Editor: Quỳnh Nguyễn
Cánh môi Đường Thời dán ở mi tâm Cố Khuynh Thành thật lâu, sau đó lại đột nhiên rời khỏi, giống như cô gái trên giường là độc dược trí mạng, nhanh chóng đứng lên đi ra phòng ngủ của cô.
Đường Thời đóng cửa phòng, dựa vào vách tường bên cạnh, thở một hơi như là muốn phát tiết cỗ nhớ nhung trong cơ thể mình.
Phòng ngủ của anh ẩm ướt, không muốn tìm người trở lại thay đổi, sợ làm cô giật mình tỉnh giấc.
Anh trên ghế sofa trong phòng khách tùy ý mở ti vi, muốn mượn ti vi dời đi cỗ tà niệm kia.
Nhưng mà anh chăm chú xem tivi, trong đầu đều muốn Cố Khuynh Thành ở trong phòng, càng muốn, Đường Thời càng cảm thấy mình không thể chịu đựng được.
Anh đi đến chỗ ban công phòng khách, nhờ gió lạnh nhưng vẫn không thể để cho mình bình tĩnh lại như cũ.
Chỉ cần đẩy cửa ra, anh có thể đụng tay đến.
Huống chi, anh đã từng cùng cô cũng không phải chưa từng có.
Nhưng mà anh cũng không muốn quấy nhiễu an tĩnh cùng dễ chịu của cô lúc này.
Đường Thời đứng ở trên sân thượng một hồi, cuối cùng xoay người cầm lấy áo khoác mình xoay người đi ra khỏi phòng.
Đường Thời đứng ở ven đường lưng chừng núi, thời điểm chờ xe ngắm cảnh, gọi điện thoại cho lái xe để cho cho anh ta mang một bộ quần áo từ trong ra ngoài cho Cố Khuynh Thành đưa đến Hồng Viên.
Sau đó gọi một cuộc điện thoại cho Tô Niên Hoa hỏi bọn họ ở nơi nào, sau đó nói một câu ngắn gọn trong điện thoại “Chờ tôi”, trực tiếp cúp điện thoại, để cho quản lí Hồng Viên lái xe trực tiếp đưa mình đi câu lạc bộ Kinh Thành.
----
Trong phòng được bao 001 câu lạc bộ Kinh Thành, xa hoa truỵ lạc giọng hát lượn lờ.
Tô Niên Hoa cắt điện thoại trở lại trong phòng được bao, trực tiếp đi tới trước người hát, lập tức tắt âm nhạc, ngắt lời Lục Nhiên cùng một cái cô nàng quần áo con thỏ thâm tình khẩn thiết hát đối đáp.
” Dựa vào, lão ngũ, cậu muốn tạo phản à!” Lục Nhiên nổi nóng ném micro xuống, cuốn cuốn tay áo một bộ muốn xông lên đánh nhau cùng Tô Niên Hoa.
Tô Niên Hoa hoàn toàn không để ý đến Lục Nhiên, biểu tình nặng nề ném một câu: “ Anh tôi vừa mới gọi điện thoại đến đây.”
Người một phòng nháy mắt yên tĩnh trở lại, mọi người đồng loạt nhìn Tô Niên Hoa.
” Anh tôi sắp đến, lão ngũ vẻ mặt cậu là cái ý tứ gì, không chào đón anh tôi, tôi chụp ảnh cho anh tôi xem...”
Lâm Cảnh Thần uống rượu có chút không phản ứng kịp, vừa vui cười vừa lấy ra điện thoại di động, thời điểm anh ta đang chuẩn bị chụp ảnh, nhìn thấy thời gian trên đáo di động là ngày mười tháng này, nhất thời lập tức đứng lên nói: “ Anh tôi lát nữa đến đây?”
Lục Nhiên khoát tay, cô nàng phục vụ mặc quần áo con thỏ trong phòng đều chạy ra ngoài.
Cánh môi Đường Thời dán ở mi tâm Cố Khuynh Thành thật lâu, sau đó lại đột nhiên rời khỏi, giống như cô gái trên giường là độc dược trí mạng, nhanh chóng đứng lên đi ra phòng ngủ của cô.
Đường Thời đóng cửa phòng, dựa vào vách tường bên cạnh, thở một hơi như là muốn phát tiết cỗ nhớ nhung trong cơ thể mình.
Phòng ngủ của anh ẩm ướt, không muốn tìm người trở lại thay đổi, sợ làm cô giật mình tỉnh giấc.
Anh trên ghế sofa trong phòng khách tùy ý mở ti vi, muốn mượn ti vi dời đi cỗ tà niệm kia.
Nhưng mà anh chăm chú xem tivi, trong đầu đều muốn Cố Khuynh Thành ở trong phòng, càng muốn, Đường Thời càng cảm thấy mình không thể chịu đựng được.
Anh đi đến chỗ ban công phòng khách, nhờ gió lạnh nhưng vẫn không thể để cho mình bình tĩnh lại như cũ.
Chỉ cần đẩy cửa ra, anh có thể đụng tay đến.
Huống chi, anh đã từng cùng cô cũng không phải chưa từng có.
Nhưng mà anh cũng không muốn quấy nhiễu an tĩnh cùng dễ chịu của cô lúc này.
Đường Thời đứng ở trên sân thượng một hồi, cuối cùng xoay người cầm lấy áo khoác mình xoay người đi ra khỏi phòng.
Đường Thời đứng ở ven đường lưng chừng núi, thời điểm chờ xe ngắm cảnh, gọi điện thoại cho lái xe để cho cho anh ta mang một bộ quần áo từ trong ra ngoài cho Cố Khuynh Thành đưa đến Hồng Viên.
Sau đó gọi một cuộc điện thoại cho Tô Niên Hoa hỏi bọn họ ở nơi nào, sau đó nói một câu ngắn gọn trong điện thoại “Chờ tôi”, trực tiếp cúp điện thoại, để cho quản lí Hồng Viên lái xe trực tiếp đưa mình đi câu lạc bộ Kinh Thành.
----
Trong phòng được bao 001 câu lạc bộ Kinh Thành, xa hoa truỵ lạc giọng hát lượn lờ.
Tô Niên Hoa cắt điện thoại trở lại trong phòng được bao, trực tiếp đi tới trước người hát, lập tức tắt âm nhạc, ngắt lời Lục Nhiên cùng một cái cô nàng quần áo con thỏ thâm tình khẩn thiết hát đối đáp.
” Dựa vào, lão ngũ, cậu muốn tạo phản à!” Lục Nhiên nổi nóng ném micro xuống, cuốn cuốn tay áo một bộ muốn xông lên đánh nhau cùng Tô Niên Hoa.
Tô Niên Hoa hoàn toàn không để ý đến Lục Nhiên, biểu tình nặng nề ném một câu: “ Anh tôi vừa mới gọi điện thoại đến đây.”
Người một phòng nháy mắt yên tĩnh trở lại, mọi người đồng loạt nhìn Tô Niên Hoa.
” Anh tôi sắp đến, lão ngũ vẻ mặt cậu là cái ý tứ gì, không chào đón anh tôi, tôi chụp ảnh cho anh tôi xem...”
Lâm Cảnh Thần uống rượu có chút không phản ứng kịp, vừa vui cười vừa lấy ra điện thoại di động, thời điểm anh ta đang chuẩn bị chụp ảnh, nhìn thấy thời gian trên đáo di động là ngày mười tháng này, nhất thời lập tức đứng lên nói: “ Anh tôi lát nữa đến đây?”
Lục Nhiên khoát tay, cô nàng phục vụ mặc quần áo con thỏ trong phòng đều chạy ra ngoài.