“Có thời gian, sao thế? “ Cố Khuynh Thành đứng lên, muốn đem đống hỗn độn trên bàn thu thập một chút.
Tứ Nguyệt trực tiếp lôi Cố Khuynh Thành: “Những đồ này không cần lo, đtí sẽ có ngừi tới thu thập, cô theo tôi đi làm chút chuyện đi.”
Vừa nói, Tứ Nguyệt liền đi giày, nhanh chóng chạy lên lầu hai, qua không đầy một lát, liền đổi một thân áo lông màu đỏ, giơ lên một cái túi lớn từ lầu chạy xuống.
Đợi đến địa điểm, Cố Khuynh Thành mới biết được, Tứ Nguyệt mang chính mình tới là căn hộ của Tô Niên Hoa.
Tứ Nguyệt cũng không có gõ cửa, mà tự nhập mật mã, nhập đến một nửa, cửa lại bị người từ bên trong kéo ra.
Mở cửa không phải là Tô Niên Hoa, mà là một cô gái xinh đẹp và trẻ tuổi, cô gái kia trên người chẳng qua là chụp vào một chiếc áo sơ mi nam, lộ ra hai cái chân dài tinh tế và thẳng tắp, nút áo sơ mi chẳng qua là cài lại hai nút, lộ ra nửa ngực, phía trên có dấu vết tím tím xanh xanh.
Một cái, liền có thể làm cho người ta biết, cô gái này buổi tối hôm qua ở nơi này, rốt cuộc phát sinh cái gì.
Cố Khuynh Thành theo bản năng quay đầu, nhìn về phía rồi Tứ Nguyệt, Tứ Nguyệt sắc mặt buộc chặt, trành lên trước mặt cô gái nhìn còn không có nửa phút, lại đột nhiên đang lúc vươn tay, trực tiếp tóm tóc người đàn bà kia, kéo cô ta từ trong phòng ra ngoài: “Tôi có cho phép cô vào cái nhà này sao?”
Tứ Nguyệt từ nhỏ đã luyện qua, nam giói bình thường đều đánh không lại cô, huống chi là một nữ giới, cô ả kia bị Tứ Nguyệt kéo, căn bản là vô lực phản kháng, nhìn chằm chằm Tứ Nguyệt, hỏi: “Cô bệnh thần kinh a, này cũng không phải là nhà của cô...”
Ả kia lời còn chưa nói hết, liền bị Tứ Nguyệt hung hăng mà quăng một bạt tai: “Đây chính là nhà tôi, tôi cho cô biết, tôi là vợ Tô Niên Hoa! Cô sau này tốt nhất cách anh ấy xa cho tôi, nếu không tôi thấy cô một lần đánh cô một lần! “
Ả kia nhưng xem thường cười cười: “Tôi không cách xa anh ta, đây không phải là cô nói là được, phải xem Niên Hoa, anh có chịu hay không để cho tôi cách xa anh...”
Tứ Nguyệt lại một lần nữa giơ tay lên, chẳng qua là lần này còn không có đánh lên, cổ tay của cô liền bị Tô Niên Hoa ở trong phòng nghe được động tĩnh, đuổi ra nắm chặc.
Tô Niên Hoa dùng sức đem Tứ Nguyệt từ trước mặt người đàn bà kia túm ra, sau đó tàn nhẫn mà hất Tứ Nguyệt ra, trực tiếp lôi kéo người đàn bà kia vào phòng.
Tô Niên Hoa lực đạo thật lớn, đem Tứ Nguyệt thẳng tắp ngã ra sau, nếu không phải Cố Khuynh Thành kịp thời vươn tay, kéo Tứ Nguyệt, Tứ Nguyệt sợ rằng sẽ trực tiếp từ thang lầu trên xuống.
Tứ Nguyệt cùng Cố Khuynh Thành mới vừa đi vào phòng ngủ, Tô Niên Hoa liền cùng ả kia mặc quần áo chỉnh tề, từ trong phòng ngủ đi ra.
Tô Niên Hoa nhìn cũng không có nhìn Tứ Nguyệt một cái, chẳng qua là ôm người đàn bà kia, sải bước từ trước mặt cô đi qua.
Ả kia đi ngang qua trước mặt Tứ Nguyệt, còn hướng về phía Tứ Nguyệt tỏ vẻ đắc ý cười.
Mãi cho đến cửa bị Tô Niên Hoa hung hăng mà đóng sầm, chỉnh cái gian phòng mới hoàn toàn yên tĩnh lại, Cố Khuynh Thành ngó chừng Tứ Nguyệt, một câu nói cũng không dám nói.
Tứ Nguyệt ngơ ngác đứng tại chỗ thật lâu, mới hít sâu một hơi, giống như không có chuyện gì, quay đầu hướng về phía Cố Khuynh Thành lập lòe cười cười: “Khuynh Khuynh, đi thôi.”
Cố Khuynh Thành cảm thấy Tứ Nguyệt cười, so với khóc còn làm cho lòng người đau hơn, cô có chút không đành lòng, đi theo Tứ Nguyệt vào phòng của Tô Niên Hoa.
Tứ Nguyệt một đẩy cửa ra, thân thể liền nhẹ nhàng mà run lên một cái.
Tứ Nguyệt trực tiếp lôi Cố Khuynh Thành: “Những đồ này không cần lo, đtí sẽ có ngừi tới thu thập, cô theo tôi đi làm chút chuyện đi.”
Vừa nói, Tứ Nguyệt liền đi giày, nhanh chóng chạy lên lầu hai, qua không đầy một lát, liền đổi một thân áo lông màu đỏ, giơ lên một cái túi lớn từ lầu chạy xuống.
Đợi đến địa điểm, Cố Khuynh Thành mới biết được, Tứ Nguyệt mang chính mình tới là căn hộ của Tô Niên Hoa.
Tứ Nguyệt cũng không có gõ cửa, mà tự nhập mật mã, nhập đến một nửa, cửa lại bị người từ bên trong kéo ra.
Mở cửa không phải là Tô Niên Hoa, mà là một cô gái xinh đẹp và trẻ tuổi, cô gái kia trên người chẳng qua là chụp vào một chiếc áo sơ mi nam, lộ ra hai cái chân dài tinh tế và thẳng tắp, nút áo sơ mi chẳng qua là cài lại hai nút, lộ ra nửa ngực, phía trên có dấu vết tím tím xanh xanh.
Một cái, liền có thể làm cho người ta biết, cô gái này buổi tối hôm qua ở nơi này, rốt cuộc phát sinh cái gì.
Cố Khuynh Thành theo bản năng quay đầu, nhìn về phía rồi Tứ Nguyệt, Tứ Nguyệt sắc mặt buộc chặt, trành lên trước mặt cô gái nhìn còn không có nửa phút, lại đột nhiên đang lúc vươn tay, trực tiếp tóm tóc người đàn bà kia, kéo cô ta từ trong phòng ra ngoài: “Tôi có cho phép cô vào cái nhà này sao?”
Tứ Nguyệt từ nhỏ đã luyện qua, nam giói bình thường đều đánh không lại cô, huống chi là một nữ giới, cô ả kia bị Tứ Nguyệt kéo, căn bản là vô lực phản kháng, nhìn chằm chằm Tứ Nguyệt, hỏi: “Cô bệnh thần kinh a, này cũng không phải là nhà của cô...”
Ả kia lời còn chưa nói hết, liền bị Tứ Nguyệt hung hăng mà quăng một bạt tai: “Đây chính là nhà tôi, tôi cho cô biết, tôi là vợ Tô Niên Hoa! Cô sau này tốt nhất cách anh ấy xa cho tôi, nếu không tôi thấy cô một lần đánh cô một lần! “
Ả kia nhưng xem thường cười cười: “Tôi không cách xa anh ta, đây không phải là cô nói là được, phải xem Niên Hoa, anh có chịu hay không để cho tôi cách xa anh...”
Tứ Nguyệt lại một lần nữa giơ tay lên, chẳng qua là lần này còn không có đánh lên, cổ tay của cô liền bị Tô Niên Hoa ở trong phòng nghe được động tĩnh, đuổi ra nắm chặc.
Tô Niên Hoa dùng sức đem Tứ Nguyệt từ trước mặt người đàn bà kia túm ra, sau đó tàn nhẫn mà hất Tứ Nguyệt ra, trực tiếp lôi kéo người đàn bà kia vào phòng.
Tô Niên Hoa lực đạo thật lớn, đem Tứ Nguyệt thẳng tắp ngã ra sau, nếu không phải Cố Khuynh Thành kịp thời vươn tay, kéo Tứ Nguyệt, Tứ Nguyệt sợ rằng sẽ trực tiếp từ thang lầu trên xuống.
Tứ Nguyệt cùng Cố Khuynh Thành mới vừa đi vào phòng ngủ, Tô Niên Hoa liền cùng ả kia mặc quần áo chỉnh tề, từ trong phòng ngủ đi ra.
Tô Niên Hoa nhìn cũng không có nhìn Tứ Nguyệt một cái, chẳng qua là ôm người đàn bà kia, sải bước từ trước mặt cô đi qua.
Ả kia đi ngang qua trước mặt Tứ Nguyệt, còn hướng về phía Tứ Nguyệt tỏ vẻ đắc ý cười.
Mãi cho đến cửa bị Tô Niên Hoa hung hăng mà đóng sầm, chỉnh cái gian phòng mới hoàn toàn yên tĩnh lại, Cố Khuynh Thành ngó chừng Tứ Nguyệt, một câu nói cũng không dám nói.
Tứ Nguyệt ngơ ngác đứng tại chỗ thật lâu, mới hít sâu một hơi, giống như không có chuyện gì, quay đầu hướng về phía Cố Khuynh Thành lập lòe cười cười: “Khuynh Khuynh, đi thôi.”
Cố Khuynh Thành cảm thấy Tứ Nguyệt cười, so với khóc còn làm cho lòng người đau hơn, cô có chút không đành lòng, đi theo Tứ Nguyệt vào phòng của Tô Niên Hoa.
Tứ Nguyệt một đẩy cửa ra, thân thể liền nhẹ nhàng mà run lên một cái.