Editor: Quỳnh Nguyễn
Rõ ràng giờ phút này, giọng nói Đường Thời cùng bình thường không có gì khác nhau, giống như giọng nói anh nói trong công việc, nhưng mà không biết tại sao đáy lòng Lục Nhiên lại bởi vì hai nói câu này của Đường Thời mà mềm nhũn, tràn ngập một tia đau đớn không nói nên lời.
Nói xong, ánh mắt Đường Thời nhẹ nhàng rơi vào Cố Khuynh Thành nơi xa đang quyết liệt chơi cùng Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt, khóe môi của anh hơi hơi cong lên, chậm rãi cười.
Gương mặt đàn ông tuấn lãng bởi vì thoáng cười này trở nên có vài phần nhu tình, thậm chí đáy mắt anh đều đã nhộn nhạo một tia ôn hòa nhìn nơi đó, lại là một trận xuất thần.
Trong trí nhớ của Lục Nhiên, từ nhỏ trong số bọn họ Đường Thời là người ưu tú nhất.
Từ nhất xuất, trên thân bọn họ gánh vác sự nghiệp gia tộc tương lai, nhìn xuất thân cao quý khiến người hâm mộ, nhưng mà người thường rất nhiều khi chỉ thấy được mặt ngoài, cũng không biết bọn họ vì những cái cái gọi là hâm mộ này rốt cuộc trả giá bao nhiêu, người ngoài đều không thể tin được cố gắng và trả giá của bọn họ.
Từ nghèo khó đến giàu sang dễ dàng, nhưng mà giữ gìn giàu sang kéo dài không giảm cũng rất khó.
Nhất là người nối nghiệp xí nghiệp Thịnh Đường- Đường Thời, trong tay anh không đơn thuần là số phận một người, không phải là số phận gia tộc Đường gia bọn họ, còn có số phận mấy ngàn gia đình làm việc sinh sống ở Thịnh Đường.
Anh không thể để cho những nhân viên trong tay anh đi theo xí nghiệp Thịnh Đường kiếm sống phúc lợi lại giảm xuống, tiền lương giảm xuống.
Cho nên từ lúc còn rất nhỏ Đường Thời đã ưu tú làm cho người ta thán phục.
Người đàn ông này, trời sinh liền có một loại hấp dẫn, có thể cho không người nào không nghe theo.
Tồn tại giống như thần.
Nhưng mà, người đàn ông trở thành thần của bọn họ vẫn thất bại bởi cái gọi là vận mệnh.
Thật ra lúc ban đầu Lục Nhiên vẫn cho rằng, tình cảm đối với Đường Thời mà nói, bất quá có thể có hoặc có thể không tồn tại.
Dù sao từ mười mấy tuổi liền có bắt đầu có không ít nữ tử chủ động tỏ tình với anh.
Mặc kệ là diện mạo xinh đẹp, dáng người đẹp đẽ, gia cảnh xứng đôi, anh luôn luôn không để vào mắt, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng muốn cho những cô gái này.
Nhìn muốn lạnh lùng bao nhiêu có lạnh lùng bấy nhiêu.
Mặc dù như thế, vẫn có vô số cô gái, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, kéo dài vô tận hướng về phía anh tỏ tình.
Mặc kệ anh ta và Lâm Cảnh Thần, Tô Niên Hoa thanh xuân rốt cuộc có bao nhiêu rực rỡ, Đường Thời từ đầu đến cuối giống như là một tờ giấy trắng vẫn duy trì lạnh lùng của mình.
Cho đến sau này, bọn họ trưởng thành, trở nên thành thục có kinh nghiệm, nhạy cảm quan sát rõ, bọn họ mới phát hiện, đáy lòng Đường Thời vẫn cất giấu một bí mật.
Rõ ràng giờ phút này, giọng nói Đường Thời cùng bình thường không có gì khác nhau, giống như giọng nói anh nói trong công việc, nhưng mà không biết tại sao đáy lòng Lục Nhiên lại bởi vì hai nói câu này của Đường Thời mà mềm nhũn, tràn ngập một tia đau đớn không nói nên lời.
Nói xong, ánh mắt Đường Thời nhẹ nhàng rơi vào Cố Khuynh Thành nơi xa đang quyết liệt chơi cùng Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt, khóe môi của anh hơi hơi cong lên, chậm rãi cười.
Gương mặt đàn ông tuấn lãng bởi vì thoáng cười này trở nên có vài phần nhu tình, thậm chí đáy mắt anh đều đã nhộn nhạo một tia ôn hòa nhìn nơi đó, lại là một trận xuất thần.
Trong trí nhớ của Lục Nhiên, từ nhỏ trong số bọn họ Đường Thời là người ưu tú nhất.
Từ nhất xuất, trên thân bọn họ gánh vác sự nghiệp gia tộc tương lai, nhìn xuất thân cao quý khiến người hâm mộ, nhưng mà người thường rất nhiều khi chỉ thấy được mặt ngoài, cũng không biết bọn họ vì những cái cái gọi là hâm mộ này rốt cuộc trả giá bao nhiêu, người ngoài đều không thể tin được cố gắng và trả giá của bọn họ.
Từ nghèo khó đến giàu sang dễ dàng, nhưng mà giữ gìn giàu sang kéo dài không giảm cũng rất khó.
Nhất là người nối nghiệp xí nghiệp Thịnh Đường- Đường Thời, trong tay anh không đơn thuần là số phận một người, không phải là số phận gia tộc Đường gia bọn họ, còn có số phận mấy ngàn gia đình làm việc sinh sống ở Thịnh Đường.
Anh không thể để cho những nhân viên trong tay anh đi theo xí nghiệp Thịnh Đường kiếm sống phúc lợi lại giảm xuống, tiền lương giảm xuống.
Cho nên từ lúc còn rất nhỏ Đường Thời đã ưu tú làm cho người ta thán phục.
Người đàn ông này, trời sinh liền có một loại hấp dẫn, có thể cho không người nào không nghe theo.
Tồn tại giống như thần.
Nhưng mà, người đàn ông trở thành thần của bọn họ vẫn thất bại bởi cái gọi là vận mệnh.
Thật ra lúc ban đầu Lục Nhiên vẫn cho rằng, tình cảm đối với Đường Thời mà nói, bất quá có thể có hoặc có thể không tồn tại.
Dù sao từ mười mấy tuổi liền có bắt đầu có không ít nữ tử chủ động tỏ tình với anh.
Mặc kệ là diện mạo xinh đẹp, dáng người đẹp đẽ, gia cảnh xứng đôi, anh luôn luôn không để vào mắt, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng muốn cho những cô gái này.
Nhìn muốn lạnh lùng bao nhiêu có lạnh lùng bấy nhiêu.
Mặc dù như thế, vẫn có vô số cô gái, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, kéo dài vô tận hướng về phía anh tỏ tình.
Mặc kệ anh ta và Lâm Cảnh Thần, Tô Niên Hoa thanh xuân rốt cuộc có bao nhiêu rực rỡ, Đường Thời từ đầu đến cuối giống như là một tờ giấy trắng vẫn duy trì lạnh lùng của mình.
Cho đến sau này, bọn họ trưởng thành, trở nên thành thục có kinh nghiệm, nhạy cảm quan sát rõ, bọn họ mới phát hiện, đáy lòng Đường Thời vẫn cất giấu một bí mật.