Lúc cô nghe được câu nói kia của Đường Thời, ý niệm đầu tiên của cô, chính là xoay người trở lại chỗ ngồi của mình, chờ mạng nội bộ khôi phục bình thường, lửa giận của Đường Thời tiêu giảm, mới đi tìm anh ký tên.
Thế nhưng, Cố Khuynh Thành còn chưa kịp xoay người, Đường Thời đã ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp rơi vào trên người của cô.
Cố Khuynh Thành âm thầm khẽ cắn môi, sau đó cầm thật chặt lấy văn kiện, cất bước, chậm rì rì đi tới trước bàn làm việc của Đường Thời.
Cố Khuynh Thành lặng yên không tiếng động đánh giá Đường Thời mặt không đổi sắc, sau đó hai tay đem văn kiện đưa lên, nhẹ giọng nói:“Đường Tổng, đây là một văn kiện khẩn cấp, cần anh ký tên bây giờ.”
Cố Khuynh Thành nói xong, toàn thân đều căng thẳng.
Ánh mắt thẳng tắp Đường Thời nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, lúc Cố Khuynh Thành cho rằng người đàn ông này bởi vì bộ kỹ thuật dấy lên lửa giận, sẽ lan đến ở trên người mình, Đường Thời lại vươn tay, rút đi văn kiện trong tay của cô, tùy ý lật xem hai cái, sau đó cầm bút sọat soạt ký tên của mình.
Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm Đường Thời, trong nháy mắt ngây ngốc tại chỗ.
Thời điểm trước kia, anh bởi vì một sự tình không vui, Thư ký Trưởng thông tri anh muốn mời anh dự họp hội nghị khẩn cấp, anh cũng giận dữ mắng mỏ Thư ký Trưởng, hiện tại anh lại không hề có tí lửa giận nào kí tên cho cô?
Đường Thời ký tên xong, chứng kiến cô gái trước mặt mình lại đứng im một lúc, liền ngẩng đầu nhìn về phía Cố Khuynh Thành, phát hiện cô dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn mình, một bộ ngơ ngác.
Đường Thời vốn còn vì bộ kỹ thuật làm cho phiền não, trong nháy mắt tiêu tan thành mây khói, nhìn lại mắt Cố Khuynh Thành, khóe môi nhịn không được liền cong lên.
Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng đập đập bàn, phát ra vài đạo âm thanh.
Cố Khuynh Thành lúc này mới chợt hoàn hồn, mặt của cô lập tức đỏ bừng, vội vã cúi đầu, nhanh chóng nói một câu: “Đường Tổng, em đi ra ngoài trước.”
Sau đó liền nhanh chóng cầm lấy văn kiện trên bàn, không quay đầu, hướng về phía cửa phòng làm việc, vội vàng rời đi.
Đường Thời nhìn bóng dáng Cố Khuynh Thành vội vã, khẽ cười một tiếng, sau đó điện thoại trên bàn làm việc đúng lúc vang lên, Đường Thời vươn tay nghe, là bộ kỹ thuật gọi tới, thông báo anh còn phải thêm mấy phút, mạng nội bộ mới có thể khôi phục bình thường.
Đường Thời nhẹ nhàng mà “ Ừ” 1 tiếng, nói một câu “Không gấp.”, liền khoan thai chậm rãi cúp điện thoại.
Khiến cho nhân viên kỹ thuật ở đầu dây bên kia vốn còn đang chuẩn bị tinh thần cuốn xéo khỏi công ty ngẩn ngơ nhìn điền thoại một hồi lâu..
Thời gian như nước chảy, chậm rãi đẩy đưa đến cuối tháng, ngày 28 tháng 9.
Kỷ niệm sáu mươi năm ngày thành lập Xí Nghiệp Thịnh Đường.
Đối với Xí Nghiệp Thịnh Đường mà nói, đây là ngày rất trọng đại.
Xí Nghiệp Thịnh Đường trực tiếp đem nghi thức chúc mừng lần này, an bài ở sơn trang nghỉ phép Hồng Viên.
Thế nhưng, Cố Khuynh Thành còn chưa kịp xoay người, Đường Thời đã ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp rơi vào trên người của cô.
Cố Khuynh Thành âm thầm khẽ cắn môi, sau đó cầm thật chặt lấy văn kiện, cất bước, chậm rì rì đi tới trước bàn làm việc của Đường Thời.
Cố Khuynh Thành lặng yên không tiếng động đánh giá Đường Thời mặt không đổi sắc, sau đó hai tay đem văn kiện đưa lên, nhẹ giọng nói:“Đường Tổng, đây là một văn kiện khẩn cấp, cần anh ký tên bây giờ.”
Cố Khuynh Thành nói xong, toàn thân đều căng thẳng.
Ánh mắt thẳng tắp Đường Thời nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, lúc Cố Khuynh Thành cho rằng người đàn ông này bởi vì bộ kỹ thuật dấy lên lửa giận, sẽ lan đến ở trên người mình, Đường Thời lại vươn tay, rút đi văn kiện trong tay của cô, tùy ý lật xem hai cái, sau đó cầm bút sọat soạt ký tên của mình.
Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm Đường Thời, trong nháy mắt ngây ngốc tại chỗ.
Thời điểm trước kia, anh bởi vì một sự tình không vui, Thư ký Trưởng thông tri anh muốn mời anh dự họp hội nghị khẩn cấp, anh cũng giận dữ mắng mỏ Thư ký Trưởng, hiện tại anh lại không hề có tí lửa giận nào kí tên cho cô?
Đường Thời ký tên xong, chứng kiến cô gái trước mặt mình lại đứng im một lúc, liền ngẩng đầu nhìn về phía Cố Khuynh Thành, phát hiện cô dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn mình, một bộ ngơ ngác.
Đường Thời vốn còn vì bộ kỹ thuật làm cho phiền não, trong nháy mắt tiêu tan thành mây khói, nhìn lại mắt Cố Khuynh Thành, khóe môi nhịn không được liền cong lên.
Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng đập đập bàn, phát ra vài đạo âm thanh.
Cố Khuynh Thành lúc này mới chợt hoàn hồn, mặt của cô lập tức đỏ bừng, vội vã cúi đầu, nhanh chóng nói một câu: “Đường Tổng, em đi ra ngoài trước.”
Sau đó liền nhanh chóng cầm lấy văn kiện trên bàn, không quay đầu, hướng về phía cửa phòng làm việc, vội vàng rời đi.
Đường Thời nhìn bóng dáng Cố Khuynh Thành vội vã, khẽ cười một tiếng, sau đó điện thoại trên bàn làm việc đúng lúc vang lên, Đường Thời vươn tay nghe, là bộ kỹ thuật gọi tới, thông báo anh còn phải thêm mấy phút, mạng nội bộ mới có thể khôi phục bình thường.
Đường Thời nhẹ nhàng mà “ Ừ” 1 tiếng, nói một câu “Không gấp.”, liền khoan thai chậm rãi cúp điện thoại.
Khiến cho nhân viên kỹ thuật ở đầu dây bên kia vốn còn đang chuẩn bị tinh thần cuốn xéo khỏi công ty ngẩn ngơ nhìn điền thoại một hồi lâu..
Thời gian như nước chảy, chậm rãi đẩy đưa đến cuối tháng, ngày 28 tháng 9.
Kỷ niệm sáu mươi năm ngày thành lập Xí Nghiệp Thịnh Đường.
Đối với Xí Nghiệp Thịnh Đường mà nói, đây là ngày rất trọng đại.
Xí Nghiệp Thịnh Đường trực tiếp đem nghi thức chúc mừng lần này, an bài ở sơn trang nghỉ phép Hồng Viên.