Thừa tướng hai mươi lăm tuổi, Tiết Cảnh Hoa biết rõ ngồi ở vị trí này không tốt, nhưng lại không thể không ngồi. Tiểu hoàng đế mười sáu tuổi, tuy là đã làm lễ đội mũ sớm, cũng không thông thạo việc triều chính, càng không quan tâm đến triều chính. Tiên đế trước khi băng hà đã cho gọi ông và cha tiến cung, cùng bị uỷ thác còn có Đại nguyên soái Tây Bắc Liêu Tướng quân.
Rất bận, rất mệt, Tiết Cảnh Hoa cúi đầu ho khan một trận, uống thuốc, tiếp tục phê tấu chương. Tiểu hoàng đế không để ý công việc, rất ít khi vào triều, cũng rất ít xuất hiện ở trước mặt y, nhưng là ánh mắt mỗi lần nhìn thấy y càng ngày càng suồng sã. Tiết Cảnh Hoa cũng không thích gương mặt của mình. Khuôn mặt này quá mức dễ nhìn, nếu không phải y họ Tiết, chỉ sợ cũng không được chết già đi!
Nhưng mà y phát hiện, cho dù y họ Tiết, chỉ sợ cái họ này cũng không bảo vệ y được bao lâu.
Trỗi dậy tâm tư với y, chính là hoàng đế Đại Tần.
Đợt săn thú mùa thu.
Lều của y rất gần với ngự trướng. Bệ hạ cho người ban thưởng một ly trà. Y tiếp nhận, còn chưa kịp uống, lại bị Trường Ninh vừa mới săn thú trở về giật lấy một hơi uống cạn. Trường Ninh là mã thượng tướng quân, chơi thân với y từ nhỏ, là một người hào sảng không biết tiết chế, lúc này còn kêu: “Khát chết mất, thêm một ly nữa, đổi thành cái chén lớn!”
Tiết Cảnh Hoa ngạc nhiên, rồi lại lặng lẽ mặc kệ. Trường Ninh với bộ dáng này, sợ là bệ hạ nhìn cũng không thích đi, ngược lại có thể mượn cơ hội thoát thân.
Chính là y trăm triệu lần không ngờ được, Liêu Trường Ninh không khống chế được hiệu lực của dược, cường bạo tiểu hoàng đế.
Sự tình khó xử lý. Trường Ninh tự mình bước vào thiên lao, Liêu tướng quân mang theo hai đứa con trai quỳ gối bên ngoài ngự thư phòng thỉnh tội. Tiết Cảnh Hoa nghĩ, tội lớn đã gây ra, chỉ sợ việc y có thể làm, chính là không để liên lụy Tiết gia, lại vì Liêu gia giữ một tia huyết mạch. Về phần thân thể tính mệnh của y, đã không hề hy vọng gì xa vời.
Nhưng mà tiểu hoàng đế kia lại làm cho y cực kì kinh hãi.
Bệ hạ tha cho Trường Ninh, tha cho Liêu gia. Thậm chí, cũng tha cho y. Tuy rằng bắt y chuyển vào Trọng Hoa cung, nhưng không thuộc phạm vi nội cung. Tuy rằng thích cầm tay y, thích ngẩn người ra nhìn y, nhưng ánh mắt kia lại quá mức trong trẻo.
Tiểu hoàng đế, cùng trước kia có chút khác biệt.
Là trưởng thành rồi sao? Có lẽ là vậy, bởi vì bệ hạ đã bắt đầu can thiệp vào việc triều chính.
Tăng chức Thượng Thư tỉnh, giảm các chốt ở Lục Bộ, người tài trốn không thoát.
Tiết Cảnh Hoa hơi vui mừng, làm thật tốt mọi việc. Cũng không nghĩ, tiểu hoàng đế quá mức non nớt trong mắt y lại cho y rất nhiều kinh hỉ.
Bệ hạ làm ra giấy, viết chữ vẽ tranh lưu giữ rất tiện.
Bệ hạ cho xây Đồ Thư Quán, kêu gọi thư sinh toàn thiên hạ đến chép sách, mở của miễn phí.
Bệ hạ viết chữ rất đẹp, vẽ ra cũng rất dễ nhìn.
Bệ hạ mở khoa cử.
Khoa cử. Tiết Cảnh Hoa lần này cực kì hoảng hốt. Khoa cử đối với thế gia mà nói căn bản là một đả kích lớn, đối với hoàng gia mà nói thì lại có ý nghĩa lớn lao, đối với hàn môn mà nói càng là con đường thay đổi địa vị nhanh nhất.
Một tiểu hoàng đế như vậy, chỉ gần mười bảy tuổi mà thôi, là trời sinh thông minh, hay là do Tùy viên chủ biết cách dạy?
Ngay sau đó, Tiết Cảnh Hoa lĩnh giáo được mưu kế của tiểu hoàng đế.
Đối mặt với lão Trương có ý kiến dị nghị vấn đề khoa cử, trên triều, lần thứ ba vì yêu cầu “Tấu một lần nữa” của bệ hạ mà mồ hôi ướt đẫm quần áo, trở về liền cáo bệnh.
Xây Trường Thành, đào kênh. Quốc khố eo hẹp, dùng tư khố bù vào. Tiết Cảnh Hoa lần thứ hai tán thưởng, cũng càng ngưỡng mộ vị Tùy viên chủ kia. Bệ hạ không thích đọc sách, cũng chán ghét nhìn những đồ vật dáng vẻ nho nhã, nhưng là, có vấn đề gì đâu? Bệ hạ nhà bọn họ, chính là đại trí tuệ, là một người thật ích nước lợi dân.
Tiết Cảnh Hoa nghĩ, tục ngữ có câu, chim khôn biết chọn cành mà đậu, y xem như đã tìm được cành cây của mình rồi.
Cho dù bệ hạ nhà bọn họ không khác gì đứa nhỏ mãi không lớn, vậy thì, cưng chiều một chút là được. Bệ hạ thích ngồi ở bên cạnh y ăn cơm, thích vừa ăn vừa gắp cho y những món y không muốn ăn, thích ăn cơm trưa xong sẽ chui vào trên tháp của y cùng y ngủ trưa. Bệ hạ khi tỉnh luôn hoạt bát năng động, bệ hạ khi ngủ lại an an tĩnh tĩnh như một bức tranh.
Dân tộc Hung nô xâm phạm, cha con Liêu gia ba người bỏ mình. Trường Ninh cầu xin, Tiết Cảnh Hoa có chút lo lắng. Trường Ninh tư lịch (tư cách và kinh nghiệm) không đủ, thèm muốn vị trí Tây Bắc Đại nguyên soái lại có rất nhiều người, Tiết gia chính là văn thần, ở phương diện này sợ là không thể chen mồm.
Tiểu hoàng đế lại cho mọi người bọn họ một kinh hỉ.
Tây Bắc Đại nguyên soái hai mươi hai tuổi, ban thưởng thiên tử kiếm, còn trói lại một đám con tin. Tiết Cảnh Hoa còn chưa kịp thay bằng hữu vui vẻ, đã bị tiểu hoàng đế buông cho một câu: “Cảnh Hoa, để Minh Anh làm quân sư cho Tiểu Tam thấy thế nào?”
Tiết Cảnh Hoa chỉ cảm thấy cả người rét run. Minh Anh hai chân tàn tật, từ khi lên bốn đã không ra khỏi sân vườn nhà y, cho dù tài hoa đầy bụng thì vẫn không biết gì về thế giới bên ngoài. Nhưng là tại sao bệ hạ lại biết? Tại sao lại cảm thấy Minh Anh có thể làm tốt vị trí quân sư cho Trường Ninh?
Tiết Cảnh Hoa không dám đoán nhiều hơn nữa, cũng không dám nhìn tới ánh mắt bệ hạ, đành phải khom người lui ra.
Minh Anh nói: “Vậy đi ca!” Cũng giấu không được hưng phấn.
Chúc thọ ông nội, bệ hạ đích thân tới, ban thưởng một bức thọ đồ người tự viết. Ông nội ướt hốc mắt, cố gắng quỳ xuống tạ ơn.
Minh Anh chiến thắng trở về, khóe mắt đều dẫn theo sinh khí bừng bừng, không còn trầm lặng giống ngày xưa nữa. Sau trợ giúp thiên tai, chém đầu quan viên nửa tỉnh, làm tuần án, lại chém rất nhiều đầu.
Tiết Cảnh Hoa khuyên nhủ em trai thu liễm một ít.
Em trai y lại nói: “Bệ hạ nói, trẫm sống trên đời hận nhất ba kẻ, thứ nhất vơ vét sạch sẽ của dân, thứ hai uống máu binh lính. Đệ thích một bệ hạ như vậy, đệ nghĩ đi theo một bệ hạ như vậy, đệ muốn nhìn một chút đệ có thể làm tới mức độ nào, cũng muốn xem xem bệ hạ của chúng ta có thể làm tới mức độ nào. Ca ca, ca không cần ngăn cản đệ, cho dù làm một cây đao, đệ cũng nguyện ý.”
Tiết Cảnh Hoa bất đắc dĩ cười, dẫn em trai đi gặp ông nội.
Sau, Tiết gia chuyển giao một đám con cháu trẻ tuổi.
Phiên vương vào kinh, bệ hạ đưa ra thôi ân lệnh. Tiết Cảnh Hoa lần thứ hai ngạc nhiên. Tước phiên, đây là vấn đề nan giải khiến cho cuộc đời chấp chính của tiên đế bị phiền nhiễu, tiểu hoàng đế nhỏ tuổi nhà bọn họ lại dễ dàng đưa ra phương án hoàn mỹ như vậy. Tiết Cảnh Hoa cảm thấy, hợp tộc cùng thác, cũng đáng.
Sau đó, tiểu hoàng đế hy sinh thân mình cứu Minh Anh một mạng.
Tiết Cảnh Hoa tự tay rút roi đánh em trai rồi tống người vào đại lao, chính mình canh chừng vài ngày thì lại một lần nữa ngã bệnh. Y thực sốt ruột, lại không biết phải làm thế nào. Đây chính là tiểu hoàng đế của y, tiểu hoàng đế hùng tài đại lược kinh thải tuyệt diễm(*)!
(*kinh thải tuyệt diễm: chỉ người tài hoa xuất chúng, xinh đẹp diễm lệ)
Tiểu hoàng đế tỉnh. Tiết Cảnh Hoa lại lo lắng. Biểu hiện của Trường Ninh rất rõ ràng. Y biết Trường Ninh đối bệ hạ trỗi dậy tâm tư, cũng biết hắn đã mấy lần dùng thủ đoạn, chính là y không biết Trường Ninh đã lún sâu như vậy. Người nhà Liêu gia, luôn luôn là không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua!
Bệ hạ khi tỉnh lại vẫn rất hoạt bát hiếu động, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ chạy đến Trọng Hoa cung cùng y làm việc, nhìn y đến ngẩn người.
Ánh mắt của bệ hạ luôn sáng ngời, được ánh mắt như vậy nhìn, Tiết Cảnh Hoa tự cảm thấy thực thích.
Bệ hạ tự tay biên soạn cuốn “Tuyển tập thơ Thái Bạch” tặng cho y. Y không biết Lý Thái Bạch là ai, có lẽ là bạn của Tùy viên chủ, nhưng mà y rất thích những áng thơ đó. Y viết phỏng theo một tờ, lại phát hiện mình vẫn là càng thích tờ do tiểu hoàng đế tự tay viết hơn, cho dù chữ của y so với của tiểu hoàng đế còn khí khái hơn.
Triều đình thiếu lương thực. Bệ hạ tùy tay vẽ ra một cái bản đồ, chỉ điểm vài vùng, trồng dâu nuôi cá, nước phẳng ruộng bậc thang, cày mới, dụng cụ tưới tiêu mới. Bệ hạ của y, còn có cái gì là không biết không?
Dân tộc Hung nô cấu kết với Tây Vực lần thứ hai xâm phạm biên giới, thành Thái Nguyên bị tàn sát, tiểu hoàng đế hộc máu ngất đi.
Tiết Cảnh Hoa đau lòng không chịu được, ôm người vào trong ngực cả một đêm, nhưng cũng nghe được bệ hạ nhỏ giọng nỉ non: “Tiểu Tam, Tiểu Tam.”
Hơi hơi xót xa trong lòng, không phải ghen tị, y biết y thích bệ hạ, cũng không phải thích giống như Trường Ninh, nhưng vẫn là nhịn không được xót xa trong lòng.
Dân tộc Hung nô bị giết, Trường Ninh khải hoàn về triều. Tiết Cảnh Hoa thấy được rõ ràng trong mắt tiểu hoàng đế nhà bọn họ rất vui mừng, mỉm cười lắc đầu, đêm đó lại gặp một giấc mộng dài.
Trong mộng, là một người giống hệt tiểu hoàng đế, một người khác thì giống hệt Tiết Cảnh Hoa. Chính là, tiểu hoàng đế là hoàng đế mất nước, Tiết Cảnh Hoa là Tiết Cảnh Hoa bị cầm tù làm nhục.
Trong mộng, có Nam Thiên Đế quân, có mệnh cách Tinh Quân, có Diêm vương cùng phán quan, bọn họ gọi y, Trọng Hoa Tiên Quân.
Thì ra là thế, Nam Thiên Đế quân, tên khốn này sao…
Nam Thiên Đế quân bình định trở về nói với y: “Đã đến giờ, chúng ta cần phải trở về.”
Tiết Cảnh Hoa lại lắc lắc đầu: “Không, ta đi rồi, bệ hạ sẽ khóc.”
=======================
Thừa tướng nói: ta nói không đủ, cho nên đều đặt ở phần có chuyện nói của tác giả.
Thừa tướng hai mươi lăm tuổi, Tiết Cảnh Hoa biết rõ ngồi ở vị trí này không tốt, nhưng lại không thể không ngồi. Tiểu hoàng đế mười sáu tuổi, tuy là đã làm lễ đội mũ sớm, cũng không thông thạo việc triều chính, càng không quan tâm đến triều chính. Tiên đế trước khi băng hà đã cho gọi ông và cha tiến cung, cùng bị uỷ thác còn có Đại nguyên soái Tây Bắc Liêu Tướng quân.
Rất bận, rất mệt, Tiết Cảnh Hoa cúi đầu ho khan một trận, uống thuốc, tiếp tục phê tấu chương. Tiểu hoàng đế không để ý công việc, rất ít khi vào triều, cũng rất ít xuất hiện ở trước mặt y, nhưng là ánh mắt mỗi lần nhìn thấy y càng ngày càng suồng sã. Tiết Cảnh Hoa cũng không thích gương mặt của mình. Khuôn mặt này quá mức dễ nhìn, nếu không phải y họ Tiết, chỉ sợ cũng không được chết già đi!
Nhưng mà y phát hiện, cho dù y họ Tiết, chỉ sợ cái họ này cũng không bảo vệ y được bao lâu.
Trỗi dậy tâm tư với y, chính là hoàng đế Đại Tần.
Đợt săn thú mùa thu.
Lều của y rất gần với ngự trướng. Bệ hạ cho người ban thưởng một ly trà. Y tiếp nhận, còn chưa kịp uống, lại bị Trường Ninh vừa mới săn thú trở về giật lấy một hơi uống cạn. Trường Ninh là mã thượng tướng quân, chơi thân với y từ nhỏ, là một người hào sảng không biết tiết chế, lúc này còn kêu: “Khát chết mất, thêm một ly nữa, đổi thành cái chén lớn!”
Tiết Cảnh Hoa ngạc nhiên, rồi lại lặng lẽ mặc kệ. Trường Ninh với bộ dáng này, sợ là bệ hạ nhìn cũng không thích đi, ngược lại có thể mượn cơ hội thoát thân.
Chính là y trăm triệu lần không ngờ được, Liêu Trường Ninh không khống chế được hiệu lực của dược, cường bạo tiểu hoàng đế.
Sự tình khó xử lý. Trường Ninh tự mình bước vào thiên lao, Liêu tướng quân mang theo hai đứa con trai quỳ gối bên ngoài ngự thư phòng thỉnh tội. Tiết Cảnh Hoa nghĩ, tội lớn đã gây ra, chỉ sợ việc y có thể làm, chính là không để liên lụy Tiết gia, lại vì Liêu gia giữ một tia huyết mạch. Về phần thân thể tính mệnh của y, đã không hề hy vọng gì xa vời.
Nhưng mà tiểu hoàng đế kia lại làm cho y cực kì kinh hãi.
Bệ hạ tha cho Trường Ninh, tha cho Liêu gia. Thậm chí, cũng tha cho y. Tuy rằng bắt y chuyển vào Trọng Hoa cung, nhưng không thuộc phạm vi nội cung. Tuy rằng thích cầm tay y, thích ngẩn người ra nhìn y, nhưng ánh mắt kia lại quá mức trong trẻo.
Tiểu hoàng đế, cùng trước kia có chút khác biệt.
Là trưởng thành rồi sao? Có lẽ là vậy, bởi vì bệ hạ đã bắt đầu can thiệp vào việc triều chính.
Tăng chức Thượng Thư tỉnh, giảm các chốt ở Lục Bộ, người tài trốn không thoát.
Tiết Cảnh Hoa hơi vui mừng, làm thật tốt mọi việc. Cũng không nghĩ, tiểu hoàng đế quá mức non nớt trong mắt y lại cho y rất nhiều kinh hỉ.
Bệ hạ làm ra giấy, viết chữ vẽ tranh lưu giữ rất tiện.
Bệ hạ cho xây Đồ Thư Quán, kêu gọi thư sinh toàn thiên hạ đến chép sách, mở của miễn phí.
Bệ hạ viết chữ rất đẹp, vẽ ra cũng rất dễ nhìn.
Bệ hạ mở khoa cử.
Khoa cử. Tiết Cảnh Hoa lần này cực kì hoảng hốt. Khoa cử đối với thế gia mà nói căn bản là một đả kích lớn, đối với hoàng gia mà nói thì lại có ý nghĩa lớn lao, đối với hàn môn mà nói càng là con đường thay đổi địa vị nhanh nhất.
Một tiểu hoàng đế như vậy, chỉ gần mười bảy tuổi mà thôi, là trời sinh thông minh, hay là do Tùy viên chủ biết cách dạy?
Ngay sau đó, Tiết Cảnh Hoa lĩnh giáo được mưu kế của tiểu hoàng đế.
Đối mặt với lão Trương có ý kiến dị nghị vấn đề khoa cử, trên triều, lần thứ ba vì yêu cầu “Tấu một lần nữa” của bệ hạ mà mồ hôi ướt đẫm quần áo, trở về liền cáo bệnh.
Xây Trường Thành, đào kênh. Quốc khố eo hẹp, dùng tư khố bù vào. Tiết Cảnh Hoa lần thứ hai tán thưởng, cũng càng ngưỡng mộ vị Tùy viên chủ kia. Bệ hạ không thích đọc sách, cũng chán ghét nhìn những đồ vật dáng vẻ nho nhã, nhưng là, có vấn đề gì đâu? Bệ hạ nhà bọn họ, chính là đại trí tuệ, là một người thật ích nước lợi dân.
Tiết Cảnh Hoa nghĩ, tục ngữ có câu, chim khôn biết chọn cành mà đậu, y xem như đã tìm được cành cây của mình rồi.
Cho dù bệ hạ nhà bọn họ không khác gì đứa nhỏ mãi không lớn, vậy thì, cưng chiều một chút là được. Bệ hạ thích ngồi ở bên cạnh y ăn cơm, thích vừa ăn vừa gắp cho y những món y không muốn ăn, thích ăn cơm trưa xong sẽ chui vào trên tháp của y cùng y ngủ trưa. Bệ hạ khi tỉnh luôn hoạt bát năng động, bệ hạ khi ngủ lại an an tĩnh tĩnh như một bức tranh.
Dân tộc Hung nô xâm phạm, cha con Liêu gia ba người bỏ mình. Trường Ninh cầu xin, Tiết Cảnh Hoa có chút lo lắng. Trường Ninh tư lịch (tư cách và kinh nghiệm) không đủ, thèm muốn vị trí Tây Bắc Đại nguyên soái lại có rất nhiều người, Tiết gia chính là văn thần, ở phương diện này sợ là không thể chen mồm.
Tiểu hoàng đế lại cho mọi người bọn họ một kinh hỉ.
Tây Bắc Đại nguyên soái hai mươi hai tuổi, ban thưởng thiên tử kiếm, còn trói lại một đám con tin. Tiết Cảnh Hoa còn chưa kịp thay bằng hữu vui vẻ, đã bị tiểu hoàng đế buông cho một câu: “Cảnh Hoa, để Minh Anh làm quân sư cho Tiểu Tam thấy thế nào?”
Tiết Cảnh Hoa chỉ cảm thấy cả người rét run. Minh Anh hai chân tàn tật, từ khi lên bốn đã không ra khỏi sân vườn nhà y, cho dù tài hoa đầy bụng thì vẫn không biết gì về thế giới bên ngoài. Nhưng là tại sao bệ hạ lại biết? Tại sao lại cảm thấy Minh Anh có thể làm tốt vị trí quân sư cho Trường Ninh?
Tiết Cảnh Hoa không dám đoán nhiều hơn nữa, cũng không dám nhìn tới ánh mắt bệ hạ, đành phải khom người lui ra.
Minh Anh nói: “Vậy đi ca!” Cũng giấu không được hưng phấn.
Chúc thọ ông nội, bệ hạ đích thân tới, ban thưởng một bức thọ đồ người tự viết. Ông nội ướt hốc mắt, cố gắng quỳ xuống tạ ơn.
Minh Anh chiến thắng trở về, khóe mắt đều dẫn theo sinh khí bừng bừng, không còn trầm lặng giống ngày xưa nữa. Sau trợ giúp thiên tai, chém đầu quan viên nửa tỉnh, làm tuần án, lại chém rất nhiều đầu.
Tiết Cảnh Hoa khuyên nhủ em trai thu liễm một ít.
Em trai y lại nói: “Bệ hạ nói, trẫm sống trên đời hận nhất ba kẻ, thứ nhất vơ vét sạch sẽ của dân, thứ hai uống máu binh lính. Đệ thích một bệ hạ như vậy, đệ nghĩ đi theo một bệ hạ như vậy, đệ muốn nhìn một chút đệ có thể làm tới mức độ nào, cũng muốn xem xem bệ hạ của chúng ta có thể làm tới mức độ nào. Ca ca, ca không cần ngăn cản đệ, cho dù làm một cây đao, đệ cũng nguyện ý.”
Tiết Cảnh Hoa bất đắc dĩ cười, dẫn em trai đi gặp ông nội.
Sau, Tiết gia chuyển giao một đám con cháu trẻ tuổi.
Phiên vương vào kinh, bệ hạ đưa ra thôi ân lệnh. Tiết Cảnh Hoa lần thứ hai ngạc nhiên. Tước phiên, đây là vấn đề nan giải khiến cho cuộc đời chấp chính của tiên đế bị phiền nhiễu, tiểu hoàng đế nhỏ tuổi nhà bọn họ lại dễ dàng đưa ra phương án hoàn mỹ như vậy. Tiết Cảnh Hoa cảm thấy, hợp tộc cùng thác, cũng đáng.
Sau đó, tiểu hoàng đế hy sinh thân mình cứu Minh Anh một mạng.
Tiết Cảnh Hoa tự tay rút roi đánh em trai rồi tống người vào đại lao, chính mình canh chừng vài ngày thì lại một lần nữa ngã bệnh. Y thực sốt ruột, lại không biết phải làm thế nào. Đây chính là tiểu hoàng đế của y, tiểu hoàng đế hùng tài đại lược kinh thải tuyệt diễm()!
(kinh thải tuyệt diễm: chỉ người tài hoa xuất chúng, xinh đẹp diễm lệ)
Tiểu hoàng đế tỉnh. Tiết Cảnh Hoa lại lo lắng. Biểu hiện của Trường Ninh rất rõ ràng. Y biết Trường Ninh đối bệ hạ trỗi dậy tâm tư, cũng biết hắn đã mấy lần dùng thủ đoạn, chính là y không biết Trường Ninh đã lún sâu như vậy. Người nhà Liêu gia, luôn luôn là không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua!
Bệ hạ khi tỉnh lại vẫn rất hoạt bát hiếu động, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ chạy đến Trọng Hoa cung cùng y làm việc, nhìn y đến ngẩn người.
Ánh mắt của bệ hạ luôn sáng ngời, được ánh mắt như vậy nhìn, Tiết Cảnh Hoa tự cảm thấy thực thích.
Bệ hạ tự tay biên soạn cuốn “Tuyển tập thơ Thái Bạch” tặng cho y. Y không biết Lý Thái Bạch là ai, có lẽ là bạn của Tùy viên chủ, nhưng mà y rất thích những áng thơ đó. Y viết phỏng theo một tờ, lại phát hiện mình vẫn là càng thích tờ do tiểu hoàng đế tự tay viết hơn, cho dù chữ của y so với của tiểu hoàng đế còn khí khái hơn.
Triều đình thiếu lương thực. Bệ hạ tùy tay vẽ ra một cái bản đồ, chỉ điểm vài vùng, trồng dâu nuôi cá, nước phẳng ruộng bậc thang, cày mới, dụng cụ tưới tiêu mới. Bệ hạ của y, còn có cái gì là không biết không?
Dân tộc Hung nô cấu kết với Tây Vực lần thứ hai xâm phạm biên giới, thành Thái Nguyên bị tàn sát, tiểu hoàng đế hộc máu ngất đi.
Tiết Cảnh Hoa đau lòng không chịu được, ôm người vào trong ngực cả một đêm, nhưng cũng nghe được bệ hạ nhỏ giọng nỉ non: “Tiểu Tam, Tiểu Tam.”
Hơi hơi xót xa trong lòng, không phải ghen tị, y biết y thích bệ hạ, cũng không phải thích giống như Trường Ninh, nhưng vẫn là nhịn không được xót xa trong lòng.
Dân tộc Hung nô bị giết, Trường Ninh khải hoàn về triều. Tiết Cảnh Hoa thấy được rõ ràng trong mắt tiểu hoàng đế nhà bọn họ rất vui mừng, mỉm cười lắc đầu, đêm đó lại gặp một giấc mộng dài.
Trong mộng, là một người giống hệt tiểu hoàng đế, một người khác thì giống hệt Tiết Cảnh Hoa. Chính là, tiểu hoàng đế là hoàng đế mất nước, Tiết Cảnh Hoa là Tiết Cảnh Hoa bị cầm tù làm nhục.
Trong mộng, có Nam Thiên Đế quân, có mệnh cách Tinh Quân, có Diêm vương cùng phán quan, bọn họ gọi y, Trọng Hoa Tiên Quân.
Thì ra là thế, Nam Thiên Đế quân, tên khốn này sao…
Nam Thiên Đế quân bình định trở về nói với y: “Đã đến giờ, chúng ta cần phải trở về.”
Tiết Cảnh Hoa lại lắc lắc đầu: “Không, ta đi rồi, bệ hạ sẽ khóc.”
=======================
Thừa tướng nói: ta nói không đủ, cho nên đều đặt ở phần có chuyện nói của tác giả.