Thời điểm trước kia, Cố Khuynh Thành bị anh ngay mặt xuyên thủng mục đích, cô cũng sẽ không không để ý đáy lòng của anh đối đãi như thế nào với mình, nhưng là bây giờ, cô lại phát hiện, mình lại để ý đáy lòng của an có thể cho là, lần này, cô làm như vậy, cũng là có mục đích khác hay không?
Cố Khuynh Thành thấy Đường Thời im lặng, đáy lòng càng thêm có chút lo lắng, chần chờ một chút, mở miệng, hướng về phía Đường Thời vội vội vàng vàng giải thích: "Anh không cần nghĩ nhiều, sở dĩ em nói láo dẫn anh tới bệnh viện, là sợ chân của anh bị thương chậm chạp không tốt, em không có mục đích gì hết."
Cố Khuynh Thành sợ Đường Thời không tin mình, dừng lại một giây đồng hồ, tiếp sau đó nói: "Hiện tại xí nghiệp Cố thị đã bị Thịnh Đường thu mua rồi, vốn là thuộc về Thịnh Đường rồi, em cũng không cần vì xí nghiệp Cố thị làm những thứ gì rồi, huống chi, nếu là emmuốn ở lợi dụng anh, muốn gả cho anh, ban đầu em cũng sẽ không nghĩ tới hủy bỏ hôn sự rồi."
Đường Thời lòng tràn đầy vui mừng, lúc nghe Cố Khuynh Thành nói câu cuối cùng, trong lúc bất chợt liền biến thành một loại tư vị anh không nói ra.
Từng có lúc, anh nằm mơ cũng hi vọng có một ngày Cố Khuynh Thành có thể chân tâm thật ý đối tốt với mình một lần.
Anh cuối cùng chờ đến này này, nhưng là, cũng là sau khi anh mất đi cô.
Khi đó anh, bởi vì tức giận, bởi vì để ý, đối với cô có phải rất quá đáng hay không? Cho nên, cô mới vội vội vàng vàng làm sáng tỏ như vậy?
Đường Thời nhìn chằm chằm con đường phía trước, cánh môi mím có chút chặc, qua một lát, anh mới giật giật môi, hướng về phía Cố Khuynh Thành mở miệng, nói: "Cảm ơn em."
Có phải người động lòng, cũng sẽ trở nên nhạy cảm hay không, trước kia thời điểm Cố Khuynh Thành cũng không cảm giác mình có thể suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng là bây giờ cô vẫn thấy vẻ mặt người đàn ông, thoạt nhìn cũng không phải là đặc biệt cao hứng, ngón tay khẽ cô giật, nhẹ nói: "Thật ra thì, anh không cần cám ơn em, hẳn là em cám ơn anh mới đúng."
Cố Khuynh Thành mấp máy môi, nói tiếp: "Cảm ơn anh ở thời khắc mấu chốt, che chở em, mới để cho êm không có bị xe gắn máy đụng vào."
Ngón tay, nắm tay lái của Đường Thời khẽ dùng sức, một ít chuyện, anh xuất hiện vô cùng đột nhiên, biến mất cũng rất đột nhiên, anh vẫn cho là cô sẽ không phát giác người cứu cô là mình, không nghĩ tới, vẫn bị cô biết rồi?
"Chân anh bị thương, là bị cái kia xe gắn máy thương tổn, lúc em từ trong miệng Tứ Nguyệt biết đến, lòng em rất băn khoăn."
Đáy lòng Đường Thời hiện lên một tia mất mác, thì ra là cô là bởi vì mình cứu cô nên bị thương, đáy lòng băn khoăn, mới đến quan tâm anh đó a.
Chẳng qua, sau đó, Đường Thời liền thấy, cô chịu chân tâm thật ý tới quan tâm anh, đã đủ để cho anh mừng rỡ như điên rồi, khó có thể còn hy vọng xa vời cô thích mình, nghe được chính mình bị thương, lòng không yên mới đến quan tâm mình?
Con người thật là sinh vật kỳ quái, thời điểm cô từng ở bên cạnh anh, anh một lòng muốn cho đáy lòng cô có anh, hiện tại tách ra, mất đi, anh phát hiện, đừng nói hy vọng xa vời đáy lòng của cô có anh, chỉ cần cô chịu nói với anh một câu nói, anh cũng cảm thấy tâm hoa nộ phóng.
"Còn có, Tiểu Nguyệt nói, anh thường xuyên đi hội sở Tô Uyển, Nghiêm Dịch, là anh giúp em sào, cám ơn anh... Nếu như không phải là anh, có lẽ, em liền bị khai trừ rồi."
Cố Khuynh Thành nói tới đây, liền nghĩ đến, Đường Thời còn gọi một chiếc xe taxi cho mình, đưa chính mình về nhà.
Cố Khuynh Thành thấy Đường Thời im lặng, đáy lòng càng thêm có chút lo lắng, chần chờ một chút, mở miệng, hướng về phía Đường Thời vội vội vàng vàng giải thích: "Anh không cần nghĩ nhiều, sở dĩ em nói láo dẫn anh tới bệnh viện, là sợ chân của anh bị thương chậm chạp không tốt, em không có mục đích gì hết."
Cố Khuynh Thành sợ Đường Thời không tin mình, dừng lại một giây đồng hồ, tiếp sau đó nói: "Hiện tại xí nghiệp Cố thị đã bị Thịnh Đường thu mua rồi, vốn là thuộc về Thịnh Đường rồi, em cũng không cần vì xí nghiệp Cố thị làm những thứ gì rồi, huống chi, nếu là emmuốn ở lợi dụng anh, muốn gả cho anh, ban đầu em cũng sẽ không nghĩ tới hủy bỏ hôn sự rồi."
Đường Thời lòng tràn đầy vui mừng, lúc nghe Cố Khuynh Thành nói câu cuối cùng, trong lúc bất chợt liền biến thành một loại tư vị anh không nói ra.
Từng có lúc, anh nằm mơ cũng hi vọng có một ngày Cố Khuynh Thành có thể chân tâm thật ý đối tốt với mình một lần.
Anh cuối cùng chờ đến này này, nhưng là, cũng là sau khi anh mất đi cô.
Khi đó anh, bởi vì tức giận, bởi vì để ý, đối với cô có phải rất quá đáng hay không? Cho nên, cô mới vội vội vàng vàng làm sáng tỏ như vậy?
Đường Thời nhìn chằm chằm con đường phía trước, cánh môi mím có chút chặc, qua một lát, anh mới giật giật môi, hướng về phía Cố Khuynh Thành mở miệng, nói: "Cảm ơn em."
Có phải người động lòng, cũng sẽ trở nên nhạy cảm hay không, trước kia thời điểm Cố Khuynh Thành cũng không cảm giác mình có thể suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng là bây giờ cô vẫn thấy vẻ mặt người đàn ông, thoạt nhìn cũng không phải là đặc biệt cao hứng, ngón tay khẽ cô giật, nhẹ nói: "Thật ra thì, anh không cần cám ơn em, hẳn là em cám ơn anh mới đúng."
Cố Khuynh Thành mấp máy môi, nói tiếp: "Cảm ơn anh ở thời khắc mấu chốt, che chở em, mới để cho êm không có bị xe gắn máy đụng vào."
Ngón tay, nắm tay lái của Đường Thời khẽ dùng sức, một ít chuyện, anh xuất hiện vô cùng đột nhiên, biến mất cũng rất đột nhiên, anh vẫn cho là cô sẽ không phát giác người cứu cô là mình, không nghĩ tới, vẫn bị cô biết rồi?
"Chân anh bị thương, là bị cái kia xe gắn máy thương tổn, lúc em từ trong miệng Tứ Nguyệt biết đến, lòng em rất băn khoăn."
Đáy lòng Đường Thời hiện lên một tia mất mác, thì ra là cô là bởi vì mình cứu cô nên bị thương, đáy lòng băn khoăn, mới đến quan tâm anh đó a.
Chẳng qua, sau đó, Đường Thời liền thấy, cô chịu chân tâm thật ý tới quan tâm anh, đã đủ để cho anh mừng rỡ như điên rồi, khó có thể còn hy vọng xa vời cô thích mình, nghe được chính mình bị thương, lòng không yên mới đến quan tâm mình?
Con người thật là sinh vật kỳ quái, thời điểm cô từng ở bên cạnh anh, anh một lòng muốn cho đáy lòng cô có anh, hiện tại tách ra, mất đi, anh phát hiện, đừng nói hy vọng xa vời đáy lòng của cô có anh, chỉ cần cô chịu nói với anh một câu nói, anh cũng cảm thấy tâm hoa nộ phóng.
"Còn có, Tiểu Nguyệt nói, anh thường xuyên đi hội sở Tô Uyển, Nghiêm Dịch, là anh giúp em sào, cám ơn anh... Nếu như không phải là anh, có lẽ, em liền bị khai trừ rồi."
Cố Khuynh Thành nói tới đây, liền nghĩ đến, Đường Thời còn gọi một chiếc xe taxi cho mình, đưa chính mình về nhà.