Editor: Quỳnh Nguyễn
Thời điểm tính tiền, Cố Khuynh Thành móc bóp tiền trả tiền.
Sau đó Trần Mặc Thâm liền mang theo hoa quả, hai người vai kề vai hướng về phía cửa tiểu khu đi đến.
Dọc theo đường đi, từ đầu đến cuối hai người đều là vừa cười vừa nói nói chuyện với nhau.
Mãi cho đến khi bóng dáng Cố Khuynh Thành và Trần Mặc Thâm triệt để biến mất không thấy, Đường Thời vẫn duy trì cái loại tư thế cứng ngắc này, nhìn chằm chằm cửa vào tiểu khu.
Không biết qua bao lâu, Đường Thời mới trì độn phát hiện, ngực của mình truyền đến đau đớn run lên.
Trong một tháng tách ra cùng cô này, anh không phải không có tưởng tượng qua cảnh tượng mình gặp mặt cô, cũng không phải thật không ngờ thời điểm mình gặp lại cô lại nhìn thấy Trần Mặc Thâm xuất hiện bên cạnh cô.
Anh chỉ nghĩ đến một màn kia lại cảm thấy đáy lòng đau đớn khó nhịn, lúc này chân chân chính chính nhìn thấy anh mới phát hiện, thì ra cái loại đau đớn khó nhịn này vậy mà đau đớn như vậy.
Đường Thời không có rời khỏi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cửa tiểu khu, thời gian từ từ trôi qua, mười giờ, mười một giờ, mười hai giờ, một giờ rạng sáng.... Mãi đến khi trên đường phố không có bóng người, xe trên đường phố từ từ giảm bớt, thấy một nhà phía trước cửa hàng đóng cửa, Đường Thời vẫn duy trì cái loại tư thế nhìn chằm chằm cửa tiểu khu này.
Mãi cho đến thời điểm hai giờ rạng sáng Đường Thời mới hơi hơi chớp chớp mắt, cả người có chút vô lực ghé vào trên tay lái.
Anh cố chấp ngồi ở chỗ này nhìn chằm chằm cửa tiểu khu như vậy, rốt cuộc chờ cái gì?
Chờ xem khi nào Trần Mặc Thâm từ bên trong đi ra?
Là ảo tưởng cô và Trần Mặc Thâm không có cùng một chỗ, mình còn có hi vọng, là vì muốn nhìn thấy cô cùng với Trần Mặc Thâm để cho mình triệt để hết hy vọng?
Hiện tại như anh mong muốn, Trần Mặc Thâm vào cái tiểu khu này cùng Cố Khuynh Thành còn chưa ra ngoài, bọn họ ở chung sao? Bọn họ rốt cục yêu nhau rồi hả?
Anh hẳn là nên chết tâm rồi hả?
Nhưng mà vì cái gì anh phát hiện, trừ bỏ đau lòng ghen tị khổ sở bên ngoài, vậy mà anh không có một chút ý nghĩ muốn buông tha cô?
Đường Thời bò ở trên tay lái rất lâu, ngẩng đầu, đáy mắt có chút hồng hồng.
Cửa tiệm Cố Khuynh Thành ăn mỳ thịt bò kia là buôn bán hai mươi bốn giờ, anh khóa xe đi xuống, đi vào trong đó gọi một phần.
Ngồi ở chỗ Cố Khuynh Thành ngồi, cầm chiếc đũa, tư thái tao nhã ăn.
Đối với anh từ nhỏ cẩm y ngọc thực mà nói, hương vị này thật sự thật bình thường, nhưng mà anh vẫn ăn sạch sẽ.
Sau khi ăn xong, Đường Thời cảm thấy trong cổ họng hơi hơi trở nên có chút nghẹn.
Anh điều tra qua xuất thân Trần Mặc Thâm, từ nhỏ cũng rất hăng hái tranh giành, đi nước ngoài du học bốn năm, sau khi trở về làm một quản lí nhỏ tại một xí nghiệp nước ngoài, tiền lương một tháng hai vạn đồng tiền, ở trong thành phố Bắc Kinh tấc đất tấc vàng như vậy chỉ sợ không ăn không uống tích luỹ tiền mười năm mới có thể mua nổi một phòng nhỏ.
Cho dù anh đã từng mắng cô lạnh nhạt cô, thậm chí dưới cơn giận dữ thương tổn cô, nhưng mà cho tới bây giờ anh cho cô đều là tốt nhất trên thế giới này.
Hiện tại cô theo Trần Mặc Thâm, đi làm phải đi xe taxi, ăn một chén mỳ thịt bò hai mươi lăm đồng tiền, mua nước trái cây trong tiệm trái cây nhỏ ở ven đường....
Phải biết rằng cô đã từng lúc mình không lái xe ra ngoài đều đã có tài xế, ngay cả cô ăn mỳ cũng đều là đầu bếp tốt nhất làm, hoa quả càng đừng nói...
Thời điểm tính tiền, Cố Khuynh Thành móc bóp tiền trả tiền.
Sau đó Trần Mặc Thâm liền mang theo hoa quả, hai người vai kề vai hướng về phía cửa tiểu khu đi đến.
Dọc theo đường đi, từ đầu đến cuối hai người đều là vừa cười vừa nói nói chuyện với nhau.
Mãi cho đến khi bóng dáng Cố Khuynh Thành và Trần Mặc Thâm triệt để biến mất không thấy, Đường Thời vẫn duy trì cái loại tư thế cứng ngắc này, nhìn chằm chằm cửa vào tiểu khu.
Không biết qua bao lâu, Đường Thời mới trì độn phát hiện, ngực của mình truyền đến đau đớn run lên.
Trong một tháng tách ra cùng cô này, anh không phải không có tưởng tượng qua cảnh tượng mình gặp mặt cô, cũng không phải thật không ngờ thời điểm mình gặp lại cô lại nhìn thấy Trần Mặc Thâm xuất hiện bên cạnh cô.
Anh chỉ nghĩ đến một màn kia lại cảm thấy đáy lòng đau đớn khó nhịn, lúc này chân chân chính chính nhìn thấy anh mới phát hiện, thì ra cái loại đau đớn khó nhịn này vậy mà đau đớn như vậy.
Đường Thời không có rời khỏi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cửa tiểu khu, thời gian từ từ trôi qua, mười giờ, mười một giờ, mười hai giờ, một giờ rạng sáng.... Mãi đến khi trên đường phố không có bóng người, xe trên đường phố từ từ giảm bớt, thấy một nhà phía trước cửa hàng đóng cửa, Đường Thời vẫn duy trì cái loại tư thế nhìn chằm chằm cửa tiểu khu này.
Mãi cho đến thời điểm hai giờ rạng sáng Đường Thời mới hơi hơi chớp chớp mắt, cả người có chút vô lực ghé vào trên tay lái.
Anh cố chấp ngồi ở chỗ này nhìn chằm chằm cửa tiểu khu như vậy, rốt cuộc chờ cái gì?
Chờ xem khi nào Trần Mặc Thâm từ bên trong đi ra?
Là ảo tưởng cô và Trần Mặc Thâm không có cùng một chỗ, mình còn có hi vọng, là vì muốn nhìn thấy cô cùng với Trần Mặc Thâm để cho mình triệt để hết hy vọng?
Hiện tại như anh mong muốn, Trần Mặc Thâm vào cái tiểu khu này cùng Cố Khuynh Thành còn chưa ra ngoài, bọn họ ở chung sao? Bọn họ rốt cục yêu nhau rồi hả?
Anh hẳn là nên chết tâm rồi hả?
Nhưng mà vì cái gì anh phát hiện, trừ bỏ đau lòng ghen tị khổ sở bên ngoài, vậy mà anh không có một chút ý nghĩ muốn buông tha cô?
Đường Thời bò ở trên tay lái rất lâu, ngẩng đầu, đáy mắt có chút hồng hồng.
Cửa tiệm Cố Khuynh Thành ăn mỳ thịt bò kia là buôn bán hai mươi bốn giờ, anh khóa xe đi xuống, đi vào trong đó gọi một phần.
Ngồi ở chỗ Cố Khuynh Thành ngồi, cầm chiếc đũa, tư thái tao nhã ăn.
Đối với anh từ nhỏ cẩm y ngọc thực mà nói, hương vị này thật sự thật bình thường, nhưng mà anh vẫn ăn sạch sẽ.
Sau khi ăn xong, Đường Thời cảm thấy trong cổ họng hơi hơi trở nên có chút nghẹn.
Anh điều tra qua xuất thân Trần Mặc Thâm, từ nhỏ cũng rất hăng hái tranh giành, đi nước ngoài du học bốn năm, sau khi trở về làm một quản lí nhỏ tại một xí nghiệp nước ngoài, tiền lương một tháng hai vạn đồng tiền, ở trong thành phố Bắc Kinh tấc đất tấc vàng như vậy chỉ sợ không ăn không uống tích luỹ tiền mười năm mới có thể mua nổi một phòng nhỏ.
Cho dù anh đã từng mắng cô lạnh nhạt cô, thậm chí dưới cơn giận dữ thương tổn cô, nhưng mà cho tới bây giờ anh cho cô đều là tốt nhất trên thế giới này.
Hiện tại cô theo Trần Mặc Thâm, đi làm phải đi xe taxi, ăn một chén mỳ thịt bò hai mươi lăm đồng tiền, mua nước trái cây trong tiệm trái cây nhỏ ở ven đường....
Phải biết rằng cô đã từng lúc mình không lái xe ra ngoài đều đã có tài xế, ngay cả cô ăn mỳ cũng đều là đầu bếp tốt nhất làm, hoa quả càng đừng nói...