Sau đó, anh xoay người đi tới phía trước máy nước uống, cầm cái cốc, rót một ly nước, một lần nữa trở về bên giường.
Trước tiên Đường Thời đặt ly nước lên trên chiếc tủ đầu giường, sau đó đem cái hộp trong tay ném tới trước mặt Cố Khuynh Thành, nhàn nhạt mở miệng nói: “Uống đi.”
Cố Khuynh Thành chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, lúc này, cô đã sớm bị lời Đường Thời vừa mới nói, đâm cho mình đầy thương tích, sắc mặt trắng bệch, thời điểm cô thấy rõ ràng hai chữ “Dục Đình” (nhãn hiệu của một loại thuốc tránh thai) trên chiếc hộp Đường Thời ném tới trước mặt mình, trong nháy mắt khuôn mặt Cố Khuynh Thành không còn chút máu nào, ngay cả cánh môi cũng trở nên tái nhợt.
Cô vốn chỉ cho rằng vừa này anh tức giận nên nói lẫy.
Nếu như cô thực sự mang thai, đó cũng không phải là điều anh có thể quyết định.
Đường Gia chắc là sẽ không cho phép cốt nhục Đường Gia lưu lạc bên ngoài, huống chi, Cố Gia cùng Đường Gia là hàng xóm, gạo nấu thành cơm, chung quy Đường Gia cũng sẽ cho cô vào cửa.
Thế nhưng, hiện tại, Đường Thời lại ném cho cô thuốc tránh thai khẩn cấp.
Thì ra những lời vừa nãy của anh, không chỉ là nói một chút thôi, mà là anh thật sự không muốn con của cô!
Đúng như anh nói, cô đúng là rất giỏi mơ tưởng hão huyền!
Chẳng qua cô chỉ là món đồ chơi bị người ta ngủ một lần lại một lần.
Anh tổn thương cô rất nhiều lần, mỗi lần đều ác độc lại tuyệt tình như vậy, không giữ cho cô chút tự trọng nào.
Thế nhưng lúc này đây, thứ anh cho cô không đơn thuần là thương tổn, mà hơn thế còn là chà đạp.
Cố Khuynh Thành cầm thật chặc ga giường dưới thân, hơi rũ mi mắt, nhìn chằm chằm hộp thuốc tránh thai.
Đường Thời nhìn Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm hộp thuốc tránh thai, chậm chạp không có bất kỳ hành động nào, yết hầu hơi cuộn hai cái, hai tay rũ xuống, dùng sức nắm thành quyền, mở miệng nói, vẫn là âm thanh lạnh lẽo không có tình cảm: “Uống thuốc uống, tôi sẽ để cô đi.”
”Như vậy cũng là vì sức khỏe của cô, tuy là thuốc tránh thai có tác dụng phụ, thế nhưng vẫn tốt hơn việc cô thực sự mang thai, rồi phải đi phá thai.”
Phá thai...
Thân thể Cố Khuynh Thành hung hăng run rây, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt.
Cô ở trước mặt anh, chưa bao giờ để cho mình mang theo tình cảm cá nhân.
Thời điểm trước kia, cô là sợ bản thân chọc giận anh, mà lần này, cô là muốn giữ chút tôn nghiêm cho mình.
Coi như là hiện tại cô khổ sở muốn khóc, cô cũng sẽ chỉ khóc khi đã rời khỏi chỗ anh!
Lòng cô rõ ràng, nếu như cô thực sự mang thai, cô đi nói cho người của Đường Gia, đứa bé đi hay ở Đường Thời không thể quyết định.
Đường Gia sẽ không đích thân bóp chết huyết mạch của mình, cũng kiên quyết không cho phép cốt nhục nhà mình lưu lạc ở bên ngoài.
Huống chi, Cố GIa cùng Đường Gia là hàng xóm, gạo nấu thành cơm, Đường Gia chắc chắn sẽ chấp nhận người con dâu này là cô.
Cô cũng biết, bản thân không uống thứ thuốc này, một tháng sau, nếu có mang thai, cô trực tiếp đi tìm Đường Gia, đến lúc đó, cô “mẫu bằng tử quý”, Cố Gia liền được cứu rồi.
Trước tiên Đường Thời đặt ly nước lên trên chiếc tủ đầu giường, sau đó đem cái hộp trong tay ném tới trước mặt Cố Khuynh Thành, nhàn nhạt mở miệng nói: “Uống đi.”
Cố Khuynh Thành chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, lúc này, cô đã sớm bị lời Đường Thời vừa mới nói, đâm cho mình đầy thương tích, sắc mặt trắng bệch, thời điểm cô thấy rõ ràng hai chữ “Dục Đình” (nhãn hiệu của một loại thuốc tránh thai) trên chiếc hộp Đường Thời ném tới trước mặt mình, trong nháy mắt khuôn mặt Cố Khuynh Thành không còn chút máu nào, ngay cả cánh môi cũng trở nên tái nhợt.
Cô vốn chỉ cho rằng vừa này anh tức giận nên nói lẫy.
Nếu như cô thực sự mang thai, đó cũng không phải là điều anh có thể quyết định.
Đường Gia chắc là sẽ không cho phép cốt nhục Đường Gia lưu lạc bên ngoài, huống chi, Cố Gia cùng Đường Gia là hàng xóm, gạo nấu thành cơm, chung quy Đường Gia cũng sẽ cho cô vào cửa.
Thế nhưng, hiện tại, Đường Thời lại ném cho cô thuốc tránh thai khẩn cấp.
Thì ra những lời vừa nãy của anh, không chỉ là nói một chút thôi, mà là anh thật sự không muốn con của cô!
Đúng như anh nói, cô đúng là rất giỏi mơ tưởng hão huyền!
Chẳng qua cô chỉ là món đồ chơi bị người ta ngủ một lần lại một lần.
Anh tổn thương cô rất nhiều lần, mỗi lần đều ác độc lại tuyệt tình như vậy, không giữ cho cô chút tự trọng nào.
Thế nhưng lúc này đây, thứ anh cho cô không đơn thuần là thương tổn, mà hơn thế còn là chà đạp.
Cố Khuynh Thành cầm thật chặc ga giường dưới thân, hơi rũ mi mắt, nhìn chằm chằm hộp thuốc tránh thai.
Đường Thời nhìn Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm hộp thuốc tránh thai, chậm chạp không có bất kỳ hành động nào, yết hầu hơi cuộn hai cái, hai tay rũ xuống, dùng sức nắm thành quyền, mở miệng nói, vẫn là âm thanh lạnh lẽo không có tình cảm: “Uống thuốc uống, tôi sẽ để cô đi.”
”Như vậy cũng là vì sức khỏe của cô, tuy là thuốc tránh thai có tác dụng phụ, thế nhưng vẫn tốt hơn việc cô thực sự mang thai, rồi phải đi phá thai.”
Phá thai...
Thân thể Cố Khuynh Thành hung hăng run rây, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt.
Cô ở trước mặt anh, chưa bao giờ để cho mình mang theo tình cảm cá nhân.
Thời điểm trước kia, cô là sợ bản thân chọc giận anh, mà lần này, cô là muốn giữ chút tôn nghiêm cho mình.
Coi như là hiện tại cô khổ sở muốn khóc, cô cũng sẽ chỉ khóc khi đã rời khỏi chỗ anh!
Lòng cô rõ ràng, nếu như cô thực sự mang thai, cô đi nói cho người của Đường Gia, đứa bé đi hay ở Đường Thời không thể quyết định.
Đường Gia sẽ không đích thân bóp chết huyết mạch của mình, cũng kiên quyết không cho phép cốt nhục nhà mình lưu lạc ở bên ngoài.
Huống chi, Cố GIa cùng Đường Gia là hàng xóm, gạo nấu thành cơm, Đường Gia chắc chắn sẽ chấp nhận người con dâu này là cô.
Cô cũng biết, bản thân không uống thứ thuốc này, một tháng sau, nếu có mang thai, cô trực tiếp đi tìm Đường Gia, đến lúc đó, cô “mẫu bằng tử quý”, Cố Gia liền được cứu rồi.