Lúc này Cố Khuynh Thành mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thiếu Cố Chính Nam nói chuyện cùng Đường Thời, trong phòng ăn có vẻ có chút trống vắng.
Cố Khuynh Thành sợ đáy lòng Đường Thời khinh thường cha mình, vẫn là lên tiếng, giải thích một chút: “ Vừa rồi cha em chỉ là thuận miệng nói như thế, anh không cần nghĩ nhiều.”
Đường Thời vô cùng thông minh, Cố Chính Nam ám chỉ anh đều biết.
Ngay cả Cố Khuynh Thành vẫn yên lặng ngồi ăn cơm ở bên cạnh mình vì sao sẽ đột nhiên oán giận cha mình anh cũng biết.
Bất quá chính là cô cho rằng anh sẽ không giúp đỡ Cố Gia, sợ mình lên tiếng từ chối tổn thương mặt mũi cha cô cho nên mới cướp đoạt trước một bước chuyển hướng đề tài, trực tiếp không cho mình mở miệng nói chuyện.
Cô vĩnh viễn đều là như thế này, dùng phương thức của mình, cố gắng đi tranh thủ có thể gả cho anh, có thể dựa vào quan hệ như vậy để cho Cố Gia được người ngửa mặt trông lên, để cho Cố Gia thăng quan tiến chức vùn vụt, cô chưa từng tìm đến anh trực tiếp mở miệng nói rõ ràng với anh để cho anh giúp đỡ.
Giống như là hiện tại, sự nghiệp Cố Gia rối tinh rối mù, tràn đầy nguy cơ, lo lắng vay xung quanh lại trước sau chưa hề vay anh.
Một đêm sinh nhật anh kia, anh đã chủ động mở miệng hỏi cô “Cố Gia hiện tại rất tệ?”
Cô cũng chỉ lặng yên không một tiếng động đổi đề tài, chưa từng mở miệng nói một câu với anh, Cố Gia hiện tại cực kỳ cần tiền bạc.
Anh bất quá chính là hi vọng thời điểm cô khó khăn có thể mở miệng cầu cứu với anh, nhưng mà cô từ đầu đến cuối không có.
Ba năm trước đây chưa từng có, ba năm sau vẫn như cũ.
Đáy lòng cô, cô muốn không phải một người chồng, một cái hôn nhân, một gia đình, cô muốn bất quá là một quan hệ thông gia, một cái khế ước, một lần hợp tác.
Đường Thời chậm chạp chưa hề mở miệng, để cho Cố Khuynh Thành không biết trong lòng anh rốt cuộc là tin mình nói, hay là mình giải thích biến thành che dấu, cho nên cô trực tiếp ngậm miệng lại, chỉ là thân thể căng thẳng, quy củ đoan chính ngồi ở ghế ăn cơm.
Không biết rốt cuộc qua bao lâu, Đường Thời hơi hơi giật giật cổ tay của mình, nhìn thoáng qua thời gian, sau đó đứng lên nói: “Thời gian không còn sớm, tôi nên trở về nhà rồi.”
Cố Khuynh Thành đột nhiên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Đường Thời một cái, rất nhanh liền chuyển đi tầm mắt gật gật đầu, “A...” một tiếng.
Đường Thời đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành một hồi, sau đó liền cất bước đi ra khỏi nhà ăn.
Cố Khuynh Thành đi theo sau lưng anh.
Cố phu nhân chuẩn bị nước nóng cho Cố Chính Nam tắm xong, đi ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc Đường Thời cầm lấy áo khoác tây trang của mình: “A Thời, cháu không ngồi thêm chút nữa sao?”
” Không được, thời gian không còn sớm rồi.”
”Vậy Khuynh Khuynh, con đi tiễn A Thời.” Cố phu nhân tự mình đưa Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành ra cửa phòng, tiếp tục nói một câu với Đường Thời: “A Thời, có thời gian đến đây chơi nhiều một chút.”
” Cháu biết rồi, Cố bác gái, tạm biệt.”
” Tạm biệt.”
Thiếu Cố Chính Nam nói chuyện cùng Đường Thời, trong phòng ăn có vẻ có chút trống vắng.
Cố Khuynh Thành sợ đáy lòng Đường Thời khinh thường cha mình, vẫn là lên tiếng, giải thích một chút: “ Vừa rồi cha em chỉ là thuận miệng nói như thế, anh không cần nghĩ nhiều.”
Đường Thời vô cùng thông minh, Cố Chính Nam ám chỉ anh đều biết.
Ngay cả Cố Khuynh Thành vẫn yên lặng ngồi ăn cơm ở bên cạnh mình vì sao sẽ đột nhiên oán giận cha mình anh cũng biết.
Bất quá chính là cô cho rằng anh sẽ không giúp đỡ Cố Gia, sợ mình lên tiếng từ chối tổn thương mặt mũi cha cô cho nên mới cướp đoạt trước một bước chuyển hướng đề tài, trực tiếp không cho mình mở miệng nói chuyện.
Cô vĩnh viễn đều là như thế này, dùng phương thức của mình, cố gắng đi tranh thủ có thể gả cho anh, có thể dựa vào quan hệ như vậy để cho Cố Gia được người ngửa mặt trông lên, để cho Cố Gia thăng quan tiến chức vùn vụt, cô chưa từng tìm đến anh trực tiếp mở miệng nói rõ ràng với anh để cho anh giúp đỡ.
Giống như là hiện tại, sự nghiệp Cố Gia rối tinh rối mù, tràn đầy nguy cơ, lo lắng vay xung quanh lại trước sau chưa hề vay anh.
Một đêm sinh nhật anh kia, anh đã chủ động mở miệng hỏi cô “Cố Gia hiện tại rất tệ?”
Cô cũng chỉ lặng yên không một tiếng động đổi đề tài, chưa từng mở miệng nói một câu với anh, Cố Gia hiện tại cực kỳ cần tiền bạc.
Anh bất quá chính là hi vọng thời điểm cô khó khăn có thể mở miệng cầu cứu với anh, nhưng mà cô từ đầu đến cuối không có.
Ba năm trước đây chưa từng có, ba năm sau vẫn như cũ.
Đáy lòng cô, cô muốn không phải một người chồng, một cái hôn nhân, một gia đình, cô muốn bất quá là một quan hệ thông gia, một cái khế ước, một lần hợp tác.
Đường Thời chậm chạp chưa hề mở miệng, để cho Cố Khuynh Thành không biết trong lòng anh rốt cuộc là tin mình nói, hay là mình giải thích biến thành che dấu, cho nên cô trực tiếp ngậm miệng lại, chỉ là thân thể căng thẳng, quy củ đoan chính ngồi ở ghế ăn cơm.
Không biết rốt cuộc qua bao lâu, Đường Thời hơi hơi giật giật cổ tay của mình, nhìn thoáng qua thời gian, sau đó đứng lên nói: “Thời gian không còn sớm, tôi nên trở về nhà rồi.”
Cố Khuynh Thành đột nhiên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Đường Thời một cái, rất nhanh liền chuyển đi tầm mắt gật gật đầu, “A...” một tiếng.
Đường Thời đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành một hồi, sau đó liền cất bước đi ra khỏi nhà ăn.
Cố Khuynh Thành đi theo sau lưng anh.
Cố phu nhân chuẩn bị nước nóng cho Cố Chính Nam tắm xong, đi ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc Đường Thời cầm lấy áo khoác tây trang của mình: “A Thời, cháu không ngồi thêm chút nữa sao?”
” Không được, thời gian không còn sớm rồi.”
”Vậy Khuynh Khuynh, con đi tiễn A Thời.” Cố phu nhân tự mình đưa Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành ra cửa phòng, tiếp tục nói một câu với Đường Thời: “A Thời, có thời gian đến đây chơi nhiều một chút.”
” Cháu biết rồi, Cố bác gái, tạm biệt.”
” Tạm biệt.”