CHo nên chớ đừng nhắc tới dịu dàng.
Cố Khuynh Thành hơi rũ mi mắt xuống, trong đầu vừa mới hiện qua cảnh ở trông phim, hình ảnh nhân vật nam chính và nữ chính ấm áp, càng thêm rõ ràng.
"Khuynh Khuynh? Khuynh Khuynh?" Tiếng Cố phu nhân cắt đứt trầm tư của Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành phục hồi tinh thần, đáy mắt nhìn Cố phu nhân có vẻ hơi mờ mịt, chỉ là tốc độ tim cô đập vô cùng nhanh, dĩ nhiên ở trong đầu cô lại đang ảo tưởng hình ảnh nếu như Đường Thời dịu dàng với cô.
"Nghĩ gì thế? Chuông cửa đang kêu, quản gia đang nấu cơm, con đi mở cửa đi, có thể là ba trở về."
Cố Khuynh Thành che giấu bối rối của mình, "Vâng" một tiếng, vội vã đứng lên, nhanh chóng đi về phía cửa, cũng không có nhìn ra camera theo dõi bên ngoài, cứ thế trực tiếpmở cửa, trong miệng còn hô một tiếng: "Cha."
Lời Cố Khuynh Thành vừa dứt, cô liền bất chợt cắn môi, nhìn chằm chằm người đứng ngoài cửa, sắc mặt lập tức mất đi huyết sắc, tay cô, nắm chặt lấy cửa theo bản năng.
Đường Thời mang theo hộp đựng thức ăn, tư thế thanh nhã đứng ở cửa, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành.
Tâm Cố Khuynh Thành có chút căng thẳng, cô hơi rũ mắt, che lại tầm mắt của mình, không có lên tiếng.
Hai người cứ trầm mặc đứng ở cửa như vậy.
Cố phu nhân lại đợi hồi lâu, cũng không có thấy người đi vào nhà, liền la hỏi một câu: "Khuynh Khuynh, là cha con trở về sao?"
"Khuynh Khuynh?"
Cố phu nhân lê dép, từ trong nhà đi ra, lúc thấy Đường Thời đứng ở ngoài cửa, đầu tiên bà hơi sững sờ, sau đó đáy mắt nổi lên một vẻ vui sướng: "Thì ra là A Thời."
Sau đó, Cố phu nhân liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành, giọng nói có vẻ hơi chút trách cứ: "Khuynh Khuynh, A Thời đến, sao con lại để cậu ấy ở ngoài, cũng không mời người ta vào nhà?"
Cố phu nhân vừa nói, liền ân cần lấy một đôi dép đàn ông đã chuản bị sẵn ra, để ở cửa: "Đi vào ngồi chút đi."
"Cảm ơn bác Cố." Đường Thời lễ phép cúi người, sau đó cởi giày ra, đổi lại dép, đi vào phòng.
Cố phu nhân nhiệt tình chiêu đãi Đường Thời ngồi xuống, tự mình pha trà cho Đường Thời, đưa chén trà tới trước mặt Đường Thời.
Cố Gia và Đường Gia là hàng xóm, tuy Đường Thời bận rộn công việc, thế nhưng thỉnh thoảng Cố phu nhân vẫn sẽ đụng phải Đường Thời, mỗi một lần Đường Thời thấy bà đều lễ độ chào, thế nhưng cũng giới hạn với việc chào, cũng không có nói chuyện với nhau qua nhiều.
Hiện tại bất chợt Đường Thời tới Cố Gia, khiến Cố phu nhân lập tức có vẻ hơi kích động, lôi kéo Đường Thời hỏi rất nhiều thứ.
Cố Khuynh Thành đứng ở cách ghế salon Đường Thời xa nhất, từ đầu đến cuối không nói một câu.
Thái độ của Đường Thời đối với Cố phu nhân rất khách khí đáp, chỉ là ánh mắt, lại thỉnh thoảng hướng sang Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành hơi rũ mi mắt xuống, trong đầu vừa mới hiện qua cảnh ở trông phim, hình ảnh nhân vật nam chính và nữ chính ấm áp, càng thêm rõ ràng.
"Khuynh Khuynh? Khuynh Khuynh?" Tiếng Cố phu nhân cắt đứt trầm tư của Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành phục hồi tinh thần, đáy mắt nhìn Cố phu nhân có vẻ hơi mờ mịt, chỉ là tốc độ tim cô đập vô cùng nhanh, dĩ nhiên ở trong đầu cô lại đang ảo tưởng hình ảnh nếu như Đường Thời dịu dàng với cô.
"Nghĩ gì thế? Chuông cửa đang kêu, quản gia đang nấu cơm, con đi mở cửa đi, có thể là ba trở về."
Cố Khuynh Thành che giấu bối rối của mình, "Vâng" một tiếng, vội vã đứng lên, nhanh chóng đi về phía cửa, cũng không có nhìn ra camera theo dõi bên ngoài, cứ thế trực tiếpmở cửa, trong miệng còn hô một tiếng: "Cha."
Lời Cố Khuynh Thành vừa dứt, cô liền bất chợt cắn môi, nhìn chằm chằm người đứng ngoài cửa, sắc mặt lập tức mất đi huyết sắc, tay cô, nắm chặt lấy cửa theo bản năng.
Đường Thời mang theo hộp đựng thức ăn, tư thế thanh nhã đứng ở cửa, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành.
Tâm Cố Khuynh Thành có chút căng thẳng, cô hơi rũ mắt, che lại tầm mắt của mình, không có lên tiếng.
Hai người cứ trầm mặc đứng ở cửa như vậy.
Cố phu nhân lại đợi hồi lâu, cũng không có thấy người đi vào nhà, liền la hỏi một câu: "Khuynh Khuynh, là cha con trở về sao?"
"Khuynh Khuynh?"
Cố phu nhân lê dép, từ trong nhà đi ra, lúc thấy Đường Thời đứng ở ngoài cửa, đầu tiên bà hơi sững sờ, sau đó đáy mắt nổi lên một vẻ vui sướng: "Thì ra là A Thời."
Sau đó, Cố phu nhân liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành, giọng nói có vẻ hơi chút trách cứ: "Khuynh Khuynh, A Thời đến, sao con lại để cậu ấy ở ngoài, cũng không mời người ta vào nhà?"
Cố phu nhân vừa nói, liền ân cần lấy một đôi dép đàn ông đã chuản bị sẵn ra, để ở cửa: "Đi vào ngồi chút đi."
"Cảm ơn bác Cố." Đường Thời lễ phép cúi người, sau đó cởi giày ra, đổi lại dép, đi vào phòng.
Cố phu nhân nhiệt tình chiêu đãi Đường Thời ngồi xuống, tự mình pha trà cho Đường Thời, đưa chén trà tới trước mặt Đường Thời.
Cố Gia và Đường Gia là hàng xóm, tuy Đường Thời bận rộn công việc, thế nhưng thỉnh thoảng Cố phu nhân vẫn sẽ đụng phải Đường Thời, mỗi một lần Đường Thời thấy bà đều lễ độ chào, thế nhưng cũng giới hạn với việc chào, cũng không có nói chuyện với nhau qua nhiều.
Hiện tại bất chợt Đường Thời tới Cố Gia, khiến Cố phu nhân lập tức có vẻ hơi kích động, lôi kéo Đường Thời hỏi rất nhiều thứ.
Cố Khuynh Thành đứng ở cách ghế salon Đường Thời xa nhất, từ đầu đến cuối không nói một câu.
Thái độ của Đường Thời đối với Cố phu nhân rất khách khí đáp, chỉ là ánh mắt, lại thỉnh thoảng hướng sang Cố Khuynh Thành.