Đường Thời đặt cốc nước ở trên bàn cạnh giường bệnh, lấy số thuốc mà bác sĩ kê đơn ra, đưa cho Cố Khuynh Thành trên giường, thản nhiên mở miệng: “Trước tiên thuốc uống đi.
Từ khi Cố Khuynh Thành bị ngã bị thương được Đường Thời ôm lấy trở đi, coi như trên đường mở miệng nói mình không cần nằm viện, thì vẫn luôn nhắm mắt lại, để trốn tránh Đường Thời.
Hiện tại người đàn ông bất chợt kêu cô uống thuốc, nhịp tim Cố Khuynh Thành chợt tăng tốc, tay cô giấu trong đệm chăn, theo bản năng cầm lấy ga đệp.
Đường Thời nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành không có phản ứng, anh biết cô không ngủ, chỉ là không muốn nhìn anh.
Đường Thời rũ mi mắt nhìn thuốc trong lòng bàn tay mình, đi về phía trước hai bước, vươn tay, đẩy đẩy Cố Khuynh Thành.
Lông mi Cố Khuynh Thành, bởi vì Đường Thời đụng vào, run mạnh hai cái, ngay cả thân thể đều đcũng run theo.
“Uống thuốc.” lúc này lời người đàn ông mở miệng, ngắn gọn mà lạnh lẽo.
Cố Khuynh Thành biết, đây là tượng trưng Đường Thời mất hứng, cô thực sự rất muốn cứ giả bộ ngủ như vậy, thế nhưng, cô lại cảm giác được một cách rõ ràng là người đàn ông ngồi ở bên giường, vươn tay, nắm cánh tay cô, giống như chuẩn bị ôm cô, tự mình mớm cô uống thuốc.
Cố Khuynh Thành vội vã mở mắt, cơ thể hơi tránh một chút, tránh được cánh tay Đường Thời, tự mình ngồi dậy.
Đường Thời nhìn tay của mình thất bại, sau đó lạnh nhạt rút về, đưa thuốc ơ trong tay kia cho Cố Khuynh Thành: “Há mồm.”
Thân thể Cố Khuynh Thành run run một cái, cánh môi hơi mấp máy, không có há miệng để cho Đường Thời đút thuốc, ngược lại vươn tay, lấy thuốc từ trong tay của Đường Thời, cầmtrong lòng bàn tay của mình.
Rõ ràng Cố Khuynh Thành cảm giác được quanh thân người đàn ông có khí tức lạnh lẽo, cô ngẩng đầu theo bản năng, liếc mắt Đường Thời một cái, phát hiện trên gương mặt thanh nhã của Đường Thời, phảng phất kết một tầng băng.
Ly nước trên bàn sau lưng Đường Thời, cô vốn muốn anh đưa một cái, lại không dám nói câu nào, chỉ là cắn cắn môi, lặng lẽ vươn tay, vòng qua phía sau Đường Thời, lấy cốc trên tủ đầu giường.
Đường Thời nhìn cô không nói tiếng nào, mi tâm cau lại, cuối cùng vẫn đè nặng không vui trong cơ thể, xoay người, cần cốc nước lên, đưa tới trước mặt Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành không ngờ Đường Thời lại chuyển ly nước cho mình, cô hơi kinh ngạc liếc mắt Đường Thời một cái, sau đó tiếp nhận cốc nước Đường Thời đưa, nhanh chóng cho thuốc vào trong miệng.
Đường Thời vẫn luônnhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, ánh mắt của anh, ôn hoà, lại làm cho ngón tay Cố Khuynh Thành có chút run rẩy, đưa cốc lên miệng, nuốt thuốc vào.
Cô và Đường Thời chỉ mới ở cùng một chỗ uống thuốc mà thôi, cô đã cảm giác mình bị đè nén sắp hỏng, nếu như ngây người một đêm...
Cố Khuynh Thành nghĩ cũng không dám nghĩ, cô yên lặng đem lấy cốc nước ra, mở mắt liếc mắt nhìn Đường Thời, sau đó cân nhắc lời nói một chút, tìm mộtlời lẽ tri thức hiểu lễ nói: “Bữa tiệc còn chưa có kết thúc, anh có muốn trở về hay không, dù sao anh là ông chủ.”
Đường Thời không phải người ngu, sao nghe không hiểu ý phía sau lời của Cố Khuynh Thành, cất giấu hàm nghĩa chính, là đuổi anh đi!
Từ khi Cố Khuynh Thành bị ngã bị thương được Đường Thời ôm lấy trở đi, coi như trên đường mở miệng nói mình không cần nằm viện, thì vẫn luôn nhắm mắt lại, để trốn tránh Đường Thời.
Hiện tại người đàn ông bất chợt kêu cô uống thuốc, nhịp tim Cố Khuynh Thành chợt tăng tốc, tay cô giấu trong đệm chăn, theo bản năng cầm lấy ga đệp.
Đường Thời nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành không có phản ứng, anh biết cô không ngủ, chỉ là không muốn nhìn anh.
Đường Thời rũ mi mắt nhìn thuốc trong lòng bàn tay mình, đi về phía trước hai bước, vươn tay, đẩy đẩy Cố Khuynh Thành.
Lông mi Cố Khuynh Thành, bởi vì Đường Thời đụng vào, run mạnh hai cái, ngay cả thân thể đều đcũng run theo.
“Uống thuốc.” lúc này lời người đàn ông mở miệng, ngắn gọn mà lạnh lẽo.
Cố Khuynh Thành biết, đây là tượng trưng Đường Thời mất hứng, cô thực sự rất muốn cứ giả bộ ngủ như vậy, thế nhưng, cô lại cảm giác được một cách rõ ràng là người đàn ông ngồi ở bên giường, vươn tay, nắm cánh tay cô, giống như chuẩn bị ôm cô, tự mình mớm cô uống thuốc.
Cố Khuynh Thành vội vã mở mắt, cơ thể hơi tránh một chút, tránh được cánh tay Đường Thời, tự mình ngồi dậy.
Đường Thời nhìn tay của mình thất bại, sau đó lạnh nhạt rút về, đưa thuốc ơ trong tay kia cho Cố Khuynh Thành: “Há mồm.”
Thân thể Cố Khuynh Thành run run một cái, cánh môi hơi mấp máy, không có há miệng để cho Đường Thời đút thuốc, ngược lại vươn tay, lấy thuốc từ trong tay của Đường Thời, cầmtrong lòng bàn tay của mình.
Rõ ràng Cố Khuynh Thành cảm giác được quanh thân người đàn ông có khí tức lạnh lẽo, cô ngẩng đầu theo bản năng, liếc mắt Đường Thời một cái, phát hiện trên gương mặt thanh nhã của Đường Thời, phảng phất kết một tầng băng.
Ly nước trên bàn sau lưng Đường Thời, cô vốn muốn anh đưa một cái, lại không dám nói câu nào, chỉ là cắn cắn môi, lặng lẽ vươn tay, vòng qua phía sau Đường Thời, lấy cốc trên tủ đầu giường.
Đường Thời nhìn cô không nói tiếng nào, mi tâm cau lại, cuối cùng vẫn đè nặng không vui trong cơ thể, xoay người, cần cốc nước lên, đưa tới trước mặt Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành không ngờ Đường Thời lại chuyển ly nước cho mình, cô hơi kinh ngạc liếc mắt Đường Thời một cái, sau đó tiếp nhận cốc nước Đường Thời đưa, nhanh chóng cho thuốc vào trong miệng.
Đường Thời vẫn luônnhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, ánh mắt của anh, ôn hoà, lại làm cho ngón tay Cố Khuynh Thành có chút run rẩy, đưa cốc lên miệng, nuốt thuốc vào.
Cô và Đường Thời chỉ mới ở cùng một chỗ uống thuốc mà thôi, cô đã cảm giác mình bị đè nén sắp hỏng, nếu như ngây người một đêm...
Cố Khuynh Thành nghĩ cũng không dám nghĩ, cô yên lặng đem lấy cốc nước ra, mở mắt liếc mắt nhìn Đường Thời, sau đó cân nhắc lời nói một chút, tìm mộtlời lẽ tri thức hiểu lễ nói: “Bữa tiệc còn chưa có kết thúc, anh có muốn trở về hay không, dù sao anh là ông chủ.”
Đường Thời không phải người ngu, sao nghe không hiểu ý phía sau lời của Cố Khuynh Thành, cất giấu hàm nghĩa chính, là đuổi anh đi!