Lục Nhiên đứng ở một bên, nghe được câu nói nghiêm túc này, trong miệng phát ra một tiếng “cười“.
Kết quả anh ta chỉ cười được nửa, ánh mắt sắc bén của Đường Thời quét tới, như là năm mươi con dao đâm về phía anh ta, khiến Lục Nhiên sợ đến nỗi vội vàng nuốt tiếng cười vào trong bụng.
Lúc này Đường Thời quét ánh mắt sắc lang sang Cố Khuynh Thành, hỏi: “Tài liệu hợp tác đâu?”
Cố Khuynh Thành liếc mắt nhìn Tô Niên Hoa, vừa muốn mở miệng, Tô Niên Hoa đã lanh mồm lanh miệng nói: “Ở trên xe của tôi.”
Cậu là Cố Khuynh Thành sao? Đường Thời nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Tô Niên Hoa một cái, sau đó lạnh mặt, xoay người rời đi.
Tô Niên Hoa, Lục Nhiên và Cố Khuynh Thành vội vàng đuổi theo.
Bước chân Đường Thời đi rất nhanh, chân Cố Khuynh Thành bị thương nên đi rất chậm, ngay lúc Tô Niên Hoa và Lục Nhiên giùng giằng đi theo Đường Thời, còn Cố Khuynh Thành bị cách khá xa, Đường Thời lại từ từ thả chậm tốc độ.
Đi vào bãi đỗ xe, Tô Niên Hoa vội vã mở cửa xe, lấy tài liệu hợp tác từ bên trong ra, đưa cho Đường Thời.
Đường Thời đoạt lấy bản hợp đồng, liếc Cố Khuynh Thành đứng một bên, quay sang nói với Tô Niên Hoa: Đưa cô ấy về nhà.”
Về nhà?
Ở trong công ty cô còn có việc chưa hoàn thành, chất đến ngày mai, nhất định sẽ rất bận.
Cố Khuynh Thành vội vàng nói: “Bác sĩ nói em không sao, hơn nữa bây giờ em đã tốt rồi.”
”Xí Nghiệp Thịnh Đường thiếu cô, có đóng cửa không.” Đường Thời thản nhiên nói một câu nói, rồi xoay người đi tới bên xe của mình, mở cửa xe ngồi vào, nhấn ga, cứ thế mà đi.
Tô Niên Hoa và Lục Nhiên đưa Cố Khuynh Thành về nhà, rồi chạy về công ty Thịnh Đường, vừa may chưa có muộn cuộc hội nghị thường kỳ thứ 2 hàng tuần.
Lúc họp, Đường Thời vẫn như trước, chỉ nghe mọi người tổng kết công trạng công ty tuần trước, sau đó có thể không nói lời nào thì sẽ không nói lời nào.
Chỉ là đến lúc Lục Nhiên và Tô Niên Hoa tổng kết công việc, Đường Thời lại như biến một người khác, chữ đối chữ gay gắt, cho hai người một đống khuyết điểm.
Cuối cùng, Đường Thời ném bản hợp đồng về phía Tô Niên Hoa, nói: “Lão Ngũ, cậu về làm lại bản hợp đồng này cho tôi!”
Sau đó ngẩng đầu, quay sang nói Lục Nhiên: “Nếu như buổi chiều hôm nay sáng ý về vườn nguyên sinh không tốt, tôi liền trực tiếp đưa cậu đến nơi chim không thèm ỉa, để cậu triệt để cảm nhận được cái gì gọi là nguyên sinh!”
Nói xong Đường Thời liền cho một câu “Tan họp”, rồi cầm bản bao cáo trên bàn, rời khỏi phòng họp.
Đường Thời vừa đi, bầu không khí trong phòng họp như được khai thoáng, Tứ Nguyệt ghé vào bàn, nhìn Lục Nhiên và Tô Niên Hoa, không che giấu tâm tình giễu cợt của mình chút nào, hỏi Tô Niên Hoa: “Lão Ngũ, hôm nay Lão Nhị đắc tôi gì với anh ấy vậy?”
Kết quả anh ta chỉ cười được nửa, ánh mắt sắc bén của Đường Thời quét tới, như là năm mươi con dao đâm về phía anh ta, khiến Lục Nhiên sợ đến nỗi vội vàng nuốt tiếng cười vào trong bụng.
Lúc này Đường Thời quét ánh mắt sắc lang sang Cố Khuynh Thành, hỏi: “Tài liệu hợp tác đâu?”
Cố Khuynh Thành liếc mắt nhìn Tô Niên Hoa, vừa muốn mở miệng, Tô Niên Hoa đã lanh mồm lanh miệng nói: “Ở trên xe của tôi.”
Cậu là Cố Khuynh Thành sao? Đường Thời nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Tô Niên Hoa một cái, sau đó lạnh mặt, xoay người rời đi.
Tô Niên Hoa, Lục Nhiên và Cố Khuynh Thành vội vàng đuổi theo.
Bước chân Đường Thời đi rất nhanh, chân Cố Khuynh Thành bị thương nên đi rất chậm, ngay lúc Tô Niên Hoa và Lục Nhiên giùng giằng đi theo Đường Thời, còn Cố Khuynh Thành bị cách khá xa, Đường Thời lại từ từ thả chậm tốc độ.
Đi vào bãi đỗ xe, Tô Niên Hoa vội vã mở cửa xe, lấy tài liệu hợp tác từ bên trong ra, đưa cho Đường Thời.
Đường Thời đoạt lấy bản hợp đồng, liếc Cố Khuynh Thành đứng một bên, quay sang nói với Tô Niên Hoa: Đưa cô ấy về nhà.”
Về nhà?
Ở trong công ty cô còn có việc chưa hoàn thành, chất đến ngày mai, nhất định sẽ rất bận.
Cố Khuynh Thành vội vàng nói: “Bác sĩ nói em không sao, hơn nữa bây giờ em đã tốt rồi.”
”Xí Nghiệp Thịnh Đường thiếu cô, có đóng cửa không.” Đường Thời thản nhiên nói một câu nói, rồi xoay người đi tới bên xe của mình, mở cửa xe ngồi vào, nhấn ga, cứ thế mà đi.
Tô Niên Hoa và Lục Nhiên đưa Cố Khuynh Thành về nhà, rồi chạy về công ty Thịnh Đường, vừa may chưa có muộn cuộc hội nghị thường kỳ thứ 2 hàng tuần.
Lúc họp, Đường Thời vẫn như trước, chỉ nghe mọi người tổng kết công trạng công ty tuần trước, sau đó có thể không nói lời nào thì sẽ không nói lời nào.
Chỉ là đến lúc Lục Nhiên và Tô Niên Hoa tổng kết công việc, Đường Thời lại như biến một người khác, chữ đối chữ gay gắt, cho hai người một đống khuyết điểm.
Cuối cùng, Đường Thời ném bản hợp đồng về phía Tô Niên Hoa, nói: “Lão Ngũ, cậu về làm lại bản hợp đồng này cho tôi!”
Sau đó ngẩng đầu, quay sang nói Lục Nhiên: “Nếu như buổi chiều hôm nay sáng ý về vườn nguyên sinh không tốt, tôi liền trực tiếp đưa cậu đến nơi chim không thèm ỉa, để cậu triệt để cảm nhận được cái gì gọi là nguyên sinh!”
Nói xong Đường Thời liền cho một câu “Tan họp”, rồi cầm bản bao cáo trên bàn, rời khỏi phòng họp.
Đường Thời vừa đi, bầu không khí trong phòng họp như được khai thoáng, Tứ Nguyệt ghé vào bàn, nhìn Lục Nhiên và Tô Niên Hoa, không che giấu tâm tình giễu cợt của mình chút nào, hỏi Tô Niên Hoa: “Lão Ngũ, hôm nay Lão Nhị đắc tôi gì với anh ấy vậy?”