhắm chặt mắt vươn tay ra tính cầm lên.
Trẫm nhíu mày. Quả thật là ‘quân muốn thần tử thần không thể không tử’ nha, thật là một đứa con hiền lành thuần khiết lại thành thật! Vì thế, mặt trẫm cười cười, vỗ vỗ vai Liêu Tiểu Tam một cách thân thiết, thành khẩn đề nghị: “Suy nghĩ đến người vợ tương lai của ngươi, tự ngươi chém bớt một tấc đi!”
Liêu Tiểu Tam choáng váng. Thứ kia là để tùy tiện mà chém sao!
Trẫm ân cần nhét thanh chủy thủ rơi trên mặt đất vào trong tay Liêu Tiểu Tam, đôi mắt sáng rực.
Liêu Tiểu Tam cúi đầu nhìn thứ ở giữa hai chân mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn trẫm, ánh mắt chuyển đến cái mông rồng của trẫm, có vẻ hiểu ra, khóe mắt thậm chí mang theo ý cười.
Vì thế, trẫm liền đánh Liêu Tiểu Tam một trận, tay đấm chân đá. Nếu không phải vì hắn ngồi chồm hổm ở thiên lao mấy ngày nay không được tắm rửa, trẫm đã nhe răng ra cắn luôn rồi. Mợ nó, mông rồng của trẫm là để tùy tiện mà ngắm à, nếu không phải vì không thể giết ngươi, không thể trừng phạt ngươi, trẫm đã sớm, đã sớm, đã sớm lấy gậy đánh ngươi rồi!
Trẫm đánh mệt, nằm trên sàn nhà mà thở.
Liêu Tiểu Tam không đau không ngứa lại quỳ thẳng người, nói: “Bệ hạ, sàn nhà lạnh, giữ gìn long thể quan trọng hơn.”
Trẫm lại một cước đá qua. Mợ nó giờ cũng biết kêu trẫm giữ gìn long thể, lúc trước cái tên đè trẫm cả một đêm không tha là ai vậy!
Liêu Tiểu Tam da dày thịt béo, bị đá mà mặt không đổi sắc, lại dập đầu xuống sàn: “Bệ hạ, xin giữ gìn long thể!”
“Cút cút cút! Tự đi về úp mặt vô tường, nhịn đói ba ngày, sau đó đi canh gác cửa cung!” Trẫm đuổi người. Mẹ kiếp, đánh người là ta, đau tay đau chân cũng là ta, thật không có đạo lý gì cả!
“Thần tuân lệnh.” Liêu Tiểu Tam đoan đoan chính chính dập đầu lạy ba cái, cầm thanh chủy thủ cất vào trong người, lui ra.
Mợ nó lại còn dám lấy cả chủy thủ của ta, trên mặt được nạm mười hai viên đá quý sáng bóng, rất có giá đó!
Nghĩ đến Liêu Tiểu Tam, trẫm thật nhức đầu. Phải biết sau này hắn sẽ là người hành thích vua. Nếu hắn tốt bụng một chút, sẽ cho trẫm một cái chết đầy thể diện, ví dụ như rượu độc, lụa trắng. Nếu hắn tàn nhẫn hơn, sẽ dùng đến ngũ mã phanh thây lăng trì gì đó, ta đây sợ là ngay cả chỗ ngồi khóc cũng tìm không ra.
Trẫm không muốn bị năm con ngựa xé xác, càng không muốn bị ngàn dao chém xuống, cái kiểu chết có thể diện của đế vương kia trẫm cũng không lạ. Rượu độc là cái khỉ gì chứ, độc dược a, uống xuống sẽ đau bụng rất khó chịu. Lụa trắng, mặc kệ là tự mình treo lên hay là người khác giúp treo lên, không chỉ có cảm giác khó chịu khi chết, xác cũng rất khó nhìn đó! Trẫm có nghĩ tới một kiểu chết khác. Nghe nói Liêu Tiểu Tam ba tuổi đã tập võ, là một tay kiếm pháp xuất thần nhập hóa, chém một nhát xuyên tim, chết không đau đớn, rõ là quá tốt!
Chỉ là hiện tại quá khó khăn. Liêu Tiểu Tam ngu trung như vậy, lại còn trải qua một đêm tình duyên ngắn ngủi với trẫm, sau được trẫm tha chết, sợ là hận không thể vì trẫm vượt lửa lội sông không tiếc cả mạng sống. Nếu muốn chết không đau đớn, trẫm phải khiến hắn hận trẫm đến mức ‘ta sống thì ngươi phải chết’ nhưng lại luyến tiếc không nỡ ra tay tra tấn, ừ, kế hoạch rất tốt!
Nằm trên sàn nhà lâu nên đau bụng, chạy đến WC, nhìn đến chồng “giấy vệ sinh” tơ tằm trắng như tuyết kia trẫm lại cảm thấy đau trứng, đau cả cúc hoa. Mợ nó, đời trước tích cóp hơn nửa năm tiền lương, mua một cái váy tơ tằm tặng mẹ, một cái khăn quàng cổ tơ tằm tặng chị dâu, được hai người xem như bảo bối, cất giấu thật kĩ dưới va li. Đó là có thể sử dụng lại đấy! Còn “giấy vệ sinh” này chỉ dùng được có một lần thôi!
Vì thế, trẫm quyết định đi đến công bộ yêu cầu làm giấy vệ sinh. Ai, đúng là một người dân nhỏ bé gian khổ, mộc mạc, cần kiệm, đáng thương!
Vấn đề là, công bộ ở đâu nhỉ?
Được rồi, cái triều đại hư cấu này giống với nhà Tần Hán thời kì đầu, theo chế độ Tam công Cửu khanh, so với Tam tỉnh Lục bộ còn cách xa lắm.(1)
Trẫm liền hưng phấn.
Trong vòng ba năm đánh bại một quốc gia to như vậy thực sự khó khăn, trẫm nghĩ tới một tuyệt chiêu khác. Đảo chính.
Mỗi một lần thay đổi cải cách đều đổ máu hy sinh. Đồng ý là trẫm chưa hiểu rõ hết kiến thức lịch sử, nhưng Tam tỉnh Lục bộ gì đó, khoa cử gì đó, cứ như vậy vẽ ra, có thể không loạn sao! Đến lúc đó oan hồn còn không phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cũng không bị lão phán quan hàng đêm chui vào giấc mơ của ta mà càm ràm. Ai da, trẫm thật đúng là thông minh tuyệt đỉnh mà!
Lệnh vua tốt thật, căn dặn một tiếng, cả một hàng dài thợ thủ công vào cung, phong trào phát minh, sản xuất giấy vệ sinh liền lặng lẽ bắt đầu.
Trẫm gọi Thừa tướng đến bàn việc.
Qua hôm sau, lâm triều.
Trẫm ngồi trên ngai vàng mơ màng suy nghĩ, cố nén cảm giác muốn ngáp. Thân là hôn quân, ngủ nướng không lên triều là một đặc quyền, trẫm luôn luôn rất là hưởng thụ đặc quyền này, hôm nay muốn thực hiện bước đảo chính đầu tiên, không thể không lâm triều.
Tăng thêm chức Thượng Thư ở tỉnh, giảm bớt các chốt ở Lục bộ.
Thừa tướng nhận chức Thượng Thư ở tỉnh, quản lý Lục bộ. Tam công Thái úy nhận chức Binh Bộ Thượng Thư. Những thứ khác, người tài không tránh khỏi, các vị xem đó mà lo liệu.
Trẫm ném ra một tảng đá, khơi dậy đủ loại tầng sóng của quan lại. Sau đó, trẫm vỗ vỗ mông, bãi triều. Dù sao cũng còn có Thừa tướng mỹ nhân mà! Không sợ loạn, chỉ sợ không loạn. Các vị cứ thoải mái ầm ĩ đi, đến lúc đó trẫm có thể vui vẻ cho giết vài tên ầm ĩ, lão Diêm Vương liền có được nhóm oan hồn đầu tiên. Thật tốt!
Ầm ĩ ở bên ngoài được vài ngày, trẫm một người cũng chưa gặp, sau đó, nơi đang chế tạo giấy cử người tới, cầm theo một cái thùng thật lớn.
Trẫm vừa thấy, liền nổi giận.
Sh!t, cái trẫm muốn là giấy vệ sinh, không phải giấy A4 nha!
Trẫm chưa bao giờ dám khinh thường năng lực sáng tạo của nhân dân lao động. Trẫm chỉ là nói đại khái lý thuyết, cho các thợ thủ công được tự do phát huy, thế là các loại giấy được ra lò.
Tờ này cũng không tồi, vượt quá yêu cầu. Trẫm vẽ một bản chibi cho Thừa tướng, lại vẽ một bản chibi cho Liêu Tiểu Tam, rồi lại buồn thúi ruột.
Loại sự tình cường thượng đàn ông, như một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lên, đánh tiếng nữa thì suy yếu dần, đến tiếng thứ ba thì cạn kiệt. Từ lần đầu tiên bị thượng cúc hoa, trẫm dần cảm thấy không thể ra tay được. Gần đây bởi vì phải lo lắng thêm chuyện Lục bộ, mỹ nhân bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, trẫm cũng có chút không nỡ ra tay. Ai, mỹ nhân yêu kiều như vậy, thương hoa tiếc ngọc mới là bản sắc của hôn quân nha!
Ngồi vẽ một đống hình Liêu Tiểu Tam đứng chắp tay, trẫm lại chuyển qua tờ khác, vẽ một bộ tranh hình Thừa tướng mỹ nhân, viết chữ Thượng Thư thật to, mỹ nhân như hoa giữa đám mây. Mỹ nhân ở bên cạnh, tuy tạm thời không thể động đến, nhưng đùa giỡn một lúc vẫn là có thể ha.
“Người đâu, đưa bức tranh này cùng thùng giấy kia qua Trọng Hoa cung.” Trẫm tùy tay chỉ vào tiểu thái giám.
Thừa tướng là quan văn, tất nhiên vừa liếc mắt một cái là có thể hiểu được công dụng của đống giấy đó, rất nhanh chạy tới tạ ơn, mắt long lanh.
Trẫm lại buồn bực. Giấy để viết chữ vẽ tranh có hết rồi, còn giấy vệ sinh của trẫm thì lại chả có!
“Cảnh Hoa ái khanh!” Trẫm mở miệng.
“Bệ hạ, có thần.” Mỹ nhân khó khăn rời mắt khỏi thùng giấy.
“Tìm người, xây nên Đồ Thư Quán (tương tự thư viện), tuyển thư sinh khắp thiên hạ về chép sách, bày bố phòng đọc sách miễn phí, sang năm mở khoa thi.” Trẫm càng thêm hưng phấn. Thi cử là con dao hai lưỡi, nhất là vào thời điểm vừa mới xuất hiện, trực tiếp đánh sâu vào lợi ích quốc gia. Đến lúc đó hẳn là có thể tạo thêm một đám oan hồn đi! In tô-pi (2) cũng không tệ, dù sao viết tay cũng phiền toái hơn, truyền bá cũng rất chậm, ta tuy là hôn quân, nhưng cũng rất biết giữ mặt mũi đó nha…
Thừa tướng còn nói thêm gì đó, đại khái là khuyên can linh tinh, trẫm làm biếng nghe, trực tiếp đuổi người đi luôn.
Đuổi mỹ nhân đi rồi, trẫm lại nhàm chán. Thời cổ đại này không có gì để giải trí, trò ném thẻ vào bình rượu trẫm thật sự không có hứng thú, vẫn là đời trước tốt hơn, có sách vở, có game, có sách cấm, còn có thật nhiều hố nhảy vào là không có đường ra, cũng không biết tác giả của mấy cái hố đó đã viết thêm gì chưa…
~~~~~~~~~~~~~~~
1/ Tam công Cửu khanh (Ba quan công, chín quan khanh)– Tam công: Thái sư, Thái phó, Thái Bảo.
2/ In tô-pi: Phương pháp in tô-pi là đầu tiên làm ra một khuôn có một chữ duy nhất được làm nổi, sau đó dựa theo nội dung cần in ấn mà sắp xếp những chữ cái đó lại.
Khuôn được làm trên một tấm ván gỗ có độ dày mỏng nhất định, bên trên là một chữ cái được sao chép tỉ mỉ. Lót lên tờ giấy một từ giấy khác mỏng đến gần như trong suốt, dán miếng gỗ lên mặt trước, sẽ tạo thành phản thể trên tờ giấy, nét bút rõ ràng. Công nhân điêu khắc dùng đao khắc lột bỏ phần giấy không có chữ viết, sẽ tạo được một trang giấy có chữ nổi, hoàn toàn khác với thế chữ khắc lõm xuống bia đá. Khi in ấn, đổ mực lên phần chữ nhô ra, sau đó lấy giấy dán lên mặt trên, nhẹ nhàng lau đi, chữ viết sẽ in trên giấy.