Anh chậm rãi nghiêng đầu, đột nhiên áp cái mũi vào chỗ gáy của cô, dùng lực ngửi, ngửi ngửi xong anh lại đột nhiên đứng lên, kéo Cố Khuynh Thành vào trong phòng tắm, sau đó đẩy cô đến chỗ phía dưới vòi sen, không phân tốt xấu lấy nước rào rào hất về phía trên người cô.
Nước trong vòi là lạnh giá, toàn thân Cố Khuynh Thành lạnh run rẩy, cô theo bản năng hướng bên cạnh trốn.
Đường Thời lại níu chặt cô, cầm nước dội toàn thân cô từ trên xuống dưới một lần, sau đó một lần nữa kéo cô vào trong lòng mình dán vào cổ ướt sũng của cô tỉ mỉ ngửi hai lần, lúc này mới nhẹ giọng nói một câu: “ Hết rồi.”
Những lời này anh nói có chút quái lạ, Cố Khuynh Thành nghe hoàn toàn không hiểu, cô run cầm cập nghiêng đầu nhìn thoáng qua Đường Thời, Đường Thời lại cầm lấy tay cô đi ra khỏi phòng tắm, đè cô ngã xuống giường lần nữa.
Trên người cô và anh đều là ướt chèm nhẹp, rất nhanh đệm liền bị ẩm ướt.
Quần áo Cố Khuynh Thành bởi vì dính nước cho nên dính ở trên người, Đường Thời vươn tay cởi hồi lâu, cởi không xong cuối cùng anh như là phát tiết cái gì hung hăng từ cổ áo của cô dùng lực xé, cầm quần áo trực tiếp xé ra, sau đó lập tức nhìn thấy nội y của cô vậy mà cũng là màu xanh da trời, anh cảm thấy một ngọn lửa từ trong thân thể mình bắt đầu nhanh chóng phóng to, anh hung ác đi thẳng vào vấn đề, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành mở miệng nói: “ Cô có biết hay không, cô mặc quần áo màu lam xấu xí muốn chết!”
Anh không phải vẫn thích màu lam sao?
Vì sao cô mặc màu lam anh đã nói cô xấu xí muốn chết?
Đúng vậy a, anh chán ghét cô, cho nên màu lam anh thích mặc ở trên người cô đều bị trở thành làm bẩn.
Dù sao cô đã quen trào phúng của anh, không phải sao?
Trào phúng khó nghe cô đã nghe qua, những lời này tính là cái gì?
Cố Khuynh Thành làm bộ như không có nghe thấy Đường Thời nói, chỉ nhắm mắt lại không rên một tiếng.
Biểu tình thờ ơ như vậy của cô làm cho lực đạo Đường Thời vừa ngoan vừa nặng, Cố Khuynh Thành chỉ cảm thấy có vô số đau đớn ở trong thân thể mình quay cuồng không ngừng, tay cô dùng lực nắm chặt khăn trải giường dưới thân.
Nhưng mà cuối cùng hy vọng của cô chỉ là xa vời, cô còn chưa nhờ khăn trải giường giảm bớt đau đớn, người đàn ông lại đột nhiên nắm hai tay cô, cầm quần áo bị anh xé hư của cô hung hăng buộc cổ tay cô.
Sau đó anh giống như là điên rồi, hung hăng hành hạ cô.
Chuyện như vậy mặc kệ anh cho cô nhiều khó chịu, cho tới bây giờ cô cũng không có biểu hiện ra một chút khó chịu.
Giống như là lúc này, cô rõ ràng không dễ chịu lại còn cố gắng xem nhẹ thân thể khó chịu, nói cho mình nếu cô đã đáp ứng mẹ mình đến đây, cô nên sắm vai nhân vật như vậy.
Nước trong vòi là lạnh giá, toàn thân Cố Khuynh Thành lạnh run rẩy, cô theo bản năng hướng bên cạnh trốn.
Đường Thời lại níu chặt cô, cầm nước dội toàn thân cô từ trên xuống dưới một lần, sau đó một lần nữa kéo cô vào trong lòng mình dán vào cổ ướt sũng của cô tỉ mỉ ngửi hai lần, lúc này mới nhẹ giọng nói một câu: “ Hết rồi.”
Những lời này anh nói có chút quái lạ, Cố Khuynh Thành nghe hoàn toàn không hiểu, cô run cầm cập nghiêng đầu nhìn thoáng qua Đường Thời, Đường Thời lại cầm lấy tay cô đi ra khỏi phòng tắm, đè cô ngã xuống giường lần nữa.
Trên người cô và anh đều là ướt chèm nhẹp, rất nhanh đệm liền bị ẩm ướt.
Quần áo Cố Khuynh Thành bởi vì dính nước cho nên dính ở trên người, Đường Thời vươn tay cởi hồi lâu, cởi không xong cuối cùng anh như là phát tiết cái gì hung hăng từ cổ áo của cô dùng lực xé, cầm quần áo trực tiếp xé ra, sau đó lập tức nhìn thấy nội y của cô vậy mà cũng là màu xanh da trời, anh cảm thấy một ngọn lửa từ trong thân thể mình bắt đầu nhanh chóng phóng to, anh hung ác đi thẳng vào vấn đề, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành mở miệng nói: “ Cô có biết hay không, cô mặc quần áo màu lam xấu xí muốn chết!”
Anh không phải vẫn thích màu lam sao?
Vì sao cô mặc màu lam anh đã nói cô xấu xí muốn chết?
Đúng vậy a, anh chán ghét cô, cho nên màu lam anh thích mặc ở trên người cô đều bị trở thành làm bẩn.
Dù sao cô đã quen trào phúng của anh, không phải sao?
Trào phúng khó nghe cô đã nghe qua, những lời này tính là cái gì?
Cố Khuynh Thành làm bộ như không có nghe thấy Đường Thời nói, chỉ nhắm mắt lại không rên một tiếng.
Biểu tình thờ ơ như vậy của cô làm cho lực đạo Đường Thời vừa ngoan vừa nặng, Cố Khuynh Thành chỉ cảm thấy có vô số đau đớn ở trong thân thể mình quay cuồng không ngừng, tay cô dùng lực nắm chặt khăn trải giường dưới thân.
Nhưng mà cuối cùng hy vọng của cô chỉ là xa vời, cô còn chưa nhờ khăn trải giường giảm bớt đau đớn, người đàn ông lại đột nhiên nắm hai tay cô, cầm quần áo bị anh xé hư của cô hung hăng buộc cổ tay cô.
Sau đó anh giống như là điên rồi, hung hăng hành hạ cô.
Chuyện như vậy mặc kệ anh cho cô nhiều khó chịu, cho tới bây giờ cô cũng không có biểu hiện ra một chút khó chịu.
Giống như là lúc này, cô rõ ràng không dễ chịu lại còn cố gắng xem nhẹ thân thể khó chịu, nói cho mình nếu cô đã đáp ứng mẹ mình đến đây, cô nên sắm vai nhân vật như vậy.