Editor: Quỳnh Nguyễn
Cô sẽ không cảm giác sai, người bế cô vào trong lòng cái thời khắc chỉ mành treo chuông kia nhất định là Đường Thời.
Mùi trên người anh thời điểm cô còn trẻ liền nhớ kỹ, rất nhiều khi chỉ cần anh vừa tựa vào gần cô không cần nhìn người tới dựa vào mùi thanh nhã kia liền có thể biết được là anh.
Chỉ là anh làm sao có thể trùng hợp xuất hiện tại bên cạnh cô thời khắc nguy hiểm như vậy? Anh cứu cô lại vì sao chưa gặp mặt cô liền lắc mình rời khỏi?
Cố Khuynh Thành đi tới hai bước, lại một lần nữa ngừng lại, xoay người hướng về phía ngõ nhỏ vắng vẻ yên tĩnh nhìn, mới yên lặng đi ra ngõ nhỏ trở về tiểu khu.
Cố Khuynh Thành rời khỏi thật lâu, cánh cửa một nhà ngõ nhỏ mới bị mở ra, Đường Thời từ bên trong đi ra, bước chân anh nhìn không có gì khác ngày thường, chỉ là tốc độ có chút chậm, nhất là chân trái bị đâm đi đường có vẻ cố sức.
Đường Thời đi ra ngõ nhỏ hướng về phía tiểu khu Cố Khuynh Thành nhìn thoáng qua, sau đó mới hướng về phương hướng ngược lại đi đến.
Đường Thời trở lại xe mình lấy ra cái chìa khóa xe, mở cửa xe ngồi lên, sau đó mới cuốn ống quần lên, nhìn thấy trên lòng bàn chân chân trái máu tươi đầm đìa.
Đường Thời nhìn chằm chằm miệng vết thương một hồi, sau đó liền thu hồi tất cả vẻ mặt thả ống quần xuống, khởi động xe dùng chân phải dẫm xuống chân ga đi trên đường phố.
Đèn nê ông xuyên qua cửa kính xe, không ngừng quét trên mặt của anh.
Vẻ mặt của anh nhìn thật bình tĩnh, nhìn chằm chằm phía trước, chân trái đau đớn không ngừng ăn mòn tế bào toàn thân anh.
Đường Thời cũng không có đi bệnh viện mà là trực tiếp trở về khu nhà ở, anh tắm một cái, cầm cồn tiêu độc miệng vết thương một chút.
Miệng vết thương có chút sâu, mơ hồ có thể thấy xương trắng bên trong, Đường Thời bôi một chút thuốc cầm máu, cầm băng vải cuốn vết thương, sau đó liền nằm ở trên ghế sofa.
Trước kia một mình anh ở, cũng không có cảm giác tịch mịch gì, nhưng mà sau khi cô ở qua anh lại cảm thấy phòng trống rỗng làm cho người ta hít thở không thông.
Đường Thời có chút nhàm chán cầm điện thoại ra, nhìn thấy bên trong có rất nhiều điện thoại chưa nghe, tùy ý nhìn lướt qua, cả người có chút nhàm chán ở trên bàn phím nhấn một hàng số, chờ đến thời điểm anh hoàn hồn anh mới phát hiện mình bấm số điện thoại Cố Khuynh Thành.
Trong một tháng này sau khi anh và cô tách ra, anh không phải không muốn cô, chỉ là không có làm cho người ta nhìn ra anh muốn cô mà thôi.
Thời điểm anh lấy di động ra không để ý sẽ nhấn số điện thoại của cô, mười số này làm cho anh làm sao cũng không quên được, giống như là cô vậy.
Anh có một cỗ kích thích muốn gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có bị hoảng sợ hay không, có bị thương hay không, nhưng mà cũng chỉ là suy nghĩ một chút liền tắt điện thoại di động, ném vào trên thảm trải sàn.
Biết cô may mắn không sao anh đã cực kỳ vừa lòng, cho dù anh can thiệp vào trong sinh mệnh cô như thế, cho dù mình kìm nén bên trong, anh cũng không cho phép mình đi quấy nhiễu cuộc sống mới của cô.
Bởi vì thế giới cô muốn anh muốn để cho cô có được.
Không quấy rầy là dịu dàng cuối cùng anh cho cô.
Có người nói nếu người kia yêu ngươi, người kia sẽ tìm đến ngươi.
Kỳ thật bọn họ không biết, đôi khi chính là người kia vì yêu ngươi, bởi vì người kia biết ngươi không thích người kia, cho nên người kia mới không tìm ngươi, không quấy rầy ngươi.
Người kia không muốn tạo thành quấy nhiễu cho ngươi, người kia hi vọng ngươi sống tốt, cho dù là không có người kia.
Cô sẽ không cảm giác sai, người bế cô vào trong lòng cái thời khắc chỉ mành treo chuông kia nhất định là Đường Thời.
Mùi trên người anh thời điểm cô còn trẻ liền nhớ kỹ, rất nhiều khi chỉ cần anh vừa tựa vào gần cô không cần nhìn người tới dựa vào mùi thanh nhã kia liền có thể biết được là anh.
Chỉ là anh làm sao có thể trùng hợp xuất hiện tại bên cạnh cô thời khắc nguy hiểm như vậy? Anh cứu cô lại vì sao chưa gặp mặt cô liền lắc mình rời khỏi?
Cố Khuynh Thành đi tới hai bước, lại một lần nữa ngừng lại, xoay người hướng về phía ngõ nhỏ vắng vẻ yên tĩnh nhìn, mới yên lặng đi ra ngõ nhỏ trở về tiểu khu.
Cố Khuynh Thành rời khỏi thật lâu, cánh cửa một nhà ngõ nhỏ mới bị mở ra, Đường Thời từ bên trong đi ra, bước chân anh nhìn không có gì khác ngày thường, chỉ là tốc độ có chút chậm, nhất là chân trái bị đâm đi đường có vẻ cố sức.
Đường Thời đi ra ngõ nhỏ hướng về phía tiểu khu Cố Khuynh Thành nhìn thoáng qua, sau đó mới hướng về phương hướng ngược lại đi đến.
Đường Thời trở lại xe mình lấy ra cái chìa khóa xe, mở cửa xe ngồi lên, sau đó mới cuốn ống quần lên, nhìn thấy trên lòng bàn chân chân trái máu tươi đầm đìa.
Đường Thời nhìn chằm chằm miệng vết thương một hồi, sau đó liền thu hồi tất cả vẻ mặt thả ống quần xuống, khởi động xe dùng chân phải dẫm xuống chân ga đi trên đường phố.
Đèn nê ông xuyên qua cửa kính xe, không ngừng quét trên mặt của anh.
Vẻ mặt của anh nhìn thật bình tĩnh, nhìn chằm chằm phía trước, chân trái đau đớn không ngừng ăn mòn tế bào toàn thân anh.
Đường Thời cũng không có đi bệnh viện mà là trực tiếp trở về khu nhà ở, anh tắm một cái, cầm cồn tiêu độc miệng vết thương một chút.
Miệng vết thương có chút sâu, mơ hồ có thể thấy xương trắng bên trong, Đường Thời bôi một chút thuốc cầm máu, cầm băng vải cuốn vết thương, sau đó liền nằm ở trên ghế sofa.
Trước kia một mình anh ở, cũng không có cảm giác tịch mịch gì, nhưng mà sau khi cô ở qua anh lại cảm thấy phòng trống rỗng làm cho người ta hít thở không thông.
Đường Thời có chút nhàm chán cầm điện thoại ra, nhìn thấy bên trong có rất nhiều điện thoại chưa nghe, tùy ý nhìn lướt qua, cả người có chút nhàm chán ở trên bàn phím nhấn một hàng số, chờ đến thời điểm anh hoàn hồn anh mới phát hiện mình bấm số điện thoại Cố Khuynh Thành.
Trong một tháng này sau khi anh và cô tách ra, anh không phải không muốn cô, chỉ là không có làm cho người ta nhìn ra anh muốn cô mà thôi.
Thời điểm anh lấy di động ra không để ý sẽ nhấn số điện thoại của cô, mười số này làm cho anh làm sao cũng không quên được, giống như là cô vậy.
Anh có một cỗ kích thích muốn gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có bị hoảng sợ hay không, có bị thương hay không, nhưng mà cũng chỉ là suy nghĩ một chút liền tắt điện thoại di động, ném vào trên thảm trải sàn.
Biết cô may mắn không sao anh đã cực kỳ vừa lòng, cho dù anh can thiệp vào trong sinh mệnh cô như thế, cho dù mình kìm nén bên trong, anh cũng không cho phép mình đi quấy nhiễu cuộc sống mới của cô.
Bởi vì thế giới cô muốn anh muốn để cho cô có được.
Không quấy rầy là dịu dàng cuối cùng anh cho cô.
Có người nói nếu người kia yêu ngươi, người kia sẽ tìm đến ngươi.
Kỳ thật bọn họ không biết, đôi khi chính là người kia vì yêu ngươi, bởi vì người kia biết ngươi không thích người kia, cho nên người kia mới không tìm ngươi, không quấy rầy ngươi.
Người kia không muốn tạo thành quấy nhiễu cho ngươi, người kia hi vọng ngươi sống tốt, cho dù là không có người kia.