Cố Khuynh Thành không ngờ rằng Thứ hai lại có một vấn đề khó khăn xảy ra trước mặt mình như vậy, cho nên trước khi đi làm, cô cố ý chọn bộ đồ công sở màu lam xinh đẹp mà lại đoan trang, phối hợp một đôi giày cao gót gót nhỏ cùng màu.
Còn chưa trưởng thành Cố Khuynh Thành đã bắt đầu đi giày cao gót, bởi vì thói quen, cho nên đi thời gian lâu cô cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Có thể là bởi vì tốc độ chạy bộ của cô quá nhanh, người cũng có chút gấp, gót giầy không cẩn thận giẫm vào cống thoát nước, cổ chân Cố Khuynh Thành nháy mắt truyền đến một cơn đau.
Cả người Cố Khuynh Thành lập tức ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, cô che cổ chân, nhìn thấy thời gian còn lại có năm phút đồng hồ, Cố Khuynh Thành cố nén đau đớn trên chân, trực tiếp cởi giày cao gót xách ở trong tay, không để ý ánh mắt người xung quanh, chân không khập khiễng chạy tới phía hội sở.
Lúc ban đầu, Cố Khuynh Thành còn có thể chịu được đau đớn trên cổ chân, nhưng mà cô càng đi cổ chân càng ngày càng đau đớn kịch liệt, làm cho trên cái trán của cô đã chảy ra một tầng mồ hôi, thậm chí đến cuối cùng cả người Cố Khuynh Thành ngồi chồm hổm ở trên mặt đất có chút đứng không nổi.
Còn có ba phút, nếu như cô không đến nơi, cô chính là không có năng lực làm việc, nếu như Đường Thời thật sự muốn cô rời khỏi xí nghiệp Thịnh Đường, chỉ sợ bây giờ cô thật sự lành ít dữ nhiều rồi.
Cố Khuynh Thành cắn răng muốn đứng lên lại phát hiện trên cổ chân truyền đến một cơn đau càng thêm kịch liệt.
Cố Khuynh Thành biết mình nhất định không kịp rồi.
Nhưng mà cô không thể trơ mắt đứng nhìn mình vất vả biết bao mới tiến vào Thịnh Đường, còn chưa được vài ngày liền bị đuổi ra rồi!
Cô nhất định phải suy nghĩ một biện pháp giải quyết hết vấn đề hiện tại mình gặp phải trước tám giờ rưỡi.
Nhưng mà cô rốt cuộc phải đi giải quyết như thế nào a?
Cố Khuynh Thành cắn ngón tay, đôi mắt xoay tròn hai vòng.
Trình Tả Ý nói cú điện thoại kia là Phùng Y Y gọi tới, Phùng Y Y chán ghét cô như thế nếu như hiện tại mình gọi điện thoại cho Phùng Y Y để cho cô ta đến đây, cô ta không sử dụng thủ đoạn gì bỏ đá xuống giếng cô mới lạ!
Trình Tả Ý ở công ty, nhất định không giúp được cô rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng Cố Khuynh Thành chỉ có thể nghĩ tới Đường Thời.
Nhưng mà nghĩ đến tên này, đáy lòng Cố Khuynh Thành liền hiện lên một hồi sợ hãi không nói nên lời, nhưng mà nếu như mình không đưa tài liệu hợp tác đến kịp, chậm trễ công việc của anh, quan hệ Phùng Y Y với anh hiện tại tốt như vậy, thêm mắm thêm muối nói cô hai câu làm Đường Thời không vui thật sự anh sẽ để cho cô cút đi rồi!
Lại nói, có lẽ Đường Thời nói cô không đưa tài liệu hợp tác tới kịp liền cút khỏi Thịnh Đường chỉ là do Phùng Y Y gọi điện thoại tự mình nói ra.
Đáy lòng Cố Khuynh Thành suy xét một lúc, sau đó liền cắn chặt răng, đè xuống sợ hãi đáy lòng mình, sau đó lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại Đường Thời, gọi đi.
Còn chưa trưởng thành Cố Khuynh Thành đã bắt đầu đi giày cao gót, bởi vì thói quen, cho nên đi thời gian lâu cô cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Có thể là bởi vì tốc độ chạy bộ của cô quá nhanh, người cũng có chút gấp, gót giầy không cẩn thận giẫm vào cống thoát nước, cổ chân Cố Khuynh Thành nháy mắt truyền đến một cơn đau.
Cả người Cố Khuynh Thành lập tức ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, cô che cổ chân, nhìn thấy thời gian còn lại có năm phút đồng hồ, Cố Khuynh Thành cố nén đau đớn trên chân, trực tiếp cởi giày cao gót xách ở trong tay, không để ý ánh mắt người xung quanh, chân không khập khiễng chạy tới phía hội sở.
Lúc ban đầu, Cố Khuynh Thành còn có thể chịu được đau đớn trên cổ chân, nhưng mà cô càng đi cổ chân càng ngày càng đau đớn kịch liệt, làm cho trên cái trán của cô đã chảy ra một tầng mồ hôi, thậm chí đến cuối cùng cả người Cố Khuynh Thành ngồi chồm hổm ở trên mặt đất có chút đứng không nổi.
Còn có ba phút, nếu như cô không đến nơi, cô chính là không có năng lực làm việc, nếu như Đường Thời thật sự muốn cô rời khỏi xí nghiệp Thịnh Đường, chỉ sợ bây giờ cô thật sự lành ít dữ nhiều rồi.
Cố Khuynh Thành cắn răng muốn đứng lên lại phát hiện trên cổ chân truyền đến một cơn đau càng thêm kịch liệt.
Cố Khuynh Thành biết mình nhất định không kịp rồi.
Nhưng mà cô không thể trơ mắt đứng nhìn mình vất vả biết bao mới tiến vào Thịnh Đường, còn chưa được vài ngày liền bị đuổi ra rồi!
Cô nhất định phải suy nghĩ một biện pháp giải quyết hết vấn đề hiện tại mình gặp phải trước tám giờ rưỡi.
Nhưng mà cô rốt cuộc phải đi giải quyết như thế nào a?
Cố Khuynh Thành cắn ngón tay, đôi mắt xoay tròn hai vòng.
Trình Tả Ý nói cú điện thoại kia là Phùng Y Y gọi tới, Phùng Y Y chán ghét cô như thế nếu như hiện tại mình gọi điện thoại cho Phùng Y Y để cho cô ta đến đây, cô ta không sử dụng thủ đoạn gì bỏ đá xuống giếng cô mới lạ!
Trình Tả Ý ở công ty, nhất định không giúp được cô rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng Cố Khuynh Thành chỉ có thể nghĩ tới Đường Thời.
Nhưng mà nghĩ đến tên này, đáy lòng Cố Khuynh Thành liền hiện lên một hồi sợ hãi không nói nên lời, nhưng mà nếu như mình không đưa tài liệu hợp tác đến kịp, chậm trễ công việc của anh, quan hệ Phùng Y Y với anh hiện tại tốt như vậy, thêm mắm thêm muối nói cô hai câu làm Đường Thời không vui thật sự anh sẽ để cho cô cút đi rồi!
Lại nói, có lẽ Đường Thời nói cô không đưa tài liệu hợp tác tới kịp liền cút khỏi Thịnh Đường chỉ là do Phùng Y Y gọi điện thoại tự mình nói ra.
Đáy lòng Cố Khuynh Thành suy xét một lúc, sau đó liền cắn chặt răng, đè xuống sợ hãi đáy lòng mình, sau đó lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại Đường Thời, gọi đi.