Xe Đường Thời liền đứng ở trong sân Đường gia.
Anh ngồi ở trong xe, vẫn không có xuống.
Anh xuyên qua cửa kính xe, nương theo đèn trong sân hai nhà, nhìn thấy Cố Khuynh Thành từ xe Tứ Nguyệt đi xuống, bước chân có chút chầm chậm dọc theo đường lát đá Cố Gia, vòng qua cửa sau Cố Gia, trở về đến trong phòng.
Không quá hai phút, Đường Thời nhìn nhìn thấy ngọn đèn gian phòng Cố Khuynh Thành sáng lên.
Cô đã an toàn trở về, anh lại không có chút nào ý tứ xuống xe.
Ban đêm vùng ngoại thành vốn yên tĩnh, Đường Thời cách xe vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang bên ngoài, âm thanh như vậy làm cho đáy lòng anh hiện lên một tia nói không nên lời.
Đường Thời vươn tay, mở radio, bên trong vừa lúc truyền phát một ca khúc được yêu thích.
” Cô ấy không thích tôi, lúc dắt tay quá lạnh lùng, lúc ôm không đủ dựa sát.”
” Cô ấy không thích tôi, lúc nói chuyện không tiếp thu chân thật, lúc trầm mặc lại quá dụng tâm.”
” Tôi biết, cô ấy không thích tôi, ánh mắt của cô ấy nói ra lòng của cô ấy.”
....
” Cô ấy không thích tôi, mặc dù như thế, cô ấy vẫn đi tới trái tim của tôi.”
Không biết có phải âm nhạc quá mức êm tai hay không, cả người Đường Thời đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn chằm chằm chỗ kế bên tay lái, đột nhiên liền giật mình.
Tết âm lịch mười năm trước kia, Cố Khuynh Thành mười sáu tuổi, anh lái xe chở cô đi đỉnh núi đốt pháo hoa.
Đứng ở trên đỉnh núi, vừa lúc có thể nhìn thấy cảnh đêm khu biệt thự phía tây ngoại thành Bắc Kinh, nơi nơi đều là giăng đèn kết hoa, còn có đèn nê ông không ngừng phát sáng, cùng ánh trăng chân trời chiếu rọi, đẹp giống như thiên đường của nhân gian.
Pháo hoa là mình anh đốt, khói lửa cắt qua bầu trời, tách ra phong cảnh rực rỡ.
Cô ngẩng đầu nhìn cảnh đẹp như vậy, cười sạch sẽ mà lại chân thành.
Bởi vì thời tiết có chút lạnh, nán lại không bao lâu hai người liền trở về xe.
Xuyên qua cửa kính xe còn có thể nhìn thấy pháo hoa không ngừng bay lên trời nở rộ.
Trong tích tắc một đóa pháo hoa nở rộ cuối cùng ấy, vừa lúc tiếng đồng hồ báo giờ đếm ngược nghênh đón năm mới.
Xuyên qua tiếng chuông, anh hỏi cô: “ Muốn ước nguyện một cái nguyện vọng năm mới hay không?”
” Được a!” Cô cười tươi gật gật đầu, sau đó nhìn xung quanh một chút, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn anh nói: “Thời, trước kia anh ngồi xe ô tô, phía sau xe ô tô của anh là của em, hiện tại anh đổi thành lái xe, có phải chỗ kế bên tay lái của anh cũng chỉ là của một mình em hay không?”
Ha ha.... Kia không xem như là nguyện vọng năm mới, nhưng mà, anh lại vẫn nhớ nguyện vọng năm mới của cô lúc ấy anh bị cười nhạo ở trong lòng.
Một cái đó là mười năm.
Mười năm qua đi, cái nguyện vọng kia, cũng chỉ có một mình anh nhớ rõ.
Cô thuận miệng nhắc tới, nhưng mà là thề ước cả đời của anh.
Cô là không thương anh đi, cho nên biểu hiện lúc nhìn thấy anh và An Ny quần áo không chỉnh tề mới bình tĩnh như thế.
Cô là không thương anh đi, cho nên những ước định hai người trong lúc đó, chỉ có anh ngây ngốc nhớ kỹ.
Cô là không thương anh đi, từ chuyện ba năm trước kia anh liền biết.
Cô là không thương anh, nhưng mà mặc dù như thế, cô vẫn đi tới tâm của anh.
Anh ngồi ở trong xe, vẫn không có xuống.
Anh xuyên qua cửa kính xe, nương theo đèn trong sân hai nhà, nhìn thấy Cố Khuynh Thành từ xe Tứ Nguyệt đi xuống, bước chân có chút chầm chậm dọc theo đường lát đá Cố Gia, vòng qua cửa sau Cố Gia, trở về đến trong phòng.
Không quá hai phút, Đường Thời nhìn nhìn thấy ngọn đèn gian phòng Cố Khuynh Thành sáng lên.
Cô đã an toàn trở về, anh lại không có chút nào ý tứ xuống xe.
Ban đêm vùng ngoại thành vốn yên tĩnh, Đường Thời cách xe vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang bên ngoài, âm thanh như vậy làm cho đáy lòng anh hiện lên một tia nói không nên lời.
Đường Thời vươn tay, mở radio, bên trong vừa lúc truyền phát một ca khúc được yêu thích.
” Cô ấy không thích tôi, lúc dắt tay quá lạnh lùng, lúc ôm không đủ dựa sát.”
” Cô ấy không thích tôi, lúc nói chuyện không tiếp thu chân thật, lúc trầm mặc lại quá dụng tâm.”
” Tôi biết, cô ấy không thích tôi, ánh mắt của cô ấy nói ra lòng của cô ấy.”
....
” Cô ấy không thích tôi, mặc dù như thế, cô ấy vẫn đi tới trái tim của tôi.”
Không biết có phải âm nhạc quá mức êm tai hay không, cả người Đường Thời đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn chằm chằm chỗ kế bên tay lái, đột nhiên liền giật mình.
Tết âm lịch mười năm trước kia, Cố Khuynh Thành mười sáu tuổi, anh lái xe chở cô đi đỉnh núi đốt pháo hoa.
Đứng ở trên đỉnh núi, vừa lúc có thể nhìn thấy cảnh đêm khu biệt thự phía tây ngoại thành Bắc Kinh, nơi nơi đều là giăng đèn kết hoa, còn có đèn nê ông không ngừng phát sáng, cùng ánh trăng chân trời chiếu rọi, đẹp giống như thiên đường của nhân gian.
Pháo hoa là mình anh đốt, khói lửa cắt qua bầu trời, tách ra phong cảnh rực rỡ.
Cô ngẩng đầu nhìn cảnh đẹp như vậy, cười sạch sẽ mà lại chân thành.
Bởi vì thời tiết có chút lạnh, nán lại không bao lâu hai người liền trở về xe.
Xuyên qua cửa kính xe còn có thể nhìn thấy pháo hoa không ngừng bay lên trời nở rộ.
Trong tích tắc một đóa pháo hoa nở rộ cuối cùng ấy, vừa lúc tiếng đồng hồ báo giờ đếm ngược nghênh đón năm mới.
Xuyên qua tiếng chuông, anh hỏi cô: “ Muốn ước nguyện một cái nguyện vọng năm mới hay không?”
” Được a!” Cô cười tươi gật gật đầu, sau đó nhìn xung quanh một chút, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn anh nói: “Thời, trước kia anh ngồi xe ô tô, phía sau xe ô tô của anh là của em, hiện tại anh đổi thành lái xe, có phải chỗ kế bên tay lái của anh cũng chỉ là của một mình em hay không?”
Ha ha.... Kia không xem như là nguyện vọng năm mới, nhưng mà, anh lại vẫn nhớ nguyện vọng năm mới của cô lúc ấy anh bị cười nhạo ở trong lòng.
Một cái đó là mười năm.
Mười năm qua đi, cái nguyện vọng kia, cũng chỉ có một mình anh nhớ rõ.
Cô thuận miệng nhắc tới, nhưng mà là thề ước cả đời của anh.
Cô là không thương anh đi, cho nên biểu hiện lúc nhìn thấy anh và An Ny quần áo không chỉnh tề mới bình tĩnh như thế.
Cô là không thương anh đi, cho nên những ước định hai người trong lúc đó, chỉ có anh ngây ngốc nhớ kỹ.
Cô là không thương anh đi, từ chuyện ba năm trước kia anh liền biết.
Cô là không thương anh, nhưng mà mặc dù như thế, cô vẫn đi tới tâm của anh.