Đường Thời thoáng hiện một nụ cười lạnh, sau đó liền vứt bỏ tất cả tính nhẫn nại, muốn làm gì thì làm, giày vò cô.
Cố Khuynh Thành chẳng qua là cảm thấy đau đớn như là sóng biển mãnh liệt, xông vào từng tầng từng tầng, cuối cùng hoàn toàn bao phủ mình.
Không biết có phải là bởi vì thời gian dài đều mượn thuốc ngưng đau hay không, để cho cô không còn cảm giác đau đớn, nhưng ngay lúc này ôn lại dày vò đau đớn, Cố Khuynh Thành lại cảm giác mình có chút không thể chịu đựng, thậm chí cô quên, bản thân đã từng, rốt cuộc cắn chặt răng nhẫn như thế nào.
Cô cảm giác được lực đạo của anh càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, cô biết đây là anh đang tức giận, trút giận vào cô mà thôi.
Những thứ này cô cảm thấy vũ nhục, lại nổi lên ở trong lòng cô.
Cố Khuynh Thành chỉ liều mạng cắn răng, cắn đến nỗi hàm răng cũng đau, cô mới cảm giác được người đàn ông trên người mình, trong lúc bất chợt dừng lại.
Cô không dám nhúc nhích, không dám hô hấp, lại không dám mở mắt, cô sợ một chút động tác lơ đãng của mình, sẽ đánh tan lớp ngụy trang.
Đường Thời rút người ra, thuận tay vớ một cái thảm, quấn ở trên người mình, ánh mắt lơ đãng rơi vào trên người Cố Khuynh Thành.
Sắc mặt trắng bệch giống như trang giấy trong suốt, mi tâm nhíu chặt, hai tay nắm lại, thân thể co ro, cả người giống như đang phát run.
Động tác cả người Đường Thời hơi ngẩn ra, nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, trầm mặc một lúc lâu, tỏng cổ họng chuyển động hai cái, mới mở miệng hỏi: "Kỳ thựcở trong lòng em, căn bản không thích tôi làm việc này, đúng hay không?"
Cố Khuynh Thành chợt nghe được tiếng Đường Thời, theo bản năng lắc đầu, cô không dám nhìn tới Đường Thời, cô biết, lúc này Đường Thời, tất nhiên là mang bộ dáng tức giận.
Đường Thời không có lên tiếng, chỉ là thu tầm mắt lại, xoay người, sải bước ra khỏi phòng ngủ.
Cố Khuynh Thành nghe được tiếng đóng cửa, lúc này cô mới dám hơi chuyển động thân thể, kéo chăn, đắp lên người mình, sau đó chui đầu vào trong chăn, cả người cuộn thêm chặt lại.
Đường Thời đi thẳng ra ngoài hồ bơi, ban đêm đầu mùa đông, nước trong bể bơi lại lạnh như băng, nhưng anh lại không để ý chút nào nhảy vào.
Anh như là người máy không biết mệt mỏi, ở trong bể bơi tới tới lui lui thật nhiều vòng, thẳng đến khi sức cùng lực kiệt, mới dựa vào vách hồ bơi, ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm tối như trước, khóe môi kéo ra một nụ cười hối hận.
Thật không xong, sở dĩ anh tới chi nhánh công ty đánh Thượng Hải, sở dĩ không cho cô vào trong phòng làm việc của mình, chẳng qua chỉ là sợ bản thân không muốn phá hư tốt đẹp giữa anh và cô.
Thế nhưng, chung quy khi đối mặt với cô, vẫn là dễ dàng không khống chế được như vậy.
Kỳ thực trong lòng anh rõ, sở dĩ cô ăn thuốc ngưng đau, bất kể là dụ dỗ anh vui vẻ, hay là thật sự sợ đau, nguyên nhân cơ bản nhất, vẫn vì cô đau.
Anh luôn là như vậy, keo kiệt như vậy, tính toán chi li như vậy.
Kỳ thực anh không phải tức giận với cô
Càng nhiều hơn chính là anh tức giận chính mình.
Tức giận bản thân, không có năng lực, lấy được thật lòng của cô.
Tức giận bản thân không biết, cô vì anh thử nhiệt nước tắm, ép nước dưa hấu, những thứ cử chỉ săn sóc tinh tế này, rốt cuộc giấu bao nhiêu thật tình?
Có thể, cô không thật tình, một chút xíu thật tình cũng không có.
Bằng không tại sao cô nghi nghe đêm hôm khuya khoắt, người nhận nghe điện thoại của anh là nữ, còn có thể biểu hiện thờ ơ như vậy?
Nghĩ tới đây, Đường Thời mệt mỏi rã rời, trên mặt hơi có vẻ có tái nhợt, hiện lên vẻ bi thương.
Cố Khuynh Thành chẳng qua là cảm thấy đau đớn như là sóng biển mãnh liệt, xông vào từng tầng từng tầng, cuối cùng hoàn toàn bao phủ mình.
Không biết có phải là bởi vì thời gian dài đều mượn thuốc ngưng đau hay không, để cho cô không còn cảm giác đau đớn, nhưng ngay lúc này ôn lại dày vò đau đớn, Cố Khuynh Thành lại cảm giác mình có chút không thể chịu đựng, thậm chí cô quên, bản thân đã từng, rốt cuộc cắn chặt răng nhẫn như thế nào.
Cô cảm giác được lực đạo của anh càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, cô biết đây là anh đang tức giận, trút giận vào cô mà thôi.
Những thứ này cô cảm thấy vũ nhục, lại nổi lên ở trong lòng cô.
Cố Khuynh Thành chỉ liều mạng cắn răng, cắn đến nỗi hàm răng cũng đau, cô mới cảm giác được người đàn ông trên người mình, trong lúc bất chợt dừng lại.
Cô không dám nhúc nhích, không dám hô hấp, lại không dám mở mắt, cô sợ một chút động tác lơ đãng của mình, sẽ đánh tan lớp ngụy trang.
Đường Thời rút người ra, thuận tay vớ một cái thảm, quấn ở trên người mình, ánh mắt lơ đãng rơi vào trên người Cố Khuynh Thành.
Sắc mặt trắng bệch giống như trang giấy trong suốt, mi tâm nhíu chặt, hai tay nắm lại, thân thể co ro, cả người giống như đang phát run.
Động tác cả người Đường Thời hơi ngẩn ra, nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, trầm mặc một lúc lâu, tỏng cổ họng chuyển động hai cái, mới mở miệng hỏi: "Kỳ thựcở trong lòng em, căn bản không thích tôi làm việc này, đúng hay không?"
Cố Khuynh Thành chợt nghe được tiếng Đường Thời, theo bản năng lắc đầu, cô không dám nhìn tới Đường Thời, cô biết, lúc này Đường Thời, tất nhiên là mang bộ dáng tức giận.
Đường Thời không có lên tiếng, chỉ là thu tầm mắt lại, xoay người, sải bước ra khỏi phòng ngủ.
Cố Khuynh Thành nghe được tiếng đóng cửa, lúc này cô mới dám hơi chuyển động thân thể, kéo chăn, đắp lên người mình, sau đó chui đầu vào trong chăn, cả người cuộn thêm chặt lại.
Đường Thời đi thẳng ra ngoài hồ bơi, ban đêm đầu mùa đông, nước trong bể bơi lại lạnh như băng, nhưng anh lại không để ý chút nào nhảy vào.
Anh như là người máy không biết mệt mỏi, ở trong bể bơi tới tới lui lui thật nhiều vòng, thẳng đến khi sức cùng lực kiệt, mới dựa vào vách hồ bơi, ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm tối như trước, khóe môi kéo ra một nụ cười hối hận.
Thật không xong, sở dĩ anh tới chi nhánh công ty đánh Thượng Hải, sở dĩ không cho cô vào trong phòng làm việc của mình, chẳng qua chỉ là sợ bản thân không muốn phá hư tốt đẹp giữa anh và cô.
Thế nhưng, chung quy khi đối mặt với cô, vẫn là dễ dàng không khống chế được như vậy.
Kỳ thực trong lòng anh rõ, sở dĩ cô ăn thuốc ngưng đau, bất kể là dụ dỗ anh vui vẻ, hay là thật sự sợ đau, nguyên nhân cơ bản nhất, vẫn vì cô đau.
Anh luôn là như vậy, keo kiệt như vậy, tính toán chi li như vậy.
Kỳ thực anh không phải tức giận với cô
Càng nhiều hơn chính là anh tức giận chính mình.
Tức giận bản thân, không có năng lực, lấy được thật lòng của cô.
Tức giận bản thân không biết, cô vì anh thử nhiệt nước tắm, ép nước dưa hấu, những thứ cử chỉ săn sóc tinh tế này, rốt cuộc giấu bao nhiêu thật tình?
Có thể, cô không thật tình, một chút xíu thật tình cũng không có.
Bằng không tại sao cô nghi nghe đêm hôm khuya khoắt, người nhận nghe điện thoại của anh là nữ, còn có thể biểu hiện thờ ơ như vậy?
Nghĩ tới đây, Đường Thời mệt mỏi rã rời, trên mặt hơi có vẻ có tái nhợt, hiện lên vẻ bi thương.