Cố Khuynh Thành nghi hoặc nhìn phía Đường Thời, phát hiện tầm mắt Đường Thời là nhìn chằm chằm Phùng Y Y.
Phùng Y Y thật không ngờ Đường Thời vậy mà sẽ chủ động mở miệng nói chuyện với mình, cô ta theo bản năng “Uh`m” một tiếng.
Đường Thời không có một chút không kiên nhẫn tiếp tục hỏi: “ Biết Lệ Nhã sao?”
Lúc này Phùng Y Y mới hồi phục lại tinh thần, anh thật sự nói với chính mình.... Ánh mắt cô ta bởi vì đã khóc có vẻ có chút thủy nhuận uông uông ( ngập nước), cô ta nhìn chằm chằm ánh mắt Đường Thời, nhẹ nhàng mà chớp chớp, sau đó đáy lòng vốn nản lòng thoái chí một chỗ nào đó bắt đầu dần dần ấm, bắt đầu sống lại, bắt đầu nhảy động.
Cô ta vừa mới bị anh nói đến khóc, nhưng mà hiện tại lại bởi vì anh chủ động nói cùng cô ta một câu, cô ta bắt đầu cảm thấy vui mừng.
Cô ta cảm thấy mình có chút không tốt, nhưng mà, ai bảo cô ta cực kỳ thích anh, thích không có cốt khí như vậy.
Cô ta mặc dù không biết Tôn Lệ Nhã biết Đường Thời khi nào, nhưng mà cô ta vẫn nhạy cảm phát hiện trong miệng Đường Thời nói chính là “ Lệ Nhã.”
Giọng nói của anh vốn là dễ nghe làm cho người ta có một loại triền miên, làm cho tiềm thức Phùng Y Y cho rằng quan hệ quan hệ cùng Tôn Lệ Nhã không nhỏ.
Thực ra quan hệ Phùng Y Y cùng Tôn Lệ Nhã cũng không có tốt như vậy, bởi vì sinh ý Phùng gia lớ hơn so với Tôn gia, ở đáy lòng cô ta có chút xem thường Tôn Lệ Nhã.
Nhưng mà quan hệ Đường Thời cùng Tôn Lệ Nhã tốt, cho nên Phùng Y Y mở miệng nói: “Tiểu Nhã sao? Em cùng cô ấy rất quen thuộc.”
Đường Thời bừng tỉnh đại ngộ “A...” một tiếng: “Khó trách cô ấy nhắc tới cô với tôi.”
Những lời này làm cho Phùng Y Y càng thêm chắc chắn quan hệ Tôn Lệ Nhã cùng Đường Thời tuyệt đối không giống bình thường, mặc dù đáy lòng cô ta ghen tị, nhưng là vì để cho Đường Thời có thay đổi ấn tượng đối với mình, trong miệng đều là tán thưởng đối với Tôn Lệ Nhã: “ Em cùng tiểu Nhã là bạn tốt, thường xuyên cùng nhau đi dạo phố uống trà chiều.”
” Nói như vậy, cô cùng cô ấy là khuê mật?” Đường Thời hơi hơi giật giật thân thể, thay đổi dáng ngồi.
Phùng Y Y không có bất kỳ cái gì phòng bị cười gật gật đầu.
Đường Thời cũng theo một bộ sáng tỏ gật gật đầu, liễm mi trầm tư chốc lát, tiếp tục mở miệng hỏi: “ Vậy nói cách khác, nếu cô ấy xuất hiện cái gì nguy hiểm, cô sẽ không chút do dự đứng ra thay cô ấy giải quyết?”
Phùng Y Y không có một chút chần chờ nói: “Đương nhiên.”
Đường Thời đang nói chuyện, chỉ là tầm mắt rơi vào trên người mẹ mình.
Anh vừa mới đối thoại những cái này cùng Phùng Y Y, nhìn như cùng đề tài trước không có một chút ý tứ.
Nhưng mà anh biết mẹ đã hiểu được ý tứ mình muốn biểu đạt.
Mẹ vốn là hoài nghi Tôn Lệ Nhã là cô gái ở đài ngắm cảnh, mà Phùng Y Y lại là sau khi náo loạn cùng Cố Khuynh Thành không thoải mái một chút, mới cắn lại nói Cố Khuynh Thành là cô gái ở đài ngắm cảnh kia như vậy
Phùng Y Y thật không ngờ Đường Thời vậy mà sẽ chủ động mở miệng nói chuyện với mình, cô ta theo bản năng “Uh`m” một tiếng.
Đường Thời không có một chút không kiên nhẫn tiếp tục hỏi: “ Biết Lệ Nhã sao?”
Lúc này Phùng Y Y mới hồi phục lại tinh thần, anh thật sự nói với chính mình.... Ánh mắt cô ta bởi vì đã khóc có vẻ có chút thủy nhuận uông uông ( ngập nước), cô ta nhìn chằm chằm ánh mắt Đường Thời, nhẹ nhàng mà chớp chớp, sau đó đáy lòng vốn nản lòng thoái chí một chỗ nào đó bắt đầu dần dần ấm, bắt đầu sống lại, bắt đầu nhảy động.
Cô ta vừa mới bị anh nói đến khóc, nhưng mà hiện tại lại bởi vì anh chủ động nói cùng cô ta một câu, cô ta bắt đầu cảm thấy vui mừng.
Cô ta cảm thấy mình có chút không tốt, nhưng mà, ai bảo cô ta cực kỳ thích anh, thích không có cốt khí như vậy.
Cô ta mặc dù không biết Tôn Lệ Nhã biết Đường Thời khi nào, nhưng mà cô ta vẫn nhạy cảm phát hiện trong miệng Đường Thời nói chính là “ Lệ Nhã.”
Giọng nói của anh vốn là dễ nghe làm cho người ta có một loại triền miên, làm cho tiềm thức Phùng Y Y cho rằng quan hệ quan hệ cùng Tôn Lệ Nhã không nhỏ.
Thực ra quan hệ Phùng Y Y cùng Tôn Lệ Nhã cũng không có tốt như vậy, bởi vì sinh ý Phùng gia lớ hơn so với Tôn gia, ở đáy lòng cô ta có chút xem thường Tôn Lệ Nhã.
Nhưng mà quan hệ Đường Thời cùng Tôn Lệ Nhã tốt, cho nên Phùng Y Y mở miệng nói: “Tiểu Nhã sao? Em cùng cô ấy rất quen thuộc.”
Đường Thời bừng tỉnh đại ngộ “A...” một tiếng: “Khó trách cô ấy nhắc tới cô với tôi.”
Những lời này làm cho Phùng Y Y càng thêm chắc chắn quan hệ Tôn Lệ Nhã cùng Đường Thời tuyệt đối không giống bình thường, mặc dù đáy lòng cô ta ghen tị, nhưng là vì để cho Đường Thời có thay đổi ấn tượng đối với mình, trong miệng đều là tán thưởng đối với Tôn Lệ Nhã: “ Em cùng tiểu Nhã là bạn tốt, thường xuyên cùng nhau đi dạo phố uống trà chiều.”
” Nói như vậy, cô cùng cô ấy là khuê mật?” Đường Thời hơi hơi giật giật thân thể, thay đổi dáng ngồi.
Phùng Y Y không có bất kỳ cái gì phòng bị cười gật gật đầu.
Đường Thời cũng theo một bộ sáng tỏ gật gật đầu, liễm mi trầm tư chốc lát, tiếp tục mở miệng hỏi: “ Vậy nói cách khác, nếu cô ấy xuất hiện cái gì nguy hiểm, cô sẽ không chút do dự đứng ra thay cô ấy giải quyết?”
Phùng Y Y không có một chút chần chờ nói: “Đương nhiên.”
Đường Thời đang nói chuyện, chỉ là tầm mắt rơi vào trên người mẹ mình.
Anh vừa mới đối thoại những cái này cùng Phùng Y Y, nhìn như cùng đề tài trước không có một chút ý tứ.
Nhưng mà anh biết mẹ đã hiểu được ý tứ mình muốn biểu đạt.
Mẹ vốn là hoài nghi Tôn Lệ Nhã là cô gái ở đài ngắm cảnh, mà Phùng Y Y lại là sau khi náo loạn cùng Cố Khuynh Thành không thoải mái một chút, mới cắn lại nói Cố Khuynh Thành là cô gái ở đài ngắm cảnh kia như vậy