Cố Khuynh Thành theo lời Đường Thời nói, cẩn thận cảm giác bụng mình một chút, mới mở miệng trả lời Đường Thời: "Không có.!"
Cố Khuynh Thành sợ Đường Thời không tin, còn nói: "Thật không có."
Đường Thời tiếp tục dặn dò Cố Khuynh Thành mấy câu, lúc này mới cúp điện thoại -
Khoảng cách chỗ cửa hàng Cố Khuynh Thành cũng không xa xôi, anh nói với Cố Khuynh Thành là hai phút đồng hồ chạy đến, trên thực tế chỉ dùng mười lăm phút liền đến cửa hàng.
Đường Thời căn bản không để ý tới việc tìm kiếm bãi đỗ xe, trực tiếp tùy tiện để xe ở ven đường, sau đó cũng nhanh chóng chạy vào khu mua sắm, thẳng đến lầu ba.
Đường Thời vòng quanh lầu ba nửa vòng lớn, sau đó liền thấy đối diện, Cố Khuynh Thành đứng một tiệm bán quần áo.
Đường Thời hơi dừng bước một chút, sau đó nhanh chóng cất bước, tốc độ của anh có chút nhanh, nửa đường suýt nữa không cẩn thận đụng vào người ta, cũng không dừng tốc độ lại, chỉ là vội vàng để một câu "Thật có lỗi", rồi chạy về phía Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành nhìn thấy Đường Thời, khoảng cách người đàn ông và cô chỉ có xa mười mét, tốc độ của anh hơi thả chậm một chút, ba bước hai bước liền ngừng ở trước mặt cô, bời vì chạy, anh có chút thở hồng hộc, ánh mắt anh mang theo vài phần lo lắng nhìn qua cô, chỉ là vừa mới thở dốc một hơi, sau đó liền không kịp chờ đợi lên tiếng hỏi thăm: "Khuynh Khuynh, em có khỏe không?"
Hỏi xong, Đường Thời không đợi Cố Khuynh Thành trả lời, liền nắm lấy cánh tay cô, đánh giá toàn thân cô từ trên xuống dưới một lần.
Khi Cố Khuynh Thành cúp điện thoại, lửa giận trong lòng đã tiêu tán không ít, bây giờ thấy Đường Thời vội vàng tới, cô càng phát cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, có chút tùy hứng, cô nhìn chằm chằm Đường Thời, lắc đầu với vẻ lo lắng của anh, sau đó liền cúi đầu xuống, mở túi của mình ra, lấy khăn ướt từ bên trong, xé mở túi, lau mồ hôi trên mặt Đường Thời.
Đường Thời biểu lộ hơi giật mình một chút, mắt hiển hiện một tầng kinh hỉ, thế nhưng ánh mắt vẫn tỉ mỉ quan sát lấy Cố Khuynh Thành như cũ.
Đường Thời nhìn hồi lâu, đều không có nhìn ra Cố Khuynh Thành có chút không cao hứng, anh cau mày, nghĩ đến giọng cô trong điện thoại ủy khuất, vẫn có chút không yên lòng: "Tâm tình không tốt?"
Cố Khuynh Thành lắc đầu, mềm mại cười một chút với Đường Thời: "Không có."
Dừng một cái, Cố Khuynh Thành mang theo vài phần nũng nịu nói: "Chỉ là vừa rồi thử một bộ quần áo, mặc không nổi, bị tổn thương lòng."
Dĩ nhiên Đường Thời nhìn ra được Cố Khuynh Thành đang nói dối, cô không nguyện ý nói cho anh biết sự tình, anh sẽ không bức, Đường Thời giả bộ như tin tưởng, vươn tay, xoa xoa tóc cô: "Không sao, chúng ta mua trước, giữ lại tương lai lại mặc."
Cố Khuynh Thành vừa định lắc đầu cự tuyệt, tuy nhiên lại giương mắt, nhìn thấy Trình Tả Ý đi từ cửa hàng đối diện, bên người cô ta đi theo một người phụ nữ cao gầy, trong tay hai người mang theo bao lớn bao nhỏ.
Trình Tả Ý không phải thích Đường Thời sao?
Cô ta đã có thể nói chuyện của cô ta và Đường Thời tốt, làm hại cô đau lòng!
Như vậy hiện tại, cô cũng có thể để Đường Thời bồi mình đi dạo phố, đánh trả trở về, chặn cho cô ta đau lòng!
Cố Khuynh Thành đảo tròng mắt lia lịa, nhất thời, cự tuyệt đến miệng, bị cô cứ thế mà nuốt xuống, sau đó đổi thành nhẹ nhàng gật đầu, ngoan ngoãn nói một câu: "Được."
Cố Khuynh Thành sợ Đường Thời không tin, còn nói: "Thật không có."
Đường Thời tiếp tục dặn dò Cố Khuynh Thành mấy câu, lúc này mới cúp điện thoại -
Khoảng cách chỗ cửa hàng Cố Khuynh Thành cũng không xa xôi, anh nói với Cố Khuynh Thành là hai phút đồng hồ chạy đến, trên thực tế chỉ dùng mười lăm phút liền đến cửa hàng.
Đường Thời căn bản không để ý tới việc tìm kiếm bãi đỗ xe, trực tiếp tùy tiện để xe ở ven đường, sau đó cũng nhanh chóng chạy vào khu mua sắm, thẳng đến lầu ba.
Đường Thời vòng quanh lầu ba nửa vòng lớn, sau đó liền thấy đối diện, Cố Khuynh Thành đứng một tiệm bán quần áo.
Đường Thời hơi dừng bước một chút, sau đó nhanh chóng cất bước, tốc độ của anh có chút nhanh, nửa đường suýt nữa không cẩn thận đụng vào người ta, cũng không dừng tốc độ lại, chỉ là vội vàng để một câu "Thật có lỗi", rồi chạy về phía Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành nhìn thấy Đường Thời, khoảng cách người đàn ông và cô chỉ có xa mười mét, tốc độ của anh hơi thả chậm một chút, ba bước hai bước liền ngừng ở trước mặt cô, bời vì chạy, anh có chút thở hồng hộc, ánh mắt anh mang theo vài phần lo lắng nhìn qua cô, chỉ là vừa mới thở dốc một hơi, sau đó liền không kịp chờ đợi lên tiếng hỏi thăm: "Khuynh Khuynh, em có khỏe không?"
Hỏi xong, Đường Thời không đợi Cố Khuynh Thành trả lời, liền nắm lấy cánh tay cô, đánh giá toàn thân cô từ trên xuống dưới một lần.
Khi Cố Khuynh Thành cúp điện thoại, lửa giận trong lòng đã tiêu tán không ít, bây giờ thấy Đường Thời vội vàng tới, cô càng phát cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, có chút tùy hứng, cô nhìn chằm chằm Đường Thời, lắc đầu với vẻ lo lắng của anh, sau đó liền cúi đầu xuống, mở túi của mình ra, lấy khăn ướt từ bên trong, xé mở túi, lau mồ hôi trên mặt Đường Thời.
Đường Thời biểu lộ hơi giật mình một chút, mắt hiển hiện một tầng kinh hỉ, thế nhưng ánh mắt vẫn tỉ mỉ quan sát lấy Cố Khuynh Thành như cũ.
Đường Thời nhìn hồi lâu, đều không có nhìn ra Cố Khuynh Thành có chút không cao hứng, anh cau mày, nghĩ đến giọng cô trong điện thoại ủy khuất, vẫn có chút không yên lòng: "Tâm tình không tốt?"
Cố Khuynh Thành lắc đầu, mềm mại cười một chút với Đường Thời: "Không có."
Dừng một cái, Cố Khuynh Thành mang theo vài phần nũng nịu nói: "Chỉ là vừa rồi thử một bộ quần áo, mặc không nổi, bị tổn thương lòng."
Dĩ nhiên Đường Thời nhìn ra được Cố Khuynh Thành đang nói dối, cô không nguyện ý nói cho anh biết sự tình, anh sẽ không bức, Đường Thời giả bộ như tin tưởng, vươn tay, xoa xoa tóc cô: "Không sao, chúng ta mua trước, giữ lại tương lai lại mặc."
Cố Khuynh Thành vừa định lắc đầu cự tuyệt, tuy nhiên lại giương mắt, nhìn thấy Trình Tả Ý đi từ cửa hàng đối diện, bên người cô ta đi theo một người phụ nữ cao gầy, trong tay hai người mang theo bao lớn bao nhỏ.
Trình Tả Ý không phải thích Đường Thời sao?
Cô ta đã có thể nói chuyện của cô ta và Đường Thời tốt, làm hại cô đau lòng!
Như vậy hiện tại, cô cũng có thể để Đường Thời bồi mình đi dạo phố, đánh trả trở về, chặn cho cô ta đau lòng!
Cố Khuynh Thành đảo tròng mắt lia lịa, nhất thời, cự tuyệt đến miệng, bị cô cứ thế mà nuốt xuống, sau đó đổi thành nhẹ nhàng gật đầu, ngoan ngoãn nói một câu: "Được."