Editor: Quỳnh Nguyễn
Cố Khuynh Thành kéo cổ áo váy mình xuống dưới, trong gương xe nhìn thấy cổ mình đầy những chỗ bị Đường Thời cắn chảy máu, lúc này đã hiện ra xanh tím, cô nhẹ nhàng giơ tay rờ lên, truyền đến một chút đau rát.
Cố Khuynh Thành sợ tới mức đành phải rút tay lại, sau đó, nhớ lại cha mẹ biết đêm nay mình muốn đi "Hồng viên" Cùng Đường Thời, trên mặt kích động mà lại cao hứng.
Ngay lúc đó cha cười toe toét, nói với mẹ: " Tôi biết mà, Khuynh Khuynh nhà chúng ta nhìn đẹp như thế, tình cảm nhiều năm như vậy cùng A Thời, đáy lòng A Thời sẽ có Khuynh Khuynh."
Nếu như hiện tại cô lái xe về nhà chỉ sợ bọn họ sẽ thất vọng đau lòng.
Phản ứng của Đường Thời kia, chỉ sợ ngày mai cô cũng không được đi làm ở Thịnh Đường, chỉ là không biết tối hôm qua cô có thể mang thai đứa bé hay không?
Nếu như mang thai, cô còn có một chút hi vọng, nếu như không có thai, cô nên làm cái gì bây giờ?
Cố Khuynh Thành hơi hơi thở dài một hơi, chậm rãi từ từ lái xe đi Thành Trung Hoảng.
Mãi cho đến bảy giờ buổi sáng, Cố Khuynh Thành mới lái xe chạy về phương hướng nhà mình.
Sáng sớm không hề tắc đường, cho nên nửa giờ sau Cố Khuynh Thành liền về đến nhà.
Trước khi Cố Khuynh Thành xuống xe soi gương một chút, nở một nụ cười tươi tắn, sau đó hít sâu một hơi mở cửa xe đi vào phòng.
Cố Chính Nam và vợ đang ngồi ở trước bàn ăn ăn bữa sáng, nhìn thấy Cố Khuynh Thành trở về, hai người đồng thời buông đũa xuống, mẹ của Cố Khuynh Thành lập tức hướng về phía Cố Khuynh Thành đi tới, lôi kéo tay cô, vừa đi hướng bàn ăn, vừa hỏi: " Khuynh Khuynh, ngày hôm qua A Thời đối với con có tốt không?"
"Ân." Cố Khuynh Thành lên tiếng, ngồi ở trước bàn ăn, nhìn một bàn bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng nhưng cô không có một chút khẩu vị, nhưng mà sợ hãi cha mẹ nhìn ra chút gì sơ hở, Cố Khuynh Thành vẫn cầm thìa, miễn cưỡng uống cháo.
Cố Chính Nam nhìn thấy Cố Khuynh Thành ăn bữa sáng cũng mới bắt đầu ăn, cách một lúc lại mở miệng hỏi: "Khuynh Khuynh, A Thời có nói ngươi chừng nào thì để cho con đi Thịnh Đường làm hay không?"
Cố Khuynh Thành bị Cố Chính Nam hỏi, động tác hơi ngừng lại.
Cô có lẽ từ đầu liền vào không được Thịnh Đường, chỉ là cô phải mở miệng với cha mẹ mình như thế nào?
Chẳng lẽ cô muốn lại một lần nữa trơ mắt nhìn vẻ mặt mất mác của bọn họ giống ba năm trước đây?
Cố Khuynh Thành cúi đầu càng thấp hơn.
Không khí trên bàn cơm lập tức trở nên có chút ngưng trệ.
Cố Chính Nam và vợ liếc mắt nhìn nhau, Cố Chính Nam vẻ mặt ngưng trọng mở miệng nói: "Khuynh Khuynh, con có phải có chuyện gì giấu giếm chúng ta hay không?"
Có lẽ chuyện của cô có thể giấu diếm, nhưng mà Cố Khuynh Thành biết, chuyện không được đi Thịnh Đường làm là giấu diếm không xong.
Cố Khuynh Thành kéo cổ áo váy mình xuống dưới, trong gương xe nhìn thấy cổ mình đầy những chỗ bị Đường Thời cắn chảy máu, lúc này đã hiện ra xanh tím, cô nhẹ nhàng giơ tay rờ lên, truyền đến một chút đau rát.
Cố Khuynh Thành sợ tới mức đành phải rút tay lại, sau đó, nhớ lại cha mẹ biết đêm nay mình muốn đi "Hồng viên" Cùng Đường Thời, trên mặt kích động mà lại cao hứng.
Ngay lúc đó cha cười toe toét, nói với mẹ: " Tôi biết mà, Khuynh Khuynh nhà chúng ta nhìn đẹp như thế, tình cảm nhiều năm như vậy cùng A Thời, đáy lòng A Thời sẽ có Khuynh Khuynh."
Nếu như hiện tại cô lái xe về nhà chỉ sợ bọn họ sẽ thất vọng đau lòng.
Phản ứng của Đường Thời kia, chỉ sợ ngày mai cô cũng không được đi làm ở Thịnh Đường, chỉ là không biết tối hôm qua cô có thể mang thai đứa bé hay không?
Nếu như mang thai, cô còn có một chút hi vọng, nếu như không có thai, cô nên làm cái gì bây giờ?
Cố Khuynh Thành hơi hơi thở dài một hơi, chậm rãi từ từ lái xe đi Thành Trung Hoảng.
Mãi cho đến bảy giờ buổi sáng, Cố Khuynh Thành mới lái xe chạy về phương hướng nhà mình.
Sáng sớm không hề tắc đường, cho nên nửa giờ sau Cố Khuynh Thành liền về đến nhà.
Trước khi Cố Khuynh Thành xuống xe soi gương một chút, nở một nụ cười tươi tắn, sau đó hít sâu một hơi mở cửa xe đi vào phòng.
Cố Chính Nam và vợ đang ngồi ở trước bàn ăn ăn bữa sáng, nhìn thấy Cố Khuynh Thành trở về, hai người đồng thời buông đũa xuống, mẹ của Cố Khuynh Thành lập tức hướng về phía Cố Khuynh Thành đi tới, lôi kéo tay cô, vừa đi hướng bàn ăn, vừa hỏi: " Khuynh Khuynh, ngày hôm qua A Thời đối với con có tốt không?"
"Ân." Cố Khuynh Thành lên tiếng, ngồi ở trước bàn ăn, nhìn một bàn bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng nhưng cô không có một chút khẩu vị, nhưng mà sợ hãi cha mẹ nhìn ra chút gì sơ hở, Cố Khuynh Thành vẫn cầm thìa, miễn cưỡng uống cháo.
Cố Chính Nam nhìn thấy Cố Khuynh Thành ăn bữa sáng cũng mới bắt đầu ăn, cách một lúc lại mở miệng hỏi: "Khuynh Khuynh, A Thời có nói ngươi chừng nào thì để cho con đi Thịnh Đường làm hay không?"
Cố Khuynh Thành bị Cố Chính Nam hỏi, động tác hơi ngừng lại.
Cô có lẽ từ đầu liền vào không được Thịnh Đường, chỉ là cô phải mở miệng với cha mẹ mình như thế nào?
Chẳng lẽ cô muốn lại một lần nữa trơ mắt nhìn vẻ mặt mất mác của bọn họ giống ba năm trước đây?
Cố Khuynh Thành cúi đầu càng thấp hơn.
Không khí trên bàn cơm lập tức trở nên có chút ngưng trệ.
Cố Chính Nam và vợ liếc mắt nhìn nhau, Cố Chính Nam vẻ mặt ngưng trọng mở miệng nói: "Khuynh Khuynh, con có phải có chuyện gì giấu giếm chúng ta hay không?"
Có lẽ chuyện của cô có thể giấu diếm, nhưng mà Cố Khuynh Thành biết, chuyện không được đi Thịnh Đường làm là giấu diếm không xong.