Editor: Quỳnh Nguyễn
Nhưng mà cho dù chênh lệch lớn như vậy, cô lại nguyện ý đi theo Trần Mặc Thâm chịu khổ, còn có thể nét mặt tươi cười như hoa ở trước mặt anh ta.
Cho nên, cô là thật thích Trần Mặc Thâm đúng không?
----
Cố Khuynh Thành xác thực ở trong tiểu khu cùng Trần Mặc Thâm, mà còn ở trong một nhà, nhưng mà khác tầng.
Cố Khuynh Thành ở tầng 8, Trần Mặc Thâm ở tại tầng 11.
Phòng ở hai người là mỗi người một cái.
Trong thang máy chỉ có hai người Trần Mặc Thâm và Cố Khuynh Thành bọn họ.
Trần Mặc Thâm mang theo hoa quả, liếc một mảnh bụng bằng phẳng của Cố Khuynh Thành một cái, mở miệng hỏi: "Gần đây thân thể như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?
Cố Khuynh Thành lắc lắc đầu khẽ mỉm cười nói: "Không có, rất tốt."
" Mỗi ngày đi làm như vậy mệt chết đi?" Trần Mặc Thâm hỏi.
" Không tồi." Cố Khuynh Thành cúi xuống nói: "Em chính là đánh đàn, là công tác cực kỳ nghệ thuật, làm sao sẽ mệt."
Trần Mặc Thâm không nói gì, qua một lúc lâu sau anh nhìn Cố Khuynh Thành mở miệng nói: "Qua hai tháng bụng sẽ lớn lên, cũng đừng đi làm nữa."
Cố Khuynh Thành cười tít mắt nửa đùa: "Không đi làm, chẳng lẽ phải cần tiền của anh sao?"
" Anh không ngại." Trần Mặc Thâm nói xong, vẻ mặt trở nên có chút nghiêm túc: " Anh thực không ngại, chiếu cố lớn như vậy, anh đều đã giúp em, huống chi những số tiền nhỏ này."
Mặt Cố Khuynh Thành cong cong: " Em biết anh không ngại, nhưng mà em để ý."
Cố Khuynh Thành dường như ý thức được mình nói quá mức trực tiếp, cô lại mím môi cười cười, sau đó nói: "Anh giúp em nhiều như vậy, em thật sự cực kỳ cảm ơn anh, cái khác anh không cần quan tâm nhiều thay em."
Trần Mặc Thâm không có lên tiếng nữa.
Đến chỗ tầng tám cửa thang máy mở ra, Trần Mặc Thâm mới mở miệng nói: "Hoa quả có chút nặng, anh đưa vào giúp em."
Cố Khuynh Thành lại hướng về phía Trần Mặc Thâm vươn tay ra: "Không cần, một mình em có thể."
Trần Mặc Thâm nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành một hồi, không có tranh cãi cùng Cố Khuynh Thành, cầm quả đưa cho Cố Khuynh Thành: "Vậy em chậm một chút."
" Ân." Cố Khuynh Thành gật gật đầu, xoay người liền đi trước, cô giống như nhớ tới cái gì còn nói: "Đúng rồi, qua một hai tháng nữa bụng em lớn lên, thời điểm hành động bất tiện muốn tìm bảo mẫu."
Cho dù Cố Khuynh Thành cái gì cũng chưa nói nhưng mà Trần Mặc Thâm lại nghe hiểu được trong lời nói này của cô là ám chỉ cô tìm bảo mẫu cho mình, không cần anh mỗi ngày tới giúp cô làm này làm kia rồi.
Kỳ thật, nếu không phải cô quen biết quá ít người, anh cũng không có tư cách tới giúp cô những thứ này không phải sao?
Có thể đến giúp cô nhiều như vậy kỳ thật anh hẳn là thoả mãn và vinh hạnh không phải sao?
Trần Mặc Thâm âm thầm hít sâu một hơi hướng về phía Cố Khuynh Thành nhợt nhạt cười cười, một bộ không có quan hệ nói: "Được rồi, anh ta giúp em tìm kiếm bảo mẫu."
" Ân." Cố Khuynh Thành lại hướng về phía Trần Mặc Thâm cười cười, sau đó nói một tiếng "Cảm ơn", liền vẫy vẫy tay, đi ra khỏi thang máy.
Trần Mặc Thâm ấn thang máy, chờ Cố Khuynh Thành mở cửa đi vào phòng của cô mới buông lỏng tay ra, sau đó cửa thang máy khép lại lên lầu.
Cố Khuynh Thành trở về trong nhà, rửa hoa quả mới mua xong, lau sạch sẽ bỏ vào trong tủ lạnh, sau đó đi tắm nước nóng, thay đổi một thân quần áo rộng thùng thình, trên sàn ở phòng khách làm một hồi yô-ga của phụ nữ có thai, lúc này mới hiện lên giường đi ngủ.
Nhưng mà cho dù chênh lệch lớn như vậy, cô lại nguyện ý đi theo Trần Mặc Thâm chịu khổ, còn có thể nét mặt tươi cười như hoa ở trước mặt anh ta.
Cho nên, cô là thật thích Trần Mặc Thâm đúng không?
----
Cố Khuynh Thành xác thực ở trong tiểu khu cùng Trần Mặc Thâm, mà còn ở trong một nhà, nhưng mà khác tầng.
Cố Khuynh Thành ở tầng 8, Trần Mặc Thâm ở tại tầng 11.
Phòng ở hai người là mỗi người một cái.
Trong thang máy chỉ có hai người Trần Mặc Thâm và Cố Khuynh Thành bọn họ.
Trần Mặc Thâm mang theo hoa quả, liếc một mảnh bụng bằng phẳng của Cố Khuynh Thành một cái, mở miệng hỏi: "Gần đây thân thể như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?
Cố Khuynh Thành lắc lắc đầu khẽ mỉm cười nói: "Không có, rất tốt."
" Mỗi ngày đi làm như vậy mệt chết đi?" Trần Mặc Thâm hỏi.
" Không tồi." Cố Khuynh Thành cúi xuống nói: "Em chính là đánh đàn, là công tác cực kỳ nghệ thuật, làm sao sẽ mệt."
Trần Mặc Thâm không nói gì, qua một lúc lâu sau anh nhìn Cố Khuynh Thành mở miệng nói: "Qua hai tháng bụng sẽ lớn lên, cũng đừng đi làm nữa."
Cố Khuynh Thành cười tít mắt nửa đùa: "Không đi làm, chẳng lẽ phải cần tiền của anh sao?"
" Anh không ngại." Trần Mặc Thâm nói xong, vẻ mặt trở nên có chút nghiêm túc: " Anh thực không ngại, chiếu cố lớn như vậy, anh đều đã giúp em, huống chi những số tiền nhỏ này."
Mặt Cố Khuynh Thành cong cong: " Em biết anh không ngại, nhưng mà em để ý."
Cố Khuynh Thành dường như ý thức được mình nói quá mức trực tiếp, cô lại mím môi cười cười, sau đó nói: "Anh giúp em nhiều như vậy, em thật sự cực kỳ cảm ơn anh, cái khác anh không cần quan tâm nhiều thay em."
Trần Mặc Thâm không có lên tiếng nữa.
Đến chỗ tầng tám cửa thang máy mở ra, Trần Mặc Thâm mới mở miệng nói: "Hoa quả có chút nặng, anh đưa vào giúp em."
Cố Khuynh Thành lại hướng về phía Trần Mặc Thâm vươn tay ra: "Không cần, một mình em có thể."
Trần Mặc Thâm nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành một hồi, không có tranh cãi cùng Cố Khuynh Thành, cầm quả đưa cho Cố Khuynh Thành: "Vậy em chậm một chút."
" Ân." Cố Khuynh Thành gật gật đầu, xoay người liền đi trước, cô giống như nhớ tới cái gì còn nói: "Đúng rồi, qua một hai tháng nữa bụng em lớn lên, thời điểm hành động bất tiện muốn tìm bảo mẫu."
Cho dù Cố Khuynh Thành cái gì cũng chưa nói nhưng mà Trần Mặc Thâm lại nghe hiểu được trong lời nói này của cô là ám chỉ cô tìm bảo mẫu cho mình, không cần anh mỗi ngày tới giúp cô làm này làm kia rồi.
Kỳ thật, nếu không phải cô quen biết quá ít người, anh cũng không có tư cách tới giúp cô những thứ này không phải sao?
Có thể đến giúp cô nhiều như vậy kỳ thật anh hẳn là thoả mãn và vinh hạnh không phải sao?
Trần Mặc Thâm âm thầm hít sâu một hơi hướng về phía Cố Khuynh Thành nhợt nhạt cười cười, một bộ không có quan hệ nói: "Được rồi, anh ta giúp em tìm kiếm bảo mẫu."
" Ân." Cố Khuynh Thành lại hướng về phía Trần Mặc Thâm cười cười, sau đó nói một tiếng "Cảm ơn", liền vẫy vẫy tay, đi ra khỏi thang máy.
Trần Mặc Thâm ấn thang máy, chờ Cố Khuynh Thành mở cửa đi vào phòng của cô mới buông lỏng tay ra, sau đó cửa thang máy khép lại lên lầu.
Cố Khuynh Thành trở về trong nhà, rửa hoa quả mới mua xong, lau sạch sẽ bỏ vào trong tủ lạnh, sau đó đi tắm nước nóng, thay đổi một thân quần áo rộng thùng thình, trên sàn ở phòng khách làm một hồi yô-ga của phụ nữ có thai, lúc này mới hiện lên giường đi ngủ.