Tổng thanh tra bộ phận kỹ thuật, cuối cùng bị chỉa vào như sắp khóc, sau khi rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, tin tức hôm nay tâm tình Đường Tổng không tốt, liền lập tức giống như là xì căng đan, nhanh chóng truyền khắp toàn bộ công ty, làm cho tiếp tân lầu một công ty đến khu làm việc tầng chót, tất cả mọi người nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí, rất sợ xuất hiện sơ hở, chạm đến ngòi nổi của Đường Thời, không khí ngột ngạt không gì sánh được...
Cách giờ tan sở còn đến nửa giờ, Trước mặt của thư ký trưởng đã chồng chất đống văn kiện đang cần xử lý khẩn cấp.
Thư ký trưởng ôm văn kiện, đi tới trước cửa phòng Đường Thời, giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Bên trong từ đầu đến cuối không có truyền ra tiếng gì, Thư ký trưởng đánh bạo đẩy cửa, lại phát hiện trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, Đường Thời đã không còn ở chỗ ngồi, mà người đứng ở trước cửa sổ sát đất, không nhúc nhích nhìn chằm chằm ánh chiều tà sắp xuống núi, không biết suy nghĩ cái gì.
Lúc này Đường Thời, không có bộ dạng nóng nảy trước đó, toàn thân cao thấp tràn đầy cao quý thanh nhã trước sau như một, thoạt nhìn giống như công tử phong độ.
Trương Tiểu Tả ôm văn kiện, rón rén đi tới cách xa 3m sau lưng Đường Thời, đứng dừng bước, mở miệng rất nhẹ: "Đường Tổng, đây là văn kiện khẩn cấp đang cần."
Đường Thời đưa lưng về phía Trương Tiểu Tả, không có phản ứng chút nào.
Trương Tiểu Tả ôm văn kiện, đứng tại chỗ, ngay lúc cô cho rằng Đường Thời không có để ý tới mình, thân ảnh của anh bất chợt nhẹ nhàng di động, xoay người, cũng không liếc mắt nhìn Trương Tiểu Tả, trực tiếp đi tới trước bàn làm việc của mình, cầm lấy bút ký tên.
Trương Tiểu Tả vội vã tiến lên, đưa văn kiện lên.
Đường Thời không nói tiếng nào thuần thục ký tên bên trên.
Trương Tiểu Tả nhanh chóng thu thập xong văn kiện: "Đường Tổng, tôi đi ra ngoài trước."
Sau đó liền ôm văn kiện, nhanh chóng xoay người, bỏ trốn mất dạng.
Khi Trương Tiểu Tả giơ tay lên, chuẩn bị đẩy cửa phòng làm việc, sau lưng Đường Thời, bất chợt mở miệng, trong giọng nói lộ ra một vẻ mệt mỏi: "Cố Khuynh Thành nghỉ tới khi nào?"
Trương Tiểu Tả dừng bước, nghiêng đầu qua chỗ khác, không dám nhìn Đường Thời, thành thật trả lời: "Khuynh Thành nói nghỉ bệnh, không nói lúc nào thì đi làm lại."
Bỗng nhiên dừng lại, Trương Tiểu Tả mở miệng hỏi: "Cần bây giờ tôi đi hỏi thăm một chút không?"
"Không cần." Đường Thời thản nhiên mở miệng, trên mặt không chút tâm tình nào.
Trương Tiểu Tả lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc của Đường Thời, sau đó giơ tay lên, sờ sờ buồng tim của mình, lúc này mới dám thật thở phào một cái.
Trong phòng làm việc, Đường Thời nhìn chằm chằm hộp thức ăn đã rửa sạch sẽ để trên bàn trà, sau đó đứng lên, cầm chìa khóa xe, mang theo cái hộp đựng thức ăn, đi ra khỏi phòng làm việc.
Cách giờ tan sở còn đến nửa giờ, Trước mặt của thư ký trưởng đã chồng chất đống văn kiện đang cần xử lý khẩn cấp.
Thư ký trưởng ôm văn kiện, đi tới trước cửa phòng Đường Thời, giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Bên trong từ đầu đến cuối không có truyền ra tiếng gì, Thư ký trưởng đánh bạo đẩy cửa, lại phát hiện trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, Đường Thời đã không còn ở chỗ ngồi, mà người đứng ở trước cửa sổ sát đất, không nhúc nhích nhìn chằm chằm ánh chiều tà sắp xuống núi, không biết suy nghĩ cái gì.
Lúc này Đường Thời, không có bộ dạng nóng nảy trước đó, toàn thân cao thấp tràn đầy cao quý thanh nhã trước sau như một, thoạt nhìn giống như công tử phong độ.
Trương Tiểu Tả ôm văn kiện, rón rén đi tới cách xa 3m sau lưng Đường Thời, đứng dừng bước, mở miệng rất nhẹ: "Đường Tổng, đây là văn kiện khẩn cấp đang cần."
Đường Thời đưa lưng về phía Trương Tiểu Tả, không có phản ứng chút nào.
Trương Tiểu Tả ôm văn kiện, đứng tại chỗ, ngay lúc cô cho rằng Đường Thời không có để ý tới mình, thân ảnh của anh bất chợt nhẹ nhàng di động, xoay người, cũng không liếc mắt nhìn Trương Tiểu Tả, trực tiếp đi tới trước bàn làm việc của mình, cầm lấy bút ký tên.
Trương Tiểu Tả vội vã tiến lên, đưa văn kiện lên.
Đường Thời không nói tiếng nào thuần thục ký tên bên trên.
Trương Tiểu Tả nhanh chóng thu thập xong văn kiện: "Đường Tổng, tôi đi ra ngoài trước."
Sau đó liền ôm văn kiện, nhanh chóng xoay người, bỏ trốn mất dạng.
Khi Trương Tiểu Tả giơ tay lên, chuẩn bị đẩy cửa phòng làm việc, sau lưng Đường Thời, bất chợt mở miệng, trong giọng nói lộ ra một vẻ mệt mỏi: "Cố Khuynh Thành nghỉ tới khi nào?"
Trương Tiểu Tả dừng bước, nghiêng đầu qua chỗ khác, không dám nhìn Đường Thời, thành thật trả lời: "Khuynh Thành nói nghỉ bệnh, không nói lúc nào thì đi làm lại."
Bỗng nhiên dừng lại, Trương Tiểu Tả mở miệng hỏi: "Cần bây giờ tôi đi hỏi thăm một chút không?"
"Không cần." Đường Thời thản nhiên mở miệng, trên mặt không chút tâm tình nào.
Trương Tiểu Tả lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc của Đường Thời, sau đó giơ tay lên, sờ sờ buồng tim của mình, lúc này mới dám thật thở phào một cái.
Trong phòng làm việc, Đường Thời nhìn chằm chằm hộp thức ăn đã rửa sạch sẽ để trên bàn trà, sau đó đứng lên, cầm chìa khóa xe, mang theo cái hộp đựng thức ăn, đi ra khỏi phòng làm việc.