Đây là cảm giác đầu tiên của trẫm. Mỹ nhân u ám còn hơn phông nền màu đen, trẫm thấy thật xấu hổ. Sau đó, liền hổ thẹn. Thừa tướng đối với trẫm rất tốt đó, giống như chăm sóc con trai như châu như bảo, còn vì trẫm mà từ chối trở lại làm thần tiên, trẫm làm sao có thể vào lúc Thừa tướng yêu dấu vừa mới bị người ức hiếp lại không phúc hậu như vậy chứ! Cho nên nói trẫm quả thật là tra công sao!
Quầng thâm dưới mắt Thừa tướng rất đậm. Trẫm đau lòng sờ sờ, thở dài: “Vì sao người làm công tác văn hóa như chúng ta lại toàn gặp gỡ những tên thổ phỉ không có văn hóa chứ, ai, cải trắng ngon lành lại bị heo bẻ cong!”
Thừa tướng yếu ớt nhìn trẫm một cái,yếu ớt nói: “Buổi tối ăn thịt heo viên, rau chân vịt hâm nóng.”
Trẫm nhanh chóng phân phó tiểu thái giám: “Buổi tối ăn thịt heo viên, hâm nóng hai bó rau chân vịt, quay một cái đầu heo, trộn tai heo với rau, cho thêm gừng tỏi!”
Tiểu thái giám tuân lệnh đi xuống.
Thừa tướng vẫn rất mệt.
Trẫm làm bộ như đang nhìn tấu chương, ánh mắt trộm liếc qua mông của Thừa tướng một cái —— ôi chao, mông của thần tiên, trẫm còn chưa được sờ qua đâu! Không biết hiện tại sờ một cái móng rồng có bị băm ra không…
Thừa tướng thật chăm chỉ nha, kê ba tấm nệm dày còn kiên trì giúp trẫm làm việc, Liêu Tiểu Tam ngươi thiếu đạo đức cỡ nào mà lại chỉ cái chiêu lệch lạc này cho vị đại tiên kia chứ! Thừa tướng là dễ chọc vào sao? Ngươi sẽ bị trả thù đó!
Không phải là bị trả thù sao, khi Tiểu Tam đi đến dùng bữa tối liền không thấy một bóng người nào. Đại tiên lại đi bộ đến, gương mặt thuần khiết, ánh mắt nhìn Thừa tướng giống như có móc câu, đôi mắt nhỏ chợt lóe chợt lóe, câu dẫn khỏi nói, đến trẫm còn có chút không chịu nổi.
Sau đó mặt Thừa tướng đỏ lên, sắc mặt không được tự nhiên miễn bàn.
Trẫm liền nhịn không được nói thầm. Đỏ mặt, không được tự nhiên, đây là biểu tình mà người làm công tác văn hóa nên có sau khi bị một tên đàn ông thô kệch không văn hóa cường bạo sao? Trẫm dám nói, tâm lý của Thừa tướng tuyệt đối vững vàng, hội chứng Stockholm(*) tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên người Thừa tướng!
(*thuật ngữ mô tả trạng thái tâm lý kỳ lạ, trong đó người bị bắt cóc sau một thời gian đã chuyển từ sợ hãi và căm ghét thành thông cảm và quý mến chính đã kẻ bắt cóc mình)
Lại còn vị đại tiên với vẻ mặt của cô vợ nhỏ đang yêu cầu chịu trách nhiệm kia nữa, ai nha má ơi, vỡ mộng rồi!
Buổi tối, sau khi trực tiếp nghe được từ trong miệng Tiểu Tam đủ thứ chuyện, trẫm kinh sợ.
Đại tiên không hổ là đại tiên, được Tiểu Tam chỉ điểm, tự mình phát huy một ít, liền triển khai mãnh liệt theo đuổiThừa tướng của trẫm, biểu hiện cụ thể đây, ban ngày giả vờ ôn nhu, buổi tối tháo thắt lưng thoát y khoe cơ ngực. Thừa tướng bị người ta truy đuổi từ trên trời xuống đến mặt đất, lại đúng cái tuổi này, trong lòng có chút ý nghĩ nhất thời không kiềm chế được cũng là chuyện thường. Người trời cũng không dễ đối phó, biết tên khốn trước mặt kia không kiên trì được bao lâu, liền quyết định ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Sau đó, vào buổi tối kia, Nam Thiên đế quân đã bị chính dây thừng tiên luôn mang bên mình làm cho khốn đốn.
Vốn là hết thảy cũng rất thuận lợi. Nhưng là Thừa tướng dự đoán sai một việc, đó chính là hiện tại y vẫn mang thân thể của người trần thế, một thân thể đầy bệnh tật. Thể lực chống đỡ hết nổi gì đó, đối với một người nam nhân mà nói thì rất mất mặt đó!
Thừa tướng mỹ nhân thể lực chống đỡ hết nổi, trước khi đến bước cuối cùng liền mệt mà gục xuống.
Sau đó, Nam Thiên đế quân vẫn luôn làm bộ giãy dụa vừa để câu dẫn mỹ nhân vừa để tiêu hao thể lực của mỹ nhân quyết đoán kéo đứt sợi dây thừng tiên, thuận lợi dễ dàng…
Trẫm yên lặng che mặt. Sát phôi học được cách dùng kế, thói đời này người làm công tác văn hóa nhã nhặn còn có đường sống sao? Rất bực mình!
Trẫm đi đến Trọng Hoa cung xem xét.
Nhìn thấy đại tiên mặt hồng quang, lại nhìn đến Thừa tướng thần tình xanh xao, trẫm ngộ ra. Thừa tướng à, ngươi nói ngươi sớm theo đại tiên không phải tốt rồi sao, phân cao thấp với người thô kệch không có văn hóa này không phải tự mình tìm phiền phức sao! Đám người thô kệch kia, ỷ vào tay to nhiều lực, có chuyện dã man nào mà không làm được chứ! Tiểu Tam còn dám kháng chỉ không chịu chém chim nhỏ đó! Rõ ràng trẫm mới là lão Đại của hắn! Thừa tướng à, ngươi xem, ngươi còn đánh không lại Tiểu Tam, làm sao lại dám chọn cách thượng đại tiên chứ, rõ ràng Tiểu Tam không đánh trả ngươi còn có thể tự mình biến mình thành mặt mũi bầm dập đó! Phải biết rằng, trước mặt vũ lực tuyệt đối, tất thảy âm mưu quỷ kế đều là hổ giấy nha! Thấy trẫm sáng suốt bao nhiêu không, sớm đã đi theo Tiểu Tam rồi…
Trẫm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với Thừa tướng, hận không thể lập tức ban hôn cho Thừa tướng yêu dấu. Tuy rằng đại tiên có hung bạo, lại vô văn hóa, nhưng bộ dáng thực sự rất được, thân phận lại cao, cũng phù hợp với chức danh Tiết phu nhân đó! Nếu trẫm không lanh mồm lanh miệng trước mặt thiên hạ nói cả đời không nạp hậu cung, trẫm đã có thể lấy Tiểu Tam làm hoàng hậu rồi! Ai, quân vô hí ngôn gì đó thật sự không được, hiện tại trẫm và Tiểu Tam cũng không có danh phận gì, ước hẹn cũng đều phải lén lút đó, rất phiền lòng…
Thừa tướng vô thanh vô tức phê tấu chương.
Trẫm kéo ghế qua ngồi bên cạnh nhìn Thừa tướng phê tấu chương, ánh mắt chuyển từ tấu chương qua tay của Thừa tướng mỹ nhân. Đây chính là tay thần tiên nha, mười ngón tay thon dài kia trông thật đẹp, từ sau khi biết Thừa tướng cũng là thần tiên trẫm còn chưa có sờ qua đâu, Tiểu Tam và đại tiên đề phòng trẫm hệt như đề phòng cướp vậy, rất bực mình.
Tiểu Tam hiện đang bị Thừa tướng trả thù, sáng sớm liền ra khỏi cung bận việc. Đại tiên đang bị Thừa tướng ghi hận, đang ngồi trước cửa cung làm tượng đá. Trước mặt không có ai, cơ hội tốt!
Trẫm vươn một ngón tay ra chọc chọc tay Thừa tướng.
Thừa tướng không có phản ứng.
Trẫm liền đánh bạo sờ soạng một phen.
Thừa tướng quay đầu lại nhoẻn miệng cười với trẫm.
Trẫm nhất thời đã bị nụ cười làm cho hoa mắt, sau đó liền đỏ mặt ngơ ngác.
Sau đó nữa, trẫm phát hiện mình bị một cánh tay lớn xách lên. Sau đó nữa nữa, “vèo” một cái bị ném ra ngoài. Lúc đang bay giữa không trung, trẫm lén dựng thẳng ngón giữa —— mẹ kiếp tên thần tiên đáng chết, uổng công ta xem trọng ngươi, cứ chờ đi, trẫm sẽ đi nói xấu sau lưng ngươi.
Tiểu Tam giữ chặt lấy trẫm, đưa ra sau lưng, cõng đi.
Hoàn hảo hoàn hảo, may mắn Tiểu Tam đến kịp thời, bằng không thì trẫm đã bị người ta ném ra ao sen mà chết rồi!
Trẫm ôm cổ Tiểu Tam quay đầu lại nhe răng với đại tiên. Hừ, Tiểu Tam nói, tên đại tiên hoang tưởng kia không coi ai ra gì lải nhải tưởng tượng đến tương lai, ảo tưởng nhiều nhất chính là được cõng Trọng Hoa nhà bọn họ đi dạo lên tiên giới, đồng thời cướp lấy tiên đan của Thái Thượng Lão Quân, đồng thời trộm quả bàn đào của Vương mẫu nương nương, đồng thời nghe theo góc tường của Nhị Lang Thần…
Muốn cõng Thừa tướng nhà chúng ta? Nằm mơ đi!
Đúng là cuối xuân, ánh nắng ấm áp, trẫm phơi nắng mệt mỏi muốn ngủ, nằm sấp trên lưng Tiểu Tam ngáp một cái.
“Tiểu Tam, ta muốn đi ăn hoành thánh.”
“Được.”
“Còn muốn ăn bánh đường ở nhà bên cạnh.”
“Được.”
“Không được để Tiểu Tứ đánh em gái của ta.”
“…”
Trẫm chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Liêu Tiểu Tam vững vàng cõng trẫm trên lưng, từng bước một chậm rãi đi tới.
======================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: không viết ra được phiên ngoại, không thể thiếu gấm chắp vải thô nữa, quá đập bảng hiệu, dừng ở đây thôi.
~TOÀN VĂN HOÀN~
Tĩnh dạ tứ Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh (Tương Như dịch)
Sàng tiền minh nguyệt quang,
Nghi thị địa thượng sương.
Cử đầu vọng minh nguyệt,
Đê đầu tư cố hương. Đầu giường ánh trăng rọi
Ngỡ mặt đất phủ sương
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ cố hương.
Xuân hiểu Buổi sáng mùa xuân (Tương Như dịch)
Xuân miên bất giác hiểu,
Xứ xứ văn đề điểu.
Dạ lai phong vũ thanh,
Hoa lạc tri đa thiểu? Giấc xuân, sáng chẳng biết;
Khắp nơi chim ríu rít;
Đêm nghe tiếng gió mưa;
Hoa rụng nhiều hay ít?