Editor: Quỳnh Nguyễn
Rất lâu không gặp nhau hai cô gái tự nhiên có rất nhiều lời muốn nói, cho nên Tứ Nguyệt lập tức lôi kéo Cố Khuynh Thành tìm một cái góc có vẻ yên tĩnh ngồi.
Cố Khuynh Thành và Tứ Nguyệt từ nhà trẻ liền như hình với bóng dính cùng một chỗ giống như một đôi song sinh, dù rằng ba năm không gặp, nhưng lại không có ảnh hưởng chút nào đến tình cảm giữa các cô, hai người hoàn toàn không để ý hoàn cảnh xung quanh, vẻ mặt vui vẻ líu ríu nói không ngừng.
---
Tám giờ rưỡi, đèn ở đại sảnh bữa tiệc đột nhiên tối sầm xuống, lúc này Cố Khuynh Thành mới ngắt lời nói chuyện với Tứ Nguyệt.
Tứ Nguyệt nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thoáng qua ánh sáng trên sân khấu cách đó không xa: “ Tiệc sinh nhật sắp bắt đầu, chúng ta qua đi.”
Cố Khuynh Thành cười một tiếng,nắm tay Tứ Nguyệt đứng lên, hai người hướng về phía trước sân khấu đi đến.
Người tham gia bữa tiệc sớm đã đứng quanh sân khấu chật như nêm cối, Tứ Nguyệt ngẩng đầu muốn tìm một vị trí tương đối gần sân khấu, đúng lúc ánh mắt nhìn thấy Tô Niên Hoa, Tô Niên Hoa hướng về phía Tứ Nguyệt vẫy vẫy tay, Tứ Nguyệt liền lôi kéo Cố Khuynh Thành không ngừng, vừa đi vừa nói “Thật xin lỗi, xin nhường một chút” di chuyển đến bên cạnh Tô Niên Hoa.
Tứ Nguyệt và Cố Khuynh Thành vừa mới đứng vững, Đường Thời liền từ phía sau sân khấu đi ra.
Người đàn ông chỉ mặc bộ tây trang màu đen thủ công, bên trong là quần áo trong màu trắng, đeo một cà- vạt màu đỏ, nhìn quý khí bức người.
Anh chậm rãi giẫm bước chân đi tới ngay chính giữa sân khấu, một ánh sáng lẳng lặng chiếu vào trên người cao ngất thon dài của anh, trên mặt trắng nõn anh tuấn, ngũ quan tinh xảo có chút không chân thực.
Biểu cảm trên mặt anh có chút lạnh nhạt, nắm micro chỉ nói hai ba câu một chút với phía chính phủ, liền trực tiếp đưa micro cho Lục Nhiên đứng ở bên cạnh.
Lục Nhiên mặc tây trang màu đỏ, cầm micro nói rõ ràng: “ Cực kỳ cảm ơn mọi người tới tham gia tiệc sinh nhật tổng giám đốc Đường Thời xí nghiệp Thịnh Đường, hi vọng đêm nay mọi người ăn uống thật vui, thỏa thích mà về!”
Lục Nhiên nói xong, dưới sân khấu vỗ tay rầm rộ.M==
Người phục vụ tự động bưng sâm banh, lần lượt đưa một ly cho mỗi người ở đây.
” Tôi kính mọi người.” Đường Thời hơi hơi hướng về phía dưới sân khấu nâng chén, sau đó không nháy mắt ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
Người dưới sân khấu cũng nhao nhao giơ chén rượu lên một hơi cạn hết.
Đèn ở đại sảnh bữa tiệc lục tục sáng lên trong lúc mọi người nhao nhao uống rượu.
Đường Thời và Lục Nhiên từ trên sân khấu đi xuống, người xung quanh liền nhanh chóng vây thành một vòng tròn, mời rượu nói chúc mừng với anh, tặng quà tặng.
Cho dù Đường Thời có thật lòng thích những quà tặng này hay không, nhưng mà mỗi một quà tặng anh đều là tự mình nhận lấy rồi nói một tiếng cám ơn, sau đó mới chuyển cho Lục Nhiên đứng bên cạnh.
Rất lâu không gặp nhau hai cô gái tự nhiên có rất nhiều lời muốn nói, cho nên Tứ Nguyệt lập tức lôi kéo Cố Khuynh Thành tìm một cái góc có vẻ yên tĩnh ngồi.
Cố Khuynh Thành và Tứ Nguyệt từ nhà trẻ liền như hình với bóng dính cùng một chỗ giống như một đôi song sinh, dù rằng ba năm không gặp, nhưng lại không có ảnh hưởng chút nào đến tình cảm giữa các cô, hai người hoàn toàn không để ý hoàn cảnh xung quanh, vẻ mặt vui vẻ líu ríu nói không ngừng.
---
Tám giờ rưỡi, đèn ở đại sảnh bữa tiệc đột nhiên tối sầm xuống, lúc này Cố Khuynh Thành mới ngắt lời nói chuyện với Tứ Nguyệt.
Tứ Nguyệt nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thoáng qua ánh sáng trên sân khấu cách đó không xa: “ Tiệc sinh nhật sắp bắt đầu, chúng ta qua đi.”
Cố Khuynh Thành cười một tiếng,nắm tay Tứ Nguyệt đứng lên, hai người hướng về phía trước sân khấu đi đến.
Người tham gia bữa tiệc sớm đã đứng quanh sân khấu chật như nêm cối, Tứ Nguyệt ngẩng đầu muốn tìm một vị trí tương đối gần sân khấu, đúng lúc ánh mắt nhìn thấy Tô Niên Hoa, Tô Niên Hoa hướng về phía Tứ Nguyệt vẫy vẫy tay, Tứ Nguyệt liền lôi kéo Cố Khuynh Thành không ngừng, vừa đi vừa nói “Thật xin lỗi, xin nhường một chút” di chuyển đến bên cạnh Tô Niên Hoa.
Tứ Nguyệt và Cố Khuynh Thành vừa mới đứng vững, Đường Thời liền từ phía sau sân khấu đi ra.
Người đàn ông chỉ mặc bộ tây trang màu đen thủ công, bên trong là quần áo trong màu trắng, đeo một cà- vạt màu đỏ, nhìn quý khí bức người.
Anh chậm rãi giẫm bước chân đi tới ngay chính giữa sân khấu, một ánh sáng lẳng lặng chiếu vào trên người cao ngất thon dài của anh, trên mặt trắng nõn anh tuấn, ngũ quan tinh xảo có chút không chân thực.
Biểu cảm trên mặt anh có chút lạnh nhạt, nắm micro chỉ nói hai ba câu một chút với phía chính phủ, liền trực tiếp đưa micro cho Lục Nhiên đứng ở bên cạnh.
Lục Nhiên mặc tây trang màu đỏ, cầm micro nói rõ ràng: “ Cực kỳ cảm ơn mọi người tới tham gia tiệc sinh nhật tổng giám đốc Đường Thời xí nghiệp Thịnh Đường, hi vọng đêm nay mọi người ăn uống thật vui, thỏa thích mà về!”
Lục Nhiên nói xong, dưới sân khấu vỗ tay rầm rộ.M==
Người phục vụ tự động bưng sâm banh, lần lượt đưa một ly cho mỗi người ở đây.
” Tôi kính mọi người.” Đường Thời hơi hơi hướng về phía dưới sân khấu nâng chén, sau đó không nháy mắt ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
Người dưới sân khấu cũng nhao nhao giơ chén rượu lên một hơi cạn hết.
Đèn ở đại sảnh bữa tiệc lục tục sáng lên trong lúc mọi người nhao nhao uống rượu.
Đường Thời và Lục Nhiên từ trên sân khấu đi xuống, người xung quanh liền nhanh chóng vây thành một vòng tròn, mời rượu nói chúc mừng với anh, tặng quà tặng.
Cho dù Đường Thời có thật lòng thích những quà tặng này hay không, nhưng mà mỗi một quà tặng anh đều là tự mình nhận lấy rồi nói một tiếng cám ơn, sau đó mới chuyển cho Lục Nhiên đứng bên cạnh.