Cố Khuynh Thành không đi, Tứ Nguyệt và Tô Niên Hoa tự nhiên cũng sẽ không vứt bỏ một mình cô ở trong này.
Mắt Tô Niên Hoa nhìn thấy trên bàn bên cạnh bày cờ năm quân, sau đó mượn lại đây, dọn dẹp một chút chỗ trống trên bàn nói: “ Hôm nay tôi cũng có chút mệt, chẳng muốn đi xã giao, nếu không thì Khuynh Khuynh, chúng ta chơi cờ năm quân?”
” Chúng ta hai người đánh với một mình cậu.” Tứ Nguyệt đề nghị.
” Được a, tôi chơi cờ cao siêu, không sợ các cô!” Tô Niên Hoa mở bàn cờ ra, đổ quân trắng lên trước mặt Cố Khuynh Thành và Tứ Nguyệt, mình cầm một cái quân đen thả trước một quân.
Cố Khuynh Thành có vẻ có chút không tập trung, ngược lại Tứ Nguyệt thật sự hưng trí bừng bừng bắt đầu chém giết cùng Tô Niên Hoa.
Cờ năm quân vốn là không có kỹ xảo và độ khó gì, Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt, một tấn công một phòng thủ, hai người lao thẳng đến lúc quân đen quân trắng đánh hết cũng không có đánh ra thắng bại.
Vì thế hai người chơi lại một lần nữa.
Cố Khuynh Thành vốn buồn bực không vui bởi vì Đường Thời cũng dần dần chuyển dời tâm tư đến trên cờ năm quân, thậm chí cô đến gần bàn cờ bắt đầu giúp đỡ Tứ Nguyệt “Bày mưu tính kế“.
Bàn cờ thứ hai, đặt xong quân trắng đen vẫn không phân thắng bại như cũ.
” Hai đánh một cũng không thắng được tôi.” Tô Niên Hoa vừa nhặt quân cờ, vừa chậc chậc hai tiếng, giọng nói chứa ý cười.
Không biết có phải bị câu nói kia của Tô Niên Hoa kích thích hay không, ván cờ thứ ba Cố Khuynh Thành hưng trí càng đậm.
Tô Niên Hoa nhìn thấy Cố Khuynh Thành rốt cục có tinh thần, vì thế chém giết một hồi liền cố ý thả nước cho Cố Khuynh Thành, để cho cô và Tứ Nguyệt thắng mình.
Trên mặt Cố Khuynh Thành nháy mắt thoáng hiện tươi cười, mặt mày giãn ra cực kỳ xinh đẹp.
Cô đắc ý hả hê nhặt quân trắng, nhíu mày hướng về phía Tô Niên Hoa, hơi hơi nâng nâng cằm, giọng nói có chút kiêu căng trả lại câu nói Tô Niên Hoa vừa mới nói kia: “ Bại tướng!”
” Tôi tôi không phục, chơi lại chơi lại!”
Vì thế một ván mới lại bắt đầu.
Cố Khuynh Thành so sánh với trước, có vẻ thoải mái mà lại hoạt bát rất nhiều, nói cũng nhiều hơn.
Tô Niên Hoa vừa mới cố ý thả nước cho Cố Khuynh Thành mới thua, ván này Tô Niên Hoa thấy Cố Khuynh Thành hưng trí, ngược lại Tô Niên Hoa từng bước cẩn thận, nhiều lần Cố Khuynh Thành không lưu ý suýt nữa liền thua.
Thấy quân cờ bên trong mâm càng ngày càng ít, Cố Khuynh Thành và Tô Niên Hoa vẫn không có phân ra thắng bại như cũ, lúc Cố Khuynh Thành cho rằng bây giờ liền hoà, Tô Niên Hoa lại thả một quân đen.
Cái quân đen này thật sự kì diệu, Cố Khuynh Thành phòng thủ được một chỗ, lại không phòng thủ được một chỗ khác.
Ván cờ này, Cố Khuynh Thành chắc chắn thua.
Tô Niên Hoa thắng xong, học bộ dáng Cố Khuynh Thành mới làm, hướng về phía cô nhíu mày, cũng nâng nâng cằm nói: “ Anh vừa rồi chính là cố ý để cho em thắng, chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể cho em thua!”
Mắt Tô Niên Hoa nhìn thấy trên bàn bên cạnh bày cờ năm quân, sau đó mượn lại đây, dọn dẹp một chút chỗ trống trên bàn nói: “ Hôm nay tôi cũng có chút mệt, chẳng muốn đi xã giao, nếu không thì Khuynh Khuynh, chúng ta chơi cờ năm quân?”
” Chúng ta hai người đánh với một mình cậu.” Tứ Nguyệt đề nghị.
” Được a, tôi chơi cờ cao siêu, không sợ các cô!” Tô Niên Hoa mở bàn cờ ra, đổ quân trắng lên trước mặt Cố Khuynh Thành và Tứ Nguyệt, mình cầm một cái quân đen thả trước một quân.
Cố Khuynh Thành có vẻ có chút không tập trung, ngược lại Tứ Nguyệt thật sự hưng trí bừng bừng bắt đầu chém giết cùng Tô Niên Hoa.
Cờ năm quân vốn là không có kỹ xảo và độ khó gì, Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt, một tấn công một phòng thủ, hai người lao thẳng đến lúc quân đen quân trắng đánh hết cũng không có đánh ra thắng bại.
Vì thế hai người chơi lại một lần nữa.
Cố Khuynh Thành vốn buồn bực không vui bởi vì Đường Thời cũng dần dần chuyển dời tâm tư đến trên cờ năm quân, thậm chí cô đến gần bàn cờ bắt đầu giúp đỡ Tứ Nguyệt “Bày mưu tính kế“.
Bàn cờ thứ hai, đặt xong quân trắng đen vẫn không phân thắng bại như cũ.
” Hai đánh một cũng không thắng được tôi.” Tô Niên Hoa vừa nhặt quân cờ, vừa chậc chậc hai tiếng, giọng nói chứa ý cười.
Không biết có phải bị câu nói kia của Tô Niên Hoa kích thích hay không, ván cờ thứ ba Cố Khuynh Thành hưng trí càng đậm.
Tô Niên Hoa nhìn thấy Cố Khuynh Thành rốt cục có tinh thần, vì thế chém giết một hồi liền cố ý thả nước cho Cố Khuynh Thành, để cho cô và Tứ Nguyệt thắng mình.
Trên mặt Cố Khuynh Thành nháy mắt thoáng hiện tươi cười, mặt mày giãn ra cực kỳ xinh đẹp.
Cô đắc ý hả hê nhặt quân trắng, nhíu mày hướng về phía Tô Niên Hoa, hơi hơi nâng nâng cằm, giọng nói có chút kiêu căng trả lại câu nói Tô Niên Hoa vừa mới nói kia: “ Bại tướng!”
” Tôi tôi không phục, chơi lại chơi lại!”
Vì thế một ván mới lại bắt đầu.
Cố Khuynh Thành so sánh với trước, có vẻ thoải mái mà lại hoạt bát rất nhiều, nói cũng nhiều hơn.
Tô Niên Hoa vừa mới cố ý thả nước cho Cố Khuynh Thành mới thua, ván này Tô Niên Hoa thấy Cố Khuynh Thành hưng trí, ngược lại Tô Niên Hoa từng bước cẩn thận, nhiều lần Cố Khuynh Thành không lưu ý suýt nữa liền thua.
Thấy quân cờ bên trong mâm càng ngày càng ít, Cố Khuynh Thành và Tô Niên Hoa vẫn không có phân ra thắng bại như cũ, lúc Cố Khuynh Thành cho rằng bây giờ liền hoà, Tô Niên Hoa lại thả một quân đen.
Cái quân đen này thật sự kì diệu, Cố Khuynh Thành phòng thủ được một chỗ, lại không phòng thủ được một chỗ khác.
Ván cờ này, Cố Khuynh Thành chắc chắn thua.
Tô Niên Hoa thắng xong, học bộ dáng Cố Khuynh Thành mới làm, hướng về phía cô nhíu mày, cũng nâng nâng cằm nói: “ Anh vừa rồi chính là cố ý để cho em thắng, chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể cho em thua!”